Hủy Tâm Chú

Chương 4




Thời gian trôi qua cực nhanh.

Trong nháy mắt, linh hồn dựa vào cấm kỵ chi thuật đã thuận lợi đầu thai chuyển thế, cũng đã cùng đại ca Lãnh Luyện gặp nhau, yêu nhau.

Hết thảy đều như Lãnh Vũ dự tính.

Nhưng chính hắn lại vì nghịch thiên mà ngày đêm chịu đựng nỗi thống khổ do thiên hỏa đốt người, thân thể ngày một yếu đi, khuôn mặt tái nhợt, không ngừng ho khan. Tuy vậy, hắn vẫn như trước, chỉ cần rảnh rỗi là lại chạy tới địa phủ, cho dù đứng xa xa nhìn La Khởi cũng đã cảm thấy mãn nguyện.

Sau nghe nói La Khởi dây dưa không rõ với một nhân loại, còn bị kiếm đâm bị thương, Lãnh Vũ sợ hãi, vội vàng chạy tới địa phủ.

Kết quả lại thấy La Khởi khỏe mạnh ngồi uống trà trong lãnh đình, vẫn vẻ mặt lạnh nhạt như nước, cùng câu nói hời hợt kia.

“Tam điện hạ, lâu rồi không gặp.”

Lãnh Vũ gần đây mệt mỏi, sớm đã không có khí lực đấu võ mồm với y, cho nên không mở miệng phản bác, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói ngươi bị thương?”

Nhiều năm như vậy, La Khởi đã luyện được bản lãnh không để ý tới Lãnh Vũ, nhưng hôm nay y tựa hồ vui vẻ, dĩ nhiên nhìn hắn, cười tủm tỉm: “Một chút đả thương thôi.”

“Là một nhân loại mà cũng làm diêm vương bị thương?”

La Khởi quơ quơ chén trà trong tay, ôn hòa nói: “Hắn không phải người bình thường.”

“Hả?” Trong lòng Lãnh Vũ sớm đã rõ, nhưng vẫn cố ý thăm dò: “Vậy hắn có thân phận thế nào?”

La Khởi không đáp, chỉ cúi đầu nhìn nước trong chén trà, ánh mắt ôn nhu, như là nhìn tình nhân, dịu dàng trả lời: “Không lâu sau, có lẽ đại ca ngươi sẽ khỏi bệnh đó.”

Lãnh Vũ ngẩn ra, ngực lập tức lại đau đớn, lạnh lùng hừ nói: “Có thể trị hết bệnh cho đại ca ta, trên thế giới chỉ có một người.”

La Khởi cười cười không đáp.

Lãnh Vũ nói thêm: “Nhưng nếu người đó sống lại, ngươi sẽ không còn cơ hội thân cận với đại ca của ta nữa.”

“Không sao cả.” La Khởi lắc đầu cười yếu ớt, uống hết chén trà, giọng nói vẫn êm ái như cũ: “Chỉ cần hắn vui là được rồi.”

Khi nói chuyện, đáy mắt y lóe lên ánh sáng đầy màu, thật sự động lòng người đến cực điểm.

Nhưng Lãnh Vũ lại không cao hứng nổi.

Hắn nhăn mày, hàm răng cắn chặt vào bạc môi không còn huyết sắc, trong lòng nổi lên cảm giác ghen tuông mãnh liệt. Người này không thèm để ý tới hắn, nhưng lại thắm thiết yêu thương đại ca hắn, hỏi làm sao hắn không ghen ghét đây?

Không nhịn được, rốt cuộc Lãnh Vũ ôm chặt tay La Khởi, nói ra lời đã ẩn sâu trong lòng cả trăm năm ngàn năm: “Đại ca ta có gì tốt, đáng giá ngươi thích như vậy? Hắn làm chuyện gì, ta cũng có thể làm chuyện đó!”

Thanh âm càng lúc càng nhỏ, đầu ngón tay có chút phát run.

Nhưng La Khởi vĩnh viễn không động lòng.

