Huyền Của Ôn Noãn

Chương 11: Chìa khóa, từ chức




Cao hứng mà đến, mất hứng mà về, Ôn Noãn buồn bã quay lại Thiển Vũ.

Nhoài người lên bàn cô cảm thấy mình thật bất lực, một người bảo cô chia tay, một người lại bảo cô từ chức, cuối cùng nên chọn con đường nào đây? Chỉ hy vọng bỗng dưng có người chạy đến mách cho cô chọn thế nào mới chính xác, cô rất sợ, sợ mình mơ màng khó có thể tỉnh táo lựa chọn.

Có người gõ lên mặt bàn, cô ngẩng đầu.

“Gọi điện thoại cho Đại Hoa, hẹn bọn họ 10 giờ sáng thứ 2 đến đây kí hợp đồng.” Chiếm Nam Huyền nói, ánh mắt dừng lại trên cánh môi hồng phấn bị thương tổn của cô, vẻ mặt vốn lạnh nhạt rõ ràng chùng xuống.

Cô bất giác sờ môi, tự nói ra lời:”Là tôi tự cắn.” Một giây này cô đã quên thân phận cấp trên của anh, cũng quên giới hạn nội tâm, khóe miệng không nhịn được muốn nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại có vẻ cực kì miễn cưỡng, từng chút từng chút co rúm lại:”Lâm Lộ nói không sai chút nào.”

Anh không cho là đúng cong môi:”Hắn ta đã nói gì khiến cô tôn sùng như chân lý thế?”

“Anh ấy nói tôi không còn hiểu anh nữa.” Nhớ bắt từ lúc lên tầng 66 đến nay, làm việc bên người anh, càng ngày càng nhận ra anh không còn là chàng thiếu niên từng giao phó tất cả trái tim mình cho cô.

Trong công việc rất nhiều lúc cô và anh vẫn tâm ý tương thông, ăn ý đến nỗi chỉ cần một vẻ mặt là cô biết ngay anh đang nghĩ gì, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong công việc mà thôi, ngoài ra thái độ và tâm tư sâu sắc khó lường của anh cô hoàn toàn không thể nắm bắt.

Người đàn ông trẻ tuổi lại lý trí kinh người, vô cùng quyết đoán, dũng cảm dứt khoát, lạnh lùng cay độc và có số tài sản kếch sù này chắc chắn đã không còn là chàng trai từng thề mãi mãi không rời xa cô trong trí nhớ nữa, ý thức được điểm ấy ngực chợt đau xót, nước trong mắt cô suýt chút nữa chảy xuống:”Tôi dường như…đã không nhận ra anh.”

Anh cúi người bắt lấy tay cô:”Có biết nguyên nhân là gì không?”

Cổ tay bị nắm đau nhói, cô giãy dụa, nhưng anh lại nắm càng chặt, cô chỉ có thể hỏi:”Là gì?”

“Em không hiểu suy nghĩ của tôi, dành quá ít thời gian cho tôi.”

Cô cụp mắt, khổ sở không biết nên nói gì.

Trên tay sớm trống không, hạnh phúc toàn bộ đã trả hết cho vụ tai nạn không nên xảy ra kia rồi, người phải chịu tội cô đây có thể lấy cái gì đối mặt với anh? Ký ức và quá khứ đau đớn không chịu nổi, cô làm sao dám tương tư anh trong sự sợ hãi chưa qua và thê lương còn xót.

Sự im lặng không đáp của cô làm khóe miệng anh khẽ cong lên, bỗng chốc lôi cô đang im lặng chống đỡ kéo vào trong văn phòng của anh, khoảnh khắc đóng sầm cửa lại anh đè ép cô lên ván cửa, đôi môi phủ xuống, yêu cầu của anh mãnh liệt mà thẳng thắn, còn loáng thoáng chứa một chút tức giận buồn bực.

Trong khủng hoảng mê loạn lời của Chu Lâm Lộ từng câu từng câu vang lên trong tai cô, cô biết những gì anh nói đều đúng cả, cô biết bản thân mình đã muốn đi vào con đường cô sợ nhất kia.

Nhưng mà, chỉ có thể xin ông trời tha thứ thôi.

