Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Chương 6




Bí Đỏ vừa nghe nói tôi mang thai thì kích động vỗ bàn một cái lớn đến nỗi tôi có thể nghe được.

“Lạc Băng, cậu đúng là chị em tốt của tớ, ông chủ mới cho tớ lên chức thì cậu cũng cho tớ lên chức theo, tớ đúng là vui càng thêm vui, ha ha ha.” Thì ra là hôm nay Bí Đỏ mới từ chức quản lý lên trưởng bộ phận, rốt cuộc cô ấy có thể làm việc ở phòng riêng. Bí Đỏ vẫn luôn hâm mộ tôi mặc dù sự nghiệp không bằng cô ấy nhưng lại có phòng làm việc riêng. Bí Đỏ đang muốn báo tin mừng này cho tôi thì tôi đã báo cho cô ấy biết trước. Bí Đỏ lại dùng thanh âm quãng tám của cô ấy nói: “Nói đi, hôm nay muốn chị này dẫn cậu đi chơi sa đọa ở đâu đây?”

“Mấy tháng tiếp theo tớ không thể đi chơi sa đọa với cậu, cậu cũng làm dì rồi, tốt nhất là đi với tớ đến cửa hàng mua ít đồ dùng.”

Bí Đỏ mới vừa thăng cấp nên rất bận rộn. Cho nên Bí Đỏ chỉ đưa tôi đến cửa hàng quần áo. Tôi còn phải nhờ ba mẹ chồng nói giúp cô ấy mới chịu đi theo. Làm sao tôi còn dám đòi hỏi gì nữa chứ.

Thiếu Ngôn vẫn như trước kia bận phẫu thuật, bận trực. Khi nghĩ đến Triệu Ninh Ninh lòng tôi vẫn thấy đau, tôi chỉ hy vọng thời gian có thể làm lành mọi vết thương. Lãnh Thanh Hoa biết tôi mang thai, cũng không dám nhờ tôi đi đánh cầu lông với Tiểu Mạn. Tôi cũng tính làm mấy tháng nữa sẽ nghỉ phép, chờ sinh em bé xong sẽ quay lại làm việc.

Chiều nay Thiếu Hoa không có lớp học, cô ấy hỏi tôi có ở nhà không? Đúng lúc tôi muốn đi khám thai. Lần trước là Thiếu Ngôn đi với tôi, hôm nay hắn có ca phẫu thuật. Tôi vốn không muốn đi một mình, tôi vừa nghe Thiếu Hoa nói liền đồng ý ngay. Tôi cầu còn không được nữa là, đi khám thai một mình thật là đáng thương, có người đi cùng, tôi liền không cảm thấy như vậy nữa “Vui vẻ mới tốt cho đứa bé” mỗi ngày Thiếu Ngôn đều nói với tôi câu đó.

Từ bệnh viện đi ra, Thiếu Hoa lôi kéo tôi đi xem cửa hàng quần áo, không ngờ “em trai” này lại thích những bộ váy công chúa màu trắng, cô ấy thật tinh mắt. Tôi quen Bí Đỏ nhiều năm như vậy cũng thích những loại váy như thế này, đương nhiên Bí Đỏ sẽ trêu tôi là cô gái hai mươi bảy tuổi rưỡi. Mỗi cô gái đều ước mơ mình sẽ làm công chúa mà. Tôi dằn lòng quẹt thẻ, 899 đồng, ai bảo tôi là chị dâu của Thiếu Hoa chứ.

Thiếu Hoa xách bộ váy vui vẻ ra về, thỉnh thoảng còn quay đầu lại kéo tôi đi nhanh hơn, hoàn toàn quên tôi là phụ nữ có thai. Hai người đi dạo từ lầu ba đến lầu năm, Thiếu Hoa lại mua thêm một cái quần jean. Tôi thật sự mệt đến nỗi không thể đi nữa nên đề nghị: “Thiếu Hoa, chúng ta về nhà thôi.”

“Hả, phải về sao?” Thiếu Hoa quay đầu nhìn tôi, lúc này cô ấy mới nhớ ra tôi là phụ nữ có thai, cô ấy để tay sau ót ngượng ngùng nói: “Chị dâu, thật xin lỗi, em quá vui nên quên mất chị có em bé.”

