Hương Bạc Hà

Chương 14




Hơn hai năm không gặp, anh đã cao hơn trong tưởng tượng của cô, bờ vai cũng rộng hơn, thứ duy nhất vẫn vẹn nguyên chưa thay đổi chính là ánh mắt anh nhìn cô.

Cô khẽ cắn răng: “Lương Tuyết…”

“Cô ấy sẽ không đến đây.”

Anh nhìn đôi mắt cô tròn xoe sóng sánh, bỗng dưng bật cười thành tiếng rồi cho tay trái vào túi áo măng-tô lấy ra một cái máy ghi âm nhỏ kiểu dáng dài và mỏng. Tiếp đến, anh đưa máy đến bên miệng, bấm nút ghi âm một cái ‘tách': “Tôi là Mặc Thâm, tuyệt đối sẽ không ép buộc Hứa Tri Mẫn làm những việc trái với ý muốn cô ấy.”

Cô sửng sốt hạ tầm mắt xuống, ánh nhìn ngừng lại ở cái máy ghi âm nhỏ trong tay anh.

Anh kéo tay cô: “Đi thôi nào. Em đã đồng ý với tôi rồi.”

Trái tim đập thình thịch, bình sinh đây là lần đầu tiên cô hành động ‘vượt quá giới hạn’. Vừa chạm ngõ tuổi mười tám, cô cũng mong muốn có một kỷ niệm đáng ghi nhớ trong đời. Nhưng chẳng qua hai người chỉ đi du lịch, thế mà anh lại ở trước mặt cô thề thốt sẽ bảo đảm sự an toàn cho cô. Qua một hồi suy nghĩ ‘tường tận cặn kẽ’, cô hỏi: “Đi đâu?”

“Ngắm tuyết.”

Cô nhìn mái tóc anh nhẹ bay và đôi mắt anh thờ ơ khi anh nói hai từ này: Bìa sách giáo khoa của mình đều là hình vẽ cảnh tuyết rơi và anh ấy đã để tâm đến chuyện đó.

Tuyết, vốn là giấc mơ thanh khiết duy nhất của cô giữa nơi trần thế xô bồ bụi bặm này.

Máy bay xuyên qua biển mây trùng điệp, hiện lên trước mắt cô là muôn đóa bông gòn trắng xóa trôi lững lờ trên bầu trời và ánh dương vàng lấp lánh bỗng gần như thể chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến. Cô chống tay ngắm nhìn thế giới mờ ảo bên dưới những tầng mây, nghĩ vu vơ phải chăng tiên nữ ở thiên cung cũng mơ tưởng như thế này về chốn phàm trần: nơi đó chắc hẳn có náo nhiệt, rộn ràng, có món hoành thánh thơm ngon và còn có cả rất nhiều sự hấp dẫn chết người khác.

Anh vòng tay qua giúp cô cài lại dây an toàn và nắm lấy mu bàn tay cô. Máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thái Bình Cáp Nhĩ Tân. Rời sân bay, hai người đổi sang ngồi xe buýt để đến vùng đất của nữ hoàng băng tuyết.*

(*) Thành phố Cáp Nhĩ Tân là thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc. Đây là một trong những điểm nổi tiếng về văn hóa băng tuyết trên thế giới.

Mặc Thâm đến quầy tiếp tân khách sạn trong khu trượt tuyết làm thủ tục đăng ký. Hứa Tri Mẫn đứng cạnh hành lý của hai người, tròn mắt nhìn màu trắng mênh mông bát ngát bên ngoài cửa sổ sát đất của đại sảnh khách sạn, cô ngỡ ngàng, có phải đây là mơ không?

Cô của giờ phút này giống như đứa trẻ lần đầu tiên tự mình mở cửa nhà, sau một thoáng lo sợ bất an, đã lại tràn ngập dũng khí. Cô thong thả bước ra khỏi đại sảnh khách sạn, nhẹ nhàng giẫm chân lên lớp tuyết xốp mịn rồi đưa hai tay ra một cách đầy trân quý.

Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xa xôi ngút ngàn. Bông tuyết dập dìu bay xuống từ bầu trời cao thăm thẳm, một số đậu trên đầu, một số khác rơi trên mặt. Tuyết mát rượi và không mảy may rét buốt. Cô lắng tai nghe tiếng cười khúc khích, tiếng rì rầm trò chuyện chợt gần chợt xa, như có như không của những tinh linh tuyết bé bỏng khi tuyết chạy vút qua tai. Cô vui thích khép mi tận hưởng cái cảm giác tê tê ngưa ngứa hết sức thú vị khi tuyết hòa với gió lướt nhẹ qua làn da.

