Hương Vị Đồng Xanh

Chương 42




Em dám khẳng định là anh đang đi theo em! – Thiên Phong nghiêng đầu, khóe môi cong thành một nụ cười, ánh máy lấp láy đầy ý trêu cợt cô.

Việt Phương chợt thấy xấu hổ, mặt cô đỏ ửng lên, đúng là cô không thể chắc chắn là anh đang đi theo sau cô. Cũng có thể, anh chỉ là thuận đường đi cùng mà thôi. Cô cảm thấy thật là mất mặt, đành miễn cưỡng quay lưng bước đi tiếp, lần này dù Thiên Phong có đi theo sau, cô cũng mặc kệ.

Thế nhưng Thiên Phong lại lên tiếng hỏi sau lưng cô:

- Vẫn còn giận à?

Việt Phương vẫn hậm hực bước đi, cô quyết không thèm đóai hoài gì đến Thiên Phong nữa, xem như cô và anh là hai người xa lạ.

- Thật ra anh cố tình đi theo em – Thiên Phong bèn nữa cười nữa không cố ý nói lớn khi thấy Việt Phương không đoai hoài gì đến mình, mục đích là thu hút ánh nhìn của cô.

Quả nhiên Việt Phương đã quay đầu trừng mắt nhìn anh, giọng cô đầy đe dọa:

- Anh còn đi theo tôi, tôi sẽ la lớn là anh sàm sỡ tôi đó.

- Sàm sở. Như thế nào? – Thiên Phong tiến lên một bước, người anh gần áp sát người Việt Phương, hơi thở của anh lập tức bao phủ lấy cô. Tay anh vòng ngay lấy eo cô, kéo sát cô vào trong lòng anh, tay kia đưa lên vuốt nhẹ mái tóc dài buông xõa của cô. Việt Phương hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn anh, lại bị ánh mắt anh nồng nàn của anh làm bất động, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Sao em không kêu lên – Thiên Phong cười cười, ánh mắt quyến rũ khẽ chớp đầu sự trêu chọc nói khẽ bên tai của Việt Phương.

- Anh thật xấu xa – Việt Phương uất ức mếu máo nói.

- Hiểu cho anh, đó là công việc – Thiên Phong bỗng thay đổi ánh mắt, mắt anh trở nên trầm buồn, giọng nói cũng khàn đi. Nói xong, Thiên Phong buôn tay khỏi người Việt Phương, anh bước qua cô rời đi. Để lại Việt Phương với tâm hồn xao động, cô thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Thiên Phong, khóe mắt thấy cay cay, trong lòng bỗng cảm thấy vừa đánh rơi một thứ quan trọng.

Gió nghịch mùa

Đúng hẹn, tất cả mọi người đều có mặt ở căn chòi quen thuộc, Thắm hôm nào cũng trổ tài nấu ăn của mình ọi người thưởng thức. Hải thấy Bảo loay hoay phụ Việt Phương bày thức ăn thì cười trêu:

- Này! Bây giờ học tập trước, sau này về phụ là vừa. Đàn ông thời đại mới là phải đảm đang, biết phụ giúp vợ con. Phương, đàn ông như cậu ấy bây giờ hiếm lắm đấy, mình thấy Phương nên đồng ý gã là vừa, kẻo sau này lại có người khác cướp mất thì hối tiếc đó.

Việt Phương ngẩng người quay lại nhìn Bảo đang đứng sát bên, ánh mắt cụp xuống đầy nét u buồn, cô cắn nhẹ môi, xem lời đùa của Hải như gió thoảng bên tai, cúi đầu tiếp tục đổ thức ăn ra. Nhưng Hải không biết hành động bối rối đó của cô, anh cho là Việt Phương xấu hổ, cho nên bèn chọc tiếp:

- Thôi thì bữa nay, chờ dịp không bằng được ngày, hôm nay ngày tốt, hai người có ý gì nói ra hết luôn đi, để tụi này còn biết mà bỏ ống heo dần là vừa.

Bảo thấy Hải cáng nói càng khiến mọi việc trở nên phức tạp, cho nên cầm lấy cái đùi gà vừa được trút ra nhét vào miệng Hải, trừng mắt nói:

- Nói nhiều quá, mau ăn đi.

Hải nhún vai cười trừ, đưa tay cầm lấy cái đùi gà trên miệng mình và bắt đầu nhai, nuốt xong, anh đưa ngón cái về phái Thắm ý khen ngợi.

- Chừng nào mình mới tìm được một người vợ đảm đang như Thắm nhỉ.