Cô một mình cô độc lưỡng lự giữa con đường tối tăm đã nhiều năm, vất vả lắm mới xuất hiện một tia sáng, có lẽ đó là ảo ảnh hư vô, có lẽ đó là ảo giác cô lừa mình dối người, có lẽ khi cô tới nó đã sớm tắt hoặc trôi đi—chỉ xin ông trời tha thứ, xin cho cô làm thiêu thần lao vào lửa một lần, nếu kết cục thật sự là từ từ hóa thành tro tan trong ngọn lửa bùng cháy, cô có chết cũng cam tâm.

Anh bỗng nhiên lấy đầu lưỡi lưu luyến liếm vùng da thịt mẫn cảm sau cổ cô, khiến cô không khống chế được rên thành tiếng, chỉ cô mới có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng kéo dài mang theo chút lạnh lùng châm biếm:”Tôi còn tưởng rằng em thực sự không quen biết tôi, nhưng trái tim em vẫn thành thực hơn cái miệng nhỏ này của em.”

Đúng vào lúc này điện thoại trong túi áo anh bỗng vang lên.

Cái răng nanh vẫn cắn vành tai cô không chịu nhả ra, anh lấy điện thoại, đang muốn ném xuống thì nhìn thấy dãy số trên màn hình, trong chớp mắt dường như anh thay đổi chủ ý, nhấn nút nhận cuộc gọi, cánh hoa mềm mại không chút để ý khẽ cọ bên tai cô,”Nhất Tâm?”

Toàn thân cô cứng đờ, người cử động, nhưng anh còn hơn cô một bước, nhanh chóng kẹp cô đang muốn chạy trốn vào giữa anh và cánh cửa, khiến cô không thể nhúc nhích.

“Ừm bây giờ hơi bận.” Anh nói với đầu dây bên kia, một câu hai dụng ý, cánh tay rảnh rang bắt lấy đôi tay giãy dụa của cô ép ra sau lưng cô,”Đang ở trong phòng làm việc.” Ngữ khí dịu dàng khó có thể tưởng tượng của anh càng làm cô cố hết sức giãy dụa, bật thốt lên tiếng:”Anh buông ra!”

Dường như thực sự sợ làm thương cô, anh cuống quít buông tay tóm lấy eo cô, đồng thời cười với điện thoại:”Phải, anh đang ở cùng cô ấy.” Cho dù cô có đánh anh thế nào tiếng nói mềm nhẹ vẫn không thay đổi,”Được, lát nữa anh sẽ tới.”

Anh ném điện thoại đi, bắt hai tay cô đè lên cánh cửa, nhìn xuống con mắt cách mình 1cm, sắc mặt ẩn hiện sự giận dữ làm anh nhếch khóe miệng, cực kì dịu dàng nói:”Bảo bối, bây giờ đã hiểu anh chưa?”

Cô đột nhiên nghiêng đầu, tránh đi cánh hoa của anh phủ xuống lần thứ hai:”Tôi sớm nên nghe lời Lâm Lộ.”

Anh hơi cứng người, đầu ngón tay mạnh mẽ xoay cằm cô lại, trong gang tấc con ngươi anh nảy lên hàn băng:”Đừng để tôi lại nghe thấy cái tên kia phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của em. Tuyệt đối, đừng có lần sau.”

Ngày nghỉ Ôn Noãn ở nhà nghe nhạc, “Mộng tưởng hão huyền”, bản độc tấu dương cầm của một thiên tài người Hàn Quốc.

Mỗi một nốt nhạc trong từng ca khúc, tựa như tình cảm của người nghệ sĩ lẳng lặng nhắm mắt ngón tay đánh xuống đều dồn vào trong đó, sắc đàn như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khúc Tears mà cô thích nhất càng chuyên chú đượm buồn, như lông chim phất cái nhẹ nhàng chạm vào lòng cô.

Cô không biết khúc nhạc này muốn nói điều gì, cũng không biết cô cảm nhận được gì, chỉ biết âm nhạc như một bàn tay vô hình, xuyên qua không gian thời gian cùng trái tim cô đáp xuống chiếc cầu cảm ứng, khiến cô từ phế phủ đến trái tim cũng tràn ngập sự u buồn tinh tế của nó, thở dài, nước mắt và mất hết can đảm.