“Không sao, đi thôi, về nhà mặc thử cái váy này trước đi.” Tôi chưa bao giờ thấy Thiếu Hoa mặc váy, cho đến bây giờ tôi đều chỉ thấy cô ấy mặc quần áo thể thao, chẳng lẽ cô gái nhỏ này đang yêu sao? Tôi phải hỏi thăm một chút mới được.

Thiếu Hoa vội vàng tới vịn tay tôi nói: “Chị dâu, chị tốt với em hơn cả anh hai nữa.”

“Vậy sao?”

“Dĩ nhiên.”

“Vậy thì tốt, chị hỏi em, có phải em đang yêu không?” Tôi nhẹ nhàng nói bên tai Thiếu Hoa. Tôi không nghĩ tới cô bé này lại đỏ mặt, chu miệng lên nói: “Làm gì có. Chị dâu, chị nói bậy.”

“À, hôm bữa chị và Bí Đỏ đi ngang qua trường em, nhìn thấy em và một nam sinh cao to đẹp trai đang nắm tay nhau…” Tôi tùy tiện nói liền thấy Thiếu Hoa có phản ứng.

Thiếu Hoa quả nhiên bị mắc lừa, cô ấy không thèm để ý đến hình tượng của mình nói: “Chị đã biết rồi thì em sẽ nói cho chị nghe, anh ấy là chủ tịch hội học sinh được người người ca tụng, hơn nữa...” Vẻ mặt kiêu ngạo của Thiếu Hoa đột nhiên thay đổi “Anh hai...” Thiếu Hoa kêu một tiếng rồi lấy tay che miệng lại.

Lúc này hai người vừa đi tới thang máy ở lầu bốn, tôi đang tính bước xuống thì nghe Thiếu Hoa gọi vội rụt chân về. Tôi nhìn theo ánh mắt của Thiếu Hoa, là Thiếu Ngôn đang ôm Triệu Ninh Ninh từ phía đối diện đi tới.

Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh cũng thấy tôi và Thiếu Hoa. Hắn vội vàng xoay người kéo Triệu Ninh Ninh đi, Triệu Ninh Ninh lại sống chết muốn đi về phía tôi. Tôi và Thiếu Hoa sững sờ nhìn bọn họ lôi kéo nhau.

Triệu Ninh Ninh làm thế nào đi đến trước mặt tôi, tôi cũng không còn nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ Triệu Ninh Ninh nói tôi hèn hạ, vô sĩ, dùng đứa bé để lôi kéo Thiếu Ngôn. Nói tôi nên sớm đi phá thai chứ không phải là ưỡn cái bụng ra xuất hiện trước mặt bọn họ. Tôi cũng không nhớ rõ Triệu Ninh Ninh có đẩy tôi hay không? Nhưng Thiếu Hoa lại kiên quyết nói là Triệu Ninh Ninh đẩy tôi.

Tôi từ trên thang máy lăn xuống đất, tôi chỉ có một ý nghĩ là phải bảo vệ đứa bé nhưng hai tay lại không có sức, không thể cử động, tôi chỉ cảm thấy bụng mình như bị chém ra thành từng mảnh. Hình như có người thét chói tai, Thiếu Hoa thì khóc rống lên. Tôi có thể thấy được máu chảy tràn ra ngoài, tôi cảm nhận được có một đôi tay ôm mình lên, nhưng đó không phải là Thiếu Ngôn...

Khi tôi tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy mẹ tôi.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Băng Băng, con đã tỉnh.” Mẹ tôi cười khổ, ba cũng vội vàng chạy tới, còn có Thiếu Hoa, Thiếu Ngôn, bố mẹ chồng. Tôi thấy Thiếu Hoa và Thiếu Ngôn, liền nhớ ra chuyện vừa xảy ra vội vàng đưa tay sờ sờ bụng mình, hỏi mẹ: “Mẹ, đứa bé có sao không? Mẹ, mẹ?”

