Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 15 - Chương 3: Tra hỏi




Trích lời Gia Mộc: Chơi với lửa có ngày bỏng tay.

Giả Dương Dương là một người như thế nào? Dấu vết của cô ta trên mạng không nhiều, QQ chỉ có không đến hai mươi người bạn, hơn nữa đã hơn một năm không đăng nhập. Không có tài khoản weibo, ngay cả mua sắm trên taobao(*) cũng rất ít. Thông tin từ ngân hàng cho thấy cô ta là một phụ nữ cực kỳ giàu có, có tiền tiết kiệm lãi suất cao hơn hai triệu cùng các loại chứng khoán có giá trị và cổ phiếu quỹ gấp mấy lần tiền tiết kiệm, ngoài ra còn có bất động sản ở khu đất vàng tại Bắc Kinh, tóm lại là một phú bà có tài sản hàng chục triệu.

(*) Trang mua sắm online lớn nhất Trung Quốc.

Lâm Gia Mộc cố gắng dùng phần mềm để tra tìm những người đàn ông từng có quan hệ với cô ta. Những người này cũng không có nhiều dấu vết trên mạng, nhưng nội dung lại rất đặc sắc, mỗi người ít nhất đều từng là nhân vật có quyền thế hay danh tiếng rất lớn. Hai năm trước Giả Dương Dương kết hôn, người cô ta lấy lại kém xa những bạn trai trước đó.

Lâm Gia Mộc không rõ vì sao Giả Dương Dương mất tích, tiền bạc trong tài khoản và bất động sản của cô ta đều không có ai động vào. Chồng của cô ta thậm chí còn nghĩ đến cả những cách kém cỏi như gọi điện thoại lừa gạt mẹ vợ, sao lại không nghĩ đến chuyện động vào số tiền này?

Đúng vậy, chủ mưu gọi điện thoại lừa gạt Hứa Lệ là Tăng Tiểu Quang, chồng của Giả Dương Dương. Có lẽ vì đối tượng lừa gạt chỉ là một bà già nên thủ đoạn Tăng Tiểu Quang dùng không cao siêu, Lâm Gia Mộc chỉ mất hai tiếng đã tra ra số điện thoại gọi đến là do một người tên là Sa Lượng mua hai tuần trước, mà người đàn ông này từng là bạn tù của Tăng Tiểu Quang.

Lâm Gia Mộc dùng một số điện thoại mới gọi đến số đó, bên kia tắt máy. Cô suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn: “Tăng Tiểu Quang, Sa Lượng, các người cho rằng tôi chết thật rồi à? Không ngờ lại dám lừa cả mẹ tôi”.

Gửi tin nhắn xong, Lâm Gia Mộc tắt nguồn điện thoại. Hôm sau thức dậy bật máy lên xem thấy có bảy, tám cuộc gọi lỡ. Cô lại nhanh chóng tắt nguồn điện thoại, ném sang bên cạnh.

Hứa Lệ dạo này hơi thần hồn nát thần tính. Bà ta nói với người khác chuyện mình nhận được điện thoại lừa đảo, kết quả là mấy chị em cùng làm việc với bà ta đều nói mình cũng đã từng nhận được, vì biết là lừa đảo nên không thèm nghe. Vốn bà ta còn bán tín bán nghi, sau khi nghe những người này nói như vậy liền tin thật. Mấy ngày nay bà ta xem ti vi rất chú ý đến những vụ người già bị lừa, vừa than thở vừa nghĩ lại mà sợ, thiếu chút nữa bà ta đã chuyển khoản tiền làm lại cuộc đời của con gái cho kẻ lừa đảo.

Nhưng con gái bà ta không bị bắt cóc thì có thể đi đâu? Bây giờ mỗi lần đi qua cửa văn phòng của Lâm Gia Mộc, bà ta đều muốn gõ cửa đi vào hỏi thử, lại sợ Lâm Gia Mộc bực mình không chịu giúp bà ta nữa. Suy đi nghĩ lại, bà ta chỉ còn cách về nhà than thở với hoa cỏ và mấy con cá vàng.

