Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 4 - Chương 2: Mẹ con nhà họ Thời




‘Trích lời Gia Mộc: Từ giản dị đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa về giản dị thì khó. Không chỉ là vật chất mà cả trên phương diện tinh thần’

Chưa mở cổng biệt thự nhà mình ra, Thời Tất Thành đã nghe thấy tiếng vợ đang quát mắng người giúp việc. Hắn không nhịn được cau mày. Tính tình vợ hắn không được tốt lắm, nhưng chỉ cần người giúp việc làm việc tốt, không gây chuyện thì cô ta thường không để ý tới, hôm nay sao lại…

“Tôi đã nói rồi, quần áo trong tủ quần áo của tôi đều phải giặt khô hết. Đồ lót toàn bộ đều phải giặt bằng tay, cô điếc hay là cô điên, quần áo tơ tằm của tôi mà cô cũng dám động vào?”.

Người giúp việc Tiểu Lan bị cô ta mắng im thin thít, nghe thấy tiếng bước chân Thời Tất Thành đi lên cầu thang mới dám mở miệng: “Mợ chủ, cái váy này thật sự không phải tôi giặt…”.

“Không phải cô giặt chẳng lẽ tôi giặt à?”. Vương An Ni cầm chiếc váy tơ tằm đã biến dạng giận dữ hét lên: “Cô có biết cái váy này tôi mua tận Pháp không? Mẫu mới nhất của một nhà thiết kế danh tiếng, cả thế giới chỉ có hai cái! Hai cái!”.

“Không…”. Tiểu Lan nhìn về phía cầu thang như cầu viện. Thời Tất Thành vốn đang do dự không biết có nên xen vào hay không, nhưng thấy anh mắt của Tiểu Lan lại không thể không mở miệng.

“An Ni, em giận dữ gì thế? Còn hai mươi phút nữa là bắt đầu buổi tiệc rồi”.

“Buổi tiệc bắt đầu? Hừ, váy mới của tôi hỏng rồi, tiệc bắt đầu hay không thì liên quan gì tới tôi?”. Vương An Ni lườm chồng.

“Em có nhiều quần áo như vậy, sao nhất định cứ phải mặc cái này? Không phải vừa rồi em đến Hồng Kông mua về cả va ly quần áo sao?”.

“Những bộ đó đều không hợp với buổi tiệc hôm nay. Hơn nữa tôi trang điểm thế này để phối hợp với cái váy màu tím đó, mặc cái khác sẽ không hợp”.

“Thì trang điểm lại kiểu khác… Hơn nữa có phải em chỉ có cái váy đó là màu tím đâu?”.

“Anh nói dễ nhỉ?”. Vương An Ni cười lạnh: “Những cái màu tím kia tôi đã mặc rồi, xuất hiện hai lần cùng một bộ váy áo, anh không sợ mất mặt nhưng tôi sợ”.

“Thế chuyện đã xảy ra rồi, chẳng lẽ giờ em định để anh đi một mình à?”.

“Đi một mình”. Vương An Ni nhíu mày: “Nếu anh sợ đi một mình mất mặt thì dẫn Tiểu Lan đi”.

Thời Tất Thành cười khó xử: “Em nói gì thế, làm gì có chuyện dẫn người giúp việc đi dự tiệc…”.

“Hơ hơ…”. Vương An Ni cười nhạt nhìn hắn. Riêng về ngoại hình thì Thời Tất Thành không thua kém mấy người mẫu nam nổi tiếng bây giờ. Có người nói hắn giống Ngô Tú Ba, nhưng cô ta thấy chỉ giống cùng lắm là bốn, năm phần. Thứ hơn người của hắn là khí chất, tốt nghiệp đại học Thanh Hoa lại sang Harvard học, vốn xuất thân gia đình cán bộ cao cấp, phong thái của hắn quả thật đủ để hù dọa người khác: “Dù thế nào thì tôi cũng không đi, anh thích đi với ai thì đi…”.