- Cứ bảo người yêu của ông theo Thắm học nấu ăn đi là xong chứ gì - Hiển đưa tay ôm vai của Thắm cười vui vẻ nói.

- Thằng Hải nó là người đàn ông của thời đại mới, nghĩa là “ Vợ kêu thì dạ, bẩm bà tôi đây”, làm gì có chuyện người yêu hay vợ học nấu ăn cho đâu chứ. Thắm à, bà làm ơn làm phước dạy thằng Hải nấu vài món đi, để sau này nó còn thờ vợ nó nữa. Nhưng nhớ là thu phí nha, thằng hải dạo này giàu lắm – Nam vỗ vai Hải cười trêu chọc.

- Cái thằng này – Hải giả vờ tức giận đè Nam xuống đánh vài đánh – Ông dám hạ bệ tui trước mặt mọi người như thế à.

Không khí liền trở nên vui vẻ vô cùng, Việt Phương và Thắm nhìn nhau bật cười, đám đàn ông này tuy lớn xác, vậy mà chẳng có chút nào giống người lớn cả. Cứ như lúc nhỏ, đùa giỡn chả biết trời mây gì.

- Mấy cái ông này, ra ngoài mà giỡn, làm đổ đồ ăn, tui bắt mấy ông ăn hết đó – Thảo cũng buồn cười nhưng cũng đành phải nghiêm mặt la lên.

Sau khi ăn xong, đám con trai lại thích chơi trò câu cá như xưa, Hiển đương nhiên luôn chuẩn bị cần câu sẵn sàn để mọi người cùng nhai thi câu cá.

Cái chòi này là thuộc nhà của Hiển, kế bên có cái hầm lớn, trong hầm, năm nào ba của Hiển cũng thả đầy cá nhỏ, đợi một thời gian, lại ra đây câu, tạo một thú vui tao nhã.

Mấy cô gái ở lại chòi dọn dẹp và tâm sự với nhau. Đối với sự trêu chọc của Hải lúc đầu, cùng ánh mắt không vui của Việt Phương, Thắm nhìn ra ngay lập tức, nhưng cô không nói ra. Giờ chỉ còn con gái với nhau, cô liền hỏi nhỏ Việt Phương:

- Có phải phương thích anh chàng Jony gì đó hay không?

Việt Phương nghe Thắm hỏi, cô chỉ cười ngượng một cái nhưng không đáp.

- Thật ra, Bảo là người tốt, lại là bạn thân của chúng ta, tính tình của Bảo thế nào, mọi người đều hiểu rõ. Mình thấy Bảo đối với Phương là thật lòng, nhưng con gái sẽ hạnh phúc hơn khi lấy người mình yêu. Cho nên mình sẽ ủng hộ Phương với anh chàng Jony kia, miễn là anh ấy đối xử tốt với Phương.

- Mình với anh ta chẳng thể nào đâu – Việt phương cười buồn giọng hơi lạt đi lắc đầu nói – Thắm cũng nghe chuyện nhà bé An rồi đúng không? Con người tàn nhẫn như vậy, mình chẳng muốn thấy mặt nữa.

- Chuyện nhà bé An cũng không thể trách anh ấy được, đó là quyết định của công ty mà. Anh ấy chỉ là đang làm công việc của mình thôi – Thắm thấu tình đạt lí nói – Có trách, thì phải trách ba bé An, ông ấy ham mê cờ bạc khiến nợ nần chồng chất rồi bán đất bàn nhà bỏ trốn như thế.

- Nhưng nói gì thì nói, cũng phải chờ người ta tìm được chỗ ở rồi mới đuổi đi chứ. Bây giờ nếu như mọi người không giúp đỡ, làm sao gia đình họ có chỗ sống chứ - Việt Phương vẫn cố chấp cho rằng đó là lỗi của Thiên Phong.

- Đây là bí mật kình nghe Hiển nói đó – Thắm lén lút nhìn về ba người con trai đang thi nhau câu cá, Hiển đương nhiên vẫn là người câu cá giỏi nhất, Thắm thấy anh giật lên một con cá thì cười một cái rồi mới nói tiếp – Thật ra căn nhà và mảnh đất lần này của mẹ con bé An ở là do cái anh chàng Jony kia bỏ tiền ra xây đó. Xã chúng ta chưa có đủ kinh phí để chu cấp ấy người họ đâu. Mà nghe nói, số tiền đó là tiền túi của anh ta chứ không phải là của công ty bỏ ra đâu. Anh ta yêu cầu Hiển không được nói ra cho ai biết đâu.