Mẹ tôi không nói lời nào, cả phòng đều im thinh thích, tôi lay lay tay mẹ: “Mẹ, mẹ nói cho con biết, đứa bé rốt cuộc ra sao rồi? Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đó. Mẹ, mẹ nói đi, nói đi…”

“Băng Băng, đứa bé đã không còn.” Ba tôi bình tĩnh nắm tay tôi nói.

Tôi không biết lấy đâu ra sức, nhào vào Lưu Thiếu Ngôn, miệng gào lên: “Lưu Thiếu Ngôn, anh trả lại đứa bé cho tôi, trả lại đứa bé cho tôi.”

Trên mặt trên cổ Thiếu Ngôn hằn lên những vết máu, hắn cũng để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Ba tôi mất rất nhiều sức mới kéo tôi về giường được. Tôi hung hăng gào thét nhìn Thiếu Ngôn, ba tôi ngồi bên cạnh không dám đi, sợ tôi sẽ xông về phía hắn một lần nữa. Bốn người Lưu gia không dám nói câu nào, chỉ có một mình tôi khóc lớn trong phòng bệnh. Sau đó mẹ tôi khuyên bố mẹ chồng mang Thiếu Hoa và Thiếu Ngôn đi, mẹ chồng tôi đứng ở cửa khóc xin lỗi mẹ tôi.

Bí Đỏ đến bệnh viện lúc trời đã tối, cô ấy vừa đến liền ôm chầm lấy tôi gào khóc, bác sĩ còn tưởng rằng tôi gặp nguy hiểm nên vội vàng qua xem. Người đó thấy Bí Đỏ khóc thì khuyên mấy câu, Bí Đỏ lại càng khóc lớn hơn, bác sĩ lắc đầu đi ra ngoài. Lớn như vậy lần đầu tiên tôi thấy Bí Đỏ khóc, khi còn bé bị mấy đứa lớn hơn bắt nạt cô ấy cũng chỉ chưng ra bộ mặt lì lợm, từ trên cây té xuống bị gãy chân hay khi thất tình cô ấy cũng không rơi nửa giọt nước mắt. Bí Đỏ thường nói “Bí Đỏ không dễ dàng rơi lệ”, thì ra phía sau câu kia vẫn còn một câu khác “Chỉ là chưa tới lúc rơi lệ”. Lúc Bí Đỏ đi còn ném lại một câu: “Lạc Băng, tớ sẽ mướn luật sư giỏi nhất cho cậu, cho con điếm kia đẹp mặt.”

Ngày hôm sau, giám đốc Đặng và đồng nghiệp trong công ty tới thăm tôi, bố mẹ chồng, Thiếu Hoa, Lãnh Thanh Hoa, La Tiểu Mạn cũng tới. Thiếu Ngôn cũng tới nhưng bị tôi ném cái dĩa đuổi ra ngoài. Nếu như trước đây tôi yêu hắn thì bây giờ chỉ có hận.

Mẹ tôi chuẩn bị dẫn tôi về nhà ở cữ, ba mẹ chồng thì ở thành phố bên cạnh chỉ mất hai tiếng chạy xe là tới. Giám đốc Đặng cho phép tôi nghỉ phép hai tháng. Lúc mẹ tôi sắp xếp đồ đạc, tôi đang ngơ ngác ngồi trên giường. Tôi không ngờ Lâm Quốc Đống lại mang Kỳ Kỳ tới, anh ấy một tay dắt Kỳ Kỳ, một tay đang cầm bó hoa tươi lớn, đứng ở cửa phòng.

“Cậu Lâm.” Mẹ tôi vui mừng vừa giới thiệu Lâm Quốc Đống với tôi vừa nhận lấy bó hoa tươi trong tay anh: “Băng Băng, đây chính là người đã cứu mạng con.” Ba tôi vội vàng mang hai cái ghế cho hai cha con Lâm Quốc Đống ngồi.

“Cám ơn ông.” Kỳ Kỳ ngọt ngào nói tiếng cảm ơn.

“A, thật là ngoan.” Ba tôi cầm trái chuối trên bàn đưa cho Kỳ Kỳ.

“Chủ tịch Lâm, cám ơn anh.” Tôi nhớ hôm đó có một đôi tay ôm lấy tôi, thì ra là của anh.