Cộc cộc cộc!

“Cô Hứa có nhà không?”. Có người gõ cửa hỏi.

Nghe thấy giọng nói này, Hứa Lệ sáng mắt lên, vội vã chạy từ ban công vào mở cửa: “Có có…”.

Người đứng ngoài cửa là Uông Tư Điềm: “Cô còn nhớ lần trước cô bảo sẽ dạy cháu tỉa hoa thủy tiên không?”.

“Nhớ, nhớ”. Hứa Lệ lấy dép đi trong nhà cho Uông Tư Điềm thay: “Điềm Điềm, cháu có lạnh không? Mau thay dép đi. Đúng rồi, sao cháu tìm được nhà cô?”.

“Tài liệu cô để lại văn phòng ghi địa chỉ này mà”. Uông Tư Điềm cười, ngồi xuống thay dép lê. Căn hộ Hứa Lệ thuê không lớn lắm, bố trí kiểu căn hộ của nhà nước đời đầu, nội thất bằng gỗ, trong nhà rất tối.

Hứa Lệ dắt tay Uông Tư Điềm vào phòng khách ngồi. Sofa trong phòng khách hơi cũ, lò xo mất đàn hồi, nhìn thì không sao, nhưng vừa ngồi xuống đã hõm xuống.

“Cái sofa này cũ rồi… thuê nhà người ta mà, đồ đạc không tốt…”. “Không sao đâu cô. Cái đệm ghế này là cô đan à? Đẹp thật”. Uông Tư

Điềm cầm một chiếc đệm ghế lên hỏi.

“Đẹp gì đâu. Tuổi lớn rồi, trí nhớ không tốt. Lúc trẻ cô biết đan mười mấy kiểu hoa văn, bây giờ chỉ nhớ mấy kiểu đơn giản nhất”. Hứa Lệ cười, đưa một quả táo cho Uông Tư Điềm: “Hôm nay cháu không phải đi làm à?”.

“Chị Lâm và anh Trịnh ra ngoài điều tra, cháu chuyển cuộc gọi máy văn phòng sang máy cháu rồi mới đi”.

“Thế… hai đứa nó có nói gì không?”.

“Không sao đâu ạ, trước khi đi cháu đã nói với anh chị ấy”.

“Vậy thì tốt”. Hứa Lệ nắm tay Uông Tư Điềm: “Ở tuổi cháu, những đứa khác còn đang đi học mà cháu đã phải đi làm. Cháu có hối hận không?”.

“Không có gì phải hối hận ạ. Với tình hình của cháu thì đại học cũng không nhận. Hơn nữa cháu cũng không muốn đi học. Bây giờ tốt nghiệp đại học cũng chỉ làm công việc như cháu, chị Lâm nói sau này cho cháu ra ngoài làm”. Uông Tư Điềm cũng đã nghĩ tới tương lai của mình, thậm chí đã từng mơ đến việc làm phóng viên, nhưng gọi điện thoại đến phòng tuyển sinh của mấy trường đại học, người ta vừa nghe nói đến hoàn cảnh của Uông Tư Điềm đã tỏ ra lạnh nhạt. Sau đó Uông Tư Điềm cũng từ bỏ ý định làm phóng viên. Nói cho cùng học đại học cũng là để đi làm kiếm tiền, công việc của cô ta bây giờ rất tốt, tiền cũng kiếm được không ít. Nếu ra ngoài làm, chị Lâm nói ngoài tiền lương cơ bản còn được trích phần trăm vụ án. Như cô ta quan sát gần nửa năm nay ở văn phòng thì lương một năm một trăm ngàn không phải là mơ, cần gì phải chen chúc qua cầu độc mộc với thiên binh vạn mã?

“Làm công việc của các cháu có nguy hiểm không?”. “Không có gì nguy hiểm”.

“Vậy thì tốt”. Hứa Lệ cười nói: “Đúng rồi, củ hoa thủy tiên cháu mua đâu?”.

“Đây ạ”.