Trước đây từng có quyển sách của một nữ thi sĩ, trong đó có câu thơ cô đã đọc không biết bao nhiêu lần: Nhiều năm sau, nếu như em gặp lại anh, em sẽ dùng tất cả những gì có thể, có lặng im và nước mắt.

Khi cô nghe đi nghe lại ca khúc Tears này, Ôn Nhu đến.

Mở cửa, chị không nói không rằng, lười biếng nằm lên cái ghế dài.

Ôn Nhu đá giầy, ngồi phịch xuống than thở:”Bây giờ cuối cùng tao cũng biết, thì ra việc buôn bán còn khó hơn cả đầu tư cổ phiếu.”

Cô nâng mắt:”Chị bán gì?”

Ôn Nhu cười:”Không có gì, chỉ chạy theo người khác chạy chợ kiếm sống thôi, quan sát thế sự.”

Cô không lên tiếng.

Lúc này Ôn Nhu mới phát giác ra cô không bình thường:”Mày sao thế? Ốm à? Sao sắc mặt lại kém như vậy, ngay cả vành mắt cũng thâm quầng.”

Cô cười:”Chị quan tâm em thật đấy.”

Ôn Nhu ngẩn người, ngồi thẳng dậy:”Rốt cuộc là làm sao, vô duyên vô cớ giận dỗi, tao chọc mày chỗ nào?”

Im lặng một lúc, cô nhẹ giọng nói:”Xin lỗi.”

“Cho dù lần trước tao bỏ mày lại nhà hàng là tao không đúng, nhưng mày cũng có bị lưu lạc đầu đường đâu.”

Cô chậm rãi nghiêng đầu:”Em không—-lưu lạc đầu đường?”

“Chẳng nhẽ không đúng à? Hôm đấy tao vốn muốn nói cho mày, chìa khóa nhà mày ở chỗ Chiếm Nam Huyền, lúc ấy không phải mày đang ở cùng cậu ta đấy thôi? Nhưng mày không chịu để tao nói hết đã cúp rồi—–“

Cô nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi, suýt chút nữa quát lớn:”Chị nói cái gì?!”

Phản ứng mạnh mẽ của cô làm Ôn Nhu hoảng sợ, không biết xoay sở ra sao nói:”Mày ngắt điện của tao, khi tao gọi lại là Chiếm Nam Huyền tiếp, tao bảo cậu ta đưa mày về mà, cậu ta không làm?”

Tiếng Ôn Noãn run rẩy mơ hồ không rõ:”Chị về từ—lúc nào?”

“Đêm qua. Thế cuối cùng là làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

Áp tay bịt chặt miệng mình lại, cô nhận được chìa khóa là vào 1 tuần trước, khi Chiếm Nam Huyền đưa cô về công ty rồi sau đó ra ngoài.

Túm lấy túi Ôn Nhu, nắm cổ tay chị kéo về hướng cửa, sau khi đẩy ra ngoài ném cái túi xách về phía Ôn Nhu đang kinh ngạc khó hiểu, 25 năm qua lần đầu tiên ngữ khí Ôn Noãn mang theo phẫn nộ:”Em không bao giờ….muốn gặp lại chị nữa, thật đấy.” Nói xong đóng sầm cửa lại trước mặt Ôn Nhu.

Ôn Nhu ngây người, rất lâu sau mới hiểu ra phải gọi điện cho Chiếm Nam Huyền.

Tiếng chuông vang lên hơn 10 lần, không có người nhận tự động cắt đứt, cho đến khi ngây ngốc xuống đến tầng 1, cái đầu khiếp sợ quá mức của Ôn Nhu vẫn mờ mịt không hiểu ra sao, sau khi quay xe đi, hai tay chủ trương chạy nhanh chạy thẳng đến đường Lạc Nham.

Trên lầu Ôn Noãn đi vào nhà tắm, cả người mặc nguyên quần áo đứng dưới vòi hoa sen, cột nước phả xuống mặt.