Xong xuôi thủ tục, Mặc Thâm nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng cô, kết quả lại nhìn thấy cô đứng một mình giữa trời tuyết bay. Hình ảnh ấy tĩnh lặng đến mức khiến anh không thở nổi.

Anh giao hành lý cho nhân viên khách sạn, đẩy cửa bước ra ngoài, đi vòng qua bên người cô, cuối cùng đứng nghiêm trước mặt cô. Sau đó, anh đưa tay phải lên vỗ về khuôn mặt lạnh cóng của cô, tỉ mỉ lấy đi những hạt tuyết rơi vương trên đó.

Cô mở mắt, mở mắt thật to nhìn anh. Anh nhếch môi cười, tay phải véo véo vào má cô. Cô nhíu đôi mày liễu, nhẹ gạt tay anh ra.

Anh chợt cười phá lên thỏa mãn, một cơn gió lốc thổi đến mang theo tuyết và tiếng cười vang vọng đi thật xa.

Đã bị phá bĩnh sự yên tĩnh lại còn bị những người đi ngang qua để ý, cô cáu giận, cất bước quay trở về khách sạn.

Anh chẳng những không bận tâm mà ngược lại còn cảm thấy thích thú trước thái độ của cô. Mỗi lần nhìn thấy một Hứa Tri Mẫn khác hẳn đằng sau lớp mặt nạ được cô gỡ xuống, cảm giác thành tựu tràn trề trong lòng anh quả thực không lời nào nói hết.

Ôm dụng cụ trượt tuyết trở về sau một lúc chợp mắt trong phòng khách sạn, anh thấy cô đang ngồi trên ghế đợi anh trong bộ quần áo trượt tuyết màu đỏ anh đã chuẩn bị sẵn. Anh khẽ cười, màu đỏ thật sự rất phù hợp với cô, nó tôn lên nét đẹp mềm mại trên làn da hơi trắng xanh của cô, đồng thời làm toát ra khí chất cao quý, ý chí phấn đấu mạnh mẽ tiềm ẩn bên trong con người cô.

Thấy anh về, cô định đứng lên. Anh lắc đầu, đặt đồ đạc lỉnh kỉnh sang bên rồi nói: “Em cởi giày trước đã.”

Cô thoáng ngập ngừng nhưng vẫn cởi dây giày theo lời anh.

Anh kéo cuộn băng vải co dãn cầm trong tay ra, vừa cởi chiếc tất cô mang bên chân trái, anh đã nhìn thấy ngay vết sẹo dài ngoằng và xấu xí. Nhớ tới cậu em Mặc Hàm, anh nghiêm mặt lại, cẩn thận và nghiêm túc làm thật tốt khâu chuẩn bị ban đầu, tránh không để cô bị thương một lần nữa.

Cô cúi đầu nhìn anh, không kìm được lấy tay phủi đi giúp anh lơ thơ vài hạt tuyết điểm xuyết trên mái tóc đen dày. Rồi cô lại khẽ quẹt ngón tay qua tóc mái của anh và phát hiện anh không hề hay biết. Đôi mắt đen như mực vẫn chuyên tâm vào công việc đang làm, còn người con gái thì bị ánh mắt chuyên chú ấy cuốn hút từ lúc nào chẳng hay.

Đến khi anh buộc dây giày cho cô xong xuôi, vừa ngẩng lên đã thấy tay cô kề bên tóc anh không nhúc nhích, thế là anh chợt nảy ý trêu chọc: “Hứa Tri Mẫn, em thấy trên tóc tôi có cái gì à?”

Cô vội vàng rụt tay về, cảm thấy… quẫn bách vì sự thất thần vừa rồi của bản thân. Dường như khi đến xứ sở của tuyết trắng trong trẻo thuần khiết này, trái tim đã dần lạc lối.

Anh tự mình hướng dẫn cô cách trượt tuyết, lời nói và cách thể hiện đều rất chuẩn và chính xác, không khó để nhận ra anh là một người trượt tuyết điêu luyện.

