Hùng Thụ Đương Tự Cường

Chương 6




“Cái gì?” Trong thang máy chật hẹp, giọng Hùng Hùng lớn hơn bình thường rất nhiều, “Cậu ấy bị bệnh?”

Garry vội vàng bịt tai lại, lúng túng quay sang những người khác trong thang máy gật đầu xin lỗi, sau đó nhìn Hùng Hùng nói: “Có thể phiền anh nhỏ tiếng chút không?”

“Cũng tại tôi lo lắng quá thôi… Mà cậu ấy bệnh gì? Tại sao lại bị bệnh? Vì sao không chịu đi bệnh viện khám?” Hùng Hùng tuôn một tràng, đợi hắn hỏi xong thang máy cũng đã đi tới tầng trệt.

Garry vừa đi vừa nói: “Chỉ là sốt nhẹ thôi, không có gì đáng ngại. Cái tên đó ghét nhất là đi bệnh viện, lúc nào bệnh cũng nói nghỉ ngơi hai ba ngày là khỏi thôi, chẳng chịu nghe lời gì hết. À, phải rồi, làm sao mà hai người quen nhau được vậy?”

“Ách… Tôi là huấn luyện viên dạy tập thể dục của bạn gái cậu ấy, thường xuyên gặp nhau nên cũng kết giao bạn bè.”

“Hửm? Bạn gái?” Garry móc từ túi ra chùm chìa khóc mở cửa, suy nghĩ cả buổi mới hiểu, chỉ cười cười không đáp.

“Tôi nói gì sai sao?” Hùng Hùng kì quái hỏi.

“Không có gì. Sunny đang nằm ở bên kia, anh tới thăm cậu ta đi.” Garry chỉ tay vào gian phòng cửa đang đóng chặt, “Lúc nào ở nhà cậu ta cũng chui vào phòng đóng cửa lại hết.”

Hùng Hùng nhìn hắn nói: “Hai người quan hệ thật tốt.”

“À, chỉ là đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng thôi, sẵn tiện chăm sóc lẫn nhau thôi…” Nói xong hắn liền hối hận, dùng từ thật mờ ám mà.

Thật không thích hợp chút nào.

“Anh mau vào đi, nhưng phải cẩn thận nha, cậu ta lúc ngủ thật sự rất lợi hại, người bình thường đều không chịu nổi.” Garry tốt bụng nhắc nhở.

Cái gì? Anh ta biết cả Phạm Hiểu Dương ngủ thế nào sao? Đâu giống quan hệ bạn bè đơn giản!

Sát khí nổi lên.

Garry nhịn không được tháo chạy vào sô pha phòng khách.

Hùng Hùng bày ra nét mặt thân thiện nói: “Làm phiền rồi.” Nói xong, liền đứng dậy bước đến cửa phòng Phạm Hiểu Dương. Hùng Hùng không biết hắn tỉnh dậy chưa nên không gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa đi vào, trái tim cũng ngày càng khẩn trương loạn nhịp.

Một chiếc gối ngủ trắng tinh bay thẳng vào mặt hắn.

“Mỗi lần mở cửa đều mở rầm rầm, ồn ào chết được, cậu không thấy phiền sao?” Cánh tay Phạm Hiểu Dương đặt lên trán, ngữ khí không tốt hỏi.

Hùng Hùng nhẹ nhàng đặt chiếc gối vừa ném vào mặt hắn lên, gối có mùi hương của Phạm Hiểu Dương, đây là phòng của Phạm Hiểu Dương. Hắn… Thực sự vào được phòng cậu ấy rồi?

“Ừm… Hiểu Dương, là tôi.”

Đầu Phạm Hiểu Dương quay cuồng chóng mặt, hoảng hốt nghe thấy giọng của cha hắn, vội vàng mở mắt ra nhìn thật kĩ. Bóng đen mờ ảo trước mặt dần trở nên rõ ràng, hắn mới nhìn ra được là Hùng Hùng, “…Là anh? Sao anh vào đây được?”

“Vô tình gặp bạn cùng phòng của cậu ở tầng dưới, cậu ấy nói cậu bị bệnh, tôi rất lo lắng, tiện đường nên cùng cậu ấy vào thăm cậu.”

“Anh đứng dưới lầu làm gì?”

Hùng Hùng rất ngốc. Đứng im suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được lí do nào hợp tình hợp lí.

“…Garry đâu rồi?” Phạm Hiểu Dương rời khỏi giường, bên dưới chiếc chăn mỏng là thân thể bán khoả thân. Đường cong cùng màu da rất đẹp, hai hạt đậu con con trước ngực vì gặp lạnh mà khẽ khàng run rẩy. Hùng Hùng nhìn thấy cảnh đó, vội vàng bịt mũi lại. 

“A? Sunny cậu gọi tôi à?” Tiếng Garry từ bên ngoài truyền tới.

“Tôi đói rồi, nấu vài món cho tôi đi.”

“Không được, không kịp giờ rồi. Chị Tình nói muốn gặp tôi, chỉ còn nửa tiếng nữa. Tôi mà đi trễ thể nào cũng bị phạt cho coi.”

