Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 33: Vi Ny




Đứa trẻ nhỏ như vậy đối với mẹ không có hứng thú thật sự rất ít gặp, ngay cả đứa trẻ sinh trưởng trong gia đình đơn thân cũng không thể có thể làm được loại bị người nhắc mẹ còn thờ ơ này, ngược lại theo Ninh Hải biết có vài đứa nhỏ trong gia đình nam nam sinh con sẽ xuất hiện tình huống giống như Bồng Hao.

Ninh Hải làm bác sĩ đối với chuyện nam nam sinh con này cũng không xa lạ, hắn có một sư huynh chính là chuyên gia phương diện này, vài người đồng tính luyến đều sẽ gạt người nhà lén lút chạy tới yêu cầu cải tạo thân thể cho mình vì người yêu sinh con, Ninh Hải từng gặp không ít đứa nhỏ nam nhân sinh, bọn chúng cùng đứa nhỏ khác không có gì không giống, ngược lại cuộc sống rất hạnh phúc.

Nhưng là có một điểm tương tự với tình trạng của Bồng Hao hiện tại, đó chính là khái niệm đối với "mẹ" rất mơ hồ, trong ý thức bọn chúng, chuyện mình có hai người cha là đạo lý hiển nhiên, các bạn nhỏ khác có cha mẹ cũng là chuyện rất bình thường, năng lực tiếp nhận của bọn chúng đặc biệt mạnh.

Có điểm này phát hiện Ninh Hải không có có nên nhắc nhở Nguyên Uyên hay không, nhưng hắn lại không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói mình hoài nghi Bồng Hao cái gọi là "mẹ" kỳ thực giả dối hư ảo? Hay là nói mình cảm giác Bồng Hao và Nguyên Uyên bộ dáng có vài phần tương tự, trong lòng có loại cảm giác kỳ diệu?

Bất quá chỉ có hoài nghi thì không có cách nào nói ra được, Ninh Hải cũng không thể lại tiếp tục truy hỏi Bồng Hao, vạn nhất chọc khóc đứa nhỏ liền không dễ xử lý, hắn đã nhìn thấy Nguyên Uyên không đồng ý đang trừng hắn, hừm, đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy bộ dáng anh mới vừa rồi khẩn trương.

Ninh Hải đổi loại phương thức, không tiếp tục trực tiếp hỏi bé, tùy ý nói vài chuyện khác thoải mái hơn, bất tri bất giác moi ra rất nhiều tin tức hữu dụng, hắn phát hiện Bồng Hao không chỉ có đối với khái niệm mẹ rất mơ hồ, quan trọng hơn là bé tựa hồ đối với hình thức gia đình hai người cha rất có hứng thú, từ trong lời nói Bồng Hao Ninh Hải biết được Bồng Hao trước kia ở nước Mễ Thang các bạn nhỏ quen biết sinh trưởng dưới loại gia đình này, điều này cũng chẳng có gì lạ.

Nguyên Uyên cũng bừng tỉnh đại ngộ không trách được Bồng Hao có thể nhanh như vậy tiếp nhận mình, bất quá trong lòng bọn họ đều để lại một tia nghi vấn.

Lo lắng Bồng Hao đói bụng, buổi chiều Nguyên Uyên sớm tan việc mang theo Bồng Hao tìm nhà hàng ăn tối, ngày mai Bồng Hao liền phải đi nhà trẻ rồi, Nguyên Uyên lo lắng bé sẽ khẩn trương, cố ý dẫn bé đi ra ngoài ăn cơm thư giãn tâm tình chút, không nghĩ tới tiểu ăn hàng này lại không có chút thái độ khẩn trương nào, so với anh còn buông lỏng hơn từng ngụm từng ngụm ăn.

Bồng Hao mặc dù còn nhỏ nhưng ăn rất nhiều, bé không giống Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Khởi có chút kén ăn, khẩu vị cũng ít, mà Bồng Hao cái gì cũng ăn, ăn rất nhiều, Lâm Tiểu Khởi từng một lần cho rằng Bồng Hao là giống Nguyên Uyên, nhưng cậu cũng chưa từng thấy qua bộ dạng Nguyên Uyên ăn cơm ngụm lớn, Nguyên Uyên bất luận ở trường hợp nào từ trước đến giờ luôn ưu nhã, cho dù hồi nhỏ ở Lâm gia nhất cử nhất động cũng làm cho người tìm không ra nửa điểm lỗi.