Đường Lạc Nham có một tòa biệt thự từng chấn động dư luận một thời, đó chính là lễ vật đính hôn ba năm trước Chiếm Nam Huyền bỏ ra 50 triệu mua tặng bạc Nhất Tâm.

Lấy ra tấm danh thiếp đặc chế của Chiếm Nam Huyền đi qua cổng chính quản lý nghiêm ngặt, lái xe vào giữa sân tùy tiện đỗ lại, Ôn Nhu xông lên bậc thang gào to:”Chiếm Nam Huyền, cậu ra đây cho tôi!”

Vài giây sau cửa bật mở, thân hình cao lớn của Phan Duy Ninh đứng ở giữa.

Ôn Nhu hung hăng vênh mặt:”Chiếm Nam Huyền có ở nhà không?”

Phía trong cánh cửa truyền ra một giọng nữ êm ái:’Để chị ấy vào đi.”

Phan Duy Ninh nghiêng người, Ôn Nhu không chút khách khí đi nhanh vào.

Trong đại sảnh trang trí hoa lệ, Bạc Nhất Tâm nửa nằm trên chiếc giường mềm trước khung cửa sổ, bình thảnh nhìn vị khách hầm hầm tức giận,”Nam Huyền không ở đây.”

Ôn Nhu lạnh giọng hỏi:”Cậu ta ở đâu?”

“Bình thường lúc này anh ấy đang ăn cơm trưa với dì Linh, sau đó buổi chiều sẽ quay về công ty.”

“Cậu ta ăn cơm ở đâu?”

Bạc Nhất Tâm nở nụ cười:”Sao chị không đi hỏi Ôn Noãn? Hai hôm trước cô ấy còn ở đó mà.”

Ôn Nhu cứng lưỡi:”Cô nói—-cái gì? Ôn Noãn ở đó?”

Bạc Nhất Tâm giống như vô cùng kinh ngạc:”Chị không biết?”

Ôn Nhu cứ cảm thấy có gì đó là lạ, lại nhìn cái vẻ mặt xem kịch vui của Bạc Nhất Tâm, lòng không khỏi chùng xuống,”Cô, còn cả Chiếm Nam Huyền nữa, các người đã làm gì Ôn Noãn?”

Bạc Nhất Tâm tao nhã đứng dậy:”Ba năm trước, khi Ôn Noãn cùng Chu Lâm Lộ đột nhiên xuất hiện trong tiệc đính hôn của tôi và Nam Huyền, tại sao chị không hỏi cô ấy đã làm gì chúng tôi?”

Ôn Nhu lạnh lùng giễu cợt:”Lật nợ cũ? Vậy chuyện cô chơi Ôn Noãn có cần tính lại luôn không?”

Bạc Nhất Tâm thản nhiên nói:”Ôn Nhu, tôi chân thành cho chị một lời khuyên, hoặc là chị trở về thuyết phục Ôn Noãn, tốt nhất là giống như trước kia biến mất khỏi thế giới, vĩnh viễn đừng có trở về, hoặc là, chị cứ kiên nhẫn xem tiếp, trò hay vẫn còn ở phía sau.”

“Ộ ôi! Uy hiếp tôi đấy à? Tối vốn đang muốn Ôn Noãn từ chức, cô đã nói như vậy, được thôi, để tôi thấy cô có bản lĩnh lớn thế nào mà dễ dàng bắt nạt hai chị em tôi. Bạc Nhất Tâm, tôi cũng khuyên cô một điều, nếu cô dám động vào Ôn Noãn thêm một lần nữa, tôi lấy đầu mình ra bảo đảm cho dù có là Chiếm Nam Huyền cũng không che chở được cho cô.”

Bạc Nhất Tâm thế nhưng không tức giận, chỉ nói với Phan Duy Ninh:”Phiền anh tiễn khách giúp em.”

Trên đỉnh núi Lạc Dương, một chiếc xe thể thao màu xanh sapphire chậm rãi đi ra từ cánh cổng lớn màu bạc.

Mặc kệ tiếng chuông điện thoại reo hết lần này đến lần khác trong khoang xe, Chiếm Nam Huyền nhếch môi từ đầu đến cuối bịt tai không nghe không tiếp, thẳng cho đến khi tiếng chuông dành cho một người khác vang lên.

