Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 46: Thọc gậy bánh xe




Lâm Tiểu Khởi ôm bé lên nhìn thẳng vào mắt cậu gằn từng chữ nói: "Bồng Hao, trước kia ba ba Viên Viên không có xuất hiện ở trong cuộc sống của chúng ta có nguyên nhân rất phức tạp, không phải giống như con nghĩ, cũng không phải ba ấy không cần chúng ta, trên đời nào có ba ba nào không yêu con mình chứ, không tin con tự mình đi hỏi ba ấy một chút?"

Theo hướng ngón tay Lâm Tiểu Khởi Bồng Hao nhìn thấy ba ba Viên Viên mà bọn họ mới vừa thảo luận, sau đó xấu xổ mà dụi đầu vào trong ngực ba ba, ba ba thật xấu, biết ba ba Viên Viên ở đây cũng không nói với nhóc.

Lâm Tiểu Khởi giao Bồng Hao cho anh: "Anh tự mình giải quyết?"

Nguyên Uyên cho cậu một ánh mắt khẳng định, mang theo Bồng Hao tới phòng nhóc thì thầm thật lâu, lúc đi ra mang trên mặt nụ cười tiêu tan.

"Giải quyết xong rồi?" Lâm Tiểu Khởi nghiêng đầu hỏi.

Nguyên Uyên ngồi vào bên cạnh cậu ôm cậu vào trong ngực, tự hào nói: "Con trai anh anh đương nhiên có thể giải quyết định, Bồng Hao còn nhỏ tuổi lo lắng quá nhiều, sau này sẽ đem cảm giác an toàn mà con thiếu thốn đều bù đắp lại."

Lâm Tiểu Khởi bĩu môi: "Vâng vâng vâng, anh giỏi anh lợi hại, con trai anh sau này liền giao cho anh, đồ ăn ngày mai cũng giao cho anh, còn có đồ ăn vặt con trai anh muốn mua, hiện tại thời gian còn sớm, anh đi mua vẫn còn kịp."

Nguyên Uyên cúi đầu xuống ở trên môi cậu nhẹ nhàng cắn một ngụm: "Anh giỏi hay không em không biết sao? Chuyện mua sắm cần gì phiền toái như vậy, loại chuyện này bác Ngô rất vui vẻ làm, giao cho bác ấy được rồi, thời gian còn sớm, chúng ta phải chuyện có ý nghĩa hơn."

Vừa nói tay duỗi vào trong quần áo cậu nhào nặn không nhẹ không nặng, Lâm Tiểu Khởi da trắng nõn non mịn, mềm mại bóng loáng, một chút cũng không giống làn da của nam nhân 27-28 tuổi.

"Ây, Bồng Hao còn chưa ngủ đâu, làm...... làm loại chuyện này không quá tốt đâu."

Nguyên Uyên tiến tới bên tai cậu: "Bồng Hao đã tắm rửa đi ngủ rồi, không ai sẽ quấy rầy chúng ta."

Hơi thở ấm áp phun bên tai cậu, Lâm Tiểu Khởi ánh mắt dao động một cái, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Nguyên Uyên ôm lấy đi vào phòng ngủ......

Hôm sau lúc mặt trời chiếu tới mông rồi Lâm Tiểu Khởi mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên giường lớn như thế chỉ còn lại một mình cậu ngủ ngang dọc tứ tung, tối hôm qua ngủ tới quá muộn tới mức cậu đều mơ hồ thời gian, cũng không biết hiện tại mấy giờ rồi.

Cầm qua điện thoại ở đầu giường nhìn đồng hồ hơn 9h, Lâm Tiểu Khởi lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, Nguyên Uyên như thế nào đều không gọi cậu, trước kia phải chiếu cố Bồng Hao giấc ngủ của cậu vẫn đều rất quy luật, ngủ sớm dậy sớm, kể từ sau khi cùng Nguyên Uyên ở chung một chỗ là càng ngày càng hoang đường, quả thực mỗi sáng đều dậy không nổi.

Nguyên Uyên và Bồng Hao không ở nhà, sau khi rửa mặt Lâm Tiểu Khởi nhanh chóng đem bữa sáng để lại cho mình ăn sạch, vừa mới xử lý xong bát đũa đã nghe thấy tiếng mở cửa.

