Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 13 - Chương 8: Nước đã rút mà đá chưa nhô




Trích lời Gia Mộc: Có lúc những vụ án phức tạp nhất lại chỉ cần điều tra cơ bản và những kiến thức thông thường nhất.

“Thả người rồi chứ? Tôi biết rồi, giám thị cư trú và tịch thu hộ chiếu? Ờ, ai đang giám thị nó? Cậu Tống à? Được, anh yên tâm, tôi tra xong đầu mối bên này sẽ về. Không, không phải, không phải báo tin qua mạng. Là tôi nghĩ nếu Lục Thiên Phóng đúng là chuốc say hoặc là đổ thuốc mê cho Hà Điền Điền, bọn họ từ hộp đêm đến khách sạn còn phải đi bộ khoảng mười phút nữa. Tôi đang dẫn hai anh em đi điều tra camera ghi hình của từng nhà, vâng vâng, phải điều tra thật cẩn thận. Không, tôi không có suy nghĩ khác, tôi chỉ cảm thấy vụ án này khó làm như vậy, tại sao không loại bỏ các nhân tố quấy nhiễu, điều tra tỉ mỉ như một vụ án thông thường, đến lúc bất kể đưa ra kết luận gì đều có căn cứ để suy xét và bảo vệ được. Được, lúc về tôi sẽ báo cáo anh”. Cảnh sát Lưu ngắt điện thoại: “Lục Thiên Phóng được thả rồi, nghe giọng trưởng phòng thì đại luật sư Lam đã trị ông ta một trận ra hồn”.

“Giáo sư Lam thâm niên cao, đừng nói là trưởng phòng anh, chánh án tòa án tỉnh gặp ông ấy cũng phải gọi một tiếng thầy. Ông ấy lôi từng điều từng mục trong luật ra giải thích bắt bẻ thì ai cũng không chịu nổi”, Lâm Gia Mộc cười nói.

“Nghe nói mấy năm nay không ít người mời ông ấy, nhưng ông ấy chỉ chuyên tâm dạy học và nghiên cứu lý luận, rất ít khi tự mình xuống núi. Em có thể mời được ông ấy thì chắc ấn tượng của ông ấy với em không tồi”.

“Hồi đó ông ấy hy vọng em thi lên cao học nhưng em không thi, sau khi thi chứng chỉ luật sư em vào văn phòng luật sư làm việc, theo lời ông ấy là em chỉ biết đến tiền”, Lâm Gia Mộc cười nói. Từ nhỏ cô đã học rất giỏi, nội dung người khác mất một tiếng mới có thể hiểu được thì cô chỉ mất mười phút, hơn nữa nhớ rất rõ. Người không hiểu cô đều cho rằng cô cố gắng học tập, ham học chịu học, trên thực tế cô lại rất lười học, không muốn phí phạm quá nhiều sức lực vào việc học hành. Một ngày trước khi thi đại học còn vờ đọc sách để lén xem tiểu thuyết kinh dị, học tập chỉ để sau này kiếm tiền, kiếm nhiều tiền… Cho nên sau khi lấy chứng chỉ luật sư, cô không nghe lời giáo sư Lam thi cao học, cũng không nghe lời gia đình thi công chức mà lại xin vào văn phòng luật sư kiếm được nhiều tiền nhất.

Cảnh sát Lưu nghe cô nói như vậy liền cười: “Em như thế cũng là cầu gì được nấy”.

Anh ta quay quay chiếc bút bi trên tay: “Trịnh Đạc đâu?”. “Còn đang bám theo Lưu Chí”.

Lâm Gia Mộc vừa nói chuyện với cảnh sát Lưu vừa xem những bức ảnh cảnh sát Lưu đặt trên bàn: “Cái áo khoác trắng này không tồi, là kiểu kinh điển của Chanel”.