“Vậy cậu đi bỏ tôi chết đói ở đây à!?”

Hùng Hùng che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt, nhìn Garry sau đó liếc ra cửa chính.

Sát khí lại lần nữa nổi lên.

Gary sâu sắc cảm thấy ngay bây giờ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, “Ha hả, sợ gì chứ, còn Hùng Hùng mà! Anh biết làm cơm đúng không? Cứ tuỳ tiện nấu vài món cho cậu ấy ăn là được rồi, làm phiền anh quá. Vậy nha, tôi đi trước!”

Nói xong câu đó, Garry cũng đã thay xong giày. Vội vàng chạy đi đóng sầm cửa lại.

“Cậu… Bây giờ muốn ăn gì?” Hiện giờ chỉ còn hai người bọn họ, Hùng Hùng cảm xúc dâng trào, nhỏ tiếng hỏi.

Phạm Hiểu Dương nằm dài trên giường, uể oải nói: “Bánh mì kẹo giăm bông và trứng, chế thêm nước sốt ngọt vào. Còn có, đặc biệt không được bỏ thêm hành!”

Có lẽ bởi vì đầu sốt không suy nghĩ được kĩ càng, hoặc do Hùng Hùng thật sự rất giống cha của hắn,… Vậy nên, hắn nói năng rất lễ độ với Hùng Hùng – người mà hắn vẫn chưa quen lâu lắm.

“Mùi vị thế nào?”

Hùng Hùng nhìn chằm chằm vào đôi môi còn dính chút sốt của Phạm Hiểu Dương, thực sự rất muốn giúp cậu ấy lau đi, nhưng hắn lại không dám.

“Khó ăn quá.” Phạm Hiểu Dương cầm khăn lau miệng, “Bánh mì không đủ dai, nước sốt quá ngọt, giăm bông lại không được giòn,… Dù sao cũng rất cảm ơn anh vì đã cấtt công nấu cho tôi.”

Tuy nói là vậy, nhưng Phạm Hiểu Dương cũng đã ăn được một phần ba. Hùng Hùng thầm nghĩ, chắc cũng không thất bại lắm đâu ha?

“Hiểu Dương, mau đến đây đo nhiệt.”

“Hiểu Dương, mau uống nhiều nước, đổ nhiều mồ hôi mới tốt.”

“Hiểu Dương…”

Phạm Hiểu Dương ghét nhất là người ngoài, không thân quen mà lại đi gọi thẳng tên thật của hắn. Vốn dĩ hắn muốn khách sáo nói câu “Gọi Sunny được rồi.” cho xong việc, nhưng có lẽ vì giọng Hùng Hùng quá đỗi giống người cha của hắn, hắn lại nhịn xuống.

Tờ giấy viết địa chỉ kia bị hắn nhàu đến nát rồi, mà hắn thậm chí còn không đủ can đảm nhìn một cái.

Từ sau lần ấy, Hùng Hùng bắt đầu thường xuyên ra vào căn hộ của Phạm Hiểu Dương một cách tự nhiên. Mỗi lần đi đều mang quà bánh đến, cố gắng nói rằng so với lần trước hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi. Cứ như vậy, dù bị nói vài câu hắn vẫn thấy vui vô cùng.

Dần dần, hắn cũng nhận ra điều kì lạ: “Hiểu Dương, không phải cậu và Garry cùng làm một chỗ sao, vì sao thời gian làm việc lại chênh nhau như vậy?”

“Cậu ấy trực ca đêm, tôi làm ca ngày. Có chuyện gì sao?”

Trả lời rất tốt.

Thời gian dần trôi, đến Garry cũng nhận ra sự kì quái của Hùng Hùng, hắn hỏi: “Cái kia… Sunny à, Hùng Hùng đang theo đuổi cậu sao?”

Phạm Hiểu Dương đang xem TV, lười biếng nói, “Không biết, anh ta không nói gì hết.”

“Hành động của anh ta thực sự rất lộ liễu, đến tôi còn nhận ra, lí nào cậu lại không biết?”

“Tôi không biết thật mà.” Phạm Hiểu Dương nhổ hạt nho, quay sang Garry nói: “Trước tiên, tạm không nói đến việc tôi không thích đàn ông. Cho dù có thích đi chăng nữa, đổi lại là cậu, có muốn cùng một người giống cha cậu y đúc nói chuyện yêu đương không?”

Garry lắc đầu, “Đương nhiên là không… Nhưng cậu cũng đừng suốt ngày ăn không của người ta chớ.”

“Là chính anh ta muốn nấu, tôi thì liên quan gì chứ?” Gần đây tâm trạng Phạm Hiểu Dương rất tốt, “Có người thích cậu, chẳng lẽ cậu không muốn chơi đùa một chút sao?”

“Thật là may mắn quá, người tôi thích không phải cậu.” Garry nhịn không được rùng mình một cái.

Phạm Hiểu Dương cười tủm tỉm nằm xuống sô pha, “Trước đây chưa từng được ai theo đuổi bao giờ, cảm giác thật mới mẻ.”