Uông Tư Điềm lấy sáu củ hoa thủy tiên từ trong túi ra.

Hứa Lệ thoáng nhìn: “Củ hoa cháu mua tốt đấy, cháu mua ở đâu?”. “Cháu mua ở cửa hàng cô nói với cháu đó…”.

“Tốt, rất tốt”. Bà ta vừa nói vừa cầm một củ hoa: “Cháu lái xe đến hay là đi xe buýt đến?”.

“Cháu đi taxi đến”.

“Ờ. Vậy cô tỉa một củ, còn lại cháu mang về tự tỉa nhé”.

Bà ta đứng dậy ra ban công lấy con dao vẫn dùng để tỉa cây, vô tình ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ban quản lý khu nhà cũ này làm việc chẳng ra gì, thường có xe cộ bên ngoài vào đỗ ở đây. Chẳng hạn như chiếc xe con đó đã đỗ trước cửa đơn nguyên được hai, ba ngày rồi. Sáng sớm bà ta ra ngoài đi làm nhìn thấy trong xe có người đang ăn bánh bao, nhìn thấy bà ta đi ra liền lái xe đi. Đến lúc bà ta đi làm về lại thấy chiếc xe đỗ ở đó.

“Cô Hứa?”.

“Đây rồi”. Bà ta cầm dao vào phòng khách, cầm củ hoa thủy tiên dạy Uông Tư Điềm cách tỉa.

Trong chiếc xe đỗ bên dưới, Sa Lượng và Tăng Tiểu Quang đang nói chuyện.

“Mày nói cái gì? Nhà bà già có khách? Mày có thấy rõ mặt người đó không?”, Tăng Tiểu Quang nói gấp.

“Không thấy rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì không giống chị Dương Dương. Con bé đó thấp hơn chị Dương Dương nhiều”.

“Thằng ngốc này! Dương Dương thông minh lắm, chẳng lẽ cô ta không nghĩ đến chuyện chúng ta đến nhà mẹ cô ta ở thành phố A để đón lõng cô ta à? Chắc chắn là cô ta nhờ người đến đưa tin… Chán mày thật, anh mới đi có năm phút mà mày đã…”.

“Sau này có chuyện gì anh tự đi mà làm, lần nào cũng đổ lỗi cho em hết”.

“Không phải lỗi của mày thì là lỗi của ai? Cũng chính mày nghĩ ra trò lừa bà già đó, không sợ Dương Dương biết được sẽ lột da mày à?”.

“Lột da em thì có lợi gì? Có giỏi thì đi mà lột da dì Diêu ấy… Nếu chúng ta không bị người của dì Diêu ép đến bước đường cùng, số tiền chị Dương Dương để lại cũng tiêu hết rồi thì em cũng không cần phải nghĩ ra cách này…”.

Không nhắc tới tiền còn đỡ, vừa nhắc tới tiền, Tăng Tiểu Quang càng nổi giận hơn: “Số tiền đó làm sao mà hết? Chẳng phải vì mày mua xổ số à?”.

Sa Lượng chơi xổ số không phải mua vài chục đồng tiêu khiển giống như người khác mà một khi có “linh cảm” là sẽ mua hàng chục, hàng trăm vé, lại chơi cả xổ số cào, không chỉ tiêu hết tiền của chính hắn mà cả tiền của Tăng Tiểu Quang cũng bị hắn “mượn” quá nửa.

“Hê hê hê… Đó là vì…”. Trong lúc hai người đang mải cãi nhau, có người gõ cửa xe.

“Này, các anh có phải người ở đây không? Ở đây không cho xe bên ngoài vào…”.

“Chúng tôi đến giao hàng, chúng tôi sẽ đi ngay…”.

Tăng Tiểu Quang hạ cửa kính xe xuống trả lời. Người đàn ông cao to đó đột nhiên kéo cánh tay hắn, không biết làm động tác gì mà cũng mở cửa xe luôn, lôi hắn xuống xe, vặn tay đè hắn vào thân xe. Sa Lượng biết tình hình không ổn, vừa mở cửa xe định chạy thì lại thấy một người phụ nữ đứng bên kia cầm một khẩu súng cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Chị hai! Chị hai! Mọi người đều vì tiền, chị hai đừng nặng tay quá…”. “Lên xe”.