Cảnh sát Lưu thoáng nhìn rồi cau mày, hình như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. Vụ án này anh ta không theo từ đầu, sau đó chuyện trở nên ầm ĩ, anh ta vừa tiếp xúc đã lại bị đuổi ra. Hiện nay trở lại tổ chuyên án, rất nhiều chuyện tổ trưởng Tống không chịu nói với anh ta vì sợ anh ta cướp công: “A lô, anh Tống à? Vâng, tôi đang ra ngoài điều tra manh mối… Không, không có chuyện gì quan trọng, tôi muốn xem danh sách vật chứng hôm xảy ra chuyện. Ờ… Anh tìm file mềm gửi đến điện thoại di động cho tôi là được… Ha ha, tôi ở bên ngoài, làm sao nhận fax được… Quay về à… Thôi thế này, anh gửi đến máy fax của công ty bạn tôi, tôi đang ở gần công ty đó… người này chắc chắn đáng tin… Nếu không tôi bảo cậu Trương mang một bản sao đến đây cho tôi cũng được”.

Giọng cảnh sát Lưu càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, sau khi dừng lại một lát mới đọc số fax của văn phòng Gia Mộc: “Ờ, lát nữa tôi sẽ đến chỗ bạn tôi để lấy, máy fax công ty cậu ấy tự nhận fax, tôi bảo thư ký của cậu ấy nhận là được”.

Cảnh sát Lưu đặt điện thoại xuống. Khoảng chừng ba phút sau, máy fax của văn phòng kêu lên hai tiếng rồi tự nhận fax. Lâm Gia Mộc cầm lên thoáng nhìn rồi đưa cho cảnh sát Lưu. Vụ án này vốn là án tự tử, bằng chứng thu thập không đầy đủ, sau đó được lập chuyên án lại chỉ nhằm vào một mình Lục Thiên Phóng, không có ai tỉ mỉ xem xét những bằng chứng ban đầu. Chính cảnh sát Lưu cũng lần đầu tiên nhìn thấy danh sách bằng chứng: “Không có áo khoác trắng, cũng không có điện thoại di động”.

Cảnh sát Lưu đột nhiên đứng lên: “Tôi phải về phòng ngay”.

Vốn là một vụ án rất đơn giản, nhưng vì có sự can thiệp của cư dân mạng và sự đấu đá trong nội bộ cảnh sát nên mới trở thành thế này. Cảnh sát Lưu không còn tâm tư đứng ngoài xem một số người giải quyết vấn đề thế nào nữa, chỉ muốn trở về cãi nhau một trận.

Nhìn thấy cảnh sát Lưu đi ra như gió, chỉ chào một câu đã xỏ giày đi luôn, Uông Tư Điềm ngồi trong phòng khách cầm máy tính bảng chơi bỏ tai nghe xuống hỏi Lâm Gia Mộc với vẻ khó hiểu: “Chị Lâm, anh Lưu làm sao thế?”.

“Anh ta phải về cắn người”. Tính cảnh sát Lưu không giống Trịnh Đạc. Mặc dù mấy năm nay bị mài tròn các góc cạnh, nhưng tấm lòng son của cảnh sát Lưu lại không hề thay đổi. Trịnh Đạc trải qua nhiều chuyện phức tạp, có vẻ rất thẳng tính nhưng có một số việc lại nhìn thoáng hơn cảnh sát Lưu.

Lâm Gia Mộc vừa nghĩ tới đây đã thấy Trịnh Đạc vào nhà, không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ, xoay người đi vào văn phòng.

Uông Tư Điềm bỏ hai viên kẹo cao su vào miệng: “Anh Trịnh, anh có nhìn thấy anh Lưu không?”.

“Có thấy”.

“Anh ấy làm sao vậy?”.

“Không sao”. Trịnh Đạc cười nói: “Ăn cơm chưa?”.

“Đi uống cốc hồng trà với cái thằng Lưu Chí kia làm em buồn nôn mất ba ngày, đúng là cách giảm béo tốt”, Uông Tư Điềm nói.

“Vậy giao cho em một nhiệm vụ nữa để em gầy hơn chút nữa. Đây là số QQ của La Quyên, em nói chuyện với cô ta xem. Hà Điền Điền không có máy tính, chỉ có điện thoại thông minh. Theo những gì anh biết về mấy cô bé bọn em thì máy tính ở phòng ký túc đa số đều dùng chung. Em nghĩ cách để La Quyên nói chuyện với em lâu một chút, anh phải xem xét những thứ trong máy tính ở phòng ký túc đó”.

