Hựu Nhất Xuân

Chương 46




Nếu câu nói mát của Phù tiểu hầu gia là nước sôi thì ta chính là lợn chết. Mèo mả gà đồng cũng phải có tư cách của mèo mả gà đồng. Ta cười mỉa một tiếng, đưa tay sờ trán Phù Khanh Thư. “Cũng may chưa bị sốt. Uống thuốc rồi mau ngủ đi, đừng hứng gió nữa.”

Xoay người ra khỏi cửa, mưa đã ngừng rơi, một hai tia nắng lách qua khe hở giữa các đám mây, ta tùy tiện đi dạo một vòng quanh sân, trong lòng giống như bị khoét một lỗ, kiểu như mới cướp ngân hàng xong, tiền đầy túi mà tiêu không dám tiêu, là cảm giác trống rỗng muốn chết đến nơi rồi. Giọt nước nơi đầu viên ngói trên mái hiên rơi xuống mặt đất, Trung thúc đang quét tước sân gần đó đến gần ta vấn an. Ta bỗng nhiên nhớ tới một việc, vương gia ta lần này Nam hạ là vì mục đích công vụ. Hôm qua Phù tiểu hầu gia bất chấp khiến mình bị tai nạn lao động, sao ta có thể bình chân như vại phía sau? Thừa dịp trời nắng dễ làm việc. Ta gọi Tiểu Thuận một tiếng, dặn hắn đến khách điếm kêu mấy cao thủ đại nội hoàng đế phát cho đến đây.

Mấy cao thủ đại nội này dù bộ dáng như ăn không đủ no nhưng ta vẫn ký thác kỳ vọng rất cao vào bọn họ. “Tối nay cùng bổn vương đến nhà Lưu tri phủ thăm dò một chuyến, hành động phải cơ mật, nếu lộ ra một chút tin tức, đừng mong bổn vương ra mặt xin cho các ngươi.”

Đại nội cao thủ đồng loạt gật đầu, “Thuộc hạ tuân mệnh!” Thú vị, có tiền đồ!

Nhà của Lưu tri phủ tuy là nha môn thuộc của công, nhưng cũng tốn không ít công trang hoàng. Đèn lồng treo dưới mái hiên thuần một màu xanh ngói lưu ly, trong sân hương hoa say lòng người. Cửa hé mở lộ ra ánh nến sáng rực, xem ra kích cỡ ngọn nến cũng không nhỏ. Hơn nữa, một hai ba bốn năm sáu căn phòng toàn bộ đều được thắp sáng. Ta ghìm giọng nói, “Coi bộ nhân khẩu trong nhà Lưu tri phủ cũng không ít.” Một vị cao thủ đại nội bên cạnh ta cũng thấp giọng, “Theo thuộc hạ thám thính được, nhà tri phủ Huy Châu có một vị chính phòng, tám vị phu nhân, ba công tử ba tiểu thư.” Số nhân khẩu cũng quả là cát lợi. 

Bốn cao thủ đại nội không làm ta thất vọng, thẳng đường từ cửa sau đến nội viện cứ thế mỗi chưởng đánh ngất một gia đinh, thuận lợi vào trong nội viện. Bốn thám tử quen đường dẫn ta đến một dãy phòng bên tay trái ẩn sau giả sơn. Dãy hiên bên phải đang khí thế ngút trời, tại đó có bóng người đứng hai tay chống nạnh trông hình dạng y chang cái ấm trà.

“……… Sáng mai ta sẽ trở về nhà mẹ đẻ, từ nay về sau tùy các ngươi! Thu thập xiêm y cho ta, thu thập cho cả nhị thiếu gia luôn! Cả nhà giải tán, bà đây mà còn về với ngươi thì ta gọi ngươi là ông nội!!”

Cải lương không bằng bạo lực, đầu bóng lưỡng không bằng đầu hói. Không ngờ lão tử lại được xem màn “lửa cháy hậu viên” vui thế này. Ta ngồi xổm xuống bãi cỏ, núp sau giả sơn nhòm ra, vuốt cằm lắng tai nghe. Theo khẩu khí thì vị kia chắc là Lưu phu nhân. Quả nhiên, sau đó vang lên một giọng nói khép nép, là giọng Lưu tri phủ, “Phu nhân, chuyện gì cũng từ từ nói. Cãi nhau bị đầy tớ nghe thấy còn ra thể thống gì …..”

Lưu phu nhân hít sâu, sư tử hống phát ra đến cả tai lão tử cũng ong ong, “Thể thống, cái lão không có đức hạnh như ông còn đòi thể thống? Cha của đám thỏ bảo bảo kia ông cũng làm được, còn đòi thể thống!”

Giọng Lưu tri phủ run rẩy, “Bà cô của ta ơi, cẩn thận người ta nghe thấy! Không làm vị cấp trên kia vui lòng, không chỉ mũ quan của ta mà cả sinh mạng của mọi người ở đây cũng đứt trong tay người ta luôn đó.”