“Nhất Tâm? Thế nào rồi?”

“Người vừa mới đi. Không chịu nổi kích thích, em có ý tốt khuyên chị ấy một hai câu, chị ấy lại tức giận đến nỗi quyết định tiếp tục để em gái mình lại trong răng nanh của anh?”

Anh khẽ mỉm cười:”Ồ?”

“Em bảo với chị ấy chiều anh sẽ quay về công ty.” Ngữ điệu mang theo chút giận dỗi không phải không có ý khích bác,”Có thể chị ấy sẽ đến đánh anh.”

Chiếm Nam Huyền cười nhạt:”Hôm nay không về, nửa giờ nữa là khai mạc trận tennis chung kết Tour Finals, em có muốn đi xem cùng không?”

Bạc Nhất Tâm im lặng một lúc:”Không phải lúc nào anh cũng dành chiều thứ 7 chỉ để ở bên cạnh Ôn Noãn thôi sao?”

Nụ cười nhạt trên mặt lặng lẽ biến mất, anh dịu dàng nói,”Hôm nay cô ấy sẽ không về.”

Thứ 2 là ngày Thiển Vũ kí hợp đồng với Viễn Thông Đại Hoa, Ôn Noãn đến văn phòng từ sớm, đánh trước đơn xin từ chức, đặt trong phong thư màu trắng bỏ vào ngăn kéo, đợi khi Đinh Tiểu Đại đến, cô đã chuẩn bị xong tất cả các tài liệu dùng cho việc ký kết.

Đúng 10 giờ, Chiếm Nam Huyền và Cao Phóng dẫn một tốp người tiến vào, người đứng đầu sóng vai đi ngang anh là một người đàn ông trung niển gầy gò thấp bé khoảng 40 tuổi, cái mũi ưng dài, ánh mắt sắc bén, Cao Phóng cười mỉm gọi ông ta là Dương tổng.

Đoàn người nối đuôi nhau đi vào phòng họp, Ôn Noãn và Đinh Tiểu Đại phân công nhau làm việc, bày đầy đủ các tài liệu kèm theo hợp đồng trước mặt Dương Văn Trung và luật sư, sau đó đi tới hướng chủ vị, Chiếm Nam Huyền chăm chú nhìn cô tới gần, vẻ mặt cô rất lãnh đạm, lãnh đạm đến mức anh không thể không chú ý đến sự bất thường của cô, từ lúc bọn họ đến đây cho tới bây giờ, cô ngay cả một tiếng chào cũng không nói.

Cô không ngẩng đầu lên đặt tài liệu trước mặt anh, khi đặt xuống tập tài liệu cuối cùng, anh nâng tay đến đón, lơ đãng chạm vào đầu ngón tay cô.

Cô sợ hãi lùi lại như bị rắn độc cắn, không cẩn thận đụng vào Đinh Tiểu Đại đang đi ngang qua, người Đinh Tiểu Đại lảo đảo đứng không vững, cái tách trong khay bị đổ ra ngoài, mấy người bên cạnh cuống quít tránh xa, toàn bộ nước văng xuống tập tài liệu để trên mặt bàn.

Nước chảy lan dọc theo bàn hội nghị, hiện trường toàn cảnh hỗn loạn.

Đinh Tiểu Đại nơm nớp lo sợ nép sau lưng Ôn Noãn.

Chiếm Nam Huyền trầm giọng nói:”Các cô làm ăn kiểu gì thế hả?!” Ngừng một chút, quay đầu nói với Dương Văn Trung:”Dương tổng, xảy ra chuyện này thật ngại quá. Cao Phóng, cậu mời Dương tổng đi thăm quan lầu phụ trước đi, chờ sau khi Ôn Noãn chuẩn bị xong tài liệu rồi quay lại.”

Dương Văn Trung nhìn tình hình này, cũng chỉ có thể đứng dậy:”Không sao, vốn nghe nói công tình lầu phụ của Thiển Vũ độc nhất vô nhị, hôm nay tôi phải đi tham quan mới được.”

Cao Phóng cười nói:”Nghe nói Dương tổng rất thích chơi mạt chược, không bằng hôm nay chúng ta đánh bảy bảy bốn mươi chín ván, thế nào?”