“Vâng”.

Lâm Gia Mộc điều chỉnh lại tâm tư hơi rối bời, từ văn phòng đi ra. Nhìn thấy Trịnh Đạc đang chỉ huy Uông Tư Điềm tán gẫu với người ta, cảm thấy vừa rồi mình quá mất mặt. Cô hơi giận mình, giọng điệu cũng không được mềm mỏng lắm: “Trịnh Đạc, anh bám theo Lưu Chí tới đâu vậy?”.

“Lưu Chí bắt taxi đến hộp đêm, đi một lượt từ hộp đêm đến khách sạn, còn xem camera, không biết nghĩ thế nào sau đó lại đến khách sạn, nhưng nhìn thấy quản lý khách sạn lại đi ra. Anh đã nhắn cho cảnh sát Lưu tên các cửa hàng trên đường, chắc anh ấy đã sai người đến xem nội dung ghi hình rồi”.

“Còn camera khách sạn?”.

“Cảnh sát Lưu nói ngay hôm xảy ra chuyện khách sạn đã giao hết nội dung ghi hình cho họ rồi”.

Uông Tư Điềm và La Quyên trò chuyện một chút về chuyện của Hà Điền Điền. Trịnh Đạc ra hiệu cho Uông Tư Điềm gửi một biểu tượng cảm xúc qua. La Quyên bên kia nhận biểu tượng, Trịnh Đạc ra hiệu, Uông Tư Điềm nói: “Xin lỗi, bạn em đến chơi, em ra ngoài một lát, hẹn gặp lại chị”.

Sau đó Uông Tư Điềm đứng lên nhường chỗ cho Trịnh Đạc. Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Gia Mộc đứng bên cạnh không biết là đang ngắm hoa hay đang nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, nhún vai: “Trong phòng khô quá. Em xuống lầu mua kem”.

Nói xong liền mặc áo khoác, xỏ bốt vào, chậm rãi mở cửa xuống lầu.

La Quyên bên kia chào tạm biệt. Trịnh Đạc ngồi xuống, bắt đầu kích hoạt chương trình ẩn trong biểu tượng cảm xúc, xem xét mọi thứ trong máy tính của La Quyên từ xa. Máy

tính của cô ta quả nhiên là có dấu vết dùng chung. Hà Điền Điền cũng từng đăng nhập QQ trên máy tính này. Trịnh Đạc mở mục đánh dấu trang trên mạng của Hà Điền Điền, tìm được một địa chỉ blog hải ngoại, sau khi bấm vào thấy yêu cầu mật khẩu. Anh ta gõ mật khẩu Hà Điền Điền sử dụng hằng ngày nhưng không được, sau khi suy nghĩ một lát, Trịnh Đạc lại gõ tên phiên âm của Lục Thiên Phóng, không ngờ lại vào được. Trên blog toàn là những trang nhật ký riêng tư giới hạn chỉ người viết mới được xem, đại để là những tâm sự của thiếu nữ. Trong bài cuối cùng, Hà Điền Điền viết: “Cuối cùng cũng sắp gặp mặt anh ấy. Mình đã chuẩn bị dâng hiến thứ quý giá nhất cho anh ấy. Mong Thượng Đế phù hộ cho quyết định của mình là đúng”.

Trịnh Đạc lưu lại địa chỉ trang nhật ký vào thư mục của mình, tâm tình đột nhiên trở nên rất xấu. Hà Điền Điền cũng chết ở tầm tuổi em gái anh ta, Lục Thiên Phóng cũng là con nhà giàu. Từ khi nhận vụ này, tâm tình anh ta chưa bao giờ thật sự bình tĩnh. Rốt cuộc tiền bạc là tội lỗi hay bản thân con người chính là tội ác? Cái mác con nhà giàu chỉ phóng to tội ác của một quần thể lên sao? Bây giờ anh ta đã biến thành người thế nào? Lâm Gia Mộc vẫn nói phải giúp đỡ người khác, nhưng kết quả cuối cùng luôn là tiền trao cháo múc. Không lẽ vết thương nặng thế nào cũng có thể dùng tiền tài để xoa dịu được thật sao?