Lúc này Nguyên Uyên đang nhìn Bồng Hao ăn cơm ngụm lớn cũng nhấc lên ngon miệng, gần đây bên cạnh có hai bảo bối này làm bạn, Nguyên Uyên không chỉ có khẩu vị tốt, chất lượng giấc ngủ cũng nâng cao rất nhiều, ngay cả bác sĩ gia đình của anh cũng không mặt đen như trước kia vì kiểm tra thân thể cho anh.

Nghĩ tới Nguyên Uyên câu lên khóe môi, anh đúng là muốn sống tới khỏe khỏe mạnh mạnh cùng Tiểu Khởi của anh trải qua cả đời, sao có thể không quý trọng thân thể của mình, nghĩ tới đây Nguyên Uyên tuyệt đối quên mất mình mấy năm trước là liều mạng công tác bất chấp thân thể khỏe mạnh như thế nào.

Bất quá hôm nay Ninh Hải nhắc tới chuyện mẹ Bồng Hao lại ở trong lòng Nguyên Uyên đâm rễ, từ trình độ nào đó nói Nguyên Uyên và Lâm Tiểu Khởi ở chung một chỗ kỳ thực cũng không có cảm giác an toàn mười phần, dù sao người khổ luyến nhiều năm đột nhiên đáp ứng bày tỏ của mình, Nguyên Uyên nói như thế nào đều có chút trở tay không kịp, nhưng hạnh phúc mấy ngày hôm trước làm cho hôn mê đầu óc, hiện tại sau khi Lâm Tiểu Khởi rời đi anh mới có thời gian nghĩ tới những chuyện này.

Vừa nghĩ tới Tiểu Khởi tới nước Mễ Thang có thể gặp mặt mẹ Bồng Hao Nguyên Uyên liền đứng ngồi không yên, ngay cả Bồng Hao ăn cơm thơm ngào ngạt đối với anh không có lực hấp dẫn lớn như vậy nữa rồi, tính thời gian một chút hiện tại Lâm Tiểu Khởi có lẽ vẫn chưa có ngủ, Nguyên Uyên cầm lấy điện thoại di động khẩn cấp gọi điện thoại cho cậu.

Lâm Tiểu Khởi lần này đi nước Mễ Thang là ở khách sạn, cậu bỏ ra một ngày họp mệt tới không xong, vừa mới chuẩn bị đi tắm liền nghe có người gõ cửa, ai ngờ mở cửa nhìn thấy lại là một nữ nhân quen thuộc.

"Vi Ny?" Lâm Tiểu Khởi không nghĩ tới lần này tới nước Mễ Thang sẽ gặp cô.

Vi Ny là em họ của bà chủ phía đối tác của cậu, vốn là người nước Yến Mạch, bất quá từ nhỏ đã di dân tới nước Mễ Thang, mấy năm trước lúc cậu mới sinh Bồng Hao không nơi nương tựa, chỉ có một nhà phía đối tác nhiệt tình chiêu đãi đối với cậu, cũng là lúc này cậu biết tới Vi Ny tới nhà chị họ chơi, lâu ngày thành bạn, chủ yếu vẫn là Vi Ny thích Bồng Hao đáng yêu mà thường xuyên tới thăm bọn họ, nhưng một năm trước Vi Ny nói muốn đi cùng bạn trai mới kết giao du lịch vòng quanh thế giới liền không tin tức nữa, Lâm Tiểu Khởi không nghĩ tới lần này cô sẽ chủ động tìm đến cậu.

"Tiểu Khởi." Vi Ny nhìn thấy thấy cậu liền muốn nhào lên cho cậu một nụ hôn nhiệt tình mạnh mẽ.

Lâm Tiểu Khởi lui về sau ba bước tránh ra, cậu từ trước đến giờ không thể chịu đựng được loại ôm mạc danh kỳ diệu này: "Cậu không phải cùng bạn trai cậu đi du lịch vòng quanh thế giới sao, trở về lúc nào?"

Lâm Tiểu Khởi chưa từng gặp bạn trai Vi Ny, bất quá lúc trước vẫn nghe Vi Ny nói rất yêu rất yêu hắn, còn nói sau khi du lịch vòng quanh thế giới liền muốn kết hôn với hắn, cùng nhau sinh rất nhiều rất nhiều tiểu bảo bảo, thông minh đáng yêu giống như Bồng Hao vậy.

