Hương Vị Đồng Xanh

Chương 12




- Nó còn đi làm nuôi bà nội nó nữa mà, sáng đi làm về mệt gần chết, sức đâu mà nó học chứ - Con Thắm cũng khuyên giải.

Việt Phương cũng biết điều đó, cô bé thương cho số phận thằng Bảo lắm, không cha không mẹ, không ai nuôi. Bà nội thì già yếu hay bệnh, ngày ngày đi lột củ hành của tỏi cho người ta kiếm mấy đồng tiền lót dạ, hai bà cháu sống qua ngày. Đền khi bệnh tật nào có tiền chữa bệnh, bệnh càng kéo dài thành nặng thêm. Thằng bảo thương bà nội nó, từ khi nó hiểu chuyện, ngoài đi học buổi tối, buổi sáng nó đều theo người ta đi làm kiếm tiền phụ nội nó. Nhưng nó là thằng có chí, cũng sáng dạ, học rất tốt, cho nên Việt Phương chẳng muốn nó nghỉ học chút nào.

- Mày nghỉ học bao lâu rồi – Việt Phương thở dài nhìn thằng Bảo hỏi.

- Tao nghỉ học đã hai tuần rồi. Dạo trước bà nội tao sốt, tao không nỡ để bà ở nhà một mình – Thằng Bảo rơm rớm nước mắt đáp, nó cũng chẳng muốn nghỉ học chút nào hết, nếu không phải bất đắc dĩ thì….- Tuần sao là thi rồi, chắc tao không theo kịp bài học đâu, thôi thì nghỉ quách ở nhà luôn cho rồi.

- Sao mày không gọi tụi tao qua chăm bà giúp cho – Con Thảo khẽ trách.

- Thôi, chuyện nhà tao, tao chẳng muốn phiền đến tụi mày đâu. Bất quá sau này tao đi học trễ một năm vậy – Thằng bảo khẽ khàng nói trong luyến tiếc.

- Hay tạo bảo chú Nhân dạy ày học nhé – Việt Phương bỗng nghĩ ra cách – Đi xin cô giáo ày học tiếp được mà.

- Thôi đi, chú ấy đi làm về mệt rồi, tao không muốn phiền chú ấy đâu – Thằng bảo khoát tay từ chối.

Cả đám trẻ thở dài, trong đám, Việt Phương và thằng bảo là hai đứa sáng dạ, sức học ngang nhau. Nhưng chỉ e Việt phương còn nhỏ không biết cách dạy thằng bảo học.

- Hay để anh dạy cho – thiên Phong nãy giờ im lặng, cũng đột nhiên lên tiếng

Cả đám ngỡ ngàng quay đầu nhìn Thiên Phong, cậu nhóc có chút bối rối gãi gãi đầu nói:

- Anh chỉ muốn giúp thôi.

Bọn trẻ còn chưa nói gì, thằng bảo giờ mới để ý đến các kẻ lạ mặt đứng khuất sau lưng bọn trẻ nãy giờ, nó nghiêng đầu nhìn thằng Nam đang đứng bên cạnh hỏi:

- Thằng này là thằng nào vậy.

- Thằng cái đầu mày chứ thằng – Việt Phương đang đứng trước mặt thằng bảo giơ tay bọp đầu nó một cái, nhanh chóng quyết định – Không gọi là thầy thì cũng nên gọi là anh. Sau này mày học với anh ấy đi, ráng theo kịp để thi lên lớp nghen. Mày mà ở lại lớp, tụi tao buồn lắm đó.

Thằng Bảo đưa mắt nhìn lom lom Thiên Phong, Việt Phương lại bộp đầu nó một cái nữa mắng:

- Mau chào anh Phong đi.

Thằng Bảo bị Việt Phương đánh hai lần, chỉ biết nhăn mặt xoa đầu, ngượng ngùng nhìn Thiên Phong đáp:

- Em chào anh Phong.

Thiên Phong cười cười nhìn thằng bé có gương mặt lầm lì trông cục cằn, vậy mà để cho Việt Phương đánh mấy cái chẳng hé răng oán trách một lời nào.

- Anh cũng không biết mình có dạy tốt được hay không? Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức mình, anh nghĩ bé Phương nói đúng, học hành là rất quan trọng, không nên bỏ dỡ nữa chừng. Anh hy vọng có thể giúp em hiểu hết những phần bài em bỏ dỡ để thi tốt.

- Cám ơn anh – Thằng Bảo có chút xấu hổ lẫn cảm động lí nhí đáp.

- Người thành phố nói chuyện có khác ha, hay ghê – Con Thảo huých tay con Thắm bảo.

- Được rồi, vậy thì tối nay tụi mình vui chơi một bữa đi để sau này còn giúp thằng Bảo ôn thi – Thằng Hiển hoan hô kêu lên.