Số tiền gã con nhà giàu đó bồi thường cho anh ta vẫn còn nằm yên trong ngân hàng. Anh ta chỉ muốn làm như số tiền đó không tồn tại.

Oan khuất của Lục Thiên Phóng có bọn họ rửa sạch giúp, nhưng còn những người khác? Làm công việc này càng lâu, Trịnh Đạc càng có cảm giác bất lực. Nói cho cùng thì mở văn phòng không phải việc anh ta muốn làm mà là việc Lâm Gia Mộc muốn làm. Lúc đầu anh ta làm là vì báo ân, còn bây giờ là vì muốn được ở bên cạnh Lâm Gia Mộc.

Lâm Gia Mộc ôm anh ta từ phía sau: “Sao thế?”. “Không sao, chỉ hơi mệt thôi”.

“Em cũng mệt rồi”. Lâm Gia Mộc thở dài: “Sau khi chấm dứt vụ án này, hai chúng ta đi đâu đó nghỉ ngơi, không cần bất cứ thứ gì ngoài nắng vàng và cát trắng”.

“Sóng điện thoại cũng không cần?”. “Đặc biệt là không cần sóng điện thoại”. “Thế còn mẹ em?”.

Lâm Gia Mộc cọ vào má Trịnh Đạc, dựa lên lưng Trịnh Đạc: “Đừng phá hỏng giấc mơ của em được không? Tết Dương lịch kiểu gì mẹ em cũng phải về nhà chuẩn bị ăn tết”.

“Anh lại không nghĩ vậy”. Trịnh Đạc hôn lên tóc cô: “Cùng anh đi đăng ký đi”.

“Sao?”.

“Chúng ta đi đăng ký rồi đi nghỉ, cứ nói là nghỉ trăng mật, chắc chắn mẹ em sẽ không ngăn cản em”.

“Vì một kỳ nghỉ mà em phải trả giá lớn như thế à?”.

“Chẳng phải em vẫn nói kết hôn chính là bỏ chín tệ ra lấy một tờ giấy chứng nhận à? Có gì mà trả giá?”.

Lâm Gia Mộc ngồi dậy, ôm cổ Trịnh Đạc, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Kết hôn với em chưa chắc đã là cả đời. Có lẽ một buổi sáng nào đó em tỉnh dậy nhìn mặt anh, lại cảm thấy người này sao vẻ mặt hung tàn đáng ghét như vậy, thế là kéo anh đi ly hôn hoặc cứ thế bỏ đi, như vậy cũng được sao?”.

“Được”.

“Em không sinh con”.

“Anh không bố không mẹ, không có ai đòi cháu trai”.

Lâm Gia Mộc đột nhiên ôm lấy anh ta, kéo cổ áo phông, cắn mạnh vào vai anh ta: “Anh là đồ khốn, tại sao anh phải tốt với em như vậy? Đồ khốn!”.

Cô vừa nói vừa nghiến răng cắn, đến tận lúc thấy vị máu tanh: “Đăng ký, thứ hai đi luôn!”.

Trịnh Đạc ôm cô, vuốt lưng cho cô, thì thầm dỗ dành. Một phụ nữ không có cảm giác an toàn như Lâm Gia Mộc cũng giống như một con mèo hoang chưa thuần, lúc nào cũng phải vuốt xuôi.

“Em phải cùng anh ký thỏa thuận trước khi cưới”. “Em viết khế ước bán mình anh cũng ký”.

Lâm Gia Mộc lại đấm anh ta một hồi, sau đó nép vào trong lòng anh ta không động đậy nữa. Trịnh Đạc ôm cô, những nghi hoặc và xao động trong lòng vừa rồi không biết đã biến mất từ bao giờ. Ở bên người phụ nữ này, bất kể làm gì cũng hạnh phúc hơn nhiều so với một mình anh ta làm. Thực ra từ nhỏ đến lớn anh ta cũng không biết một gia đình “bình thường” là như thế nào, gia đình cùng xây dựng với Lâm Gia Mộc chắc chắn cũng sẽ không “bình thường” cho lắm, nhưng đối với anh ta thì chính như vậy mới là bình thường, không phải sao?