“Tam điện hạ.” Con ngươi sâu thẳm lóe lên một tia sáng, nhưng lập tức lại khôi phục như thường: “Sắc mặt ngươi rất khó coi, hay là nên sớm về thiên giới nghỉ ngơi đi.”

Vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy tay Lãnh Vũ ra.

Toàn thân Lãnh Vũ cứng ngắc, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.

… Lại bị y cự tuyệt lần nữa.

Cho dù thiên hỏa đốt người, cũng không thống khổ bằng giờ phút này.

Hắn hít sâu một hơi, cưỡng chế khí huyết đang bốc lên, cố gắng mỉm cười, từng chữ từng chữ phun ra: “La Khởi, bây giờ ngươi đối xử với ta như vậy, tương lai sớm muộn cũng sẽ hối hận.”

La Khởi liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài.

“Ta còn có việc, xin phép đi trước, điện hạ cứ tự nhiên dạo chơi.” Dứt lời, y chậm rãi đứng dậy, quay đầu bước đi.

Biết rõ y tuyệt đối không quay đầu lại.

Nhưng Lãnh Vũ vấn ngây ngốc đứng yên đó, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm lưng kia.

La Khởi cước bộ nhẹ nhàng, khó có được tâm tình thoải mái như lúc này.

Lãnh Vũ khẳng định người đó là tiền nhiệm diêm vương chuyển thế, càng khẳng định Lãnh Luyện sắp khỏi bệnh điên.

Mà mình… có thể đánh nát hy vọng của y.

Ha ha…

Nghĩ vậy, Lãnh Vũ không nhịn được lấy tay che mặt, cất tiếng cười to.

Sau đó, một dòng chất lỏng đỏ tươi nhẹ nhàng chảy từ khóe miệng xuống.

Nhưng hắn không thèm để ý, chỉ tùy tiền nâng ống tay áo lau đi, rồi biến mất vào thời không. Thân thể hắn suy yếu đến mức gần như không đi được, may mà pháp thuật cao thâm hơn xưa, thoáng cái, đã tới được gian nhà gỗ.

Từ lần trước hắn tức giận suýt đốt nhà, La Khởi đã bày ra kết giới xung quanh phòng, tuyệt không cho phép người bên ngoài dễ dàng tiến vào.

Mỗi một bước đi, Lãnh Vũ càng cảm thấy áp lực từ kết giới kia càng mạnh, thiên hỏa trong cơ thể không ngừng bốc cháy, tay chân lại càng cảm thấy đau đớn do xuyên qua kết giới truyền tới.

Nhưng hắn không thèm để ý, vẫn tiến lên, ngón tay chậm rãi chạm vào cánh cửa.

Một sóng đau đớn mãnh liệt đánh tới.

Thân thể Lãnh Vũ run rẩy, thoáng cái đã ngã xuống đất, đầu đập vào cánh cửa.

Người trong phòng hiển nhiên nghe thấy tiếng động, liền mở miệng hỏi: “Ai?”

Lãnh Vũ vô lực dựa vào cánh cửa, một câu cũng nói không nên lời.

“Tam điện hạ?” La Khởi lập tức đoán được là hắn, chỉ khẽ thở dài: “Sao ngươi không trở về?”

Lãnh Vũ nhắm mắt, cảm giác trong miệng có vị của máu, cắn răng nói: “Ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.”

La Khởi không lên tiếng.

Lãnh Vũ dựa vào đau đớn để tập trung tinh thần, hỏi: “Tại sao thích đại ca ta? Ngươi biết rõ đại ca ta là tình nhân của cha ngươi, biết rõ đại ca không bao giờ liếc mắt nhìn ngươi một cái, tại sao còn thích?”

“Thích chính là thích, chẳng có lý do gì cả?”

“Ta thì sao? Tại sao không thích ta?”

Trong phòng an tĩnh, lát sau nghe như có vậy gì rơi xuống đất, thanh âm của La Khởi vẫn lạnh nhạt như nước, hỏi ngược lại: “Tam điện hạ, ngươi hà tất gì phải như vậy?”