Vi Ny nghe được hỏi thăm của cậu tâm tình lập tức thấp xuống, cô lúc vừa mới cùng tên nam nhân kia ở chung một chỗ cũng cho là mình gặp được chân ái, đối phương cũng là người nước Yến Mạch, trong lòng yêu thích kích thích giống cô, có hướng tới và kích động đối với tự do tốt đẹp, Vi Ny tâm động, lúc đối phương đề xuất cùng nhau du lịch vòng quanh thế giới không nói hai lời liền cầm hành lý lên đuổi theo bước chân hắn.

Thời điểm bọn họ ở chung một chỗ quả thật rất vui vẻ, đối phương bác học biết nhiều, là nam nhân rất có mị lực, dọc đường đi hấp dẫn không ít nữ nhân ưu tú, nhưng Vi Ny tự tin cho rằng hắn chỉ yêu cô, lúc Vi Ny cho rằng bọn họ có thể tiến thêm một bước đối phương lại nói cho cô biết mình đã tìm được chân ái, sau đó quẳng Vi Ny phủi phủi đít rời đi.

"Hắn ta trực tiếp xách hành lý đi, lưu lại tớ một mình ở nơi trời băng đất tuyết đó phát bệnh phong thổ (*) mấy ngày liền, ngay cả ví tiền cũng bị trộm.

((*) bệnh phong thổ: bệnh thường xảy ra ở một vùng nào đó)

Vi Ny nhào tới trong ngực Lâm Tiểu Khởi oa oa khóc lớn, lần này Lâm Tiểu Khởi cũng không tốt tiếp tục đẩy cô ra, cậu nghe được điện thoại của mình đặt đầu giường vang lên, nhất định là Nguyên Uyên gọi điện thoại, nhưng Vi Ny không hề có cảm giác vẫn khóc, Lâm Tiểu Khởi không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng yên lặng trả lời Nguyên Uyên, đợi lát nữa, đợi lát nữa gọi lại a.

Nguyên Uyên gọi điện thoại thật lâu cũng không có ai nhận, chẳng lẽ Tiểu Khởi ngủ? Nhưng trong lòng có một thanh âm nói cho anh biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, anh nghĩ tới "mẹ Bồng Hao", nghĩ tới vô số loại khả năng, anh nhìn Bồng Hao ăn cơm ngụm lớn, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Vi Ny lực khóc kinh người, lôi kéo Lâm Tiểu Khởi khoảng nửa tiếng mới coi như đem tất cả ủy khuất của cô phóng thích ra, cô khi đó bị bạn trai vứt bỏ, mình cảm mạo phát sốt ở trong một khách sạn vừa nhỏ vừa rách nát, ví tiền và điện thoại bị trộm, Vi Ny quả thực tuyệt vọng với cả thế thế, nhưng cô vẫn tiếp tục kiên trì, vừa bị vứt bỏ cô không có rơi một giọt nước mắt, hiện tại cô lại oa oa khóc lớn, chân chính chấm dứt đoạn khúc mắc này.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn ta như thế nào bỏ rơi một mình cậu mà đi?" Chờ Vi Ny thật vất vả dừng khóc Lâm Tiểu Khởi mới kịp hỏi cô nguyên nhân bị vứt bỏ, cậu đối với tên nam nhân vứt bỏ Vi Ny kia hết sức tức giận, bất kể như thế nào là hắn đều xuất hai người cùng đi du lịch vòng quanh thế giới, làm sao giữa đường liền vứt Vi Ny ở một nơi tự mình bỏ đi.

Vi Ny khóc nức nở trong chốc lát, mới đứt quãng nói: "Xế chiều hôm đó hắn sau khi nhận được một cú điện thoại trên mặt liền mặt mày hớn hở, đặc biệt đặc biệt cao hứng, chưa tới tối hắn liền đề xuất chia tay với tớ, nói chân ái của hắn đáp ứng hắn, hắn không kịp đợi ngày mai liền phải đi, bảo tớ tiếp tục hành trình này hoặc là hôm sau về nhà đều được, tớ lúc ấy rất kinh ngạc, hỏi hắn tại sao, hắn chưa nói gì đã đi rồi......"

