Hươu Lạc Lối

Chương 11




Bạch Lộc chen chúc trên tàu điện, bên tai lướt qua từng đợt gió.

Cô cầm di động kiểm tra tài khoản mua sắm trên mạng, lúc này mới nhớ ra lần trước có một thương hiệu có hoạt động khuyến mãi, cô đã mua một bộ nội y.

Lúc ấy ngày giao hàng lùi lại, cô cũng tạm thời không đặt trong lòng, lúc này sực nhớ ra, thầm nghĩ đánh giá kém cho công ty phân phát.

Gửi từ thành phố lại dùng hết thời gian bốn ngày.

Ra khỏi tàu điện, chuyển lối ra ở đường số hai.

Cô xem thời gian, đi bộ đến trường trước sáu giờ dư sức, vì thế cô lấy di động ra vừa đi vừa gọi điện cho cô mình.

Bên phía Bạch Tuệ Tiệp cũng đang chờ cô, vừa mở miệng là chất vấn: “Con và Tiểu Kiều nói không hợp nhau chia tay rồi ư?”

Bạch Lộc nhắm mắt, mỗi lần nghe được xưng hô Tiểu Kiều này đều khiến cô không thể không nghĩ tới phái nữ.

Cô không có tâm tư biện luận: “Vâng, như anh ấy đã nói với cô.”

“Con thật là…” Bạch Tuệ Tiệp muốn trách móc gì đó, lại nói không được, chỉ nói, “Sau này con sẽ hối hận.”

Bạch Lộc kiên định nói: “Con sẽ không hối hận.”

Bạch Tuệ Tiệp biết tình tình cô cứng rắn, giọng điệu mềm dịu khuyên bảo: “Lộc Lộc, cô muốn tốt cho con thôi.”

Bạch Lộc nói: “Con biết, cô à, con không tìm bạn trai để được tốt.”

Bạch Tuệ Tiệp khó hiểu: “Ý con là tìm bạn trai để cho con tăng thêm phiền toái sao?”

Bạch Lộc nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Vậy phải xem là chủ động hay là bị động, nếu con đứng ở phía chủ động, con năng nổ nhiệt tình với người ta, nếu là tương phản, đổi lại người ta hết sức nhiệt tình con cũng không nói tới.”

Bạch Tuệ Tiệp bị lời nói của cô làm hết hồn, có chút không dám tin: “Lộc Lộc, cô luôn tưởng rằng con là một cô gái dè dặt.”

Bạch Lộc còn nói: “Dè dặt phải xem đối xử với ai, có một số người dè dặt là cho người mình thích xem, con dè dặt hoàn toàn là vì không có hứng thú.”

“…”

Bạch Tuệ Tiệp hoàn toàn không còn gì để nói.

Thế giới người trẻ tuổi, bà nghĩ thật sự không có cách nào hiểu được.

*

Bạch Lộc đi vào khu sinh hoạt của ký túc xá, vào lúc chập tối người đến người đi.

Có người xuống lầu mua đồ ăn về, có người ra ngoài hẹn ăn cơm, cũng có trạch nam trạch nữ đi ra lấy đồ chuyển phát nhanh…

Chuyển phát nhanh trong trường từ trước đến nay không gián đoạn, vì để tiện quản lý việc phân phát kiện hàng, quản lý tòa lầu bảo nhân viên chuyển phát thống nhất tiến hành ở dưới tòa lầu số năm.

Tòa lầu số năm cửa vào thứ nhất của khu sinh hoạt, Bạch Lộc đi thẳng tới, ánh mắt nhìn sang hai bên, có hai chỗ đang đặt kiện hàng đợi người tới lấy.

Cô từng thấy công ty phân phát hồi trước, biết là chỗ bên trái.

Chiếc xe máy đưa hàng đậu ở mép lề, có hai nữ sinh vừa mới nhận xong đi ở phía đối diện, nhân viên chuyển phát đằng sau đặt đồ trên mặt đất lần nữa.

Tầm mắt Bạch Lộc đảo qua, ở đấy chỉ còn một gói hàng.

Không hề nghi ngờ, đó hẳn là đồ của cô, dùng cái bao màu đen bọc ngay ngắn cái hộp.

Người đàn ông đưa hàng đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm, lộ ra cái ót không có tóc, trên người mặc đồng phục hình thức thống nhất, rộng thùng thình lại rất dày.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm điếu thuốc đang hút, tay kia cầm di động không biết đang xem cái gì.

Bạch Lộc từ bên cạnh không thấy rõ bộ dạng của đối phương, nửa dưới khuôn mặt anh nằm trong phần áo dựng thẳng lên, mặt mũi phía trên bị vành mũ che chắn. Cô mang theo lòng hiếu kỳ thỏa đáng đến gần, âm thanh rơi trên đỉnh đầu người đàn ông: “Lấy đồ.”

Ngón tay ấn phím của người đàn ông khựng lại, di động bị thu lại, hành động của anh rất chậm, cầm lấy gói đồ xách lên, khi đứng dậy thì hỏi cô: “Tên gì?”

