Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 14




Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du mất tích.

Sở Lục Y lúc về đến nhà thì đã muộn một chút, trong nhà chỉ có Sở Giản Hề một người đang cầm bát mì ăn liền ăn.

Ngẩn người, tiếp theo liền liếc nàng một cái, trực tiếp hướng nhà bếp tìm cơm trưa nhưng lại tìm không thấy, lần nữa đi ra, Sở Lục Y nhíu mi, “Tỷ đâu?”

Mới vừa cầm chén canh uống xong, Sở Giản Hề nghe vậy ngẩn ngơ, “Tỷ nàng không phải cùng em ở bên ngoài ăn cơm sao?”

Nàng còn tưởng rằng Sở Nguyệt Xuất cùng Sở Lục Y vì phạt nàng mà cố ý không trở về nhà nấu cơm a... Chẳng lẽ không đúng?

“Không có a... Tỷ đi trước...” Sở Lục Y mày liễm càng chặt hơn, cầm lấy di động bấm số Sở Nguyệt Xuất, điện thoại đầu bên kia vang lên giọng nữ máy móc lặp lại.

“Thế nào?” Buông bát, Sở Giản Hề nhìn Sở Lục Y, thủ hơi nắm thành quyền.

“Tắt máy...” Sở Lục Y để điện thoại di động xuống, bất đắc dĩ nói.

Tắt điện thoại... Không có khả năng... Sở Nguyệt Xuất người này nguyên tắc, tuyệt đối hai mươi bốn giờ luôn khởi động máy có gì còn bắt được điện thoại học sinh... Như thế nào sẽ tắt máy đây?

Huống chi, Sở Nguyệt Xuất không có khả năng không trở lại nấu cơm.

Vậy còn Ngôn Du thì thế nào?

Nói đến Ngôn Du... Ngôn Tĩnh bên này cũng đã sớm phát điên.

Ngôn Du ngày hôm nay có tiết thứ nhất, dựa theo thói quen hẳn là dạy xong tiết thứ nhất, ngủ thêm hai tiết sẽ trở về nhà... Còn nàng thì hôm nay lại không có tiết, buổi sáng đánh thức Ngôn Du liền đi thư phòng đọc sách chờ Ngôn Du trở về.

Chính là vốn nên đúng mười giờ rưỡi người kia sẽ xuất hiện trong nhà... Qua mười một giờ vẫn không thấy xuất hiện, Ngôn Tĩnh đã bắt đầu sốt ruột.

Tuy rằng Ngôn Du không phải là loại người về nhà muộn sẽ báo nàng biết... Chính là, lấy tính khí của Ngôn Du thì không thể vì làm sự tình gì mà trì hoãn thời gian ngủ.

Mười một giờ rưỡi qua đi, Ngôn Tĩnh liền bắt đầu gọi điện vào máy Ngôn Du... Hình như, chuông điện thoại di động ở trong phòng Ngôn Du vang lên.

Ngôn Du lại quên mang di động.

Cảm giác mơ hồ quỷ dị này... Ngôn Tĩnh ở trong phòng Ngôn Du tìm được di động liền trong lòng âm thầm nhấc lên một loại mơ hồ, bắt đầu hoảng loạn rồi.

Lại chờ thêm chốc lát nhưng cứ luôn mãi lo lắng, cuối cùng nhịn không được xuống lầu lái xe đi tới trường Ngôn Du dạy học, nếu như theo Ngôn Du khi về nhà nhất định sẽ đi con đường kia, một đường chạy thật chậm sợ bỏ lỡ Ngôn Du.

Cứ như vậy một đường đi vô cùng chậm, thời gian tan học sớm đã qua mười mấy phút đồng hồ.

Dừng hảo xe, tìm được văn phòng Ngôn Du mà trong văn phòng chỉ còn một nam nhân chừng ba mươi tuổi đang thu dọn đồ đạc, cầm bao quay người lại lập tức chứng kiến Ngôn Tĩnh một thân váy dài cùng tóc dài khoác lên, nhất thời ngây dại.

“Nhĩ hảo...” Ngôn Tĩnh thực có lễ phép chào hỏi, “Tôi muốn hỏi... Ngôn Du còn ở đây không?”