“Vâng”. Sa Lượng lên xe, thấy gã cao to đó mở cửa sau, ấn Tăng Tiểu Quang vào rồi quay lên ngồi vào ghế lái, chỉnh lại ghế ngồi và gương chiếu hậu rồi nhanh chóng lái đi. Từ đầu đến cuối chỉ mất ba phút, mọi người trong tiểu khu hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra ở đây.

Mười mấy phút sau, Uông Tư Điềm ra khỏi cổng đơn nguyên, lấy chìa khóa dự phòng trong túi ra mở cửa chiếc Hyundai rồi ngồi lên xe.

Trong kho hàng dưới hầm, hai chiếc ghế sắt cố định trên mặt đất, bốn chiếc còng tay cảnh sát, hai chiếc cùm chân, trên bàn bày đủ loại dụng cụ tra tấn cũ nát han gỉ hình thù kỳ quái. Tăng Tiểu Quang xem như cũng am hiểu sự đời, vẻ mặt tạm coi như bình thường, còn Sa Lượng thì sợ đến mức hai chân run rẩy, không khống chế được tiểu tiện.

“Anh hai, chị hai, anh chị cần gì bọn em cũng đưa, đừng… đừng…”.

“Bọn tao cần Giả Dương Dương, chúng mày có đưa ra được không?”. Người phụ nữ ngồi trên ghế đối diện với hai người, khẩu súng lục đen bóng lóe sáng bên hông.

Sa Lượng gật đầu, lại lắc đầu: “Bọn em… không biết chị Dương Dương ở đâu…”.

“Đừng vờ vịt nữa. Bọn tao bám theo chúng mày từ Bắc Kinh đến thành phố A. Không phải chúng mày hẹn Giả Dương Dương gặp nhau ở thành phố A à?”.

“Không phải, thật sự không phải! Bọn em cũng lâu lắm rồi không nhận được tin tức của chị ấy nên mới đến nhà mẹ chị ấy chờ…”.

“Nói vậy thì nó ở thành phố A thật?”. “Thật… thật…”.

“Sa Lượng! Mày im mồm!”. Tăng Tiểu Quang mắng một câu rồi nhắm mắt lại: “Hôm nay bọn tao rơi vào tay chúng mày thì coi như hết đời. Bọn mày nhớ lấy, Diêu Mạt Lỵ sinh con trai, Dương Dương cũng sinh con trai, ông cụ đã giấu Dương Dương đi rồi. Diêu Mạt Lỵ cứ gây sự với Dương Dương để ông cụ cáu lên thì cái ghế bà lớn không vững được đâu!”.

Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc nhìn nhau. Quả nhiên người sinh con trai là Giả Dương Dương… Bồ bịch của ông Chu đa số xuất thân từ showbiz, còn loại gái bao như Giả Dương Dương thì rất ít… Vậy mà Giả Dương Dương lại đứng vững được, còn sinh con trai… Đúng là thủ đoạn rất cao tay: “Ha ha, ông cụ là ai chứ? Giả Dương Dương ngủ với cả mớ đàn ông, lại kết hôn với mày, con hoang đẻ ra ai biết rốt cuộc họ gì…”.

“Dương Dương kết hôn với tao chính là để tránh tai mắt của dì Diêu… Ông cụ cũng biết chuyện này…”.

“Chúng mày đừng có làm trò, nếu nó có bản lĩnh thật thì bây giờ chúng mày đâu đến nỗi này? Nếu theo dì Diêu, ít nhất bây giờ chúng mày cũng là phú ông rồi…”.

“Hừ!”. Tăng Tiểu Quang hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

“Nếu hai thằng chúng mày khôn ra thì nói rõ tất cả mọi chuyện của Giả Dương Dương… Nếu không đừng hòng ra khỏi cánh cửa này!”.