Lãnh Vũ cười ha hả.

Thân thể hắn còn đang phát run, không thể không dùng hai tay ôm chặt lấy bả vai của mình, hắn chưa từng tuyệt vọng như thế bao giờ.

Đường đường là tam hoàng tử thiên giới, muốn cái gì mà không chiếm được?

Nhưng chỉ có trái tim người kia, vĩnh viễn không bao giờ chạm tới.

Lãnh Vũ há mồm thở dốc, cười không ngừng đến hết cả sức, mới dần ngừng lại, giãy dụa đứng lên, tựa đầu vào cánh cửa.

Lãnh Vũ càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nhưng hết lần này tới lần khác không cười nổi, chỉ thấp giọng nỉ non: “Ta rõ ràng rồi, cho dù ngươi vĩnh viễn không thích ta cũng không sao, ta còn rất nhiều biện pháp… làm ngươi nhớ kỹ ta.”

Dứt lời, Lãnh Vũ quyết tâm cất bước rời khỏi căn nhà gỗ.

Hắn vốn có thể thi triển pháp thuật, nhưng bây giờ lại chỉ đi từng bước, mặc cho thiên hỏa không ngừng bốc cháy. Khí huyết dâng lên, thân thể nóng hừng hực, nhưng ngón tay lại lãnh lẽo đến tận xương.

Không sai, hắn muốn thống khổ như vậy.

Bởi vì chỉ có thế, mới có thể đè nén được nỗi đau trong tim.

Con đường trở nên dài dằng dặc, mất một lúc lâu, Lãnh Vũ mới đi tới bờ sông Vong Xuyên, xa xa nhìn lại, chỉ thấy Bạch Vô Thương đang kéo kéo một thanh niên.

Lãnh Vũ liếc mắt một cái, liền nhận ra đó là tiền nhiệm vương gia chuyển thế, Bạch Vô Thường quả nhiên tuân thủ ước định, ngoan ngoãn dẫn người đến đây.

Người đó tên là gì nhỉ?

Đúng rồi, Hứa Ý.

Hắn chính là… quân cờ quan trọng nhất trong tay mình.

Đang định cười, nhưng cơn đau thấu xương lại dâng lên, thiên hỏa không ngừng thiêu hủy lục phủ ngũ tạng hắn, ngay cả một bước cũng đều hao hết khí lực.

Cuối cùng Lãnh Vũ đành vẫy vẫy Bạch Vô Thường, lệnh hắn mang người kia lên thuyền.

Trên thuyền có rất nhiều tỳ nữ hầu hạ, lúc thì bưng trà, lúc đấm vai, quạt gió, hầu hạ cực kỳ chu đáo. Nhưng Lãnh Vũ từ đầu tới cuối vẫn cau mày, ngón tay bấm chặt vào mặt bàn. Thân thể hắn ngày càng kém, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, thậm chí bởi vì chuyện sắp xảy ra mà hưng phấn vô cùng, trong miệng không ngừng thi thầm hai chữ La Khởi.

Yêu y như vậy, cho nên, dù không chiếm được tình yêu của y, hắn cũng muốn dùng hận ý để đền bù.

“La Khởi, La Khởi, nỗi thống khổ của ta, nhất định phải bắt ngươi trả lại gấp đôi, ta muốn ngươi… hối hận không kịp!” Vừa nói vừa cười, cuối cùng lại kịch liệt ho khan, khuôn mặt vặn vẹo, thanh âm khàn khàn, phảng phất tùy thời cũng có khả năng tắt thở.

Ngay sau đó, bên tai liền vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Lãnh Vũ nguyên bổn giống như bị tử khí vây quanh, đột nhiên nghe thấy, cả người lập tức tỉnh lại, hướng ra cửa nhìn.

Tấm rèm mỏng bị vén ra.

Một nam tử trẻ tuổi mặc đồ đen chậm rãi đi vào, hai tay đặt sau lưng, bên môi có chút mỉm cười, khuôn mặt ôn hòa, tuấn mỹ.