Cô ta lại thoáng nhìn Tiểu Lan: “Cô bị đuổi việc, ngày mai đến chỗ cô Ba nhận tiền lương tháng này”.

Cô Ba mà Vương An Ni nói ở đây là một bà em họ xa tám tầm đại bác của vua phế liệu, góa chồng từ khi còn trẻ, con trai đi bơi sống chết đuối năm mười lăm tuổi, một mình vất vả kiếm sống. Vương An Ni thấy bà đáng thương nên mời bà đến giúp mình lo liệu việc nhà, gọi là cô nhưng thực ra chính là một quản gia.

“Mợ chủ”. Tiểu Lan đã gần khóc. Cô ta thật sự không biết bộ váy tơ tằm này xuất hiện trong tủ quần áo của bà chủ từ lúc nào, càng không biết bộ váy đó bị giặt hỏng bao giờ. Mặc dù cô ta phụ trách cả tầng hai và bếp, người dọn vệ sinh, người làm vườn, lái xe, biết đâu là những người này làm… Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cô ta giám sát tầng hai rất kỹ, những người này cũng không lên tầng hai được…

“An Ni, Tiểu Lan làm cho nhà mình hai năm rồi, làm việc chăm chỉ, tính tình lại ngoan ngoãn, sao có thể nói đuổi việc là đuổi việc được…”.

An Ni đã sớm nghi ngờ Tiểu Lan thầm mến Thời Tất Thành, mỗi lần vợ chồng cô ta cãi nhau, Tiểu Lan đều tỏ thái độ không vui với cô ta. Lần này cô ta bị người bên cạnh hạ độc từ từ, người cô ta nghi ngờ đầu tiên chính là Tiểu Lan nên lấy chiếc váy mình không thích ra thử, quả nhiên Thời Tất Thành chưa bao giờ quản những việc này đã mở miệng nói đỡ cho Tiểu Lan… Thật hận bản thân trước đây quá tự tin, cho rằng một cô gái không hiểu chuyện đời như Tiểu Lan có si mê ông chủ đẹp trai cũng là chuyện quá bình thường, có là ai khác cũng vẫn như vậy. Tiểu Lan lại vừa đen vừa xấu, Thời Tất Thành không để ý đến cô ta, Vương An Ni cũng rất thích nhìn vẻ mặt thất vọng của Tiểu Lan, không ngờ lại nuôi ong tay áo… “Chẳng lẽ tôi đuổi việc một người giúp việc còn phải trình anh phê chuẩn”.

Thời Tất Thành cứng họng không nói nên lời. Đương nhiên Vương An Ni đuổi việc ai cũng không cần hắn phê chuẩn, mấy năm nay cô ta cũng không cần hắn phê chuẩn bất cứ việc gì. Hắn nhíu mày: “Tùy em”, dứt lời hắn đi qua chỗ hai người vào phòng.

Thời Tất Thành cũng là con quan đàng hoàng, chỉ có điều khi hắn chưa học xong ở Harvard thì bố hắn đã bị bắt, lại đúng giai đoạn làm căng tham ô thang nhũng nên đã bị xử bắn, hắn cũng không kịp nhìn mặt bố lần cuối cùng. Mẹ hắn dẫn hắn về quê ở thành phố A, nhờ có quan hệ của bố hắn trước kia nên mới xin vào công ty Phú Gia của nhà họ Vương. Vua phế liệu đã từng chịu ơn của bố hắn khi vừa mới phất, vì vậy bây giờ cũng rộng rãi cho hắn vị trí quản lý cao cấp, hơn nữa còn giới thiệu con gái mình cho hắn. Nếu gia đình hắn không sa cơ thì làm sao hắn có thể để mắt tới loại con gái nhà giàu mới phất kiêu căng ngang ngược như Vương An Ni, nhưng bây giờ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh…

Hắn đứng trước gương trong phòng thay đồ, cười lạnh lùng. Sắp rồi, ác mộng của hắn mấy năm nay sắp kết thúc rồi…

Vương An Ni lạnh lùng nhìn Tiểu Lan đang sững sờ sau câu nói của Thời Tất Thành, có khi con bé này còn chưa hiểu vì sao ông chủ lại trở mặt như vậy: “Còn ngẩn ra làm gì? Không mau biến đi!”.

