Hưu Thư Khó Cầu

Chương 50




Edit: EU

Hôm sau, tôi vẫn thật sự phải phó ước.

Không phải bản công chúa tôi cảm thấy làm như vậy sẽ có lỗi với hai huynh muội An Lăng Nhiên và An Lăng Nguyệt, thành hiềm nghi hồng hạnh vượt tường, mà là, trong nhà có chút chuyện.

Vốn là, lúc gần trưa, tôi ngó nhìn ánh mặt trời đang thiêu đốt, vẫn như cũ dùng một khối ngọc bội, hai chuỗi phật châu mua chuộc Vương mụ mụ và hai tiểu nha hoàn trong phòng tôi. Vừa định lên đường, đã bị Lí mụ mụ truyền triệu, nói điểu lão đầu gọi tôi tới tiền sảnh.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức vô cùng, mấy ngày nay hôm nào điểu lão đầu cũng căn dặn phòng bếp của các viện tự làm cơm trưa, hôm nay Túc Phượng cứ như biết trước tôi đi ra ngoài ‘vụng trộm’, nhất định cản đường của tôi. Tới tiền sảnh, mọi người đều có mặt đầy đủ, đến ngay cả người ít ở nhà ăn cơm trưa, thần long thấy đầu không thấy đuôi như vị cha chồng của tôi – An Lăng Tiêu cũng có ở đó.

Một đám người cùng với mấy nha hoàn và lão mụ tử bên người, nói tới mới nói chuyện mời tiên sinh cho tiểu ngu ngốc cũng là một chuyện đáng lo nghĩ, hóa ra trước kia tiểu ngu ngốc cũng có một tiên sinh, có thể là vì mẹ già trong nhà đột nhiên tạ thế, vị tiên sinh này cũng vội vàng cáo biệt Mục vương phủ, chuyện này, tiểu ngu ngốc cũng thật ứng với câu:

“Lão hổ ly sơn, hầu tử đương bá vương.” (Cọp xuống núi, khỉ làm chúa tể)

Tiểu hầu tử An Lăng Nhiên không có lão hổ tiên sinh, hôm nay đi trèo cây lấy trứng chim, ngày mai chui qua lổ chó bỏ nhà trốn đi, lần nghiêm trọng nhất, thậm chí cả tháng cũng không thấy bóng dáng đâu. Mà cổ nhân vội về chịu tang, lại không bằng người hiện đại, dựng lều, coi chừng vài ngày đêm, mời bạn bè tới vui vẻ náo nhiệt, một trận hỏa táng là xong việc. (miêu tả vội về chịu tang chỗ này là ở Thành Đô, có thể không giống những phong tục ở chỗ khác. Ở chỗ chúng tôi tang sự của người gia ly thế được làm như ‘hỉ tang’, nói cách khác, bà ấy sống nhiều tuổi như vậy mới chết, bà ấy cũng an lòng, người nhà cũng an lòng, phải nhanh chóng tiễn bà đi, cho nên mới mời bạn bè tới cho náo nhiệt, chơi mạt chược, khiến lễ tang thành bộ dáng vui mừng, mà không phải là kêu khóc om sòm, khiến cho người già đi được an tâm, thế thôi)

Tang sự của cổ nhân, phần lớn đều phải canh giữ đến ba năm. Riêng vị tiên sinh này lại là một người con có hiếu, An Lăng Tiêu lo sợ hắn không canh giữ mười năm thì ít lắm cũng là năm năm, vì thế, liền triệu tập người trong nhà xem xét tìm thêm một tiên sinh khác cho tiểu ngu ngốc.

Ở thời đại này, tìm tiên sinh cũng là một chuyện rất phiền toái.

Thứ nhất, tính tình phải đức cao vọng trọng, bản thân phải đi cho đoan, ngồi cho chính; thứ hai, phải văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ; thứ ba, phải đồng thời sử dụng được ân và uy, hù dọa được tiểu hầu tử mới có thể làm lão hổ, thế nhưng cũng đâu phải là lão hổ thật đâu, mà là hổ giấy, nếu thực sự làm bị thương cho dù là nửa cộng lông của tiểu hầu tử, hầu tử mẹ bà ta…không phải, là mẹ ôi điểu lão đầu cũng không đồng ý.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất nhất là, về phương diện thân phận vị tiên sinh của An Lăng Nhiên cũng phải có chút thể diện. Bởi vì ‘tiên sinh tiên sinh’, chính là lão sư của An Lăng Nhiên, một ngày làm thầy, cả đời như cha. Cho nên tuổi của vị tiên sinh này cũng không thể quá nhỏ, vai vế phải cao, làm tiên sinh của tiểu thế tử, thân phận cũng không thể quá mức hèn mọn.