Nơi nào có tình yêu chính là nhà, ở bên cạnh người mình yêu chính là hạnh phúc.

Bên ngoài phòng bảo vệ khách sạn Marriott International.

Tiểu Yến, nhân viên buồng phòng tầng trên cùng cho tay vào túi lục lọi một lát rồi lại rút ra. Cô ta hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Tôi còn một tiếng nữa là hết ca. Cảnh sát còn muốn hỏi gì nữa?”.

“Tôi nghe tổ trưởng nói vẫn là vụ tự tử lần trước, nghe nói…”. Một nhân viên buồng phòng khác ghé sát tai cô ta: “Nghe nói chiếc áo khoác của cô gái đó không thấy đâu”.

Tiểu Yến khẽ run lên: “Ai lấy áo khoác của người chết làm gì?”. “Đúng vậy, hôm đó lạnh, gió lớn như vậy, có lẽ bị gió thổi bay xuống rồi bị người nào đó nhặt rồi”.

“Đúng, đúng thế”. Tiểu Yến xoa xoa tay: “Cho dù bị người nào đó nhặt thì người cũng chết rồi, đồ cũng không dùng được nữa, nhặt thì cứ nhặt thôi… Chẳng lẽ còn bắt người ta ngồi tù?”.

“Ai biết được, có điều thứ đó tôi cũng không dám nhặt. Ma nữ áo đỏ đều là ác quỷ, nhặt đồ của ác quỷ sẽ bị đòi mạng”.

Mặt Tiểu Yến thoáng cái trắng bệch: “Trên thế giới này… làm… làm gì có ma…”.

“Sao lại không có? Cô không phát hiện dạo này tầng cao nhất đều không có ai đặt phòng à? Ông chủ nói phải mời thầy từ Hồng Kông sang làm phép xua ma trừ tà. Cô quét dọn ở tầng cao nhất, lại là người đầu tiên chạy lên sân thượng, cô không nhìn thấy gì à?”.

“Không, tôi không nhìn thấy gì cả”. Tiểu Yến lắc đầu: “Hơn nữa tôi cũng chẳng phải người đầu tiên lên sân thượng mà là chú Ngô”.

Một nhân viên buồng phòng khác vừa định nói gì đó, tổ trưởng đã từ trong phòng bảo vệ đi ra. Một cảnh sát thò đầu ra: “Vương Tiểu Yến! Mời vào…”.

Tiểu Yến đứng lên, đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, vội quỳ một gối xuống đất… Một chiếc điện thoại iPhone 4S ốp vỏ màu rơi từ trong túi cô ta ra…

Sau khi nhìn thấy chiếc điện thoại này, cô ta càng sợ tái mặt, nhặt điện thoại lên, vừa lăn vừa bò vào phòng bảo vệ.

Cảnh sát Lưu ném chiếc áo khoác Chanel màu trắng được bọc kín và túi vật chứng đựng điện thoại di động lên bàn, lại lấy USB từ trong túi ra đập xuống bàn: “Trưởng phòng, bằng chứng đều ở đây. Anh Tống lại nói phải tìm bằng chứng vững chắc hơn. Anh nghĩ thế nào?”.

Trưởng phòng đập bàn: “Mẹ nó chứ. Bằng chứng vững chắc hơn nữa thì ông đây phải làm hết việc của viện kiểm sát à? Bắt ngay! Cái bọn này bây giờ có internet là thằng nào cũng cho rằng mình là ông lớn, ông không tin không vặt được râu hùm!”.