Lãnh Vũ ngẩn ngơ nhìn, nhất thời cảm thấy trống ngực đập như sấm.

Trong thiên địa, phảng phất chỉ còn lại một người… một người hắn dốc lòng yêu mến….

Một người… vừa ái vừa hận.

Nhìn chằm chằm vào dung nhan ngày nhớ đêm mong hồi lâu, Lãnh Vũ mới hồi phục tinh thần, cưỡng chế cơn đau trong lòng, chậm rãi đứng dậy, vươn tay túm lấy loài người tên Hứa Ý kia.

Hứa Ý không giãy dụa, chỉ ngơ ngác nhìn ra cửa.

Lãnh Vũ thuận thế nhìn ra, mới phát hiện đại ca Lãnh Luyện của hắn cũng đứng đó, trên người mặc một bộ đồ của nhân loại, trong tay nắm một thanh đoản kiếm, vẻ mặt khẩn trương.

Ha ha, diễn viên cũng đã đông đủ, đến giờ mở màn rồi.

Ống tay áo vung lên, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, thanh kiếm này trông cổ xưa, trên chuôi còn khắc hoa văn tinh tế, thân kiếm phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị khó hiểu,

Mọi người ở đây đều chấn động.

Lãnh Luyện trừng mắt nhìn, hô to: “Tam đệ, đệ đừng đả thương tiểu Ý của ta.”

Lãnh Vũ không thèm để ý, chỉ nhìn thẳng vào người kia: “Đại ca, đây là chuyện giữa đệ và La Khởi, ca đừng xen vào.”

Vừa nói, vừa lắc lư thanh trường kiếm trong tay.

La Khởi yên lặng đối mặt với hắn trong chốc lát, rốt cục cũng tiến lên, nhẹ cười: “Tam điện hạ, phiền ngài thả người kia ra.”

Lãnh Vũ hít sâu một hơi, cảm thấy thiên hỏa trong cơ thể lại bùng lên, không thể tự chủ được mà tựa vào Hứa Ý, hỏi: “La Khởi, ngươi biết thân phận của hắn?”

“Cơ bản cũng đoán được.” La Khởi ôn nhu nhìn Hứa Ý, bộ dạng vô cùng tin tưởng.

“Vậy thật tốt quá.” Lãnh Vũ giễu cợt cười một tiếng, xoay cổ tay, đột nhiên đem trường kiếm đâm về phía Hứa Ý.

La Khởi cùng Lãnh Luyện cực kỳ hoảng sợ, cũng không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm đâm vào ngực Hứa Ý.

Một luồng sáng đỏ lóe lên, thanh kiếm có chút run run, cũng không lưu lại vết thương trên người Hứa Ý, ngược lại hóa thành một làn khói đỏ, chậm rãi tan vào cơ thể hắn.

Lãnh Luyện thở một hơi.

La Khởi thì nhăn mày, có chút kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Thanh kiếm đó chính là thượng cổ thần binh trong truyền thuyết – yêu kiếm trảm ngọc.” Lãnh Vũ tươi cười yếu ớt, đẩy Hứa Ý ra: “Đồng thời cũng là… chân thân của người này.”

Nghe vậy, vẻ mặt La Khởi cứng đờ, sắc mặt đại biến, cắn răng nói: “Không… Thể… Nào!”

“Ha ha.” Thấy vậy, Lãnh Vũ cười càng thêm thoải mái, một bên ho khan, một bên nói tiếp: “La Khởi, có thể nhìn thấy vẻ mặt này của ngươi, thật không uổng công ta hao hết tâm tư tìm trảm ngọc kiếm, lại còn tổn hại linh lực giúp hắn đầu thai chuyển thế.”

“Ngươi?” La Khởi có chút thất thần liếc nhìn hắn: “Tất cả đều là ngươi cố ý an bài?”