"Hai người đi đâu vậy?" Lâm Tiểu Khởi còn chưa có phát giác ngữ khí của mình có bao ai oán, cảm giác sáng sớm thức dậy phát hiện con trai và chồng đều không ở đây thật sự không thể nào tốt.

Bồng Hao hô to "Ba ba ông Ngô đưa cho chúng ta rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, còn có quần áo và đồ chơi." Bé bẻ ngón tay từng cái từng cái tính oán, ông Ngô thật sự là quá tốt, đồ ăn vặt đưa tới nhét vào tủ lạnh đầy tới đầy chặt còn chứa không hết.

Lâm Tiểu Khởi dưới chỉ đạo của Bồng Hao mới phát hiện dị thường của tủ lạnh nhà mình, cùng với đồ chơi và quần áo trong phòng Bồng Hao chất đống tới giống như núi nhỏ, cũng liền nhớ tới lời Nguyên Uyên tối hôm qua đã nói để cho Ngô bá mua cho.

"Như thế nào nhiều như vậy." Cậu chỉ nuôi một con trai không phải một đống con trai a, nhiều đồ như vậy Bồng Hao lúc nào thì dùng cho hết, so sánh với đống đồ ăn vặt hỏng đồ chơi hỏng quần áo hỏng này của Nguyên Uyên, Lâm Tiểu Khởi trong nháy mắt cảm giác mình từng nói muốn cho Bồng Hao thứ tốt nhất nhược bạo hơn, dưới so sánh mình quả thực quá tiết kiệm rồi.

Nguyên Uyên bất đắc dĩ nói: "Bác Ngô đã mong mong đợi trong nhà có thể có trẻ con, bác ấy đối với Bồng Hao rất thích, hận không thể tất cả đều đưa tới cho nó."

10h Mông Lạc Dịch đúng giờ mang theo Mông Gia Gia đi tới nhà Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Khởi nhìn trộm biểu tình trên mặt hắn không có nửa điểm miễn cưỡng mới yên lòng, Bồng Hao hiếm tháy ở trong nhà trẻ có bạn chơi tới hòa hợp, cậu vẫn thật sự lo lắng bởi vì sự kiện kia Mộng Lạc Dịch không cho phép Mông Gia Gia tiếp tục cùng Bồng Hao lui tới.

Mông Lạc Dịch ngầm hiểu, cười nháy nháy mắt với cậu, chuyện ngày đó nói tới không có nửa điểm liên quan với Lâm Tiểu Khởi, thật sự muốn trách cũng chỉ trách hoa hao cỏ cỏ Giản Thẩm Du trêu ghẹo quá nhiều, đá phải tấm sắt, hắn ngược lại thưởng thức tính cách ngay thẳng của Vi Ny, đáng tiếc mình ban đầu như thế nào lại che hai mát một lòng nhào vào trên người Giản Thẩm Du.

Mặc dù là cuối tuần nhưng vì nuôi Gia Gia Mông Lạc Dịch vẫn là có rất nhiều công tác phải làm, nhìn Gia Gia cùng Bồng Hao ở chung một chỗ chơi vui vẻ hắn liền đứng dậy cáo từ: "Gia Gia phiền các anh, tôi còn có việc cáo từ trước, buổi chiều tôi tới đón nó."

Lâm Tiểu Khởi tiễn hắn ra cửa, ở dưới lầu cậu hỏi nghi ngờ trong lòng mình, Mông Lạc Dịch rốt cuộc là thái độ gì cậu không biết rõ thì không thể an tâm.

Mông Lạc Dịch cười cười, người này thật sự là không thông thế cố: "Tôi cùng Giản Thẩm Du đã sớm chia tay rồi, không có quan hệ gì với anh ta, anh ta nhiều nhất chính là một người cha khác của Gia Gia, chuyện ngày đó anh không cần để ở trong lòng, Gia Gia có người bạn Bồng Hao này tôi cũng yên tâm."

Nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi có Nguyên Uyên người yêu thương cậu như vậy Mông Lạc Dịch không phải là không hâm mộ, nhưng đây đều là hạnh phúc nhà người ta, hắn hiện tại chỉ cầu Gia Gia.