Việt Phương kinh ngạc nhìn Thắm, những lời Thắm vừa nói ra giống như tiếng sầm rền bên tai, bóc dần một sự thật. Việt Phương nhớ lại lời nói:” Hiểu cho anh, đó là vì công việc”. Tim cô rung lên, giọng nghèn gnhe5n không nói nên lời.

- Mình thấy anh ta cũng là một người rất tốt, thật muốn biết hình dạng anh ta thế nào, nhưng chưa gặp mặt anh ta.

Thảo nãy giờ vẫn im lặng nghe Thắm nhỏ to tâm sự với Việt Phương, cô cũng định lên tiếng bên vực Thiên phong một chút, vì cô cảm thấy công việc được anh chiếu cố khá nhiều, nhưng nghe Thắm nói ra sự thật gây hiểu lầm nên thôi. Nghe Thắm bảo muốn gặp mặt Thiên Phong, cô bèn kêu lên:

- Mình có hình của anh ấy nè, đây là mấy tấm hình trong lễ khởi công chụp được, mình có nhiệm vụ đi rửa, vẫn giữ trong túi xách nè, có muốn coi không?

- Đưa mình xem với nào – Thắm phấn khích gật đầu tỏ ý muốn xem.

Thảo liền lấy hình ra cho Thắm xem, Thắm xem thì luôn miệng khen anh.

- Khi anh ấy đeo kính, nhìn nghiêm trang ghê, nhưng bỏ kính ra càng thấy đẹp trai hơn nhiều.

- tấm này là tấm duy nhất chụp anh ấy khi bỏ kính ra đó – Thảo ghé mình nhìn xấp hình trong tay Thắm nói.

- Phương xem đi, đẹp trai quá chừng – Thắm chìa bức hình trước mặt Việt Phương, cô vốn không định xem, thế nhưng cô vô tình đưa mắt nhìn thấy dáng vẻ của Thiên Phong, cô giật mình đưa tay giật lấy tấm hình trong tay Thắm nhìn chằm chằm.

- Sao vậy? – Thắm và Thảo ngạc nhiên khi thấy Việt Phương kích động như thế.

Nhưng khi hai người ngơ ngác thì Việt Phương đã đứng bật dậy rồi vội vã rời đi.

- Phương! – Thảo bật ra tiếng gọi thoảng thốt khi bóng Việt Phương đã rời đi được một đoạn.

Tiếng gọi làm mấy người đàn ông giật mình quay lại, họ buông cần đi đến nhìn Thảo và Thắm hỏi:

- Chuyện gì vậy, sao Phương lại vội vã chạy đi như thế?

- Mình không biết, tự nhiên Phương nhìn tấm hình này rồi chạy đi như thế - Thắm vội giơ tấm hình ra trước mặt mọi người rồi thanh minh.

Bảo vừa nhìn tấm hình thì xanh mặt nói:

- Tấm hình này làm sao mà có?

- Là mình vừa đưa ra – Thảo bèn lên tiếng đáp.

- Thảo có biết Thảo vừa làm gì hay không? – Bảo giận dữ nói, sau đó tức giận đuổi theo Việt Phương.

Mọi người ngo ngác nhìn nhau không biết vì sao Việt Phương và bảo lần lượt chạy đi như thế. Chỉ có Thảo là biết rõ nguyên nhân, cô đứng lặng lẽ nhìn theo bóng Bảo, ánh mắt buồn bã thầm nói trong lòng “ Mình biết mình vừa làm gì”

Thắm nhìn kỹ tấm hình trên tay mình thật lâu, cô khẽ giật mình kêu lên thoảng thốt:

- Lẽ nào…

Việt Phương chạy vấp ngã nhiều lần, hơi thở dồn dập vô cùng, tría tim cô co bóp mãnh liệt.

Thiên Phong! Thiên Phong…

Cô thầm gọi khẽ rất nhiều lần cái tên này. Đến giờ thì, cô đã biết, cái cảm giác vừa gặp đã thấy thân quen như thế là đâu. Hóa ra anh đã xuất hiện trước mặt cô từ lâu rồi. Đợi chờ mòn mỏi, cuối cùng anh cũng đã xuất hiện.

“ Anh ấy bị mất trí nhớ”

Việt phương chợt dừng lại khi nhớ đến lời của Bảo.

Hóa ra là như thế, hóa ra anh bị mất trí nhớ nên không nhận ra cô. Trong lòng cô cảm thấy vui sướng lạ thường, Thiên phong không phải là đã quên cô, mà anh bị mất trí nhớ, anh đã ra nước ngoài, cho nên không có viết thư cho cô, không có về gặp cô.