“Đương nhiên.” Lãnh Vũ cười cười, ánh mắt cực kỳ tự phụ, thân thể nhưng lại lung lay, cứ như sắp ngã: “Sau khi cha ngươi chết, đại ca ta cũng phát điên, vô luận nhìn thấy ai cũng có thể yêu đến chết đi sống lại. Mà ngươi thần trí không rõ, tưởng rằng chỉ cần giữ đại ca ta bên ngươi, là sẽ có được trái tim đại ca ta. Cho nên ta cố ý làm đại ca ta gặp và yêu Hứa Ý, cho ngươi rõ ràng, đại ca ta ai cũng có thể yêu, trừ ngươi!”

“Ngươi gạt ta.” La Khởi sớm đã không còn vẻ tao nhã ngày thường, thần sắc quái dị lẩm bẩm nói: “Hứa Ý chẳng những có thể tự do xuất nhập địa phủ, lại còn có thể đâm ta bị thương, rõ ràng là…”

“Là ai? Cha ngươi chuyển thế sao?” Lãnh Vũ nhíu mày, vẻ mặt như điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “La Khởi, không ngờ ngươi ngây thơ như vậy. Đừng quên, người kia đã hồn phi phách tán, vĩnh viễn không có cơ hội sống lại!”

“Ta không tin.”

“Hừ, nói tới nói lui, ngươi cũng chỉ lừa mình dối người mà thôi.” Lãnh Vũ ngửa đầu, cảm giác ngực đau đớn tận xương, nhưng hết lần này tới lần khác lại mở miệng cười to: “Ngươi nghĩ rằng đại ca ta không chịu yêu ngươi, là do cha ngươi sao? Ngươi cho rằng, trừ cha ngươi ra, sẽ không ai trị hết bệnh điên cho đại ca sao? Ha ha, ngươi nhìn đi, không phải giờ đại ca ta đang yêu một nhân loại sao? Đại ca tình nguyện yêu một người bình thường, cũng không muốn yêu ngươi!”

La Khởi lẳng lặng nghe, ánh mắt thay đổi, nhưng thủy chung vẫn im lặng không nói gì, lúc lâu sau, mới đột nhiên nở nụ cười.

Lãnh Vũ ngây ngốc, ánh mắt hoảng hốt.

Mà La Khởi thoáng một cái, đã đứng trước mặt hắn. Sau đó lắc tay phải, móng tay đột nhiên dài ra, đâm thẳng vào ngực Lãnh Vũ.

Hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, căn bản không ai có thể ngăn cản.

Nhưng trên mặt Lãnh Vũ lại không hề kinh ngạc, ngược lại cười cực kỳ vui vẻ, nói: “Thế nào? Rốt cuộc bị ta chọc giận rồi? Quả nhiên, chỉ có nhắc tới đại ca ta, ngươi mới có thể mất khống chế.”

“Câm miệng.” La Khởi híp mắt, chậm rãi thu hồi tay phải, nét mặt mặc dù đang cười, nhưng lại lạnh lẽo bức người.

Máu lập tức từ ngực Lãnh Vũ chảy xuống, chỉ có điều hắn như không để ý, vẫn khẽ mỉm cười, cố hết sức thở hổn hển, phun ra từng chữ: “Bây giờ ngươi rất hận ta đúng không? La Khởi, lần này… trong lòng ngươi có ta rồi chứ?”

Rốt cuộc… cũng chiếm được hận ý của y.

Trên thế gian này, trừ Lãnh Vũ hắn ra, còn ai có thể làm La Khởi lộ ra vẻ mặt này đây?

Lãnh Vũ chậm rãi vươn tay, vẽ lên mặt La Khởi một vết máu, ngay sau đó, liền mềm mại ngã xuống.

La Khởi đứng yên tại chỗ, không thèm liếc mắt nhìn Lãnh Vũ một cái, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu của mình.

Y tức giận như vậy, là vì không cẩn thận rơi vào âm mưu của Lãnh Vũ? Hay là bởi vì… hoàn toàn bị đâm trúng chỗ đau?