Có thể một lần nữa dưỡng thành tính cách hoạt bát cởi mở, không tiếp tục cả ngày trốn ở trong phòng mình không dám ra ngoài là tốt rồi.

Lâm Tiểu Khởi thở phào nhẹ nhõm đưa mắt nhìn Mông Lạc Dịch rời đi.

Kể từ sau khi Nguyên Uyên và Bồng Hao hòa hảo không khí trong nhà một lần nữa sinh động lên, Bồng Hao hiện tại càng dính Nguyên Uyên hơn, mặc dù có chút ghen tỵ nhưng Lâm Tiểu Khởi nghĩ đến công tác kế tiếp của mình cũng đem chuyện này tạm thời đặt qua một bên, nước Mễ Thang bên kia đã phái tới một team ở nơi này thành lập công ty chi nhánh, chuyện Lâm Tiểu Khởi phải bận rộn rất nhiều, mỗi ngày đi sớm về tối thậm chí còn bận rộn hơn Nguyên Uyên, Nguyên Uyên không chỉ một lần đau lòng cậu bận rộn như thế, nhưng nghĩ đến Lâm Tiểu Khởi cũng là nam nhân có sự nghiệp của chính mình liền không có nói gì.

Hôm nay Lâm Tiểu Khởi lúc ở trong phòng làm việc đối với điều tra thị trường bận bể đầu sứt trán nhận được một cú điện thoại.

"Anh là?" Ngữ khí cậu không tốt lắm, cho dù ai lúc đang bận rộn bị điện thoại không rõ quấy rầy đều sẽ không có thái độ tốt.

Điện thoại đối diện dừng lại một chút mới khoan khoái nói: "Không nhớ tớ sao Tiểu Khởi, lâu như vậy không có liên hệ tớ nhưng nhớ cậu tới mức hoa đều từ chối."

Lâm Tiểu Khởi nhức đầu một trận mới nhớ tới chủ nhân thanh âm này: "Tống Minh."

"Còn nhớ được tới, không tệ, đáng biểu dương." Tống Minh cà lơ phất phơ nói.

"Có việc?" Đối với người không quan trọng với mình Lâm Tiểu Khởi nói chuyện từ trước đến giờ lời ít mà ý nhiều.

"Không có chuyện gì không thể tìm cậu sao? Tớ ở thành phố Tử Hà bận rộn lâu như vậy thật vất vả được rảnh, cùng ra ngoài ăn một bữa đi." Tống Minh vui vẻ đề nghị.

"Ngại quá, tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian." Lâm Tiểu Khởi nhàn nhạt nói.

"Tớ đang ở nhà hàng đối diện công ty cậu, cùng nhau ăn trưa, sẽ không làm lỡ thời gian của cậu." Tống Minh không tha không buông quấn lấy cậu, "Hay là cậu hi vọng tớ đóng gói thức ăn đưa đến công ty cho cậu?"

Lâm Tiểu Khởi xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn một chút nhà hàng đối diện kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ."

Thật lâu không có tin tức của Tống Minh Lâm Tiểu Khởi đều sắp quên người này rồi, hắn ta không phải ở thành phố Tử Hà phụ trách hợp tác cùng Lâm gia sao, như thế nào đột nhiên chạy tới thành phố Hải Lam tìm cậu ăn cơm? Lâm Tiểu Khởi không ngại dùng ác ý lớn nhất trong lòng suy đoán ý đồ tới của Tống Minh, cậu nhớ tới chuyện lần trước Lâm Mộ Du đến tìm cậu, chắc hẳn cha con Tống Minh và Tống Nham ở Lâm gia chiếm tiện nghi rất lớn, bằng không Lâm Mộ Du sẽ không chạy đến tìm cậu cầu hợp tác.

Tống Minh hẳn là đã biết thân phận của cậu đi, Lâm Tiểu Khởi ôm phỏng đoán có lẽ Tống Minh dưới đáy lòng nổi lên âm mưu kinh thiên trước tiên đi tới nhà hàng Tống Minh nói kia, Tống Minh dương dương tự đắc không biết ái ý theo đuổi Lâm Tiểu Khởi của hắn đã sớm bị đối phương coi là âm mưu quỷ kế, còn cầm điện thoại di động search công lược truy nam.