“Anh có vẻ rất thường đi trượt tuyết thì phải.” Cô lẩm bẩm.

“Mẹ tôi thích lắm, thường đưa tôi và Mặc Hàm đi du lịch khắp các khu trượt tuyết nổi tiếng trong và ngoài nước.” Anh đáp, sau đó làm mẫu tư thế dừng hình chữ bát (八), “Em làm thử đi. Nhớ kỹ này, trượt tuyết cũng giống như đi xe đạp, chỉ cần chú ý giữ thăng bằng và không quá gồng người là được.”

Cô chú tâm ghi nhớ lời anh nói nên sau vài chục lần té ngã, cuối cùng đã có thể trượt chầm chậm một đoạn ngắn.

Có một cô học trò vừa thông minh vừa hiếu học, thầy giáo vui vẻ như mở cờ trong bụng. Anh phấn khích nói với cô: “Tôi chờ em ở phía trước, em thử trượt một trăm thước xem nào.”

Một trăm thước?! Cô chớp mắt. Anh giơ ngón tay cái lên ý bảo “Không thành vấn đề”, rồi đeo vào mắt kính bảo hộ màu đen, hướng mắt nhìn về phía trước. Ngay giây sau, anh nhẹ nhàng trượt qua bên cạnh cô, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như một chú nai con nhanh nhẹn thỏa sức chạy băng băng trên đồng tuyết. Cuối cùng, bộ quần áo trượt tuyết màu đen của anh lao vút lên không trung, và vụt tan biến thành một chấm sáng nhỏ xíu nhấp nháy.

Trái tim đập hẫng một nhịp, nhưng cô chưa kịp sợ hãi gọi tên anh thì thần kỳ thay, anh đã lại xuất hiện trong tầm nhìn của cô, vững vàng dừng bước tại nơi cách cô một trăm thước.

Những người đứng xem quanh đó đều không kìm nén được sự ngưỡng mộ, trầm trồ tán thưởng không ngớt.

Ở đằng xa kia, anh vẫy tay về phía cô, hô thật to: “Hứa Tri Mẫn, nếu em ngã, tôi nhất định sẽ ôm em!”

Khuôn mặt cô thoáng chốc đỏ ửng, hàng mi cong hấp háy, đám đông khán giả quanh cô vỡ òa trong tiếng huýt gió và tiếng vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt sau lời nói của anh.

Trong lòng cô khỏi thầm buông ra một câu ‘oán trách’ anh. Ngước nhìn con đường trải dài một trăm thước, cô dằn xuống cảm giác thấp thỏm bất an, chống gậy trượt tuyết lên rồi từ từ trượt xuống. Gió thổi bên cạnh mỗi lúc một mạnh hơn, một trăm thước, chín mươi, tám mươi, bảy mươi… Đường nét trên gương mặt anh càng lúc càng rõ nét, sống mũi của anh, bờ môi của anh, hàng mi của anh, nhưng đôi mắt thâm sâu bỗng nhiên lóe lên tia sợ hãi: “Hứa Tri Mẫn!”

Cô nghĩ mình sẽ phản ứng kịp, nhưng đã quá muộn. Từ phía sau, một cậu nhóc nhảy vượt lên ngay sát bên cô, vì chỉ là người mới học trượt tuyết nên một sự va chạm nhẹ cũng đủ khiến cô mất toàn bộ thăng bằng. Mắt thấy không thắng lại được, cô hốt hoảng buông hai tay. Anh cởi phăng ván trượt, lao lên trên, giang tay ôm chầm lấy cô trước. Rồi ngay trong giây kế tiếp, họ cùng nhau ngã lăn sóng xoài trên con đường tuyết.

Những vòng lăn quay cuồng cuối cùng cũng chấm dứt. Mặc Thâm lắc đầu hất ra đám tuyết bám trên tóc, kéo kính râm xuống, vỗ vỗ trấn an cô gái đang nép vào người anh: “Không có việc gì. An toàn rồi.”

Cô không trả lời. Anh không nén được lo lắng: “Hứa Tri Mẫn?”

Đáp lại anh là cảm giác vạt áo phía sau bị tay cô túm chặt, anh ngạc nhiên chớp mắt: Hóa ra, cũng có lúc em sợ hãi. Anh bật cười khẽ, chống nửa người lên, một tay vén mái tóc dài của cô, trìu mến ngắm nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình… mi mắt khép hờ hơi run run, đôi môi xinh đỏ thắm thoáng hé mở. Và rồi anh từ từ cúi đầu xuống trong sự rung động không thể cưỡng lại.