Cho dù có được khuôn mặt giống hệt phụ thân, cho dù ở bên Lãnh Luyện nhiều năm như vậy, vẫn như cũ không thể chiếm được trái tim người đó.

Đời đời kiếp kiếp, tuyệt đối không thể.

Nhưng mà, cuối cùng y vẫn cảm thấy không cam lòng.

Nếu Lãnh Luyện thích cha y chuyển thế thì không nói làm gì, nhưng bây giờ lại yêu một nam tử khác, bảo y làm sao nuốt được cơn tức này?

Nghĩ tới đây, La Khởi quay đầu nhìn Lãnh Luyện và Hứa Ý, nụ cười bên môi càng rõ nét.

Lãnh Vũ là tên ngốc!

Nếu làm y lộ ra bản tính, vậy không thể làm gì khác hơn đành phải đại khai sát giới rồi.

La Khởi hung hăng vươn tay về phía Hứa Ý.

Mặc dù Hứa Ý động tác linh hoạt, vội vàng tránh né, nhưng vẫn bị thương cánh tay, mà Lãnh Luyện thì xông lên che trước mặt, hô lớn: “Tiểu Khởi, hôm nay ngươi thật quá đáng, làm tam đệ ngang ngạnh của ta bị thương thì thôi, tại sao ngay cả Tiểu Ý cũng muốn đối phó?”

La Khởi cười cười, nhẹ nhàng liếm vết máu trên ngón tay, tiếp tục ra chiêu.

Hai người kia vội chạy ra khoang thuyền, La Khởi thì đuổi theo sau.

Hai người liền nhảy vào dòng sông Vong Xuyên, dựa vào pháp thuật chuyển dời tới yêu giới, chỉ có điều, La Khởi vẫn quyết đuổi theo…

Trước mắt cảm thấy mơ hồ, ký ức cũ không ngừng thoảng qua, khi cha y mang theo một nam tử trẻ tuổi tươi cười sáng lạn về địa phủ, nói từ nay về sau người này sẽ sống cùng bọn họ. Rồi khi cha y dựng một gian nhà gỗ trong rừng trúc, ba người vô cùng cao hứng ở bên nhau. Lúc thiên địa dị biến, cha y vì bảo trụ địa phủ mà hồn phi phách tán, Lãnh Luyện cũng trở nên điên điên khùng khùng.

La Khởi cũng không rõ, đến tột cùng hắn thật tâm thích Lãnh Luyện, hay là vì hoài niệm quãng thời gian trong quá khứ đó? Nhưng vô luận thế nào, y tuyệt không cho phép Lãnh Luyện thích ai khác ngoài cha y.

Hai người bị La Khởi bức tới tuyệt cảnh.

Hứa Ý không còn cách nào khác đành gọi ra Trảm Ngọc kiếm chống đỡ.

Đương nhiên La Khởi hoàn toàn không để trong lòng, giờ y là diêm vương nắm giữ quyền sinh sát, chẳng lẽ còn không đối phó được với một tên nhân loại?

Ai ngờ sự việc xảy ra hoàn toàn không như y dự liệu.

La Khởi bừng bừng tàn nhẫn ra chiêu, ngược lại Hứa Ý không biết kiếm thuật, mà lại có thể khéo léo phá giải. Đánh một lúc sau, Hứa Ý dần dần chiếm thế thượng phong, xuất chiêu vô cùng cổ quái.

La Khởi ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy mấy chiêu này vô cùng quen mắt.

… Phụ thân?

Trong lòng chấn động, y lập tức tỉnh ngộ, Lãnh Vũ lại lừa y.

Quả nhiên Hứa Ý là phụ thân chuyển thế, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, Lãnh Vũ lại nói khích mình.

Hừ, chỉ trách y lúc đó bị tình cảm che mờ lý trí mà tin hắn.

Sau khi rõ ràng chân tướng, La Khởi càng tức giận, nhất thời chẳng muốn đánh tiếp, chỉ thầm nghĩ quay lại hỏi rõ Lãnh Vũ. Tên kia vất vả làm cha y sống lại, rồi lại lừa gạt y, đến tột cùng là vì cái gì?

