Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Chương 25




Xe ngựa lại chuyển bánh, trên giá xe có hai người ngồi, một người là Tần Mại, một người là Nguyễn Nhược Nhược.

“Nguyễn Tam tiểu thư, ngươi xác định không muốn ngồi phía trong xe?” Tần Mại hỏi Nguyễn Nhược Nhược lần thứ N, “Ngồi ở ngoài đây…ta sợ ngươi không cẩn thận sẽ bị ngã xuống.”

“Không sao không sao không sao” Nguyễn Nhược Nhược đáp nhanh, “Ngồi ở ngoài này thật tốt nha! Có gió thổi vu vu rất thoải mái, còn có thể nhìn phong cảnh trên đường, chẳng phải tốt hơn nhiều so với bên trong xe ngột ngạt sao? Ngươi lo việc đánh xe của người đi, ta không té được đâu.”

Tần Mại vì vậy không thể làm gì khác hơn là im miệng, nhưng đi được vài bước liền nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược đang ngồi bên cạnh, gương mặt lộ ra e sợ rằng nàng có thể bị quẳng xuống xe ngựa.

Xe ngựa chạy qua hai con đường liền dừng lại ở một cửa hàng vẻ ngoài thập phần thanh nhã, “Tiểu vương gia, thuộc hạ đi vào lấy chữ họa của ngài.” Tần Mại cung kính hướng vào trong xe nói.

Trong xe Lý Hơi nhàn nhạt “ừ” một tiếng, Tần Mại xuống xe, suy nghĩ một chút liền quay đầu nhìn lại chỗ ngồi của Nguyễn Nhược Nhược. “Nguyễn Tam tiểu thư, những con ngựa này tính tình hung dữ, không quen tay thì không thể chế ngự được. Ngươi ngàn vạn lần không nên…”

“Ta hiểu ta hiểu” Nguyễn Nhược Nhược nghe thấy đoán biết nhã ý, “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm gì bọn chúng chúng đâu. Đối với những sự vật bản thân không biết thì ta luôn luôn duy trì tâm lý kính sợ, tuyệt đối sẽ không đón họa mà chỉ huy xông loạn bọn chúng.”

Tần Mại vì vậy mà yên tâm rời đi, Nguyễn Nhược Nhược hai tay đan lại, tinh tế đánh giá mấy con ngựa phía trước. Ngựa tốt đúng là ngựa tốt, từ ngoại hình cũng có thể nhận ra. Chẳng những cao lớn thuần tuấn, hơn nữa còn được trang sức cẩn thận, quả thật xinh đẹp. Nhìn qua có thể đoán biết ngay thân phận của chủ nhân thập phần tôn quý. Đem những tuấn mã như vậy để kéo xe đúng là quá xa xỉ. Giống như…nhà giàu nuôi quá nhiều ngựa trong chuồng, rảnh rỗi không dùng làm gì liền đem ra thắng vào xe ngựa.

Ở cổ đại, xe ngựa phảng phất giống như ô tô ở thời hiện đại, không chỉ đơn giản là một phương tiện di chuyển mà còn có thể đại diện cho thân phận của chủ nhân. Người ta ngắm một chiếc xe ngựa là có thể đem thân phận chủ nhân suy đoán, tám chín phần mười là đoán đúng.

Nguyễn Nhược Nhược ở đây tinh tế đánh giá mấy con ngựa, ở một bên có hai tiểu hài tử đang chơi trò ném đá. Cũng không biết thế nào, một đứa chơi chán đứng lên. Tiểu hài tử kia tức giận, đem cục đá nắm trong tay chọi tới “Ta không chịu.”

Cục đá bị chọi văng xuống đất, bị lực bắn ngược bay vụt tới. Trong chớp mắt, con ngựa bên trái hí lên một tiếng hung bạo, chồm lên cao suýt nữa đem Nguyễn Nhược Nhược hất xuống xe, may mắn nàng phản ứng không chậm liền tóm chặt khung xe, hơn nửa người nàng đu đưa giữa không trung. Dọa nàng sợ đến mặt mày thất sắc là thế nhưng con ngựa kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ. Hai chân trước hạ xuống liền bốn chân phát lực hướng về phía trước lao đi. Nó chạy, những con khác không thể làm gì khác hơn là cùng phối hợp chạy theo. Tám con ngựa như gió lốc lao thẳng lên, đem đá xanh lót đường của Trường An thành bắn lên tung tóe. Vô số người đi đường kinh hãi thất sắc, rối rít nhảy tránh xa, một ít không kịp dời đi liền bị tát ngược trở lại.

