Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 14 - Chương 4: Cuộc đời thăng trầm




Trích lời Gia Mộc: Trên thế giới này không có sự đam mê nào khó từ bỏ hơn việc yêu một người trong tưởng tượng.

Trịnh Đạc nhập cái tên Ngũ Tư Lượng vào thanh công cụ tìm kiếm, tổng cộng hơn một ngàn kết quả. Kết hợp với tuổi tác và trường đại học Tiêu Văn Linh tốt nghiệp, trải qua sàng lọc, cuối cùng còn lại một ứng cử viên.

Ngũ Tư Lượng có hộ khẩu ở thôn Tứ Thụ thuộc huyện Tràng Sa, tỉnh Hồ Nam. Bằng cấp là đại học chính quy, hiện đang sinh sống tại Tràng Sa, thời gian làm việc ở thành phố A ngắn đến mức có thể bỏ qua không tính. Người này đã ba lần thi công chức, nhưng lần tốt nhất chỉ đứng thứ mười, cũng là lần thi đầu tiên, sau đó mỗi năm lại tụt xuống thấp hơn. Trừ thi công chức, hắn còn tham gia thi tuyển vào các đơn vị hành chính sự nghiệp, nhìn chung thành tích rất tầm thường. Có điều công việc của hắn bây giờ cũng coi như ổn định, xin được vào một xí nghiệp quốc doanh cũng có chút tiếng tăm, dạo này hình như còn mới được lên chức. Qua những dấu vết của hắn trên mạng thì hắn thích chơi blog, chuyên đăng một số chuyện chẳng hạn như mẹ vợ đưa con gái đi phá thai, con rể lấy ra sổ tiết kiệm tiền triệu… Sau đó khoe khoang dạo này hắn vừa thăng chức và kế hoạch mua nhà mua xe của hắn. Trịnh Đạc xem sơ qua vài bài rồi quyết định xem ngược về trước. Blog của hắn có lịch sử ít nhất mười năm, có lẽ được lập từ khi hắn vào đại học. Có mấy bài nói về chuyện của hắn và Tiêu Văn Linh, có mấy bài nói về sự ngọt ngào của tình yêu và mơ ước tương lai, còn có mấy bài nói về sự đau khổ khi thất tình. Trong mắt hắn, nguyên nhân thất tình rất đơn giản: Hắn không có tiền, không có xe, không có nhà, không có công việc, mẹ vợ không thích hắn. Sau khi đi làm, trở nên thực dụng hơn, Tiêu Văn Linh cũng không thích hắn nữa.

Sau đó có vẻ như hắn còn có những cuộc tình khác, nhưng cuộc tình nào cũng chỉ kéo dài được một, hai bài viết. Sau khi chấm dứt mỗi cuộc tình, hắn lại đăng một bài ủy mị hồi tưởng lại thời gian còn yêu Tiêu Văn Linh. Trịnh Đạc phát hiện có mấy tài khoản khác tương tác qua lại rất nhiều với hắn, trong đó có một người gần như đọc hết toàn bộ những bài viết của hắn, thỉnh thoảng lại đăng lời bình luận. Anh ta bấm vào xem, tài khoản này là một tài khoản trống, không những trên blog không có gì mà cũng không có bất cứ dấu vết nào khác. Bảy năm trước đột nhiên người này không còn xem blog của hắn nữa, tất cả đã chấm dứt.

Máy tính đột nhiên báo chủ nhân blog vừa đăng bài trên weibo. Trịnh Đạc mở ra xem: “Cô ấy đột nhiên liên lạc với tôi, ha ha, là bởi vì tôi được thăng chức tăng lương, sắp có xe có nhà, biến thành người đàn ông cô ấy nghĩ là xứng với cô ấy hay sao?”.