Lưu Chí đã đi quanh khách sạn đến vòng thứ mười. Bây giờ hắn bắt đầu hoảng loạn. Vốn hắn cũng không định giết Hà Điền Điền, cho nên hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải che giấu hành tung. Trên đường từ hộp đêm đến khách sạn hắn đã nhìn thấy hai chiếc camera của cảnh sát và không dưới hai mươi chiếc camera do các cửa hàng bên đường lắp đặt. Chỉ cần cảnh sát xem những nội dung ghi lại này là hắn sẽ chạy không thoát. Về chuyện này, hắn đã nghĩ đến lý do không yên tâm về Hà Điền Điền nên bám theo bảo vệ. Điểm chết người là lúc hắn theo Hà Điền Điền lên tầng thượng chắc chắn cũng bị camera ghi lại, bằng chứng này hắn không thể chối cãi được, trừ khi tìm người xóa đoạn băng ghi hình này đi… Trên ti vi thấy có bao nhiêu mánh khóe xóa băng ghi hình, khi xảy ra thật lại không có cách nào làm được…

Sau khi lượn xong vòng cuối cùng, hắn đột nhiên bình tĩnh lại. Không xóa được thì đã sao? Hắn vốn cũng chỉ là một con chuột chui rúc dưới cống ngầm không được ai coi trọng, chuyện này làm hắn biến thành người nổi tiếng trên mạng. Bất cứ ai dùng mạng cũng biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn quán net lấp lánh đèn neon cách đó khoảng hai trăm mét, cất bước chân tự tin đi tới. Trên thế giới mạng, hắn không phải một kẻ tầm thường đi trên lề phố, người khác thoáng nhìn một cái là không muốn nhìn lại lần thứ hai, mà hắn là lãng tử Lưu Chí, một người nổi tiếng của cộng đồng mạng…

Lãng tử Lưu Chí gần như đồng thời đăng bài trên tianya và weibo, tiêu đề là: ”Điền Điền, chính sự mềm yếu và ghen tị của anh đã giết em. Xin lỗi em!”.

Trong phần nội dung rất dài, Lưu Chí nói: “Hôm đó lúc em theo hắn đi ra khỏi hộp đêm, anh biết em đã uống nhiều rượu, gương mặt đỏ hồng, bước đi loạng choạng nên hắn phải dìu em. Anh cũng biết hắn là ai, trong ví hắn lúc nào cũng có bao cao su để phòng trường hợp khẩn cấp. Nhưng anh lại không có dũng khí đi tới ngăn cản để nói với em chính anh mới là gã Lục Thiên Phóng đã trò chuyện với em ba tháng trên mạng. Lúc em cùng hắn lên tầng, anh đứng bên dưới, nhìn số tầng thang máy nhảy mà trong lòng đau như cắt. Lúc em vừa khóc vừa đi ra khỏi phòng, anh cảm thấy anh nên đi theo an ủi em. Nhưng khi anh nhìn thấy em rơi lệ vì người đàn ông đó trên sân thượng, lúc anh vạch mặt hắn thì em lại thanh minh cho hắn, anh đã bị chọc giận. Tình cảm của anh đối với em thật sự không bằng hào quang của con nhà giàu và mùi tanh của những đồng bạc đó hay sao? Anh mắng em, anh đánh em, anh để mặc một mình em trên sân thượng. Anh không nghĩ rằng em sẽ tự tử. Khi nhìn thấy xác em, anh chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất là báo thù cho em. Bây giờ hắn đã được thả ra rồi, chắc cảnh sát cũng đã tìm được bằng chứng anh đi theo em lên sân thượng. Anh biết bọn chúng sẽ đến bắt anh, thậm chí sẽ nói là anh giết em. Anh sẽ phải trả giá cho sự nhu nhược và ghen tị của mình, nhưng tên ác quỷ trêu đùa phụ nữ kia lại thoát khỏi trừng phạt, dựa vào tiền tài tiếp tục chòng ghẹo những cô gái ngây thơ đơn thuần giống như em. Điền Điền, anh xin lỗi… Anh đã làm em thất vọng, anh không thể báo thù cho em”.

Nửa tiếng sau, cảnh sát Lưu dẫn người đến bắt được Lưu Chí trong quán net. Nhìn thấy cảnh sát đến, chuyện đầu tiên hắn làm không phải bỏ chạy mà là đăng một đoạn weibo: “Bọn chúng đến rồi. Tôi bị bắt rồi. Tạm biệt!”.