Nhận ra bốn bề bỗng hoàn toàn lặng gió, cô hé mi, đúng lúc thấy gương mặt anh tiến lại gần thì lập tức nhắm mắt theo phản xạ Thế nhưng, hơi thở ấm áp phả ra từ anh chỉ gần kề bên mặt cô trong chớp nhoáng rồi đột ngột trở nên xa cách.

Cô mở mắt, thấy anh đã nghiêng mặt qua, hai mắt nheo lại, nhìn chăm chú vào một vị trí nào đó ở phía trước.

“Chuyện gì vậy?” Cô nhổm người dậy, hỏi.

“Có người bị thương.” Anh nắm tay cô kéo cô đứng lên, phủi tuyết trên quần áo hai người rồi dặn, “Em ở đây chờ tôi xuống, tôi đi xem xem tình hình thế nào.” Nói xong, anh vừa cởi bao tay trượt tuyết vừa đi về hướng xảy ra sự cố.

Hứa Tri Mẫn quay người lại, cách cô chừng mười thước có một cô gái trẻ mặc trang phục trượt tuyết màu trắng ngồi bệt trong đống tuyết. Đứng bên cạnh cô gái là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang khẩn trương gọi đi động.

Sau khi cân nhắc một chút, Hứa Tri Mẫn cũng nhấc chân đi đến chỗ họ.

Mặc Thâm bước tới trước mặt đôi nam nữ, nói: “Anh chị cần giúp gì không? Tôi có học một chút về cấp cứu.”

“Thật tốt quá. Chúng tôi đang rất cần bác sĩ giúp đỡ.” Người đàn ông cảm kích nắm chặt tay Mặc Thâm, “Cô ấy bị tôi đụng phải, tay bị thương, tôi cũng không dám tùy tiện di chuyển cô ấy. Tôi đã gọi vào số điện thoại khẩn cấp của khu trượt tuyết rồi nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy ai đến đây.”

Hứa Tri Mẫn đến nơi sau Mặc Thâm. Qua lời nói tiếp theo của anh ta, cô biết được anh ta họ Vương, tên Vương Hà Kỳ, là người gây ra tai nạn ngoài ý muốn. Người đàn ông này có vẻ là người lương thiện, anh ta cảm thấy rất có lỗi với cô gái bị thương vì sự bất cẩn của anh ta, đồng thời cũng tình nguyện chịu toàn bộ trách nhiệm.

Cô gái bị thương tên là Trần Xảo Yến, cô ấy có cặp mắt xếch và gương mặt trái xoan xinh xắn. Hứa Tri Mẫn nhìn Trần Xảo Yến một lượt từ trên xuống dưới – trẻ trung xinh đẹp, tai đeo bông kim cương, cổ đeo dây chuyền đá quý và trên cổ tay áo còn thấp thoáng một chiếc vòng ngọc phỉ thúy. Cô không khỏi thầm lấy làm kỳ lạ: Cô gái này rất giàu có, đã vậy còn phô trương sự giàu có của mình giữa một khu trượt tuyết như thế, cô ấy đến đây chỉ cốt để tận hưởng thú vui trượt tuyết thật ư?

Trước những lời xin lỗi rối rít của Vương Hà Kỳ, Trần Xảo Yến thể hiện sự khoan dung độ lượng của người bị nạn: “Anh Vương, anh đừng xin lỗi nữa. Ở một khu trượt tuyết đông đúc thế này, chuyện va chạm vô ý cũng là chuyện thường xảy ra mà.”

“Nhưng…” Vương Hà Kỳ đắn đo nhìn Mặc Thâm, “Chỗ bị thương của cô ấy thế nào, có nghiêm trọng không?”

“Tuy bên ngoài không có thương tổn gì nghiêm trọng nhưng có khả năng xương bên trong cánh tay trái đã bị chấn thương. Anh tìm hai cây gỗ, ở đây tôi có băng vải, trước mắt cứ giúp cô ấy cố định lại đã, rồi sau đó hãy đưa đến phòng y tế của khu trượt tuyết.” Sau khi xem xét, Mặc Thâm nói, “Theo như lời cô Trần mô tả về triệu chứng bệnh thì tạm thời hẳn không còn vấn đề gì khác.”