Trịnh Đạc mỉm cười. Một người đàn ông ba mươi ba tuổi, mới làm việc ở xí nghiệp quốc doanh chưa được năm năm, được thăng một chức vụ cỏn con, thêm mấy đồng tiền lương, vạch kế hoạch mua nhà mua xe, nghe nói còn phải vay họ hàng và bạn bè để thanh toán lần đầu, tại sao đột nhiên lại tự tin đến vậy? A… Trịnh Đạc xem weibo của hắn, thì ra nhà hắn ở quê thuộc diện đền bù giải tỏa, được đền bù một khoản tiền và một căn hộ khác.

Có người tag tên Ngũ Tư Lượng vào một bài viết. Tên trên mạng của Ngũ Tư Lượng là Ngũ Đại Chưởng Quỹ. Bài viết có tiêu đề không tồi: “Cô gái ngồi sau xe đạp của bạn…”.

Trịnh Đạc bấm vào xem thấy bài viết rất khá nhưng Ngũ Tư Lượng lại có vẻ không vui lắm, cãi nhau với người đó trong phần bình luận. Người đó có vẻ như là bạn chung của hắn và Tiêu Văn Linh, đại để Ngũ Tư Lượng cho rằng người này là viện binh Tiêu Văn Linh mời tới.

Trịnh Đạc tắt màn hình. Xem ra ý đồ tìm Ngũ Tư Lượng của Tiêu Văn Linh đã thất bại. Anh ta ngẩng đầu lên, phát hiện Tiêu Văn Linh đã xếp hàng nộp tiền xong, đang cúi đầu xem điện thoại di động, vẻ mặt dường như rất đau lòng, thậm chí ngay cả…

Trịnh Đạc bước nhanh về phía trước vài bước, tóm lấy cổ tay người đàn ông đang thò vào trong túi xách của Tiêu Văn Linh: “Người anh em! Ăn trộm tiền trong bệnh viện có phải hơi quá thất đức không?”.

“Phải nói là chị em mình đúng là có duyên với nhau…”. Tiêu Văn Linh mỉm cười, đưa tay đùa với em bé trong lòng Lâm Gia Mộc. Em bé giơ tay nắm lấy ngón tay cô ta rồi kéo thẳng vào miệng.

“Không được mút tay…”. Lâm Gia Mộc giải cứu ngón tay cho Tiêu Văn Linh: “Xin lỗi, bây giờ nó vớ được cái gì cũng cho vào miệng… Rõ ràng còn chưa mọc răng…”.

“Trẻ con tuổi này đều như vậy, Thông Thông nhà em cũng thế”, Tiêu Văn Linh nói xong lại ngẩn ra một lát.

“Chồng em đâu? Đang đi làm à?”.

“Vâng… anh ấy đang đi làm”. Tiêu Văn Linh gật đầu. Vì sao Thông Thông lại được hoài thai vào đúng buổi tối đó? Vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này? Số cô ta sao lại khổ như vậy? Bây giờ cô ta hận mình khi đó nhất thời không kiềm lòng được, cũng hận Củng Hâm tuyệt tình và Ngũ Tư Lượng trở mặt với mình.

Trịnh Đạc xoa đầu đứa bé: “Bác sĩ đã nói là không sao đúng không? Anh đưa hai mẹ con về nhà”.

“Anh vội về đi làm chứ gì?”. Lâm Gia Mộc lườm anh ta một cái. “Anh chỉ xin nghỉ được hai tiếng, nếu về muộn thì tháng này sẽ bị cắt hết thưởng”.

“Được rồi”. Lâm Gia Mộc đưa đứa bé cho Trịnh Đạc bế: “Chúng ta đi thôi”.

Tiêu Văn Linh ngơ ngẩn nhìn cả nhà ba người càng lúc càng xa. Trước đây gia đình cô ta cũng là một nhà ba người được mọi người hâm mộ. Bạn bè đều nói cô ta tốt số, ông xã hiền lành lại thật thà, bố mẹ chồng cũng rất hiền. Cô ta sinh con mà vẫn như gái son, bố mẹ chồng lo hết mọi việc, không có gánh nặng gì bất kể là với nhà chồng hay nhà mẹ đẻ, lại có nhà có xe, tiền lương hằng tháng của hai vợ chồng có thể dành dụm rất nhiều…

Bà Tiêu đưa một chiếc khăn giấy cho cô ta, cô ta mới phát hiện mình đang khóc. Lúc này y tá lại đi ra: “Người nhà giường 15 đâu? Cháu tỉnh rồi, đang khóc đòi bà nội”.