Người nhà bọn họ cứ như thế mà thảo luận tới thảo luận lui, thảo luận đến nỗi tôi ngáp lia lịa, trơ mắt nhìn thời gian hẹn với Văn Mặc Ngọc qua đi, rối rắm một hồi, tôi thật sự hết kiên nhẫn, rời bữa tiệc, gọi Kì Nhi tới.

Đợi phân phó cho Kì nhi đi báo tin với Văn Mặc Ngọc xong, tôi lại quay về tiền sảnh, một phòng người đang bắt đầu chuẩn bị ăn cơm, bọn nha hoàn cũng đang vội vàng bận rộn mà dọn thức ăn lên, có vẻ như chuyện mời tiên sinh đã tính toán xong, tôi cũng không rãnh hỏi, chỉ còn chờ ăn cơm. Nguyên tắc chính của bản công chúa là: chuyện đã có người lo thì tuyệt đối không phí sức lực, tiểu ngu ngốc nghe mùi thức ăn, cũng không biết lấy đâu ra vui vẻ, sôi nổi vào phòng, người một nhà ăn một bữa cơm, nhàn thoại không đáng nói.

........................

Sau cơm trưa, tiểu ngu ngốc bền lòng vững dạ mà đi ngủ trưa.

Kì nhi lại từ Hiên Mặc Lâu mang về cho tôi tin tức mới nhất, nói thật, tin tức này khiến cho tôi có chút khó tiêu.

Cô ấy nói, Văn Mặc Ngọc cũng không đến nơi hẹn.

Lúc đó tôi đang bưng chén trà, dùng cái nắp vừa đẩy nhè nhẹ vừa thổi, nghe xong câu này một âm thanh lộp bộp vang lên, động tác trên tay cũng dừng lại.

Chẳng lẽ là…Văn Mặc Ngọc lại đùa giỡn với tôi?

Tôi với hắn chạm mặt mấy lần, tổng kết mà nói là người này mũi nhọn khó chơi, quỷ kế đa đoan, lại thêm hắn thiên phú dị bẩm, văn thao võ lược, chậc chậc, nhân tài như thế thật sự không thể đắc tội, nếu không, hắn sẽ nhớ mối thù của ngươi cả đời.

Tôi nhớ lại xem chính mình có từng đắc tội với hắn không, vậy thì tại sao hôm qua hắn lại giả bộ ngượng ngùng vui vẻ như thế, sau đó còn thả bồ câu của tôi.

Đầu óc đang loạn thành một mớ, Kì nhi nói, cô ấy còn nghe được một tin tức.

Tôi hớp một ngụm trà, buông mí mắt nói: “Nói.”

Kì nhi nói: “Mặc dù bây giờ Mặc Ngọc công tử không tới Hiên Mặc lâu, có điều nô tì lại nghe tiểu nhị nói, hắn đã đến Mẫu Đơn viên ở phố Nam.”

Tôi giật mình, Mẫu Đơn viên này không phải là kỹ viện sao?

Cái này, cái này…

Sớm biết Văn Mặc Ngọc tính tình tiêu sái, lại không ngờ tiêu sái đến mức này. Hắn không sợ rơi vào tai An Lăng Nguyệt với Túc Phượng cũng không nói, không ngờ đến cả bản công chúa hắn cũng đắc tội lỡ hẹn!

Lẽ nào lại thế!

Kì nhi thấy tâm trạng tôi như vậy, khanh khách cười trộm hai tiếng, con mắt giảo hoạt nhìn xung quanh, rỉ tai thì thầm một hồi với tôi.

Kì nhi dứt lời, tôi cả kinh run rẩy, nhất thời không nói nên lời.

Kì nhi nói: “Mặc Ngọc công tử đi Mẫu Đơn viên, là phó ước. Nghe người ở Hiên Mặc Lâu nói, hôm qua hoa khôi của Mẫu Đơn viên Bạch Mẫu Đơn thiết yến, ra câu đối, ai đối đáp được buổi trưa sẽ bồi người đó uống rượu. Vừa may ngày hôm qua Mặc Ngọc công tử lại có mặt ở đó, chỉ trong chốc lát phô trương thanh thế, đáp được vế sau. Hoa khôi kia nổi hứng, lại cùng hắn ngâm thơ, lại đối đáp, làm đi làm lại hết cả buổi chiều.

Cuối cùng, Kì nhi còn bổ sung thêm một câu: “Rất nhiều người trên đường phố chen chúc nhau vô xem, tóc đen bạch ngọc, không sai được, tuyệt đối chính là Văn Mặc Ngọc lúc trước thích ném văn thơ đến mức tận cùng.”