“Ngày đó làm chuyện xấu sao không nghĩ đến lúc này? Tự mình gây họa đừng kéo người khác theo. Kiều nhi Diễm nhi, đồ đạc dọn xong chưa?! Ngày mai ta về nhà mẹ đẻ, mẹ con chúng ta không liên quan gì đến ông nữa. Mặc ông muốn mang cái thứ bát nháo bỉ ổi gì về thì mang!”

Trong phòng vang lên tiếng binh boong loảng xoảng, còn có tiếng Lưu tri phủ “ai ai ô ô”, mọi việc tiếp theo y như một trận cướp bóc. Bốn cao thủ đại nội nhạy bén lanh lợi, thoát ra khỏi giả sơn loáng một cái, khoắng về không thiếu thứ gì. Ta giơ từng thứ lên xem xét, “Gương, không cần. Lược, vứt. Chai lọ ấm chén…. Hử?” Bên dưới góc gương có cái gì đó, hình như một quyển sách. Ta nhét vào tay áo, phất tay với bốn cao thủ đại nội, “Quay lại nhìn xem còn gì có ích không thì mang nốt theo.”

Lưu phu nhân làm ầm ĩ gần một canh giờ. Đến gần tối mới chấm dứt.

Trở lại Tô phủ, chỉ còn Tiểu Thuận Tiểu Toàn đứng chờ cổng. Ta không ăn cơm không tắm rủa, vội vàng lôi quyển sách kia ra, soi dưới ánh nến, không khỏi giật mình. Trên tấm bìa xanh sậm ghi rành rành bốn chữ [Họa hạ bảo giám].

Không thể tin được Lưu tri phủ lại cùng hệ với mình.

Buổi sáng hôm sau, mưa lại tiếp tục rơi, ta rời giường đi ăn cơm, Bùi Kỳ Tuyên nhìn ta hỏi, “Tối hôm qua vương gia đi thám thính nha môn tri phủ, có thu hoạch gì không?” Ta nói, “Có chút chút.” Tiểu Thuận mang cháo và bánh nướng mới mua lên, ta nhìn một loạt, “Thiếu một người, Tô công tử đâu? Sao Tô công tử không thấy đến?”

Tiểu Thuận bưng cháo đứng ngây ra cạnh bàn, quay đầu nhìn Tiểu Toàn, Tiểu Toàn quay đầu, nhìn Trung thúc đứng ngoài cửa. Trung thúc nhìn ta, quỳ sụp xuống khóc, “Vương gia, Tô công tử, hắn, hắn, hắn….”

Ta nhăn trán, “Tô công tử hắn làm sao?” Giờ cơm trưa hôm qua vẫn còn thấy mà.

Trung thúc gạt nước mắt, “Tô công tử, hắn nhờ lão nô chuyển lời cho vương gia ….. còn nhờ lão nô chuyển cho vương gia một phong thư, Tô công tử hắn, hắn nói ……”

Ta hạ đũa, quăng thư xuống bàn, “Chỉ cần nói, Tô công tử đi đâu.”

Trung thúc ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, “Tô công tử hắn đến Ma Vân tự trên ngọn núi ở ngoại thành đi, đi …”

Giọt mưa tích trên mái hiên rơi xuống thềm đá. Ta nhắm mắt lại.

Tô Diễn Chi, Tô công tử, ngươi lại nghĩ luẩn quẩn cái gì nữa, đang yên đang lành lại muốn đi cạo trọc.

“Đồ đạc trong phòng đủ không?”

“Tô công tử nói, đều là vật ngoài thân, cứ mặc nó đi.”

Vật ngoài thân mặc nó đi. Đúng là lắm tiền.

Ta thở dài một tiếng, “Đi lúc nào, khẳng định có cả Cao bá, chiều hôm qua đúng không?”

Trung thúc gật đầu, “Chiều hôm qua, lúc vương gia đi thăm tiểu hầu gia. Lão nô không phải cố ý giấu diếm không báo, là Tô công tử dặn lão nô hôm nay mới được nói. Lão nô, lão nô …”

Ta chặn ngang lời Trung Thúc, “Ma Vân tự đi lối nào?”

Trung thúc ngẩng đầu, nhìn ta, há mồm, rốt cục cũng phun ra, “Ngoài thành đi về hướng tây, Thiên Vụ sơn.”

Ta vòng qua Trung thúc, bước ra cửa. Tiểu Thuận ở phía sau run giọng gọi, “Vương, vương gia, chờ thời tiết tốt hơn hẵng đi, mưa lớn thế này không dùng kiệu được, trong phủ chỉ còn một cỗ xa hôm qua đã bị Tô công tử ….”

Ta vớ lấy chiếc ô bằng giấy dầu, “Vương gia ta không có chân sao?!”

Đi lướt qua chuồng ngựa. Ta thầm nghĩ, biết thế lão tử đã luyện cưỡi ngựa từ sớm rồi.

Trời mưa hai ngày liền, đất đai lầy lội dấp dính đến bước cũng khó. Ta sải bước đi trước, Tiểu Thuận Tiểu Toàn Trung thúc cách đó hai ba bước lắc lắc lư lư vác ô theo sau. Đi qua ngõ nhỏ rồi đến phố lớn ven thành. Sau lưng có tiếng vó ngựa từ xa phi tới, đến trước mặt ta ghìm cương ngựa.