Một thám tử tư hiện đại thậm chí có thể tra rõ rất nhiều chuyện mà không cần phải ra khỏi cửa. Chẳng hạn như Ngũ Tư Lượng và Tiêu Văn Linh cuối cùng đã liên lạc lại với nhau, Tiêu Văn Linh không úp mở gì, nói thẳng Thông Thông là con hắn. Phản ứng đầu tiên của Ngũ Tư Lượng là không chịu tin: “Lúc đó rõ ràng cô đã kết hôn với gã họ Củng gần một năm rồi, tôi và cô chỉ ngủ với nhau có một đêm, tôi dựa vào cái gì phải tin cô?”.

“Anh tin thì tin, không tin thì thôi. Bây giờ Thông Thông đang ở bệnh viện, anh phải chịu trách nhiệm”.

“Chịu trách nhiệm? Tôi chịu trách nhiệm gì? Không phải là cô không có tiền chữa bệnh cho con nên vu oan cho tôi đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi đã…”.

“Thôi được rồi. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại liên lạc với anh nữa. Rõ ràng đã biết anh là một người vô trách nhiệm từ lâu rồi, tóm lại là tôi ngu ngốc”. Tiêu Văn Linh nói xong liền đăng xuất.

Ngũ Tư Lượng thì như một con mèo bị giẫm phải đuôi, bắt đầu chửi bới ầm ĩ. Trịnh Đạc mở một đoạn thư thoại rồi không muốn nghe đoạn thứ hai nữa.

“Trịnh Đạc!”. Lâm Gia Mộc đang trông đứa bé trong phòng ngủ đột nhiên gọi một tiếng đầy hoảng sợ. Trịnh Đạc tắt máy tính, bỏ tai nghe xuống chạy vào phòng ngủ.

Lâm Gia Mộc sắc mặt u ám nhìn chiếc bỉm và sản phẩm bài tiết màu vàng bên trong…

Trịnh Đạc nhịn cười: “Để anh”.

Anh ta lấy rất nhiều khăn giấy ra, ném chiếc bỉm bẩn vào thùng rác, dùng giấy ướt lau chùi cho đứa bé rồi lại thoa phấn rôm lên. Lâm Gia Mộc một tay bịt mũi một tay cầm chiếc bỉm mới đưa cho anh ta. Trịnh Đạc mặc bỉm xong lại bế đứa bé lên, thành thạo như trước đó từng chăm sóc trẻ con không chỉ một lần.

“Sao anh học nhanh như vậy?”.

“Quan trọng nhất là… không được sợ bẩn sợ thối”. Trịnh Đạc giơ đứa bé lên cao, đứa bé cười khanh khách: “Người sợ bẩn sợ thối thì sẽ không bao giờ làm được”.

Lâm Gia Mộc hùng hổ đấm mấy cái vào lưng anh ta: “Nó đi ngoài ướt như vậy, không phải là có bệnh gì chứ?”.

“Anh đã lên mạng tra rồi, như vậy là bình thường”. Trịnh Đạc lại giơ đứa bé lên cao: “Ai vừa mới ị đùn ấy nhỉ? Ai ấy nhỉ?”.

Em bé vẫn cười khanh khách, Lâm Gia Mộc lại không cười nổi. Hai vụ án, hai đứa bé, vận mệnh lại ngoắt ngoéo như nhau: “Mẹ nó không đi tìm bố nó mà đến nhà chồng”.

“Thế à?”.