“An Ni… Con lại ầm ĩ gì thế?”. Mái tóc ngắn ngang vai uốn xoăn, ở nhà vẫn mặc nguyên bộ đồ lịch sự, trên mặt trang điểm nhẹ, nói năng bao giờ cũng lộ ra khí thế của kẻ ăn trên ngồi trốc, cựu phu nhân quan lớn Thời Quốc Phân đứng trên cầu thang tầng ba nhìn xuống dưới, dường như bây giờ mới nghe thấy tiếng cãi nhau. Thời Tất Thành theo họ mẹ, họ bố đã bị vứt bỏ từ khi hai mẹ con trở lại thành phố A.

“Cô Thời…”. Nước mắt Tiểu Lan cuối cùng đã rơi xuống: “Mợ chủ đuổi việc cháu”.

“Mợ chủ cái gì?”. Vẻ mặt Thời Quốc Phân hiện rõ vẻ giận dữ: “Toàn là tàn dư của thời phong kiến, mấy năm nay vừa thông thoáng một chút là những thứ rác rưởi này lại thịnh hành…”.

“Mẹ, nếu mẹ không ngủ được thì ra ngoài đi dạo đi, nếu không thì đi dự tiệc cũng Tất Thành. Mấy việc lặt vặt này kohong cần mẹ phải để ý đâu”. Lại còn giở giọng cách mạng ra đây, nếu bố Thời Tất Thành cách mạng thật thì đã không tham ô cả trăm triệu, làm hại người khác cửa nát nhà tan, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, trong bụng thì nam trộm nữ điếm. Một hai năm đầu sau khi cưới, Vương An Ni còn có chút tôn trọng mẹ con bọn họ. Đến lúc đã thấy rõ diện mạo của bọn họ thì cô ta cũng không buồn diễn trò nữa. Cho nên ngoài miệng cô ta nói rất cung kính nhưng nét châm biếm trong mắt vẫn lộ rõ mà không thèm che giấu.

“Tiểu Lan phải ở lại, tiền lương của nó tôi trả”.

“Được, mẹ đã nói vậy thì con cũng không trái lời. Tiểu Lan, từ tháng này cô lên tầng ba, không cho phép đến gần phòng của tôi nữa!”. Nói xong Vương An Ni xoay người nhưng không vào phòng mà đi ra cửa.

Vương An Ni lấy một tập bản vẽ thiết kế biệt thự từ trong túi xách ra ném thẳng lên mặt bàn: “Đánh dấu những chỗ cần lắp camera đi”.

Trịnh Đạc hơi ngạc nhiên: “Tôi tưởng…”.

“Hệ thống bảo vệ bên ngoài anh cứ làm tùy ý, nhưng camera trong nhà thì phải kín đáo mới hiệu quả đúng không? Chưa nói đến phòng sinh hoạt, phòng ngủ, phòng tắm, phòng thay đồ của tôi phải chính tay tôi lắp đặt… Trong nhà tôi hai mươi tư tiếng mỗi ngày đều có người, anh vào phòng tôi nửa tiếng là mẹ chồng tôi sẽ cho rằng tôi cắm sừng con trai bà ấy ngay”.

“Nhưng cô có thể làm được không?”.

“Tôi học khoa thiết kế nội thất, mặc dù chưa làm việc thực tế bao giờ nhưng cũng biết xem bản vẽ, anh cứ đánh dấu vị trí rõ ràng…”.