Nguyễn Nhược Nhược kinh hãi thất sắc, nửa người vẫn treo bên ngoài xe. Nàng một mặt sợ hãi, một bên hối hận không thôi. Sớm biết như thế thì từ ban đầu chui vào trong xe có phải tốt không, hệ số an toàn dù sao cũng cao hơn. Làm sao bây giờ, tốc độ này…nếu đem nàng hất văng xuống thì liệu có còn sống nổi không? Coi như không chết đi, chỉ sợ cả người xương cốt cũng không tìm lại được đầy đủ. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ai tới cứu mạng a!

Phảng phất như đáp lại tiếng gào thét trong lòng của nàng, cửa xe mở ra. Gương mặt anh tuấn của Lý Hơi như một đạo quang thoáng hiện, hắn vươn tay nắm chặt cổ tay của Nguyễn Nhược Nhược đang đu bám một bên xe, dùng sức đem nàng kéo vào trong. Một nửa là vì tư thế khó khăn, một nửa là vì tốc độ xe quá cao, sau khi Nguyễn Nhược Nhược nhào vào trong xe liền ngã nhào vào người của Lý Hơi.

Kinh hoảng. Sợ hãi. Từ trong tình trạng nguy hiểm thoát ra, nàng nhào đầu vào trong ngực của hắn. Thật là rắn rỏi…ấm áp…! Phảng phất như người sắp chết đuối với được thân cây nổi, nàng ôm thật chặt lồng ngực ấm áp, run rẩy không muốn rời đi.

Nhưng Lý Hơi một tiếng đẩy nàng ra, “Ngươi ở đây ngồi cho vững.” Nói một câu, hắn liền nhảy ra phía trước xe ngựa. Hắn muốn kềm giữ lại những con ngựa đang chạy như điên.

Roi ngựa sớm đã bị vứt đi nơi nào, dây cương cũng rơi xuống kéo lê trên mặt đường. Lý Hơi tay phải bám cửa xe, tay trái giơ lên môi hướng về phía những con ngựa huýt ra dấu, thanh âm cao vút. Nếu là ngày xưa, những con ngựa có lẽ sẽ nghe lời, nhưng giờ đây hoàn toàn không chút tác dụng.

Suy tư một thoáng, Lý Hơi bỏ đầu xe, lui vào bên trong bảo Nguyễn Nhược Nhược lùi sang một bên.

“Ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Nhược Nhược kiền trì ngồi vững một bên bất an hỏi.

“Ta phải nhảy lên lưng ngựa.” Lý Hơi nói đơn giản.

“Ngươi điên rồi!” Nguyễn Nhược Nhược kinh hãi, “Như vậy rất nguy hiểm, đừng động tới bọn chúng, chạy mệt tự nhiên sẽ dừng lại. Dù sao chúng ta ở trên xe cũng không sợ ngã.”

“Những con ngựa này thuần tuấn phi phàm, lúc đầu ta cũng muốn chờ cho bọn chúng chạy mệt nhưng không được. Chúng ta cố nhiên là không sao, những nếu cứ để chúng chạy loạn như vậy thì sớm muộn cũng làm người bị thương thậm chí là đạp chết người.” Lý Hơi liếc ngang nhìn nàng.

“Nhưng ngươi nhảy lên lưng ngựa thì có ích lợi gì? Bọn chúng đã nổi điên, ngươi có thể chế ngự không cho bọn chúng chạy không?”

“Ta có thể ước thúc bọn chúng hướng chỗ ít người mà chạy, tránh làm loạn hơn nữa. Ngươi đừng nói nhảm, mau tránh ra.” Lý Hơi quả quyết quát lên. Ánh mắt kia bình thường lạnh nhạt, giờ phút này bén nhọn như bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, quang hàn thập phần, khí thế bức người. Nguyễn Nhược Nhược tay chân chấn động, chỉ đành biết điều tránh ra một chút.

Màn Lý Hơi phi thân thúc ngựa Nguyễn Nhược Nhược không nhìn thấy. Nàng không dám nhìn, lấy tay bưng kín mắt. Đợi không nghe được trọng vật rơi xuống đất cùng với tiếng la của người đi đường thì nàng mới như trút được gánh nặng mà hạ tay xuống. Nàng nhìn kỹ ngoài cửa xe, trông thấy Lý Hơi đã ngồi trên lưng một con ngựa, thúc ép nó hướng ngoại thành chạy đi.