“Em tra được số điện thoại nhà bố mẹ Mạnh Hồng Sinh, dùng danh nghĩa bạn của Mạnh Hồng Sinh hỏi thăm. Bố mẹ Mạnh Hồng Sinh lại hỏi em về tăm tích của Mạnh Hồng Sinh, nói là con dâu sốt ruột sắp phát điên rồi”.

Bất kể thế nào, người già luôn đứng về phía cháu trai và mẹ của cháu trai. Trong mắt người già, con dâu không sinh cho nhà mình đứa cháu nào thì không thể xem như một đứa con dâu thật sự.

“Cô ta có thể đến nhà bố mẹ Mạnh Hồng Sinh, vì sao không giao con mình cho họ?”.

“Chắc là sợ nhà họ Mạnh nghe theo con trai, chỉ cần cháu nội không cần cô ta. Không biết một gia đình thế nào có thể nuôi dưỡng ra một người như Tả Tả nhỉ?”.

Trịnh Đạc cầm chiếc máy tính bảng trên giường lên, tìm kiếm Tả Tả, bấm vào bài viết trên một trang tạp chí: “Tác giả này chính là Tả Tả”.

Nói thế nào nhỉ, bài viết này rất có phong cách nghệ sĩ, lại có chút “không bệnh tật gì nhưng cứ thích rên rỉ”, cách hành văn khá trong sáng. Trong bài viết, Tả Tả nói cô ta là một cô gái bị mọi người lãng quên trong một đại gia đình, ngay cả bố mẹ cũng quan tâm đến người anh họ ngoan ngoãn học giỏi và người chị họ hoạt bát hướng ngoại hơn. Cô ta là người sống nội tâm, thích ngắm mưa, thích viết những đoạn văn không ai có thể hiểu được, ước mơ có một gia đình thuộc về chính mình và một người đàn ông yêu cô ta toàn tâm toàn ý, trong mắt chỉ có cô ta.

Lúc bài viết này được đăng trên tạp chí thì Tả Tả mới khoảng mười chín tuổi, khoảng chừng hai, ba năm sau gặp Mạnh Hồng Sinh. Một cô gái thích mơ mộng lại bị xem nhẹ từ nhỏ gặp một người đàn ông từng trải lắm tiền tướng mạo cũng không tệ, cô ta nhanh chóng rơi vào biển tình. Thực ra tình yêu của cô ta có hơn phân nửa là do cô ta tự dệt nên, thậm chí bao gồm cả gã Mạnh Hồng Sinh mà cô ta vẫn cho rằng mình rất yêu đó.

Cô ta không còn viết văn nữa, lại khoe chuyện tình yêu, khoe con trai trên weibo. Mạnh Hồng Sinh cho cô ta một nụ cười, cô ta có thể viết ra một đoạn dài mấy ngàn chữ để kỷ niệm. Nghe nói cô ta thường xuyên hỏi Mạnh Hồng Sinh có yêu cô ta không, không nhận được câu trả lời mình muốn là lại ngồi một mình ngẩn người trên giường cả đêm, đến tận lúc Mạnh Hồng Sinh trả lời, cô ta lại nói Mạnh Hồng Sinh thật lòng yêu mình.

Hình như cô ta vẫn so bì với Tô Bình. Cô ta nói cô ta đã lén đi xem Tô Bình, cảm thấy trên người Tô Bình đầy mùi nhân dân tệ, còn cô ta là một cô bé mặc sơ mi trắng với váy vải thô. Tô Bình như trái cây đắt tiền của Tây được đóng gói đẹp đẽ vượt biển mà đến, mua về nhà mở ra mới phát hiện đã được hái từ rất lâu, cô ta thì như táo xanh vừa hái trên cây, rẻ tiền nhưng tươi giòn ngon miệng. Cuối cùng cô ta còn nhấn mạnh đây là miêu tả của Mạnh Hồng Sinh, nhưng có đánh chết Lâm Gia Mộc cũng không tin một người đàn ông có thể nói ra những lời như vậy.