“Không, trên bản vẽ tôi chỉ có thể đánh dấu vị trí đại khái, nhưng vị trí lắp đặt camera bí mật trên thực tế phải điều chỉnh và chạy thử mới được. Tốt nhất là cô xem lúc nào trong nhà không có người thì bảo tôi và Gia Mộc cùng đến”.

Vương An Ni suy nghĩ một chút: “Được rồi”.

Nói xong cô ta cúi đầu nhìn tay mình: “Tôi đưa tất cả đồ dùng quanh mình đi xét nghiệm rồi, hơn nữa cũng không ăn một bữa cơm, ngủ một giấc hay tắm một lần nào ở nhà nữa…”.

Tay cô ta run run, từ khi biết mình bị đầu độc, tay cô ta thường xuyên run rẩy. Bác sĩ nói cô ta trúng độc không hề nặng, triệu chứng này chỉ là phản ứng tâm lý sau khi bị kích động, nhưng cô ta vẫn không thể nào khống chế được.

Lâm Gia Mộc đưa cho cô ta một chai nước. Một người bị tổn thương ở bên ngoài luôn có thể về nhà, tự nhủ nhà mình luôn là nơi an toàn nhất. Nhưng khi bị người trong nhà đầu độc thời gian dài thì phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng đổ vỡ, biểu hiện của Vương An Ni thế này đã là rất kiên cường rồi: “Cô có chỗ nào tá túc vài ngày cho tinh thần đỡ căng thẳng không?”.

“Gia đình tôi có rất nhiều căn hộ biệt thự…”. Nhưng một nơi có thể được gọi là nhà thì lúc này cô ta lại không có. Biệt thự của bố cô ta là nhà của ông ta và hai mẹ con người phụ nữ đó. Căn biệt thự cô ta ở là nhà của chồng và bà mẹ chồng lạnh nhạt như người dưng nước lã mà cô ta không thể tin tưởng được nữa. Sau khi ly hôn, mẹ cô ta suốt ngày đi du lịch khắp thế giới, lần trước cô ta gọi điện thoại cho mẹ, bà đang đi chơi du thuyền với gã trai bao không biết thứ bao nhiêu trên biển Caribbean.

Cô ta hít vào một hơi: “Ngày mai tôi sẽ lấy cớ trong nhà có gián phải diệt toàn diện để đuổi tất cả mọi người ra khỏi nhà”. Nói xong cô ta lại cười: “May là bình thường hình tượng của tôi không được đẹp lắm, thỉnh thoảng lại làm mấy chuyện càn quấy, nên bây giờ có đuổi người giúp việc hay đuổi tất cả mọi người trong nhà ra ngoài để diệt gián cũng không có ai nghi ngờ tôi có mục đích khác”.

Trước đây cô ta quấy rồi là bởi vì cô quạnh, bố có tổ ấm của riêng mình, chồng cả ngày chăm lo sự nghiệp ở bên ngoài, muốn cùng hắn ăn một bữa tối cũng không dễ dàng. Mẹ chồng và cô ta không hợp nhau, nói nửa câu cũng thấy thừa. Bạn cô ta đa số là bạn bè tụ tập ăn chơi đàn đúm. Thỉnh thoảng không gây chuyện một chút thì cô ta cũng không biết phải làm gì để giết thời gian. Bây giờ nghĩ lại cô ta mới thấy mình đã quá ngây ngô. Cô ta lật xem sơ đồ mặt bằng nhà mình, chợt phát hiện lúc mình vui sướng nhất lại là lúc thiết kế hoàn thiện biệt thự, thảo luận phương án với kiến trúc sư chuyên nghiệp, mua sắm các loại trang thiết bị nội thất từ khắp nơi trên thế giới. Cô ta tuyệt đối không bao giờ nghĩ rằng căn biệt thự tự tay cô ta thiết kế hoàn thiện đó lại không thể trở thành ngôi nhà thật sự của mình.

Lâm Gia Mộc vỗ vai cô ta: “Quyết định là ngày mai luôn chứ? Trịnh Đạc, anh chuẩn bị đi…”.