Trong đầu chợt lóe lên, nhớ tới trước khi té xỉu, Lãnh Vũ đã nói: “Bây giờ ngươi rất hận ta đúng không? La Khởi, lần này… trong lòng ngươi có ta rồi chứ?”

Tình nguyện bị đâm một phát, cũng muốn mình nhớ kỹ hắn?

Ha ha! Trong thiên hạ cũng có tên ngốc như thế sao?

Nghĩ tới đây, La Khởi hoảng hốt, ngay cả trường kiếm đang đâm tới cũng không để ý, chỉ ngơ ngác đứng đó.

May mà Lãnh Luyện kịp thời xông lên, thay y đỡ một kiếm. Mà Hứa Ý cũng vội ném kiếm đi, ôm chặt lấy Lãnh Luyện đang ngã xuống.

Rõ ràng chỉ bị chút đả thương, mà hai người lại như sinh ly tử biệt, ôm chặt lấy nhau.

La Khởi nhìn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Ngàn năm trước cũng như thế này, ngàn năm sau cũng vậy, hai người yêu nhau đến thế, căn bản y không thể nào xen vào. Vậy sao y vẫn nhớ mãi không quên?

Nếu Hứa Ý là cha y chuyển thế, tự nhiên y sẽ không ngăn cản, hai người thích làm gì thì làm, cũng không quan hệ đến y. Huống chi… y còn có chuyện trọng yếu cần xử lý.

La Khởi ngây ngốc trong chốc lát, xác định thương thế của Lãnh Luyện không đáng ngại, liền thở dài, thoáng cái đã biến mất.

Một khắc sau, y đã trở lại chiếc thuyền kia, bên trong không một bóng người, nhưng trên mặt đất vẫn lưu lại bãi máu.

Máu của Lãnh Vũ.

La Khởi không nhịn được cúi đầu nhìn tay mình, chỉ thấy vết máu trong lòng bàn tay sớm đã đọng lại, chói mắt đến dị thường.

Lãnh Vũ bị thương nặng như vậy, chắc là đã được người đưa về chữa thương.

La Khởi vô thức thi triển phi thiên độn địa thuật, xông thẳng tới thiên giới.

Dựa theo quy củ, diêm vương không thể tùy ý rời khỏi địa phủ. Bất quá La Khởi chưa từng để ý tới điều này, chỉ dùng pháp thuật nho nhỏ, đã dễ dàng tìm được phòng Lãnh Vũ.

Đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái đã trông thấy người nọ nằm trên giường, lông mày nhíu lại, khuôn mặt trắng bệch.

La Khởi tiến lại gần, chỉ thấy Lãnh Vũ gọi tên của mình, bất giác kinh hãi, đến gần một chút, mới phát hiện kỳ thật hắn đang hôn mê.

Dù trong mộng, cũng không quên đọc ra hai chữ.

Tâm tư này, thật sự muốn giấu cũng không được.

La Khởi vừa nghĩ vừa đứng bên giường, nhẹ nhàng thở dài.

Từ khi y sáng tỏ tình ý của Lãnh Vũ, nhân tiện vẫn tận lực tránh né, cố gắng đẩy người nọ ra xa, để tránh đả thương vô tội. Vậy mà Lãnh Vũ vẫn cố chấp, không ngừng nghĩ ra biện pháp hành hạ bản thân.

Một người nguy hiểm như vậy, đáng lẽ tránh được thì phải tránh, không nên gặp lại.

Nhưng La Khởi cũng không biết vì sao, hai chân dường như bị mọc rễ, bình tĩnh đứng yên tại chỗ bất động.

Lãnh Vũ ngủ không yên, đôi môi trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “La Khởi, La Khởi…”

Một tiếng vừa lại một tiếng, làm lòng người không khỏi dao động.

La Khởi tiến lên từng bước, không nhịn được vươn tay vuốt lên trán hắn, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, ta ở đây.”