“Ngôn lão sư a...” Nam nhân lấy lại tinh thần, nhìn không chuyển mắt khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Ngôn Tĩnh, “Xin hỏi cô là...”

“Tôi là tỷ tỷ của nàng...” Bị nam tử không hề che giấu ánh mắt nhìn mình chằm chằm có chút bất mãn, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, Ngôn Tĩnh tiếng nói mềm nhẹ, “Tiểu Du nàng còn chưa về nhà, cho nên tôi đến xem.”

“Ngôn lão sư giống như đã đi thực sớm.” Nam tử nói xong liền đi tới phía trước từng bước, “Ha ha, Ngôn lão sư là một hảo lão sư, chúng tôi quan hệ không tệ đâu.”

Ảm đạm cười, đối với tính cách Ngôn Du trong lòng nàng biết rất rõ, cũng biết Ngôn Du cùng người nam nhân này không có khả năng sẽ quen biết nhau, Ngôn Tĩnh gật đầu, “Phiền toái anh chiếu cố Tiểu Du.”

“Không phiền toái không phiền toái.” Nam nhân vẻ mặt tươi cười, đang muốn nói tiếp gì đó nhưng Ngôn Tĩnh nhìn đồng hồ, “Ngượng ngùng, tôi phải trở về, Tiểu Du có thể đã về đến nhà rồi.”

“A... Tốt tốt...” Nam nhân gật đầu, “Vừa lúc tôi cũng phải đi, cùng nhau đi đi.”

(*Editor: Thằng cha này mặt dày thặc -_- mắt còn lé, không thấy gái nó ghét né như né tà à!!!!!!!)

Trong mắt chợt lóe lên một tia không hờn giận, Ngôn Tĩnh như có như không gật đầu, nam nhân đóng cửa ban công, “Cái kia... Ngôn tiểu thư thì sao?”

“Ân.” Ngôn Tĩnh tâm lý lo lắng cước bộ cũng đi theo nhanh hơn, nam nhân đuổi kịp, “Ngôn tiểu thư cùng Ngôn lão sư là thân tỷ muội sao?”

“Ân.”

Cứ như vậy, nam tử hậu trứ kiểm bì* một đường hỏi thăm, Ngôn Tĩnh vẫn duy trì bộ dáng lễ phép, thẳng đến xe của mình mới dừng bước lại, nam tử cũng ngừng lại theo, mắt thấy Ngôn Tĩnh lấy ra chìa khóa mở cửa xe, nhất thời ngây ngẩn cả người, “Đây là... Xe của cô?”

“Ân.” Ngôn Tĩnh đối với hắn hơi chút vuốt cằm, “Tôi đi trước.”

“Ân... Ân...” Nam nhân vẻ mặt kinh ngạc nhìn thấy Ngôn Tĩnh bước vào trong xe khởi động máy rời đi, lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Nghe nói Ngôn Du là con của giáo dục thế gia Ngôn gia, phụ thân làm hiệu trưởng đại học nổi danh trong tỉnh, mẫu thân làm đảng uỷ bí thư cũng cùng một học viện... Xem ra vị thân tỷ tỷ này hẳn cũng không đơn giản đi...

Chiếc xe kia... Nếu hắn cứ làm một tiểu giáo viên trung học dù mười năm cũng mua không nổi a...

Có chút mất mát nghĩ ngợi, nam nhân thở dài, hướng tới chiếc xe đạp cũ nát của chính mình đặt ở bãi đỗ xe đi đến.

...

Ngôn Tĩnh lái xe về đến nhà lại phát hiện Ngôn Du vẫn còn chưa trở lại, lúc này thời gian sớm đã qua giữa trưa, vì thế càng thêm hoảng loạn.

Tiểu Du sẽ đi nơi nào?

Mày liễm hết sức chặt chẽ, Ngôn Tĩnh cắn môi dưới, ngồi trên ghế nghĩ ngợi lung tung, như thế nào cũng đều nghĩ không ra sao lại như thế.

Nàng lúc học đại học cũng là học ở trường đại học của cha nàng, mà Ngôn Du thì ra tỉnh.

