Hựu Nhất Xuân

Chương 38




Một cơn gió nhẹ sượt qua chóp mũi ta mát lạnh.

Vài ngày hành trình kể ra cũng sóng yên biển lặng. Bùi Kỳ Tuyên thi thoảng vì lão tử ăn chút dấm chua. Tác phong thoải mái của Phù tiểu hầu gia so với bình thường cũng có chút giới hạn. Chỉ có Tô công tử tâm tình rõ ràng không tốt lắm, càng đi về phía nam lại càng nói ít hơn.

Đi sáu bảy ngày đường, qua sông Hoài, cuối cùng cũng tới được thành, đến trạm tuần tra Huy Châu.

Tường trắng ngói xám, mái hiên nâu sậm, người ngựa đứng chào đón từ ngoài cổng, tất cả đều mang đậm khí chất cổ trang.

Ta vén mành xe phẩy quạt, lắc đầu tán thưởng, “Quả nhiên là một địa phương tốt.” Bùi Kỳ Tuyên ở phía sau ta nói một câu, “Nói nghe như vương gia lần đầu tiên đến đây vậy.” Ta hít vào một chút. Hiện giờ trước mặt Bùi Kỳ Tuyên không giống như ở trước mặt Tô công tử và Phù Khanh Thư, lúc nào cũng phải kiềm chế một chút.

Tiểu Thuận tử xe ngựa đằng sau nhảy xuống, lén lút thò vào cửa sổ thấp giọng nói với ta, “Thiếu gia, tiểu nhân có chuyện cần nói với ngài.”

Ta dừng xe đi xuống, Tiểu Thuận kéo ta cách xa xe ngựa đến hơn ba thước, ghìm giọng nói, “Vương gia, thỉnh ngài bảo cho biết ở Huy Châu nên nghỉ ngơi ở đâu?”

Ta nói, “Có gì đâu? Cứ như mọi khi. Chọn một khách điếm lớn, đặt phòng hảo hạng. Thấy là ở.” Chuyện nhỏ như vậy mà cũng đến xin chỉ thị của vương gia ta, đúng là càng ngày càng ngốc.

Tiểu Thuận cúi đầu, “Nô tài biết, nô tài chỉ là không hiểu vương gia tính trụ ở khách điếm hay trụ ở nhà Tô công tử. Nên mới qua hỏi một tiếng.”

Ta gấp quạt lại, “Nhà của …. Tô công tử?”

Tô Diễn Chi,người Huy Châu.

Một câu hiện lên trong đầu ta. Lão tử nghe ngóng kỹ như vậy, cư nhiên từ đầu chí cuối lại không để ý đến, nơi trọng điểm điều tra chính là khu nhà của Tô Diễn Chi!

Tô công tử ngồi trong xe ngựa vẻ mặt không gợn sóng, “Nên đến nhà của tại hạ thì tiện hơn. Có điều hoang phế đã một năm, chỉ sợ hạ nhân không còn lại mấy, sẽ quạnh quẽ một chút.”

Ta không lên tiếng, Bùi Kỳ Tuyên cũng không lên tiếng. Phù Khanh Thư nhướn mi, “Ta cũng không có ý kiến gì. Vậy xin quấy rầy Tô công tử.”

Tô phủ ở thành Đông, Huy Châu. Tiểu Thuận quen đường, chỉ xa phu đi theo lối nhỏ phía trước. Trong thành Huy Châu tường cao ngõ sâu. Rẽ đến bảy tám con phố nhỏ, quẹo vào một con phố dài vắng lặng. Trên đường không một bóng người. Cả con phố đồng loạt đều là tường trắng ngói xám tường viện cao, chỉ có một cánh cổng màu son cao lớn, trên biển khắc hai chữ màu đen, [Tô phủ]

Ta chặc lưỡi nghĩ bụng, nhà của Tô Diễn Chi năm đó quả là xa hoa. Tường viện dài nguyên một dãy phố. Vương Phủ của ta chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Mọi người xuống xe đều im lặng không nói gì, Tô công tử chậm rãi bước lên bậc thang, Tiểu Thuận theo sau đập cửa vài cái.

Đại môn chậm rãi mở, đằng sau hiện ra một khuôn mặt già nua tang tóc, “Nơi này không có ai……..” Giọng nói lạc đi khi tầm mắt rọi vào Tô công tử, nhất thời khựng lại. Tô Diễn Chi từng bước tiến về phía trước, thanh âm không cao không thấp không nhanh không chậm, “Cao bá, trong nhà lâu nay vẫn ổn chứ?”

Cao bá run rẩy buông cánh cửa đi tới, nhìn Tô công tử, môi run lên, không nói lời nào.

Ta thờ ơ đứng bên cạnh, cũng như mọi người im lặng không nói gì. Tô công tử từ ba năm trước bị thân huynh đóng gói giao cho tiểu vương gia đến nay, lần đầu tiên về nhà. Tô gia lụi bại cũng đã gần một năm.

Cao bá lão quản gia của Tô gia mang vở tương phùng đầy cảm động trong phim cổ trang ra diễn lại nguyên bộ rồi mới mở cửa cho chúng ta vào. Một thoáng sau khi đóng cửa lại, đôi mắt đẫm lệ của Cao bá chuyển từ Tô công tử sang mặt ta. Đột nhiên cứng đơ như ngũ lôi oánh đính, hô hấp dồn dập đến tái cả mặt, ngón tay run run chỉ, “Ngươi ngươi ngươi……”

Ta ngu mặt chừng một giây. Không phải ta chính là kẻ đã bắt cóc Tô công tử, hủy hoại Tô gia, tội ác tày trời, thiên địch của Tô gia, biến thái tiểu vương gia Sài Dung đó sao?!

Mắt Cao bá lồi ra như mắt sên nhìn ta chòng chọc, tình lý bên trong chính là ta gieo gió thì phải gặt bão…..

Da mặt ta run lên, nhếch môi cười với Cao bá, “Ha ha, Cao bá, đã lâu không gặp.”

Cao bá hít sâu một cái tựa như đã quyết định âm mưu, chân còn lại của ta bước qua ngưỡng cửa Tô phú, quanh minh chính đại đi vào.