Vương Hà Kỳ vội vội vàng vàng đi nhặt mấy cành cây khô ở gần xung quanh, Mặc Thâm chọn hai cành được trong số đó. Hứa Tri Mẫn ngồi xổm xuống, giúp nâng cánh tay Trần Xảo Yến lên để thuận tiện cho Mặc Thâm băng bó băng vải. Ở bên cạnh, Hứa Tri Mẫn tò mò để ý nhìn bằng khóe mắt, cô thấy Trần Xảo Yến luôn thể hiện vẻ kiên cường trong suốt quá trình được Mặc Thâm cố định chỗ gãy xương, và kể cả trong lúc cắn răng chịu đựng đau đớn, cô ấy vẫn không quên dịu giọng an ủi Vương Hà Kỳ.

Họ thật sự là một đôi nam nữ rất ‘thú vị’ – Trên đường theo hai người về khách sạn, Hứa Tri Mẫn thầm nghĩ.

Trần Xảo Yến được đưa vào phòng y tế của khách sạn. Nơi này không có máy chụp x-quang, bên ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn, đường về thành phố không dễ đi, người bị thương cũng không biểu lộ triệu chứng nghiêm trọng… nói chung có rất nhiều nhân tố xảy ra đồng thời. Sau khi thương lượng, các bác sĩ đã quyết định, vì không thể chẩn đoán chính xác xương cánh tay Trần Xảo Yến có bị gãy hay không nên họ chỉ thay nẹp và băng vải sạch sẽ cho cô ấy, đợi đến mai cô ấy sẽ vào bệnh viện trong thành phố chẩn đoán lại.

Mặc Thâm và Hứa Tri Mẫn ngồi ở một góc ghế sofa đặt tại đại sảnh khách sạn đợi đến giờ khách sạn mở cửa phục vụ bữa ăn buffet miễn phí.

Sau khi trở về phòng thay bộ quần áo trượt tuyết bằng bộ âu phục hiệu Piere Cardin, Vương Hà Kỳ đã xuất hiện với hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi và năng động. Lúc xuống lầu, vừa thấy Mặc Thâm và Hứa Tri Mẫn, anh ta lập tức bước tới cảm ơn anh: “Cám ơn cậu, người anh em.”

“Không có gì. Có thể giúp được cho anh Vương và cô Trần, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Mặc Thâm lịch sự và khách sáo đáp lời.

Vương Hà Kỳ cầm lấy ly rượu trên khay của người phục vụ, đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn phía đối diện rồi thảnh thơi bắt chéo hai chân: “Cậu là sinh viên học viện y?”

“Vâng, sinh viên năm ba học viện y Hồng Kông.”

Hứa Tri Mẫn kinh ngạc, thì ra thành tích của anh ấy xuất sắc đến mức ấy, vừa trở về Hồng Kông là đã gia nhập ngay vào hàng ngũ sinh viên năm nhất.

Vương Hà Kỳ tấm tắc khen ngợi: “Tuổi trẻ bây giờ càng ngày càng giỏi. Như con gái của bác tôi đấy, mới sáu tuổi đầu mà đàn dương cầm đã cấp ba, tiếng Anh Cambridge đã cấp một rồi. À phải rồi, người mang họ Mặc rất hiếm thì phải. Nếu ở Hồng Kông thì tối nhớ hình như có một công ty dược phẩm gia đình…”

“Đó là công ty của bác cả tôi.” Mặc Thâm đáp.

“Ồ? Vậy sau này học xong chắc cậu muốn kế thừa sự nghiệp của bác cả cậu?”

Mặc Thâm lắc đầu: “Tôi muốn làm bác sĩ lâm sàng.”

“Đúng đúng.” Vương Hà Kỳ nhiệt tình phụ họa: “Con người ta cả đời kiếm tiền là vì mạng sống của mình chứ còn vì cái gì nữa? Bởi vậy mới nói, trên đời này có thể không có thương nhân nhưng tuyệt đối không thể không có bác sĩ. Người anh em, cậu chọn đúng đường rồi đấy, tôi ủng hộ cậu.”

“Cám ơn.” Mặc Thâm cười nhẹ.