“Hai ngày nay thế nào rồi?” Lâm Quốc Đống nở nụ cười làm tôi cảm thấy thật ấm áp.

“Tốt hơn nhiều.”

“Dì Lạc, dì bị bệnh thì phải nghe lời bác sĩ và cô y tá đó.” Kỳ Kỳ lại gần đặt bàn tay nhỏ bé lên tay tôi nói.

“Ừ, dì biết.”

“Dì Lạc, có phải Kỳ Kỳ không ngoan nên lâu lắm rồi dì không tới chơi với con.” Đôi mắt đen lánh của Kỳ Kỳ bình tĩnh nhìn tôi.

“Làm sao có thể chứ, Kỳ Kỳ rất ngoan, là tại dì không tốt. Sau này dì nhất định sẽ dẫn Kỳ Kỳ đi chơi.”

Tôi nói chuyện với Kỳ Kỳ, Lâm Quốc Đống ở một bên nhìn, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.

Lâm Quốc Đống biết tôi và ba mẹ muốn về nhà thì anh kiên quyết muốn đưa chúng tôi về. Cung kính không bằng tuân mệnh, xe của Thiên Thành là xe Buick, lái xe là thư ký Lục.

“Thì ra bọn con biết nhau à?” Mẹ tôi ở trên xe hỏi.

“Dạ, công ty con và công ty của anh ấy có hợp tác với nhau.”

“Làm sao người ta có thể tìm được một người chồng tốt thế…” Mẹ tôi còn chưa nói hết, ba tôi đã đẩy bà một cái. Lúc này mẹ mới vội vàng đổi đề tài “Mẹ là nói, tối nay chúng ta ăn món gì, không thì, làm bún thịt nướng vậy…”

Tôi về nhà đã được hai tuần. Bí Đỏ tới thăm tôi còn mang theo một người đàn ông đẹp trai. Bí Đỏ lại yêu sao? Lòng tôi không khỏi buồn bực.

“Đây là luật sư giỏi nhất ở chỗ chúng tớ, Thường Huy, Đại Luật Sư Thường.” Bí Đỏ dùng thanh âm quãng tám của mình nói xong còn nói thầm bên tai tôi: “Tớ phải tốn bao nhiêu công sức mới mời được anh ta đó, người ta bình thường không nhận vụ ly hôn. Cậu có biết tớ phải tốn bao nhiêu tiền mới mời được anh ta không? Sau này nhớ trả lại cho tớ đó, thời gian ở trên xe mà cũng tính tiền nữa…”

Thường Huy chắc cũng mới ba mươi tuổi, anh mặc âu phục áo sơ mi trắng, cà vạt màu nâu, trang phục già như vậy mà mặc trên người anh lại rất đẹp mắt, sức hút quả thật không nhỏ.

“Chào luật sư Thường.” Tôi bắt tay với Thường Huy, lực nắm của anh rất vừa phải, anh cũng nói “Chào cô Lạc.”

“Vì tiết kiệm thời gian, tớ đã nói chuyện của cậu với Lưu Thiếu Ngôn trên đường đến đây, cậu chỉ cần nói chuyện Triệu Ninh Ninh đẩy cậu thôi.”

“Đúng, Cô Ngụy đã nói rồi.” Thường Huy gật gật đầu nói. Tên thật của Bí Đỏ là Ngụy Thi Văn, bạn bè thường gọi cô là “Ngụy lịch sự”.

Thật ra thì tôi không nghĩ sẽ kiện Triệu Ninh Ninh nhưng Bí Đỏ cũng đã mời luật sư tới rồi. Vậy thì cũng nên nói một chút nếu không Bí Đỏ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi. Chỉ là tôi không xác định được là Triệu Ninh Ninh có đẩy tôi không.

“Tôi không xác định được là cô ấy có đẩy tôi không.” Tôi thành thật nói.

“Lưu Thiếu Hoa thề thốt là chính mắt cô ấy thấy Triệu Ninh Ninh đẩy cậu, cậu mới té xuống.”

“Thiếu Hoa có thể nhìn lầm không?”