Hắn khoảng thời gian này sau khi tiếp xúc qua cùng Lâm gia phát hiện người Lâm gia chỉ số IQ cũng không chia đều trên trục hoành, hắn rất hoài nghi cha hắn Tống Nham năm đó là thế nào thua trong tay Lâm Mộ Thành, Tống Nham đương nhiên sẽ không nói với mình con trai ông ta ngoại tình cùng người khác tranh giành vợ thất bại, chỉ nói ban đầu không có đấu thắng Lâm Mộ Thành hiện tại muốn tới lại lần nữa, ông ta cũng không tin cả đời mình đều là bại tướng trong tay Lâm Mộ Thành.

Trên hết thảy sự tình của xử lý Lâm gia ở thành phố Tử Hà đều rất thuận lợi, ngoại trừ một chuyện khiến đầu hắn đau, đó chính là hắn hết lần này tới lần khác bị tiểu thư Lâm gia Lâm Tiểu Vi liều mạng theo đuổi, hắn cũng không biết Lâm Tiểu Vi uống thuốc gì bất thường, rõ ràng đối với hắn tình cảm không nhiều lắm nhưng luôn mồm kêu gào không phải hắn không lấy chồng, để cho hắn nghe được cái tên Lâm Tiểu Vi này đều nhượng bộ lui binh.

Hỏng bét nhất chính là chuyện này không biết vì sao bị mẹ hắn biết, mẹ hắn từ trước đến giờ chán ghét hắn và nam nhân hỗn loạn cùng nhau, cho nên mặc dù đối với Lâm Tiểu Vi không phải là đặc biệt vừa lòng cũng rất ủng hộ cô ta cùng mình ở chung một chỗ, còn cố ý đi thành phố Tử Hà gặp vị con dâu tương lai này, lần này Tống Minh thật vất vả luồn chỗ trống chạy ra ngoài tìm Lâm Tiểu Khởi, chờ trở về mẹ hắn còn không biết muốn nói hắn như thế nào đây.

Cho nên nhìn Lâm Tiểu Khởi ngồi ở trước mặt hắn sắc mặt khó coi hắn tâm tình khoái trá cũng suy sụp xuống: "Lâu lắm không gặp rồi, cậu muốn ăn cái gì."

Lâm Tiểu Khởi lạnh lùng mở miệng: "Cậu có việc nói mau, tôi bận rộn."

Tống Minh dường như không nghe thấy lời cậu nói, trực tiếp gọi món mới nói: "Tớ thật vất vả gặp cậu một lần cậu cư nhiên đối với tớ như vậy, quá làm tớ thương tâm rồi."

Biểu tình và ngữ khí khoa trương của hắn cũng không có chiếm được đồng tình của Lâm Tiểu Khởi, ngược lại khiến cho Lâm Tiểu Khởi lại càng không bình tĩnh.

Lâm Tiểu Khởi bình sinh bạn bè không nhiều lắm, ngoại trừ Chu Chu và Kỳ Việt ở trước mặt cậu ngoại trừ các loại không hạn cuối cậu miễn cưỡng có thể chịu đựng được, cũng là Vi Ny người từ trước tới nay quen thuộc này sẽ không làm cậu chán ghét, mặt dù thời gian cậu cùng Tống Minh quen biết cũng có một hai năm, nhưng hai người thật lòng không quen thuộc tới loại trình độ này.

Thấy Lâm Tiểu Khởi không nói lời nào, Tống Minh tự mình nói tiếp: "Cậu cũng không biết tớ lần này vì ra ngoài gặp cậu trốn tránh bao nhiêu người, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở thành phố Tử Hà bận rộn chuyện của Lâm gia, không có thời gian tới tìm cậu, cậu sẽ không sinh khí đi."

"Tôi không có công phu trí khí với cậu."

Lâm Tiểu Khởi rõ ràng luận sự nói rất bình thường, nghe vào trong tai Tống Minh lại không phải chuyện như vậy: "Đều làm nũng rồi còn nói không tức giận, tớ biết cậu bận rộn sự nghiệp của mình không có công phu tới tìm tớ, đều là lỗi của tớ được rồi đi."

ĐM, anh con mắt nào nhìn thấy tôi đang làm nũng!

Lâm Tiểu Khởi bị năng lực đặc biệt chỉ hươu bảo ngựa của hắn kinh sợ tới run lên một cái.