Phụ thân của nàng đối với Ngôn Du không có biện pháp nào, bởi vì Ngôn Du sớm phát minh ra thiết kế kiểu mới đối với cuộc sống vừa đơn giản vừa tiện lợi mà áp dụng vào thực tế rất hiệu quả, nên nàng có trong tay quyền sở hữu trí tuệ, quyền sử dụng vừa rao bán lập tức lấy được một khoản tiền lớn đầu tiên trong đời. Sổ tiết kiệm vốn tồn tại một ít tiền, như thế hoàn toàn đủ để nàng học xong bốn năm đại học. Hơn nữa Ngôn Du thông minh thế kia cũng đủ để cho nàng hàng năm lấy học bổng quốc gia cao cấp nhất, cho nên Ngôn Du học phí cũng tốt, sinh hoạt phí cũng tốt, hoàn toàn không cần dựa vào trong nhà.

Ngôn Du muốn thi đại học ở thành thị khác còn là trường sư phạm nổi danh cả nước, Ngôn Tĩnh năm thứ tư, Ngôn Du vừa lúc cấp ba, sau khi theo muội muội biết được chí nguyện của nàng, Ngôn Tĩnh liền cực kì nhu thuận nói với ba ba muốn đi trường đại học sư phạm nọ học nghiên cứu sinh, trở về mới có thể đến trường đại học của cha làm giáo viên.

Vì thế, Ngôn ba vui vẻ đồng ý, nhưng không biết rằng đại nữ nhi chính là lo lắng cho tiểu nữ nhi ‘trẻ người non dạ’ tự thân một người không có biện pháp sinh tồn.

Cứ như thế, Ngôn Tĩnh niệm ba năm nghiên cứu sinh xong tốt nghiệp, Ngôn Du niệm ba năm khoa chính quy xong bắt đầu đi thực tập, đồng thời trở về... Ngôn Tĩnh đến trường đại học của ba ba nàng trở thành giáo viên đại học một năm, Ngôn Du cùng ba ba của nàng đấu tranh một năm... Cuối cùng không thể chống lại người kia mà đến thành thị khác làm giáo viên trung học —— Ngôn Du không muốn ở trường của cha mình làm giáo viên đại học, thậm chí còn không muốn ở cái thành phố kia làm giáo viên, vì thế lựa chọn người kia thành thị... Ngôn ba ba trong cơn giận dữ liền bắt nàng trở thành giáo viên trung học.

Cho nên, Ngôn Du hiện ở thành phố này, không có khả năng nhận thức ai, trừ phi là đồng sự trong trường trung học.

Chính là với tính khí Ngôn Du, thật sự sẽ có hứng thú cùng ai kết giao sao? Lại sẽ đi nơi nào?

Ở trong phòng khách đi qua đi lại vài bước, Ngôn Tĩnh cầm chìa khóa xe, lại chạy xuống lầu khởi động xe, một lần nữa bắt đầu tìm kiếm.

Bên kia, Sở Giản Hề nghe đến Sở Lục Y nói xong, lập tức đứng lên chạy ra ngoài, Sở Lục Y vội vàng đuổi theo, “Sở Giản Hề, chị làm cái gì đó?”

Sở Giản Hề không trả lời, thần tình ác liệt, theo bãi đỗ xe đem xe máy khai ra, chợt thấy Sở Lục Y đứng che giữa đường, dừng lại xe, không khỏi nóng nảy, “Tiểu Y, đừng làm rộn, tỷ tỷ có thể gặp nguy hiểm.”

Sở Lục Y cả kinh, liều lĩnh chạy vài bước nhảy lên xe, “Vì cái gì?”

“Em lên đây làm gì, vào trong nhà chờ tin tức đi.” Sở Giản Hề nói xong như thế, “Chị đi cục cảnh sát hỏi một chút.”

“Không được, tôi và chị cùng đi!” Sở Lục Y không chút do dự bác bỏ lời của nàng, cố chấp ngồi trên xe, Sở Giản Hề không nhịn được thở dài, biết mình đối với Sở Lục Y không có biện pháp, khởi động xe hướng cục cảnh sát chạy.

...

Giờ phút này, vốn là ở vùng ngoại thành, trong một nhà kho hoang phế, Sở Nguyệt Xuất chậm rãi mở mắt ra, cái ót còn chút mơ hồ đau, yên lặng nhìn bốn phía vài giây, bỗng dưng trừng lớn mắt.