Phù Khanh Thư ngồi trên lưng ngựa, nhìn ta nhả ra một chữ, “Lên”

Lúc mấu chốt mới biết người có tâm. Phù tiểu hầu gia, không hổ là hảo hữu!

Ta quăng ô leo lên lưng ngựa, ngồi vững sau lưng Phù Khanh Thư. Phù tiểu hầu gia giật cương, con ngựa trong mưa hí vang một tiếng, tung bốn vó lao đi.

Ông trời còn muốn góp phần náo nhiệt, hai ba vệt sáng lóe lên, sấm chớp rền vang, mưa càng nặng hạt. Ngựa đến chân núi Vân Vụ, ta và Phù Khanh Thư từ đầu đến chân nước rỏ tong tong. Ta dán vào sau tấm lưng ẩm ướt của Phù Khanh Thư, nói vài câu cho hắn tỉnh táo lại, “Nghe này Phù lão đệ, ngươi hãy nhìn phía trước đi. Vạn nhất lúc lên núi trượt một cái, hoặc là đụng đầu vào thân cây, vậy thì kết cục của cả hai chúng ta hôm nay sẽ đặc sắc lắm đấy.”

Ma Vân tự đúng là biết chọn chỗ, khư khư đặt ngay đỉnh núi. Ngựa đi đến lưng chừng, đường nhỏ rất khó đi, ta và Phù Khanh Thư đành phải dắt nó từng bước từng bước leo lên. Phù Khanh Thư niệm hai câu thơ rất phong nhã, “Nan đắc hoa tiền nguyệt hạ, nhật thoa yên vũ tri túc”*  Ta lau mắt, “Nghe là biết người viết mấy câu này chưa bao giờ phải trải qua một ngày như ta với ngươi hiện nay.”

*Mấy khi được làm hoa dưới trăng, một manh áo tơi cũng đủ che mưa bụi.

Đi đến mức chân lão tử muốn run lên, rốt cục cũng tới Ma Vân tự. Ta giơ đầu ra cụng vào cửa mấy cái, một tiểu hòa thượng thò cái đầu bóng lừ ra, nhìn nhìn dáng vẻ hào sảng của ta và Phù Khanh Thư, a di đà phật một tiếng, “Nhị vị thí chủ đến trú mưa đúng không, mau mau vào.” **! Có người lên tận đỉnh núi để trú mưa sao! Ta bước qua ngưỡng cửa, “Không phải trú mưa, là tìm người.”

Ta thực tán thưởng lão hòa thượng trụ trì của Ma Vân tự, nói chuyện gọn ghẽ hiếm có, làm việc lại lưu loát, “A di đà phật, thiếu chủ tìm Tô cư sĩ phải không? Ngài ấy ở hậu sương, hai vị đi theo ta.” Tô cư sĩ, nếu gọi là Tô cư sĩ, vậy chắc là Tô công tử chưa kịp chính thức cạo đầu. Ta cũng từ từ yên tâm.

Tô công tử cầm một quyển kinh thư đứng lên, ta quả nhiên không có gì để nói. Không có lập trường, không có tư cách, phần tình cảm này, ngươi nói có thì có, ngươi nói không thì là không.

Cho nên Tô công tử không chút biểu cảm nhìn ta, ta cũng không nói một lời nhìn hắn.

Đây là cái cảnh tượng ngu ngốc gì thế không biết, cả hai người cùng nhìn nhau chòng chọc, không nói một câu.

Phù Khanh Thư đứng bên cạnh Tô công tử giơ tay, một chưởng đập vào sau gáy hắn. Tư thế lưu sướng tuyệt đẹp, động tác rõ ràng dứt khoát. Ta tiến về phía trước đỡ lấy Tô công tử.

Ta cảm động rơi nước mắt cười với Phù tiểu hầu gia, “Hảo huynh đệ!”

Trụ trì đại sư nói, “A di đà phật.”

Ta cúi người ôm Tô công tư lên, ăn ít cũng có cái lợi, nhẹ nhàng dễ vận chuyển.

Trụ trì đại sư đứng ở cửa miếu, “A di đà phật.”

Ta nhe răng với lão hòa thượng, “Đại sư, Tô cư sĩ ta mang đi.”

Lão hòa thượng nói, “A di đà phật, lão nạp chỉ muốn hỏi thí chủ, một con ngựa có thể chở ba người sao?”

Ta ngại ngùng đưa tay sờ mũi, cười gượng.

Trụ trì đại sư cười với ta, “Xe hôm qua của Tô cư sĩ để ở hậu viện.”

Ta cảm kích vô hạn, nhếch miệng với lão hòa thượng, “Đại sư, ngài là người tốt.”

Chỉ cần có tâm thì đâu đâu cũng là đất Phật, lão hòa thượng lúc tiện ra cửa nhờ ta nhắn với Tô công tử như vậy. Xuống núi quả nhiên dễ hơn lên núi, ngựa thong thả chạy không đến hai canh giờ đã vào thành, về đến Tô Phủ.