“Lạc Băng, đã đến mức này mà cậu còn bao che cho kẻ xấu xa đó làm cái gì?”

“Cô Lạc, căn cứ vào tài liệu cô Ngụy cung cấp, với vụ án ly hôn này, người sai là chồng cô, về phương diện chia tài sản cô sẽ chiếm được lợi thế còn về việc Triệu Ninh Ninh đẩy cô từ thang máy xuống, chúng ta có thể khởi tố cô ấy tội cố ý gây thương tích. Bây giờ đã có Lưu Thiếu Hoa là nhân chứng thứ nhất, chúng ta cần người làm chứng khác, cô cẩn thận nhớ lại xem, lúc ấy còn người nào khác có thể làm nhân chứng không...” Thường Huy nói có bài bản, tôi nghe mà ong ong cả đầu, cố ý gây thương tích? Đó có phải là phải ngồi tù không? Khiến Triệu Ninh Ninh ngồi tù, sau đó lấy lại nhà và tiền gửi ngân hàng làm cho Lưu Thiếu Ngôn hai bàn tay trắng.

“Này, cậu rốt cuộc có nghe không đó?” Bí Đỏ lớn tiếng nói với tôi đang ngơ ngác ngồi đó.

Tôi hoảng sợ từ trên ghế salon nhảy lên, ngượng ngùng cười cười với Thường Huy.

Thường Huy nhìn một chút rồi đứng dậy nói: “Tôi thấy tinh thần của cô Lạc không tốt, hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp, tôi quay về chuẩn bị tài liệu, chờ cô Lạc khỏe lại rồi chúng ta lại bàn tiếp.”

Bí Đỏ lại gần tai tôi nói: “Cậu có biết một tiếng tốn bao nhiêu tiền không? Lại không để ý nghe, anh ta ngồi xe tớ, còn tính tiền xe đó.”

Bí Đỏ và Thường Huy ngồi vào xe chạy mất, để lại phía sau một màn khói bụi, tôi đứng bên cửa sổ nhìn bóng xe khuất xa.

“Băng Băng, con thật sự muốn kiện bọn họ sao?” Mẹ tôi ở phía sau vừa thu dọn ly trà vừa hỏi.

“Con cũng không biết.” Trong lòng tôi hận họ, tôi vô số lần nguyền rủa họ xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu thoát. Nhưng đó là vì tôi không biết mười tám tầng địa ngục là có hình dáng gì, nhưng trại giam, tôi biết đó là một nơi rất đáng sợ. Triệu Ninh Ninh còn trẻ như vậy, tôi thật sự phải tống cô ta vào trại giam sao? Nhưng không làm như vậy, thì làm sao có thể giảm bớt nỗi hận trong lòng tôi.

Tôi suy nghĩ mấy ngày. Kiện, bởi vì tôi hận bọn họ, bọn họ không để tôi yên thì tôi cũng không để bọn họ sống tốt, tôi cũng muốn bọn họ nếm thử mùi vị đau khổ. Không kiện, quên họ đi, lại bắt đầu một cuộc sống mới, không dây dưa với bọn họ nữa, lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, chỉ có mình tôi bị tổn thương.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa đưa ra quyết định. Bởi vì tôi không thể không hận họ cũng không thể quên họ. Sắp hết ngày ở cữ, tôi muốn sớm quay về công ty làm việc.

Mẹ tôi sắp xếp đồ đạc cho tôi xong rồi cùng ba tiễn tôi tới trạm xe. Dọc đường đi mẹ dặn dò tôi phải biết giữ gìn sức khỏe, ít uống rượu, ăn uống điều độ, buổi tối ngủ phải đắp mềm, không được dùng nước lạnh để rửa chân... Trước kia mẹ cũng dặn tôi như vậy, nhưng tôi không để trong lòng, vẫn luôn là vào tai trái ra tai phải nhưng lần này tôi đặc biệt coi trọng, tôi đem những lời mẹ nói ghi tạc ở trong lòng. Tôi nghĩ tôi đã thật sự trưởng thành, tôi đã hiểu những lời nói kia, từng cậu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng bà, bà chỉ muốn tốt cho tôi.