Hứa Tri Mẫn ngồi bên lẳng lặng lắng nghe, trong lòng chỉ có một băn khoăn duy nhất: Anh ấy chọn ngành y, vậy còn mình? Dĩ nhiên, ý nghĩ nực cười này rất chóng vánh đã bị cô gạt bỏ. Con đường anh ấy đi có can hệ gì đến mình đâu cơ chứ! Giữa lúc mỉm môi cười, cô phát hiện Vương Hà Kỳ ngồi phía đối diện đang nhìn mình. Bắt đầu từ chân cô, ánh mắt của anh ta lướt dần lên trên, tạm dừng ở eo, ngực, sau đó đến mặt cô, sau nữa lại du ngoạn trở về đôi chân thon dài có đường cong tuyệt đẹp.

Loại cảm giác này khiến người ta cực kỳ khó chịu. Hứa Tri Mẫn thầm cắn môi dưới: Có lẽ những người đàn ông sành sõi kinh nghiệm thương trường này đã quen nhìn phụ nữ bằng cặp mắt như thế.

Tay Mặc Thâm chợt vòng ra sau lưng Hứa Tri Mẫn rồi nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai cô.

Vương Hà Kỳ nhíu mày: “Bạn gái cậu trẻ thật.”

“Không phải bạn gái.” Hứa Tri Mẫn lên tiếng.

Vương Hà Kỳ cười gượng hai tiếng, thu lại tầm mắt.

Bàn tay đặt trên vai cô đột ngột siết lại, trái tim cô rung lên, cô ngoảnh nhìn gò má của anh, rồi từ ánh mắt anh lại trông thấy Trần Xảo Yến đang đi đến.

Vương Hà Kỳ rất có trách nhiệm, lập tức nhường chỗ, đỡ Trần Xảo Yến ngồi xuống: “Cô muốn ăn gì không, tôi lấy chút đồ điểm tâm cho cô ăn trước nhé?”

“Anh Vương đừng bận tâm, tôi không đói.”

“Thì ít ra cũng phải uống chút gì chứ.” Dứt lời, Vương Hà Kỳ mau mắn đi tới quầy bar.

Chỉ còn lại ba người. Mặc Thâm không nói lấy một lời, im lặng uống nước ấm trong ly thủy tinh. Hứa Tri Mẫn xưa giờ cũng không thích thoải mái trò chuyện với người lạ. Trần Xảo Yến đương nhiên không chịu nổi sự trầm mặc buồn chán này, cô nàng đứng lên nói: “Tôi đi toilet một lát.”

Mặc Thâm nhìn theo bóng lưng Trần Xảo Yến, nói nhỏ với Hứa Tri Mẫn: “Em đi theo cô ấy đến toilet đi.”

Hứa Tri Mẫn cụp mi mắt, trong đầu tựa như ngộ điều gì, cô ‘ừ’ một tiếng, đứng lên kín đáo theo sau Trần Xảo Yến, duy trì khoảng cách sáu bảy bước chân. Ở phía trước, Trần Xảo Yến đi ngang qua toilet công cộng, xuyên qua một lối đi nhỏ, sau cùng quẹo vào toilet công nhân viên. Hứa Tri Mẫn đứng ngoài cửa đợi một lát, hít sâu, rồi rón rén đẩy ra một khe cửa thật nhỏ.

Nhìn vào trong, cô thấy Trần Xảo Yến đang đứng trước bồn rửa tay, tay phải đút vào túi trang điểm lấy ra một thỏi son môi rồi vừa hát ngâm nga vừa tô son. Tới khi mở vòi nước rửa tay, Trần Xảo Yến sơ ý làm bọt nước văng vào băng vải. Cô nàng nhỏ giọng chửi một tiếng, nhìn láo liên trái phải thấy không có người, ngay tức thì rút khăn lau sạch vết nước, xong lại xoay xoay cánh tay trái kiểm tra xem có dính bẩn hay không. Cử động tay trái của Trần Xảo Yến không khác gì người lành lặn, cũng không hề rên rỉ khổ sở, chẳng như bình thường, vết thương mới bị đụng một chút là đã xuýt xoa đau đớn.

Hứa Tri Mẫn căng thẳng giữ tay nắm cửa: Người này thực chất không hề bị thương, tất cả đều là giả. Vì sao vậy nhỉ? Mặc Thâm hoài nghi chuyện này nên mới bảo mình đi xác nhận sự thật.