“Chị hai, bọn em thật sự không biết chị Dương Dương ở đâu! Trước khi đi chị ấy nói họ Diêu… không… dì Diêu tìm chị ấy như phát điên là vì chị ấy bí mật sinh con trai. Chị ấy nhất thời không liên lạc được với ông cụ, đành phải mang con về thành phố A tránh bão… Lúc xuống tàu chị ấy còn gọi điện thoại cho bọn em báo bình an, sau đó không còn tin tức gì nữa…”.

“Nó nói nó xuống tàu mà mày tin nó thật à?”.

“Anh Tăng đã cài GPS trên điện thoại di động của chị ấy, chị ấy quả thật ở nhà ga thành phố A, nhưng sau đó đã bị mất tín hiệu…”.

Có nghĩa là Giả Dương Dương quả thật đã đến thành phố A, có điều không thể loại trừ trường hợp cô ta vứt điện thoại, dùng tên giả mua vé đến bất cứ nơi nào trong nước…

“Bọn em hết tiền, không còn cách nào nên đành phải nghĩ cách mượn ít tiền trong tay bà già, không ngờ chị Dương Dương biết, nhắn tin cho bọn em…”.

Nghe Sa Lượng kể lại những chuyện này hai năm rõ mười, Tăng Tiểu Quang ngẩng đầu nhìn trời như thể đã sẵn sàng từ bỏ mạng sống. Trịnh Đạc đá ghế hắn: “Đúng thế không?”.

“Chính là như vậy”.

Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc liếc mắt nhìn nhau, hai người dọn đồ rồi rời khỏi kho hàng, đóng kín cửa lại…

Một tiếng sau, người trông kho hàng phát hiện cửa kho hàng không khóa, bên trong còn có người kêu to nên mở cửa ra xem, thấy hai người đàn ông bị cùm vào ghế liền vội vã báo cảnh sát.

Tăng Tiểu Quang biết chuyện mình đang dính vào này không thể để lộ ra, vì vậy bịa ra chuyện bị toán cướp bắt rồi ném vào trong kho hàng, sau đó cùng Sa Lượng rời khỏi đồn cảnh sát. Nhưng vừa rời khỏi đồn chưa được năm phút, một đám người áo đen đã kéo hai gã lên một chiếc xe…

Bãi Sói Hoang.

Cảnh sát Lưu ngồi xổm dưới đất nhìn hai bác sĩ pháp y và mấy đồng nghiệp trong tổ kỹ thuật đi vòng quanh xác chết dưới vách núi. Một hồi lâu sau, bác sĩ pháp y ngẩng đầu lên ra hiệu, cảnh sát Lưu thay đồ bảo hộ, trèo xuống dưới vách núi, đi tới hiện trường.

Tình hình hiện trường còn thê thảm hơn nhìn từ trên vách núi xuống. Một chiếc xe mười hai chỗ bị đốt chỉ còn trơ khung sắt, hai người ngồi trên ghế lái và ghế lái phụ đã bị đốt thành than. Nếu không phải mùa đông năm nay trời lạnh, nước biển đóng băng thì cả xe và người đều sẽ bị nước biển cuốn đi không còn tung tích chứ không mắc kẹt giữa hai tảng đá ngầm, lung lay chực rơi xuống như thế này.

“Là tự tử hay là bị giết?”.

“Bị giết. Hai người này đã chết trước khi rơi xuống vách núi, khí quản sạch sẽ”, bác sĩ pháp y nói. Anh ta lấy giấy trong túi ra lau mũi: “Mang lên đi”.

“Ờ”. Cảnh sát Lưu nhìn quanh hiện trường, lại ngẩng đầu nhìn vách núi. Xác chết được mấy nông dân phát hiện. Bởi vì cách nội thành khá xa, cảnh sát khu vực này quá mỏng nên trước khi họ đến đã có mấy trăm người xem náo nhiệt, trên hiện trường không thu được nhiều vật chứng có giá trị. Bên dưới… Xe đã cháy rụi thế này, tất cả bằng chứng đều không thể dùng được nữa. Thôi tìm thân phận hai người này trước đã. Tết nhất đến nơi rồi, ít nhất cũng để họ có nhà mà về.