Nơi nơi đều che kín tro bụi, trong phòng một ít đầu gỗ ném loạn lên, cửa sổ cùng cửa lớn đều đóng chặt, tay nàng đã bị dây thừng trói, mà bên cạnh nàng, Ngôn Du đang nghiêng đầu, thở đều đều ngủ say.

Dại ra nửa ngày, chậm rãi ý thức được mình và Ngôn Du có khả năng là bị bắt cóc, nghe tiếng hít thở của Ngôn Du khi ngủ ở những nơi quen thuộc mới có thể phát ra, Sở Nguyệt Xuất vừa sợ hãi, vừa bất đắc dĩ, lại vừa buồn cười.

“Ngôn lão sư...” Miệng không bị bịt lại, dây thừng cũng chỉ trói tay, Sở Nguyệt Xuất hướng Ngôn Du bên kia chuyển lại, thẳng đến bên người nàng mới cố gắng dùng bả vai đụng đụng bả vai Ngôn Du, thấp giọng kêu tên Ngôn Du, cái gì chứ, Ngôn Du vẫn là ngủ thập phần ngọt ngào.

Âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, Sở Nguyệt Xuất lại dùng lực đụng đụng bả vai Ngôn Du, thật lâu sau, Ngôn Du rốt cục cũng chậm rãi tỉnh lại, mở ra mắt nhỏ, chớp vài cái, bỗng nhiên trừng lớn, cúi đầu nhìn hai tay mình bị trói đặt ở trước bụng.

Trạng huống gì đây?

Mơ mơ màng màng cố gắng hồi tưởng lại, Ngôn Du chỉ nhớ chính mình chứng kiến một nam nhân hiện ra sau lưng Sở Nguyệt Xuất, tiếp theo cái ót của mình đau một chút liền mất đi ý thức.

Nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du mạnh mẽ nghiêng đầu, quả nhiên thấy trước mặt dung nhan quen thuộc kia, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút cảm giác kinh hoảng nào khi bị trói. Ngôn Du lăng lăng nhìn nàng vài giây, “Ngô... Cô không lo lắng sợ hãi sao?”

“Lo lắng, sợ hãi.” Sở Nguyệt Xuất rất tỉnh táo đáp, tiếp theo liếc nàng một cái, “Sau khi nghe cô hô lên liền bình tĩnh.”

“Trán*...” Ngôn Du mặt đỏ lên, muốn đưa tay xoa đầu, thủ lại bị trói không khỏi bất mãn nhăn lại mi, “Chúng ta đây là bị bắt cóc?”

*Ặc!

“Xem ra... Hẳn là vậy...” Sở Nguyệt Xuất hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải, thở dài.

“Nha.” Ngôn Du gật gật đầu, tiếp theo cong lên miệng, cúi đầu nhìn hai tay, lại ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Tay bị cột, không thích.”

Sở Nguyệt Xuất thực không hình tượng trở mình lại xem thường, “Tôi cũng không thích.”

“Kia... Kia...” Ngôn Du vô tội nhìn nàng, thân mình giật giật, nằm thẳng, “Cô có thể giúp tôi ấn vào dây lưng mở một cái nút không?”

“...” Sở Nguyệt Xuất trầm mặc vài giây, quái dị nhìn nàng, khom qua, cố gắng đưa tay đem vạt áo sơmi Ngôn Du xốc lên để lộ ra dây lưng, đáng tiếc phương thức trói của dây thừng là cả cánh tay cùng bị cột lấy, căn bản không có biện pháp nhúc nhích.

“Dây lưng của cô sẽ bắn ra một trái bóng ư?” Lông mày kẻ đen vi liễm, Sở Nguyệt Xuất nhìn đôi mắt nhỏ của Ngôn Du sau gọng kính đen, “Bóng đá có thể giúp chúng ta sao?”

Vậy có phải hay không cặp kính của Ngôn Du còn có thể truy tìm tung tích a... Có phải hay không trên người còn mang theo cái gì mà huy chương trinh thám, có thể cùng người khác liên hệ?

“Trán...” Dù là Ngôn Du vẫn luôn chậm chạp, giờ phút này cũng có chút quýnh quáng.

Nàng nghĩ mình là Kha Nam* sao?

*Conan =)))))))

==============