Vương An Ni đột nhiên nói như bừng tỉnh: “Tôi có thể cùng đi mua thiết bị với hai người không?”.

“Mua?”. Trịnh Đạc nhíu mày: “Chúng tôi tự lo thiết bị…”.

Vương An Ni cười: “Từ khi vua phế liệu phất lên đến nay, con gái vua phế liệu bao giờ cũng chỉ dùng thứ mới nhất, tốt nhất, không bao giờ dùng đồ cũ”. Nói xong cô ta lại cười nhạt: “… ngoài chồng tôi… Có điều thực tế đã chứng minh nguyên tắc của tôi là đúng”.

“Chuyện còn chưa điều tra rõ mà…”.

“Lúc đầu mẹ tôi đã không đồng ý chuyện của chúng tôi, khi nhận ra tôi quyết tâm lấy hắn, mẹ đã ép tôi công chứng tài sản trước hôn nhân. Khi đó hắn nói hắn chỉ yêu con người tôi, chẳng những hắn không phản đối mà còn tỏ ra tích cực hơn cả tôi. Nếu chúng tôi ly hôn thì hắn không được xu nào hết, nhưng nếu tôi chết… thì chuyện lại khác. Tôi không ngu, tôi chết thì hắn là người được lợi nhất”.

“Nhưng bố mẹ cô còn sống, nếu như bây giờ hại chết cô thì không những hắn không lấy được tài sản của bố mẹ cô mà thậm chí còn phải chia di sản của cô với họ…”. Điều bọn chúng làm thật sự không giống với cách làm của kẻ có âm mưu thâm độc. Đặc biệt là bây giờ vua phế liệu đã bị đột quỵ, cố chờ vài năm vua phế liệu chết đi, tài sản của Vương An Ni sẽ tăng lên, đây là điểm Lâm Gia Mộc vẫn không nghĩ ra được.

Vương An Ni ngẫm nghĩ một lát. Từ khi phát hiện xe của chồng và mẹ kế cùng đỗ trước cửa khách sạn Khải Duyệt, cô ta vẫn ngập trong giận dữ. Có thể nói Lâm Gia Mộc đã nói một câu đánh thức người trong mộng: “Trừ phi hắn và Tiêu Vũ đúng là gian phu dâm phụ…”. Nhưng hai người họ lằng nhằng với nhau kiểu gì? Tiêu Vũ vẫn đóng vai thiếu phu nhân giữ trọn bổn phận, biết cô ta và vua phế liệu là chồng già vợ trẻ nên bản thân cô ta khó tránh khỏi bị nghi ngờ, vì thế bình thường có thể nói là giống như một thiếu phụ khuê phòng cổ đại, gần như không bao giờ đi đâu ra khỏi cửa trừ ra ngoài tiếp khách với vua phế liệu hay đưa đón con đi học. Còn mẹ mình…

“Tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi ngay bây giờ”.

Vương An Ni ngồi trên sofa bắt đầu gọi điện, nhưng ba số điện thoại di động của mẹ cô ta đều không có ai nghe máy. Vương An Ni bắt đầu sốt ruột: “Tại sao…”.

“Cô nói bà ấy đi du thuyền trên biển Caribbean?”, Lâm Gia Mộc hỏi: “Biết là du thuyền của công ty nào không?”.

“Cô đợi chút, lần trước mẹ tôi có nhắn tin cho tôi”. Vương An Ni mở tin nhắn đó ra cho Lâm Gia Mộc xem.

“Tôi thử liên lạc với bà ấy qua công ty du thuyền xem sao”. Lâm Gia Mộc lên mạng tra được số điện thoại công ty du thuyền đó, sau khi liên lạc mới biết: “Bà ấy có mua vé nhưng không lên du thuyền”.

“Cái gì?”. Vương An Ni đứng ngồi không yên.

“Cô đứng sốt ruột, để tôi gọi điện thoại cho cảnh sát Lưu nhờ anh ấy tra thông tin xuất nhập cảnh giúp”.