Lâm Tiểu Khởi bị lời của Vi Ny dọa ngốc, bởi vì dựa theo hình dung trước kia của Vi Ny người kia hẳn là rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, xuất thân giáo dưỡng rất tốt, nhưng người như thế lại làm ra chuyện giữa vứt một cô gái giữa đường đi du lịch như vậy!

"Hắn ta cứ như vậy đi?! Được lắm, người như thế không đáng giá được cậu khóc vì hắn, lần sau nhìn thấy gắn hung hăng đánh vài cái! Sau này sẽ tìm được bạn trai tốt hơn hắn!" Lâm Tiểu Khởi tiếp tục rút khăn giấy cho cô.

"Tớ mới không phải khóc vì hắn ta, tớ là vì chính mình mà khóc, cậu biết đấy tớ một mình phát sốt cao nằm ở trong phòng vừa tối vừa lạnh là cái cảm thụ gì? Tớ thiếu chút nữa đều không về được, tớ cho rằng mình sẽ chết ở nơi nào đó." Cho dù bây giờ trở về rồi nhớ tới Vi Ny vẫn lạnh run, cô đúng là điên rồi mới có thể đi theo tên kia du lịch vòng quanh thế giới, cũng là tại thời điểm cô một mình không nơi nương tựa mới nghĩ tới ấm áp trong nhà, cô nghĩ tới nếu như có thể về nhà sau này nhất định hảo hảo ở nhà.

Thật vất vả chờ Vi Ny nói xong cảnh ngộ của mình, cô nhìn chằm chằm một đôi mắt vừa đỏ vừa sưng hỏi: "Tiểu Bồng Hao đâu rồi, tớ chính là đặc biệt nghe ngóng được địa chỉ của cậu tới tìm Tiểu Bồng Hao."

Lâm Tiểu Khởi kéo ra khóe miệng, cậu cái thùng giác nửa ngày này làm công toi: "Bồng Hao ở lại nước Yến Mạch, lần này là tớ tới một mình."

Vi Ny nghe lời của cậu bất mãn nói: "Tớ mới đi bao lâu cậu đã về nước rồi, ngay cả Bồng Hao cũng không cho tớ gặp một lần, Bồng Hao nhất định đều không nhận ra tớ nữa rồi."

Vi Ny ban đầu chính là bị Bồng Hao đáng yêu hấp dẫn, Bồng Hao vừa sinh ra cô liền thích cái vật nho nhỏ mềm mại này, thường xuyên tới thăm bé, khi đó chị họ của cô còn tưởng rằng cô thích Lâm Tiểu Khởi, bất quá trải qua chuyện lần này chị họ của cô cũng cảm thấy cô còn không bằng thích Lâm Tiểu Khởi đấy.

Lúc này điện thoại của Lâm Tiểu Khởi lần nữa vang lên, cậu vừa mới một mực an ủi Vi Ny, chưa kịp nhận điện thoại của Nguyên Uyên, thật dễ dàng Vi Ny nói xong cậu có thể nghe điện thoại.

Lâm Tiểu Khởi vừa cầm lấy điện thoại Vi Ny liền sáp tới: "Viên Viên ca." Cô đem ba chữ kia đọc ra ngoài, "Ai a?"

Vi Ny cắn ngón tay nghiêng đầu đoán Lâm Tiểu Khởi nhận cú điện thoại này là của ai.

Lâm Tiểu Khởi bị cô nhìn tới xấu hỏ, cậu cũng không da mặt dày như Vi Ny, liền nhắc nhỏ cô tới phòng rửa tay sửa sang lại dung nhan mình một chút, vừa mới khóc lớn một trận Vi Ny tự nhiên trang điểm trên mặt mình có bao hỏng bét, cô thoáng cái nhảy dựng lên chạy đi.

Lâm Tiểu Khởi nối được điện thoại, Nguyên Uyên rốt cục nghe được thanh âm của cậu mới yên lòng, trời mới biết anh luôn luôn trấn định vừa nãy có bao nôn nóng, ngay cả Bồng Hao đều nhìn ra tâm tình của anh đủ hỏng bét.

"Vừa mới gặp được một người bạn......" Lâm Tiểu Khởi vừa kết nối liền giải thích nguyên nhân mình không tiếp điện thoại.

Nguyên Uyên vừa mới muốn thở phào một cái lại nghe thấy đầu bên kia một giọng nữ thét chói tai: "A —"