- Không được, tối nay tao phải chăm bà nội tao, ngày mai đi. Ngày mai tao phụ gặt lúc ở ruộng ông Tám, sau đó tụi mình chơi ở ruộng ông Tám luôn, nướng khoai ăn, tụi bây thấy được không? – Thẳng Bảo liền lên tiếng từ chối ngay. Nhưng nó không muốn bọn trẻ thất vọng nên đề nghị thêm.

- Ngày mai cũng được, quyết định ngày mai hen – Thằng hải gật đầu ngay.

- Được rồi, vậy thì giải tán, về nhà tắm rửa ăn cơm, kẻo lại bị đòn – Việt Phương vui vẻ bảo bọn nhóc bạn mình.

- Nhìn lại mới thấy, mặt mày y như mặt mèo. Lêu lêu…xấu xí – Thằng Nam quay đầu trêu con Thắm, vì mặt của nó dính bùn.

- Kệ cha tao mày, người mày có hơn gì người tao mà mày trêu – Con Thắm bị trêu tức nhưng vẫn hiền lành đáp, không như con Thảo nó đánh ngay chứ không đáp.

Bọn trẻ lục tục ra về, Thiên Phong cũng bước theo về nhà mình, cậu nhóc quay đầu nhìn lại thằng Bảo đang thất thểu bước vào nhà, ngôi nhà vác là không cửa ánh lên ánh đèn mờ nhạt, lòng cậu bỗng chộn rộn lên, ánh mắt xa xăm nhìn ánh sáng la lói của căn nhà, cuối cùng thở dài quay đầu bước tiếp.

Đi được một lúc, thằng Hiểu em thằng Hiển chạy hổn hển gọi:

- Anh Phong, chị Nga bảo em đưa chìa khóa cho anh, chị ấy nói là bà chị ấy bị ngất, chị đưa bà vào bệnh viện, không có nấu cơm, chị ấy để tiền dưới sống ly, bảo anh tự lấy tiền ra đầu ngỏ ăn hủ tiếu đỡ đi. Tối nhớ khóa cửa nhà cẩn thận. Ngày mai chị ấy về.

Thiên Phong khựng lại, chưa bao giờ cậu nhóc tự đi ăn bên ngoài hết, cho nên cũng không rõ làm sao. Việt Phương thấy vậy bèn nói:

- Để cảm ơn anh giúp thằng Bảo, em mời anh đến nhà em ăn cơm đi.

- Tao cũng đi, tao nghe nói hôm nay bà nội mày chưng mắm, bà nội mày chưng mắm là số 1 – Thằng Nam nghe vậy cũng hớn hở đòi đi theo, nhưng thật ra nó cũng là muốn tránh cho Thiên Phong việc ái ngại.

- Tao cũng đi, lâu rồi tao không ăn cơm bà nội mày nấu – Thằng Hiển cũng xin ké một bữa cơm.

Kết quả là, sau khi cả bọn về nhà tắm rửa xong, xin phép ba mẹ qua ăn cơm chực nhà Việt Phương. Thằng Hiển ở gần nhà Thiên Phong nhất, nó đợi thiên Phong cùng đi, vừa đi vừa kể mấy món ăn ngon mà bà nội Việt Phương hay làm cho tụi nó ăn:

- Hồi đó nước lớn, cá chạy về ruộng nhiều, tụi em bắt được rất nhiều con cá lóc to bằng bắp tay thế này né – Thẳng Hiển vừa kể vừa vỗ vào bắp tay khoe – Bà nội con Phương liền chế biến rất nhiều món nha: Ăn cá lóc nướng ống tre với nước cốt dừa, ăn rất ngon, nhất là ăn với bánh tráng, món nêm bà nội con Phương làm ngon số 1. Cháo cá rau đắng nè, gỏi khô cá lóc nè. Ngon ơi là ngon….

Thiên Phong cười cười, những món đó, cậu cũng ăn khá nhiều rồi, chẳng thấy hứng thú nữa. Im lặng theo thằng Hiển đi vào nhà Việt Phương.

Bà nội Việt Phương thấy bọn trẻ sau cả ngày rong ruổi bắt các, mặt mày đứa nào đứa nấy vẫn còn đỏ ửng, hào hển lùa cơm vào miệng thì vừa lụm thóc trong nồi vừa mắng:

- Tổ cha tụi bây, giang nắng cho lắm, phá cho lắm bây giờ thì đói meo móc. Cũng may bà nấu cơm nhiều, định ấy con chó ăn, nếu không lấy đâu cho đủ hả. Ăn từ từ thôi coi chừng mắc nghẹn. Để bà nấu cơm thêm à ăn.