Trong một phòng nhìn ra biển tại khách sạn Vương Miện thành phố A.

Lúc nhìn thấy người bên ngoài qua lỗ cửa, Hoàng Thúy Hoa thấy rất khó xử. Bà ta mở cửa phòng ra: “Sao con lại biết…”.

Nhìn thấy mặt mẹ quấn đầy băng vải, Vương An Ni không kìm được tức giận: “Mẹ đi căng da mặt thật à? Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi? Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, không được động dao kéo trên mặt. Lần trước mẹ phẫu thuật bọng mắt cuối cùng mắt mẹ biến thành kiểu gì?”.

“Con không cho mẹ châm cứu thẩm mỹ, cũng không cho mẹ dùng mỹ phẩm bừa bãi. Thế tóm lại thì con là mẹ hay mẹ mới là mẹ?”. Hoàng Thúy Hoa cũng nổi giận.

Nghe thấy mẹ lớn tiếng quát mình như vậy, Vương An Ni đột nhiên ôm chặt lấy mẹ rồi khóc òa… Hoàng Thúy Hoa vốn còn cảm thấy khó xử, thấy con gái bật khóc như vậy, giọng bà ta cũng bất giác mềm xuống: “Con gái ngoan, nói với mẹ xem có chuyện gì…”.

Bà ta quay sang nhìn Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc chằm chằm: “Có phải lão già chết tiệt kia và vợ bé của lão ta bắt nạt con không? Mẹ sẽ giúp con trút giận”.

“Mẹ…”. Chuyện Vương An Ni đang phải đối mặt lúc này đâu chỉ đơn giản là bị bắt nạt. Cô ta ôm mẹ khóc một lát, cảm thấy tảng đá lớn vẫn đè trong lòng mình cuối cùng cũng rơi xuống: “Tại sao mẹ lại có một mình…”.

Cô ta còn chưa nói xong thì một gã trai trẻ tuổi quấn khăn tắm với đường nét cơ bắp rõ ràng đi từ trong phòng ngủ ra…

Hoàng Thúy Hoa hơi lúng túng chỉ gã trai trẻ đó: “Cậu ra ngoài đi, hôm nay không cần cậu nữa”.

“Được”. Gã trai không hỏi thêm mà xoay người đi vào luôn, chưa đến năm phút sau đã mặc quần jean áo phông trắng bó sát người đi ra, trước khi đi còn giơ tay lên làm động tác “call me”.

“Bao nhiêu tiền?”. Vương An Ni thở dài. Từ sau khi ly hôn, mẹ cô ta đã bắt đầu hành trình hưởng thụ bị chồng cũ gọi là thối tha không biết xấu hổ - không ngừng bao trai trẻ, cuộc sống dễ chịu hơn mấy quý bà sồn sồn vừa khư khư giữ lấy hôn nhân vừa vụng trộm ăn chơi đàn điếm không biết bao nhiêu lần. Có bà ta dẫn đầu, tỷ lệ ly hôn của đám bạn bè bà ta không ngừng tăng cao.

“Chỉ mát xa thôi mà”. Hoàng Thúy Hoa vỗ vai con gái: “Bạn con à?”.

Trịnh Đạc bắt tay bà ta: “Trịnh Đạc”, lại chỉ Lâm Gia Mộc phía sau: “Lâm Gia Mộc”.

Nghe thấy tên hai người này, Hoàng Thúy Hoa mới vỡ lẽ: “A, văn phòng tư vấn Gia Mộc, tôi đã từng nghe cái tên này. Thằng họ Thời kia ngoại tình à?”.

Thảo nào mình giấu kín như vậy mà con gái vẫn có thể tìm được mình. Bà ta muốn phẫu thuật thẩm mỹ nhưng con gái không cho, vì vậy bà ta mới nói dối là đến biển Caribbean, lại tắt tất cả các điện thoại, định đến lúc xong xuôi mới lamg bộ mình vừa từ nước ngoài về, không ngờ vẫn bị con gái tìm ra.