Tôi nhất thời run tay, một ít nước trà rơi xuống váy, cũng may, trà đã nguội nên không gây bỏng da.

Tôi bình tĩnh nhắm mắt, miệng thầm nói: “Nói cách khác, buổi chiều ngày hôm qua cùng chúng ta ở Lạc Nhạn lâu có một Mặc Ngọc công tử, cùng tán tỉnh hoa khôi ở Mẫu Đơn viên còn có một Mặc Ngọc công tử khác?”

Kì nhi vuốt cằm: “Đúng, có đến hai Mặc Ngọc công tử.”

Tôi đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy bước bộ thong thả.

Kì nhi không bỏ lỡ thời cơ nhắm mắt theo sát tôi, lặng lẽ ở bên tai tôi nói: “Công chúa, có từng nghe nói tới thuật dịch dung?”

Tôi nói: “Cho dù có dịch dung, thì làm sao có thể bắt chước giọng nói?”

Kì nhi lắc đầu: “Không phải vậy, công chúa có điều không biết, giọng nói mỗi người tuy có khác nhau, nhưng nếu dùng một ít dược liệu cũng có thể khiến cho giọng nói trở nên khàn khàn, rồi trầm xuống, loại canh này, quỷ y Trương Thế Nhân nhất định biết. Mặt khác, một vài người trong giang hồ cũng có thể tự mình vận công, tự chuyển đổi giọng nói.”

Tôi nhíu mày, tay nâng cằm.

Người này giả làm Văn Mặc Ngọc để làm gì? Trương Thế Nhân lại sắm vai trò gì trong đó? Tất cả đáp áp dường như sắp được tìm ra, nhưng lại giống như thiếu thiếu cái gì đó.

Kì nhi nói: “Công chúa, người có biết Văn Mặc Ngọc còn có một biệt hiệu khác gọi là ‘Mẫu đơn Mặc Ngọc’?”

Tôi lắc đầu, Kì nhi lên tiếng nói:

“Nghe nói Mặc Ngọc công tử rất thích vẽ mẫu đơn, giống như thực, mỗi lần tranh vẽ xong, thậm chí có con bướm còn bay đến hút mật, chính là…nô tì phát hiện thứ này ở Hiên Mặc Lâu.”

Kì nhi đưa bức họa được cuộn tròn tới trước mặt tôi, bản công chúa vừa mở ra nhìn, là bức mặc trúc đồ.

Trúc từng cây từng cây hùng hồn, nét vẻ cứng cáp rắn rỏi, chỉ bằng vài nét, lại có thể diễn tả một trúc viên thanh u tĩnh mịch vô cùng nhuần nhuyễn như thế, lạc khoản là Mặc Ngọc. Kì nhi lại lấy từ trên bàn ra một bức họa khác, bên trên là ba đóa hoa mẫu đơn đua nhau khoe sắc, người vẽ rất tinh tế, tựa như mỗi nét vẽ đều dụng tâm suy nghĩ, cũng trách không được bươm bướm lại tưởng là thật.

Kì nhi hỏi: “Công chúa, người cảm thấy hai bức họa này có khác nhau không?”

Tôi ung dung nhìn bức mẫu đơn lộng lẫy, lại nhìn sang sang bức mặc trúc đồ, nói: “Ta dám khẳng định, hai bức họa này không phải là từ tay một người vẽ, bức mặc trúc đồ này ta tin chắc là bút tích của Văn Mặc Ngọc.”

Văn Mặc Ngọc trời sinh tính tình quái đản, lại tài hoa hơn người, tự cao tự đại. Vài nét ít ỏi trên bức mặc trúc đồ này e rằng chính là thâm cảnh trong lòng hắn, vị trí cao không khỏi sợ hãi, hắn sợ hãi, cũng không người tri kỹ, không có đối thủ. Trúc cao xanh ngắt, cũng cho thấy người này ngay thẳng không nghiêng, cùng với cái tính cách chết không thay đổi của hắn vừa vặn xứng đôi.

Bức mẫu đơn đồ này cũng tràn đầy hơi thở, chí lớn trong lòng không phải nơi khu vườn nho nhỏ này có thể giữ được, tôi tựa như cảm giác được, mấy đóa mẫu đơn này như muốn vươn ra ngoài.

Kì nhi nói: “Công chúa nói rất đúng. Thế nhưng mẫu đơn đồ này, là những bức tranh lưu hành nhiều nhất ở bên ngoài của Mặc Ngọc công tử, hắn còn từng ở ngự tiền biểu diễn vẽ mẫu đơn, còn bức mặc trúc đồ này, là do nô tì lẽn vào thư phòng của Mặc Ngọc công tử ở Hiên Mặc lâu trộm được.”