“Trịnh Đạc, cậu ra ngoài một lát”. Cảnh sát Lưu nói một câu không đầu không đuôi rồi dừng điện thoại. Trịnh Đạc suy nghĩ một lát, cho điện thoại vào túi áo khoác, mặc áo khoác vào đi xuống lầu. Quả nhiên cảnh sát Lưu đang chờ anh ta dưới lầu.

“Sao vậy?”.

“Lên xe rồi nói”. Cảnh sát Lưu quan sát xung quanh cẩn thận rồi quay lại bảo Trịnh Đạc lên xe.

Sau khi Trịnh Đạc lên xe, cảnh sát Lưu nổ máy, khống chế tốc độ chạy ra khỏi tiểu khu, hòa vào dòng xe cộ tấp nập: “Lần này các cậu nhận vụ gì?”.

“Sao thế?”.

“Hai người lần trước cậu nhờ tôi điều tra rốt cuộc là ai?” “Ai cơ?”.

“Đừng vờ vịt nữa. Tăng Tiểu Quang và Sa Lượng”.

“Bọn chúng là kẻ bị tình nghi lừa đảo nhân viên vệ sinh ở khu nhà bọn em, bọn em nhìn ngứa mắt, nhân tiện…”.

“Đừng nói vớ vẩn nữa”. Cảnh sát Lưu trừng mắt nhìn Trịnh Đạc: “Cậu và Lâm Gia Mộc đều không rảnh như vậy”.

“Dạo này bọn em thật sự rất rảnh”.

“Được rồi…”, cảnh sát Lưu thở dài. Anh ta cũng biết có một số việc Trịnh Đạc không muốn cho anh ta biết là muốn tốt cho anh ta, dù sao anh ta cũng là người ở quan trường, không được tự do: “Hai người đó bị siết cổ chết, bị đốt cùng một chiếc xe mười hai chỗ, đẩy xuống dưới vịnh Sói Hoang. Bất kể hai người dính dáng vào chuyện gì, chuyện lần này cũng cực kỳ nguy hiểm. Cậu và Gia Mộc lằng nhằng bao nhiêu năm, không dễ gì mới cưới nhau, đều là người có gia đình rồi, sau này cũng có khả năng có con, đừng dại gây họa lung tung, sống ổn định là hơn”.

Trịnh Đạc hơi biến sắc mặt. Anh ta đoán được vụ lần này sẽ rất khó, nhưng không ngờ đối phương lại tàn nhẫn như vậy… Đồng thời anh ta cũng lo hai người đó đã nói những gì trước khi chết, có dính dáng đến anh ta và Lâm Gia Mộc hay không. Mặc dù từ đầu chí cuối anh ta và Lâm Gia Mộc đều không nói mình là ai, nhưng tổ hợp một nam một nữ này cũng có tiếng tăm không nhỏ ở thành phố A. Người nào muốn điều tra vẫn có thể điều tra được.

“Em biết rồi”, anh ta gật đầu. Điện thoại báo có tin nhắn, là tin nhắn của Lâm Gia Mộc… Lúc có việc gì Lâm Gia Mộc thích gọi điện thoại hơn gửi tin nhắn, nếu cô gửi tin nhắn cho anh ta thì có nghĩa cô không tiện nói chuyện. Anh ta nói: “Đưa em về đi. Gia Mộc gọi em về ăn cơm”.

“Xì!”. Cảnh sát Lưu tìm chỗ quay đầu, đưa Trịnh Đạc về, lại nhìn thấy một chiếc xe kỳ lạ trong gương chiếu hậu: “Có người bám theo chúng ta”.

“Không sao. Anh cứ đưa em về nhà”, Trịnh Đạc nói. Thay vì cắt đuôi kẻ bám theo, không bằng xem xem rốt cuộc bọn chúng là ai.