- Bà hai, cơm bà hai nấu ngon quá hà – Thằng hải dừng đữa cười hì hì nói khi nghe bà nội Việt Phương mắng.

- Tổ cha mày, bữa nào qua ăn chực cũng khen cho lắm – Bà cười cười mắng nhưng lòng thì vui vẻ vô cùng. Lâu lâu có xấp nhỏ qua ăn cơm ké cũng thấy vui, người dân nông thôn tốt bụng thật thà lại nhân hậu, san sẽ với nhau trái cà trái ớt, huống hồ chỉ là bữa cơm cho bọn trẻ con, chẳng ai ích kỷ nắm gạo bao giờ.

Trẻ con ở thôn quê bây giờ đỡ hơn ngày xưa nhiều, nông thôn bây giờ đã phát triển hơn trước, ngày trước chỉ được ăn rau luộc chấm nước mắm mà thôi để hạnh phúc lắm rồi. Cũng chẳng gạo trắng nước trong như bây giờ. Nhìn bọn trẻ ăn cơm ngon miệng, bà hai cũng thấy vui.

- Cứ ăn tự nhiên nha con, không có gì phải ngại, chỉ là món ăn đạm bạc của người miền quê, bà chỉ sợ con ăn không quen – Bà nhìn Thiên Phong đang ăn từ tốn không những bọn trẻ miệng mồm dính đầy cơm kia cười nói.

- Dạ không đâu bà. Cơm bà nấu ngon lắm ạ, con ăn rất ngon, ngon hơn cả chị Nga nấu – Thiên Phong ăn món thịt khô tộ vừa miệng lại lạ kia, cũng muốn ăn ồ ạt như bọn trẻ, phải công nhận là rất ngon.

- Anh có ăn được khổ qua không? – Việt Phương quay đầu nhìn Thiên Phong đang ngồi cạnh mình hỏi nhỏ.

Thiên Phong nhìn món canh khổ qua dồi thịt nãy giờ mình chưa ăn nhưng gật đầu

- Anh ăn cái này đi – Việt Phương sắn một nữa trái khổ qua dồi, lấy phần thịt trong ruột bỏ vào chén mình, còn phẩn vỏ bỏ vào chén Thiên Phong – Người thành phố ăn thịt nhiều nên hay ngán, anh ăn vỏ khổ qua đi, vừa ngon vừa tốt cho sức khỏe.

Nhìn vào ai cũng nghĩ Việt Phương tốt bụng, lo nghĩ cho Thiên Phong. Nhưng bà nội Việt Phương nghe xong thì khõ đầu cô bé mắng:

- Cha mày, thấy anh khờ thì lừa đảo à. Tốt như vậy thì con ăn nhiều đi, ăn ruột không làm gì.

- Phải đó, mày ăn vỏ đi, đưa cái ruột cho tao, hehe – Thằng Nam cười nham nhở, nhanh tay đưa đũa gấp mất phần ruột trái khổ qua của Việt Phương đang nằm trong chén bỏ vào miệng cắn ngon lành.

- Thằng quỷ này, sao mày ăn của tao, trả lại mau – Việt Phương tức giận vì bị cướp phần thịt của mình trừng mắt nhìn thằng Nam mắng.

- Tao ăn hết rồi, làm sao trả, mày cứ ăn vỏ đi, vỏ tốt mà – Thằng Nam le lưỡi trêu Việt Phương.

- Tao không ăn, võ khổ qua đắng gần chết - Việt Phương vùng vằng đáp. Sau đó cô bé giật mình cười xấu hổ nhìn Thiên Phong cười giả lơ nói – Ăn đi ăn đi.

Cả đám cười phá lên vì lời của Việt Phương, vốn định lừa Thiên Phong ăn hộ mình, nào ngờ lại bị thằng Nam cướp cạn, đã vậy còn giấu đầu hở đuôi như thế. Bọn trẻ cười muốn sặc sụa luôn, Việt phương bị quê thì mím môi tức giận.

- Anh ăn giúp em vỏ, em cứ ăn ruột đi – Thiên Phong thấy vậy thì gấp cho cô bé cái ruột bỏ vào chén.

Việt Phương nhìn Thiên Phong cảm kích, liền ăn phần ruột của mình trước khi bị cướp cạn nữa.

Thiên Phong tuy ăn không nhiều như bọn trẻ, nhưng cậu cảm thấy, bữa cơm này rất ngon, vui vẻ, ấm áp đầy tiếng cười. Cậu nhóc vô cùng thích, so với bữa cơm một mình trong căn nhà rộng, cậu thấy bữa cơm nhỏ ở đây vậy mà vui vẻ rất nhiều. Cuộc sống ở đâu, cậu rất thích!