Ánh mắt Bạch Lộc theo người đàn ông từ dưới hướng lên trên, cô cảm thấy giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nghe vào lỗ tai có sức hút gợi cảm.

“Bạch Lộc.” Cô nói.

Người đàn ông đứng thẳng lưng, rốt cuộc ngẩng đầu, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt dưới vành mũ, vẻ mặt tìm tòi của Bạch Lộc tức thì cứng đờ.

Cô còn chưa nghĩ ra người trước mắt tên là gì, cảm giác đối diện quen thuộc kia dâng lên trong lòng trước tiên.

Sự mãnh liệt từng có đánh sâu vào giác quan của cô.

Trong khoảnh khắc đó, cô liền nghĩ tới, trùng hợp với cái nhìn thoáng qua hồi mấy tháng trước.

Bạch Lộc tính toán ngày hôm nay, đúng vậy, đã qua hơn một tháng rồi.

Anh ra ngoài bao lâu rồi, mấy ngày? Một tuần?

Cô muốn nói gì đó nhưng không hỏi, trơ mắt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc cao hơn cô gần một cái đầu, cô muốn nghe anh nói câu tiếp theo.

Tần Long cũng im lặng nhìn cô chăm chú, hai mắt đen nhánh sâu lắng, anh đứng đối mặt với cô mấy giây, hai người không hề nói chuyện, bầu không khí giữa hai bên giống như ngưng đọng.

Anh đưa ra phản ứng trước, cụp mắt lướt nhìn gói hàng trong tay, đưa tới trước mặt cô: “Cầm lấy.”

Hai chữ ngắn gọn mạnh mẽ, Bạch Lộc nghe được trái tim đập mạnh.

Cô nghe theo giơ hai tay lên, nhận lấy gói đồ, hai mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi khuôn mặt đối phương, không đợi anh quay đầu lại bận rộn, cô hỏi một câu trước:

“Anh ra hồi nào?”

Lời này vừa thốt ra, bầu không khí giữa hai người thay đổi trong nháy mắt.

Bạch Lộc quan sát tỉ mỉ trông thấy lông mày anh hơi nhíu một cái, chỉ lướt qua chút thôi.

Khuôn mặt Tần Long vừa nghiêng qua liền xoay lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đã thay đổi, trở thành cái nhìn chằm chằm sắc bén, cảnh giác, hoài nghi, thăm dò, tỉnh ngộ, cuối cùng chậm rãi trở về bình tĩnh.

Bạch Lộc không nghiên cứu kỹ quá trình biến hóa tâm lý của anh, ngược lại mong chờ anh có thể nói nhiều lời hơn, anh không thể nào không có ấn tượng đối với cái tên của cô.

Ngay sau đó, người đàn ông gật đầu chầm chậm, nói năng xa cách khách khí: “Thật trùng hợp!”

Người đàn ông này lần lượt viết ba bức thư xin cô giúp đỡ, khoảnh khắc gặp mặt đặc biệt trấn tĩnh nói với cô câu “Thật trùng hợp”.

Đáy lòng Bạch Lộc âm thầm đánh giá ba chữ: rất thâm trầm.

Trong tay người đàn ông thâm trầm còn cầm điếu thuốc, sau khi Bạch Lộc qua đây anh không hút ngụm nào nữa, tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, sau khi anh cảm ứng được thì cúi đầu, tiện thể buông tay ném xuống đất, dùng mũi giày giẫm lên, ngọn lửa lập tức bị dập tắt.

Bạch Lộc nhìn theo động tác của anh, bỗng nhiên cảm thấy điếu thuốc này thật đáng thương.

Làm xong, anh ngẩng đầu, cô cũng ngẩng đầu, tầm mắt hai người lại đối diện.

Anh tiếp lời câu hỏi vừa rồi của cô, trả lời: “Một tuần trước.”

Bạch Lộc gật đầu, hỏi anh: “Không viết thư?”

Anh dừng một chút, hỏi lại: “Cô làm sao nhận ra tôi?”

“Ánh mắt tôi tốt, đã gặp qua là không quên được.”

Anh hé miệng, nói bổ sung: “Ý tôi là làm sao cô biết người viết thư là tôi?”

Cuối cùng có chút ý nói chuyện rồi, Bạch Lộc cong khóe miệng: “Tôi biết mà.”

Lúc cô nói lời này, mang theo sự thân thiết tự nhiên giữa bạn bè quen thuộc, giống như anh là một người bạn cũ cô đã lâu không gặp, giờ phút này chỉ là hỏi han, điểm này ngay cả bản thân Bạch Lộc cũng chưa ý thức được.

Tần Long không nói nữa, anh bị cái nhìn liên tục cô làm cho khó chịu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua nhìn đám người thỉnh thoảng qua lại bên cạnh, tư thế đứng vẫn thẳng tắp như lúc ban đầu, ở trước mặt cô chẳng hề hiện ra vẻ thận trọng.