“Còn nghiêm trọng hơn cả ngoại tình”. Vương An Ni kéo mẹ đi vào phòng tiếp khách rồi kể cho mẹ nghe chuyện mình trúng độc mạn tính và bất ngờ phát hiện xe của Thời Tất Thành và Tiêu Vũ cùng đậu bên ngoài khách sạn.

Hoàng Thúy Hoa nghe mà suýt nữa bật chỉ vết khâu: “Con báo cảnh sát chưa?”.

“Con đến tìm bạn học con… chính là anh cảnh sát Lưu đó. Anh ấy nói hiện nay không đủ bằng chứng, sợ gióng trống khua chiêng điều tra lại rứt dây động rừng khiến hung thủ chó cùng rứt giậu…”.

“Ờ, chuyện này bọn chúng làm được”.

“Mẹ, mẹ cũng cảm thấy là…”.

“Từ đầu mẹ đã không tin nó, nhưng con với bố con bị nó lừa mụ mẫm cả đầu óc, con thì cứ nhất quyết lấy nó nên mẹ mới đồng ý. Còn cái con Tiêu Vũ kia… Lúc đầu chính nó đã lập kế hoạch để mẹ bắt quả tang bố con ngoại tình, nó diễn giỏi lắm, cứ như thể nó là phụ nữ đàng hoàng, mẹ là loại phụ nữ đanh đá hãm hại nó. Mẹ chẳng muốn lãng phí thời gian với nó, hơn nữa bố con đã không còn quan tâm đến mẹ từ lâu rồi, đuổi được Tiêu Vũ đi thì còn có người khác, ly hôn được thì mẹ cũng tự do… Nếu biết thế từ sớm thì mẹ đã điều tra nó rõ ràng từ đầu rồi”.

“Tôi đã điều tra cô ta rồi”. Lâm Gia Mộc nói: “Lúc học đại học, Tiêu Vũ coi như trong sạch. Có không ít người theo đuổi cô ta, nhưng cô ta không nhận lời ai. Điều tra tiếp về trước đó cũng vậy, không có chuyện tình cảm rắc rối nào, đa số mọi người đều nói cô ta rất thanh cao, người bình thường khó lọt được vào mắt xanh của cô ta. Chỉ có một người bạn cùng phòng của cô ta nói hình như cô ta có một người bạn trai ở xa rất có thế lực. Nhưng đến năm thứ ba cô ta đã chuyển ra khỏi ký túc xá, hằng ngày không ai tìm được cô ta trừ thời gian lên lớp. Tôi định ngày kia sẽ đến tận đại học sư phạm X nơi cô ta học để tìm hiểu rõ ràng”.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiêu Vũ làm thư ký cho vua phế liệu, thời gian từ đó đến nay không cần điều tra, Vương An Ni và Hoàng Thúy Hoa đều nắm rõ. Điểm đột phá tất nhiên là trong giai đoạn cô ta học đại học.

“Tiêu Vũ còn ít hơn tôi hai tuổi. Lúc cô ta tốt nghiệp đại học thì tôi và Thời Tất Thành đang yêu nhau tha thiết”. Vương An Ni nói: “Tôi nhớ Thời Tất Thành đã chửi thẳng mặt cô ta không biết xấu hổ khi hắn biết chuyện của bố tôi và cô ta”.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ câu “không biết xấu hổ” này của Thời Tất Thành là Thời Tất Thành mắng cho chính hắn?

“Mẹ, mẹ định làm thế nào? Có cần con tìm người bảo vệ mẹ không?”.

Hoàng Thúy Hoa cười: “Mẹ ấy à? Ha ha, không cần”. Một nét gì đó rất lạ thoáng hiện lên trong mắt bà ta, Lâm Gia Mộc nhìn thấy nhưng lại không thể nắm bắt được.