“Ha ha ha, giám đốc Cao không nhắc tới thì thôi, nhắc tới tôi lại ngứa tay, tiếc là hôm nay không thể ngồi lâu, buổi chiều tôi còn phải đi ký hợp đồng với Đại Trung.”

“Dương tổng yên tâm, chúng tôi khẳng định trước trưa sẽ làm mọi việc thỏa đáng, sẽ không trì hoãn thời gian của ngài.” Khi nói chuyện đám người rộn ràng nhốn nháo đã đi rất xa.

Trong phòng họp Chiếm Nam huyền thả lỏng sắc mặt, nói với Đinh Tiểu Đại:”Cô ra ngoài trước đi, lát nữa gọi cô vào dọn dẹp.”

Đinh Tiểu Đại cuống quýt vâng lời, trước khi đi nhìn trộm Ôn Noãn vẻ mặt không chút thay đổi.

Chiếc ghế xoay sang phía trái, hai tay đặt trước ngực, mười đầu ngón tay đan vào nhau, ngửa đầu nhìn cô đang đứng trước mặt.

“Em làm sao vậy?” Anh dịu dàng hỏi, bên môi không nhịn được mỉm cười.

Ngữ khí của cô vô cùng lạnh nhạt:”Tôi ra ngoài trước chuẩn bị lại tài liệu.”

Anh vươn tay về phía cô:”Ôn Noãn—-“

Cô giật theo phản xạ lùi nhanh về phía sau, tránh xa khỏi phạm vi anh có thể chạm tới, trong con ngươi hiện lên sự thương oán và cẩn thận đề phòng không tiếng động.

Đôi mắt lạnh của anh lóe lên chút cảm xúc phức tạp, trong phút chốc biến tăm không còn vết tích.

Đột nhiên anh nói:”Xin lỗi.”

Cô giật nhẹ khóe miệng.

Là cô ngu ngốc, biết rõ là hổ lửa còn nhảy vào không chùn bước, không thể oán trời trách người.

Anh nhếch miệng:”Ba năm trước, biệt thự ở đường Lạc Nham trước khi công khai giao dịch có đặt trước cho anh một phần, lúc ấy Nhất Tâm rất thích phong cách của họ, vì thế anh bỏ ra 50 triệu mua cho cô ấy một ngôi, không lâu sau dự án dân cư trên đường Lạc Dương cũng bắt đầu triển khai, anh tự mình giám sát—-em có biết nó đã tốn bao nhiêu tiền và bao nhiêu thời gian của anh không?” Tự giễu cười cười, anh nói:’Mất một năm mười tháng, tổng giá xây dựng là 67 triệu đô la.”

Đôi mi dài run lên, cô mím môi không nói.

Anh đứng lên, bước qua cô đến trước cửa kính thủy tinh trong suốt sát tường.

“Tuy rằng anh hiểu rõ đó là xây vì em, nhưng mà không thể vô duyên vô cớ đưa em về, bởi vì bao nhiêu năm qua em chưa từng thật sự muốn trở lại bên người anh…Đưa em về để làm gì? Triển lãm cho em xem thành tựu ngày hôm nay của anh ư? Cho em biết anh đã hoàn thành được lời hứa năm đó? Hay là mượn nó để nói với em, em rời khỏi là là hoàn toàn sai lầm?” Anh quay người lại nhìn cô, che khuất đôi mắt đạm sáng âm u.

“Anh không biết em có hiểu những mâu thuẫn và đấu tranh trong nội tâm anh không, bởi vậy khi tự nhiên trên trời rơi xuống một cơ hội tuyệt hảo, để anh gặp được em không có nhà để về, anh không chút do dự nắm chặt lấy.”

Cắn môi, cuối cùng cô cũng mở miệng:”Anh đưa tôi về thật sự—-không phải là…”

“Nếu mục đích của anh chỉ là làm tình với em, cần gì phải bỏ đi ngay sau buổi tối đưa em về?” Khóe môi không nhịn được lại cong lên, anh đi về phía cô, con ngươi chợt sáng rõ:”Tin anh, nếu anh đơn giản chỉ muốn kéo em lên giường, không cần phải đợi đến tận ngày đó.”