Ra khỏi Trường An thành, đường đi trở nên gồ ghề, những con ngựa phóng như…bay. Mặt đất không còn lát đá xanh mà là đường núi cao thấp lồi lõm, Nguyễn Nhược Nhược cảm giác không phải là ngồi trên một chiếc xe ngựa mà giống như bị cuốn theo cuồng phong, dập cùng sóng lớn ngập trời trên vùng biển bão bùng. Xương cốt đau nhức, ngũ tạng lục phủ lẫn lộn vào nhau. Nàng thật sự nhịn không được nữa, hướng ra bên ngoài xe la lên: “Lý Hơi, Lý Hơi” bất chấp cái gì lễ tiết quy củ, “Những con ngựa này còn muốn chạy bao lâu? Ta chịu không nổi nữa.”

Lý Hơi quay đầu lại lớn tiếng hồi phục nàng, “Rất nhanh thôi, ngươi cố gắng một chút. Bám chặt vào, đường núi gập ghềnh, xe ngựa sẽ càng chấn động hơn.”

Nguyễn Nhược Nhược không ngừng kêu khổ, sớm biết như vậy thà rằng cứ lạc ở ngã tư đường, còn hơn bây giờ nhiều. Chỉ là…việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, đành phải từ trong khổ nạn mà lạc quan: coi như là bị xe đụng vậy, không sao hết.

Xe ngựa vọt ra hơn trăm dặm, lao vào một vùng đất trũng. Con đường xem ra bỏ hoang đã lâu, thỉnh thoảng có gỗ đá chặn ngang. Xe ngựa càng chấn động, bay lên rơi xuống, lại bay lên rơi xuống. Nguyễn Nhược Nhược kiên trì lâu như vậy thật sự là không còn tái xanh hơn được nữa. Trong bụng bị đảo lộn điên đảo, nhịn không được ụa một tiếng nôn mửa.

Đang cực kỳ khó chịu, phía trước Lý Hơi đột nhiên lớn tiếng quát: “Cẩn thận.” Hắn phát hiện một tảng đá lớn chặn ngang một nửa đường đi, những con ngựa có thể dễ dàng phóng qua, nhưng xe ngựa thì…trong lúc bất chợt toàn bộ xe đều bay trên trời, ít nhất là ba thước cao, Nguyễn Nhược Nhược cổ tay mềm nhũn chưa nắm chặt, cả người tống ngược đập vào trần xe. Lúc xe rơi xuống, mặt bên tiếp xúc đất bị văng một bánh xe. Những con ngựa vẫn liều mạng phóng về phía trước, thân xe bị kéo đi với tốc độ cao, không thể thắng lại nên chiếc xe cứ điên cuồng chấn động. Nguyễn Nhược Nhược vật vờ, va trái va phải, toàn thân đau đớn vô cùng, thật là khổ không thể tả.

Mà lúc này Lý Hơi vừa nhìn thấy cách đó không xa có một gốc cây khô ngã ngang đường, nếu một lần nữa đụng vào, xe ngựa nhất định sẽ vỡ tan nát, người trong xe ngựa… Lý Hơi không hề chần chừ, từ trên lưng ngựa xoay người lại, muốn quay trở lại bên trong xe. Chỉ là…nhảy trở vào thì khó khăn hơn, thùng xe bị kéo lên trên mặt đất, vô cùng nguy hiểm. Lý Hơi cắn răng, nhảy…

Phảng phất như đang một mình giãy dụa trong vực sâu kinh hãi lại xuất hiện một người đến cứu vớt nàng. Nguyễn Nhược Nhược liền nhào tới ôm cứng lấy Lý Hơi, cả người mềm nhũng không thể kiên trì thêm một khắc nào nữa. Lý Hơi một tay ôm nàng, một cước đá vào cửa sổ xe, hai người ôm thành một khối lao ra khỏi xe ngựa vốn đã tan nát không còn chịu nổi nữa.

Cơ hồ ngay sau khi nhảy ra, chiếc xe ngựa lao thẳng vào gốc cây khô nằm ngang đường. “Ầm” một tiếng thật lớn, xe ngựa sau khi bay lên hạ xuống không còn là xe ngựa nữa, mà là một đống gỗ bay tứ túng, nát vụn.

Mà hai người thoát ra ngoài là Lý Hơi và Nguyễn Nhược Nhược vận khí cũng không coi là tốt. Bọn họ lao xuống mặt đất, lăn đến gần sát sườn núi trước mặt rồi lăn thẳng xuống tầng tầng lớp lớp bụi rậm cỏ mọc xum xuê dày đặc, hai người trông như cục đá từ trên trời cao rơi xuống. Rơi xuống nơi nào đây? Nguyễn Nhược Nhược mơ hồ nghĩ, lẽ nào lại đọa vào vực sâu vạn trượng? Lần này nàng hoàn toàn kiệt sức, không nhận ra mình đã ngất đi. Một mảnh rừng lạnh lùng trong trẻo, trước mắt nàng mọi thứ cứ rơi…rơi…rơi…