“Ai đấy?” Trần Xảo Yến ở bên trong kêu lên cảnh giác.

Biểu cảm trên gương mặt Trần Xảo Yến nhanh chóng đình trệ, cô nàng cao ngạo quét mắt đánh giá Hứa Tri Mẫn từ trên xuống dưới, nhận thấy trang phục trên người cô chẳng đáng bao nhiêu tiền, liền rút ra kết luận: không đáng sợ. Sau đó, cô nàng móc ngón tay vào quai túi trang điểm, cố tình bước chầm chậm qua bên cạnh Hứa Tri Mẫn, rời khỏi toilet.

Hứa Tri Mẫn cười hờ hững, rửa sạch tay, rồi đi thong thả về lại đại sảnh khách sạn.

Vương Hà Kỳ cũng đã quay về bàn, đang cười giỡn nói chuyện với Mặc Thâm và Trần Xảo Yến.

Hứa Tri Mẫn yên lặng ngồi lại chỗ cũ. Mặc Thâm thoáng nhìn cô: Xem ra suy đoán của mình vừa khéo trùng khớp với sự thật. Trong lòng đã có chủ định, anh đặt ly nước xuống, hơi nhíu mày nói với Trần Xảo Yến: “Tôi thấy băng vải của cô… có phải bị nước làm ướt không?”

“Ôi chết, mau đi thay băng đi.” Vương Hà Kỳ khẩn trương, lo lắng nhìn quanh đại sảnh, “Sắp tới giờ ăn rồi, không biết ở phòng y tế còn có bác sĩ nào hay không.”

“Để tôi đưa cô Trần đi. Nếu không có bác sĩ, tôi nghĩ tôi cũng có thể giúp cô thay băng vải.” Mặc Thâm chủ động nói.

Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý sâu xa của Mặc Thâm, gương mặt Trần Xảo Yến biến sắc, nhưng lại không thể từ chối: “Vậy làm phiền anh.”

Mặc Thâm đỡ Trần Xảo Yến rời đi, Vương Hà Kỳ liên tục xem đồng hồ vàng trên cổ tay, trông có vẻ rất lo lắng.

Người này hình như đã lo lắng quá mức bình thường thì phải. Là một thương nhân, lẽ ra anh ta phải giữ được sự trầm tĩnh hơn người mới đúng chứ? Hay là bên trong có nguyên nhân khác? Hứa Tri Mẫn tự nhủ.

Dùng xong bữa tối, Hứa Tri Mẫn và Mặc Thâm đi thang máy trở về phòng khách sạn trên lầu sáu. Lúc trên đường không có người, Hứa Tri Mẫn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thân phận hai người đó là sao vậy?”

Mặc Thâm quay sang cười: “Em nhận ra rồi à? Trần Xảo Yến là thiên kim của một ông trùm công nghiệp, khách sạn này cũng của cha cô ấy. Còn Vương Hà Kỳ, anh ta là tài năng mới trong giới công nghiệp, cũng có thể coi là người đàn ông có địa vị trong giới xã giao.”

Hứa Tri Mẫn đã sáng tỏ. Thì ra Trần Xảo Yến đến sân trượt tuyết để tuyển chồng tương lai. Vương Hà Kỳ nói không chừng cũng biết Trần Xảo Yến là đại tiểu thư con nhà thế lực, thảo nào mới kích động như thế.

“Vậy còn anh?” Cô ngẩng mặt lên hỏi anh.

“Tôi cũng chỉ vì hai người ấy mà ra tay nghĩa hiệp thôi.” Mặc Thâm quẹt thẻ phòng, cửa phòng vừa ‘tách’ một tiếng mở ra, anh liền đi vào trong.

Cô đứng tại chỗ nghĩ: Một người chọn theo nghề bác sĩ thiêng liêng cao quý như thế mà lại hùa theo Trần Xảo Yến diễn trò nói dối.

“Vào đi em.” Anh gọi cô.

Buổi chiều nay họ đã phải ở tạm một phòng khác vì căn phòng anh đặt trước mới được trả, khách sạn chưa kịp dọn dẹp gọn gàng. Còn ngay trong giờ phút này, qua cánh cửa rộng mở, cô nhìn thấy trước mắt mình căn phòng sáng sủa tinh tươm mà anh đã lựa chọn và giữa phòng là một chiếc giường đôi trải ga trắng như tuyết.