Bạch Lộc quan sát anh từ đầu đến chân một lần, hỏi: “Tìm được việc rồi ư?”

Đầu anh xoay qua: “Ừm.”

Cô gật đầu: “Không tệ, nhưng trông hơi vất vả.”

Anh thò tay vào trong túi, lên tiếng: “Không vất vả.”

Bạch Lộc cúi đầu theo nhìn sang quần anh, cả bàn tay nhét bên trong, một nắm tay đầy đủ, cô tò mò anh đang lục lọi gì vậy.

Chỉ chốc lát, lấy ra một xấp thẻ giao hàng, anh trở về bên cạnh chiếc xe máy, tự kiểm tra lại, không phản ứng với cô nữa.

Bạch Lộc biết mình nên biết điều tránh ra, nhưng cô còn nhớ một chuyện muốn hỏi anh, thế nên đứng yên đợi tại chỗ.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, cô cũng lấy ra di động, mở trang web, xem thông tin giao hàng.

Trên đó có tên và số di động của người giao hàng.

Trong di động của cô đã có dãy số, tên là Tần Long.

Tần Long, anh Long, quả nhiên là anh.

Bạch Lộc ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng của anh một cái, bản thân xác định gật đầu, ngay sau đó lưu lại dãy số này.

Cô nghĩ, cái tên này thật có phong độ của đại ca.

Chẳng qua, con người anh che giấu bản thân quá nhiều, một số khí chất rõ ràng bị anh tận lực đè nén.

Bạch Lộc cất điện thoại trong túi, thấy anh vẫn còn bận rộn, mà trong tay cô cầm gói hàng cũng hơi mỏi, cái bao màu đen không biết lăn lộn bao nhiêu lần, vi khuẩn mọc lan tràn bên ngoài dơ bẩn dính tay, cô nghĩ dù sao bên trong cũng có cái hộp, cô quyết đoán xé cái bao ra.

Trong quá trình xé ra, ánh mắt lơ đãng lướt qua chỗ thông tin người nhận trên tờ đơn chuyển phát, Bạch Lộc chợt ngớ ra, nhìn kỹ lần nữa, ngay sau đó muốn cắn vỡ răng.

Người bán tuyệt vời lại viết ra màu sắc kích cỡ áo ngực của cô ở dưới cột địa chỉ, ngoài ra còn có lời nhắn lúc đó của cô: xin đừng nhầm kích cỡ, cảm ơn!

Giờ phút này, Bạch Lộc quả thật muốn tức giận ném đồ, anh gọi điện cho cô, ánh mắt không thể nào kém đến nỗi không phát hiện một hàng chữ bắt mắt như vậy.

Đổi là lúc thường, Bạch Lộc gặp phải tình huống này, cũng chỉ che mặt nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng, người này lại khác, vừa rồi trong ánh mắt anh nhìn cô, chẳng hề pha lẫn vẻ hứng thú đùa bỡn.

Nếu nói mất mặt, cô đã mất từ lâu rồi, cũng không để ý thêm nữa.

Bạch Lộc vừa hậm hực suy nghĩ, vừa làm như trút giận dùng sức xé cái bao.

Cô nhìn bốn phía một cái, thoáng thấy bên trái cách đó không xa có thùng rác, đi qua vứt đi cái bao rách nát.

Tần Long thấy cô đi qua, từ bên kia nhìn qua đây hỏi: “Cô ném gì đó?”

“Ném cái bao.” Hiện tại cô không dám nhìn anh.

Trong khóe mắt, anh đã đi tới, chặn lại nói: “Điện thoại tên họ đều ở trên đó, cứ ném vậy, cô không chú trọng sự riêng tư sao?”

“Hở?” Bạch Lộc nhất thời không nghĩ tới, cô nghiêng đầu, “Vậy tôi nên làm gì đây?”

Sau đó nghĩ lại, ban nãy đầu óc cô chập mạch, vẫn là anh lý trí hơn, rút ra cái bao lần nữa, cây bút trong tay vạch ngang dọc trên tờ giấy, lập tức che đậy một lớp bóng mờ thật dày.

Khuôn mặt Bạch Lộc hơi đỏ, anh nhất định lại nhìn thấy hàng chữ trên đó.

Tần Long hành động rất nhanh, hoàn toàn không thấy rõ tên họ và dãy số, anh nhanh nhẹn ném vào thùng rác, sự việc kết thúc.

Anh quay đầu nhìn Bạch Lộc, cô ôm cái hộp đứng cúi đầu, dáng dấp trông như đi vào cõi tiên.

“Còn chưa đi?” Anh hất cằm nhắc nhở cô.

Bạch Lộc nghe anh nói chuyện, chậm rãi ngẩng đầu, trải qua giai đoạn ngượng ngùng ban nãy, cô hỏi: “Anh đưa hàng xong rồi thì tan tầm phải không, có thời gian không?”

Anh không nói chuyện, mím môi nhìn cô, chờ câu tiếp theo của cô.

“Mời tôi ăn cơm đi.”