“ Không thể trả lại” “ Anh muốn tìm ký ức của mình” … từng lời tâm tình của anh lần lượt lại hiện về trong tâm trí cô. Hai mắt Việt Phương bỗng vỡ òa ra, giờ thì cô đã hiểu nỗi buồn của anh, thì ra vẫn nhớ đến nơi này, vẫn nhận ra tập bản thảo. Anh vẫn mong muốn tìm lại hôi ức của hai người khi xưa.

Cô phải đến gặp anh, cô cần nói cho anh biết, cô chính là người bạn năm xưa của anh. Còn anh chính là người bạn cô không sao quên được.

Nghĩ đến đây, bước chân Việt Phương càng lúc càng nhanh hơn. Cô muốn gặp Thiên Phong càng nhanh càng tốt.

Việt Phương đã nhìn thấy ánh đèn vọng ra từ căn nhà của Thiên Phong, niềm vui sướng trong lòng cô càng tăng cao.

Tiếng bước chân bộp bộp đầy nặng nề từ phía sau vang lên, sau đó là cái nắm tay kéo cô giữ lại:

- Buông mình ra – Việt Phương biết ai là người đa giữ cô lại bèn hét lên.

- Phương bình tĩnh lại đi – Bảo thấy Việt Phương mất bình tĩnh thì quát lớn ngăn cô lại.

Việt Phương tròn mắt nhìn Bảo, niềm vui phút chốc bỗng tan biến để nhường cho cơn giận dữ, cô tát mạnh vào mặt Bảo mắng:

- Tại sao Bảo không nói. Bảo thừa biết anh ấy là Thiên Phong mà, vì sao còn gạt mình. Bảo thừa biết mình nhớ Thiên Phong như thế mà vẫn không nói ra, Bảo thật ích kỷ.

- Bởi vì mình thích Phương, bởi vì mình ghen tị với anh ấy, và bởi vì mình sợ mất Phương. – Bảo gào lên, hô hấp mạnh khiến lồng ngực anh nhấp nhô, ánh mắt Bảo nhìn Việt Phương đầy đau đớn. Sự thật cuối cùng cũng đã hé mở, Việt Phương càng dần rời xa anh.

Bảo hét xong thì ngửa mặt lên trời, đôi mắt đỏ hoe bị cái ngửa đầu, mà không rơi nước mắt. Việt Phương cũng lặng người, trong lòng âm thầm chua xót.

- Mình biết khi Phương biết Jony là Thiên Phong, thì tình cảm của Phương sẽ chỉ hướng về anh ấy mà thôi – Bảo cuối cùng cũng dùng giọng đau buồn nói – Cho nên mình ích kỷ giấu đi việc anh ấy là Thiên Phong. Mình luôn nổ lục không ngừng, nổ lực để tình cảm của Phương dành ình dù chỉ là một chút mà thôi.

- Mình đã nói, trước giờ mình chỉ xem bảo là bạn mà thôi.

- Mình biết. Nhưng nếu như Thiên phong không xuất hiện thì sao? Mình tin lúc đó Phương sẽ chọn mình, cho nên mình quyết định giấu. bây giờ Phương viết anh ta là Thiên phong thì sao? Phương sẽ làm gì? Phương nghĩ anh ta sẽ thích Phương hay sao?

- Mình mặc kệ anh ấy có thích mình hay không? Cho dù anh ấy là Thiên phong hay là Jony cũng được, mình đều thích anh ấy.

Bảo thẩn thờ khi nghe Việt Phương thổ lộ lòng mình. Ánh mắt đau đớn lặng lẽ quay người ra đi.

Việt Phương bật khóc, tình bạn với Bảo đang dần rời xa cô.

Đau đớn, cô quay người, từng bước, từng bước nặng nề tiếp tục bước đến trước cửa nhà Thiên phong. Cánh cửa cổng không đóng, cô lau vội nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố nở nụ cười, bước đến gõ cửa nhà của Thiên Phong.

Việt Phương thấy tim mình đập nhanh vì hội hộp, cô sắp gặp Thiên Phong. Anh chỉ cách cô một cánh cửa mà thôi. Cô sẽ nói gì khi gặp anh, cô thật sự bối rối, là nên mĩm cười vui mừng hay là bật khóc vì xúc động đây.

Vì hồi hộp mà Việt Phương không ngừng đưa tay gõ cửa dồn dập.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Việt Phương hồi hộp, hai tay cô xiết chặt đầy mong đợi.