Khuôn mặt bạch ngọc nõn nà của cô ửng đỏ, có lẽ là không tránh kịp, có lẽ là không muốn trốn, trong lúc lưỡng lự tay anh đã nhẹ nhàng xoa gò má cô:”Đừng trốn anh nữa….Đời này kiếp này….Đừng thế nữa….”

Có người gõ cửa, cô cuống quít tránh anh, Cao Phóng cười vui vẻ đi vào.

Cô chạy nhanh nói:’Tôi đi chuẩn bị tài liệu.”

Chiếm Nam Huyền lắc đầu,”Không cần.”

“Tại sao?”

Cao Phóng nói:”Dương Văn Trung đã về rồi, hôm nay sẽ không ký.”

Ôn Noãn sửng sốt, có chút sợ hãi:”Tại sao đột nhiên lại thay đổi? Không phải lại có liên quan tới tôi chứ?”

Cao Phóng bật cười:”Không liên quan đến cô. Nửa giờ trước có người gửi cho từng thành viên trong ban quản trị Đại Hoa một tập tài liệu, tố cáo Dương Văn Trung nhận hối lộ của Đại Trung, nội bộ Đại Hoa hiện tại đang nổi sóng gió, cưỡng chế bắt ông ta lập tức trở về giải thích rõ ràng.”

Ôn Noãn nhìn anh ta, lại nhìn Chiếm Nam Huyền, trên mặt anh hàm chứa ý cười lạnh nhạt như đã tính trước kĩ càng, ánh mắt cô cuối cùng dừng lại trên vũng nước ở bàn hội nghị, rốt cuộc cũng hiểu được chút gì đó, kéo ghế suy sụp ngồi xuống:”Thì ra là hai người cố ý.” Cả thế giới đều tưởng rằng Thiển Vũ và Đại Hoa đúng 10 giờ ký hợp đồng, bây giờ xem ra, chỉ là một cái bẫy mà Chiếm Nam Huyền dàn xếp nên. “Hai người đã sớm biết có người sẽ đâm lén Dương Văn Trung?”

“Không phải biết, mà là đoán.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Nam Huyền đoán tất sẽ có người không vừa mắt với vụ làm ăn này, hắn vừa không muốn Đại Hoa và Đại Trung thuận lợi hợp tác, nhất định sẽ nhằm trước khi ký kết phá rối, đồng thời cũng không muốn chúng ta thu được lợi từ vụ Dương Văn Trung phải xuống đài này, vậy nên tốt nhất là hắn nên phá hoại sau khi chúng ta đã ký hợp đồng và trước khi Đại Trung ký.” Bởi vậy hắn cố ý bày một cái mê trận, trước định thời gian ký hợp đồng của Đại Trung và Thiển Vũ cùng một ngày, chỉ trước Đại Trung 4, 5 giờ, đến ngày đó hắn sẽ phô trương thanh thế, trang điểm cho Dương Văn Trung lên sân khấu. Như vậy đa số người ngoài sẽ cho rằng Thiển Vũ đã đúng hạn ký kết với Đại Hoa, kẻ kia cho dù có nghi ngờ gì, cũng vì thời gian quá ngắn mà không thể đến kiểm chứng thông tin, bởi vì hắn ta phải tố giác chuyện này trước khi đến lượt Đại Trung.

Ôn Noãn suy nghĩ:”Tôi vẫn không hiểu lắm.”

Cao Phóng giải thích, nói:”Dựa vào năng lực của Dương Văn Trung, ông ta không có khả năng dám một mình lấy tiền hoa hồng của Đại Trung lâu như thế, bởi vậy có thể suy đoán, sau lưng ông ta nhất định có thành viên khác của hội đồng quản trị, chẳng qua là vì ông ta đang nắm quyền, chuyện lại bưng bít cặn kẽ, cho nên người khác không có cách.” Mà ngoài ra, một đòn trí mạng bất thình lình giáng vào Dương Văn Trung, bị sa thải không cần phải nói, hơn nữa rất có thể sẽ bị kiện, mà điều này nhất định sẽ làm thay đổi quyền lực trong nội bộ hội đồng quản trị của Đại Hoa, người muốn nhân cơ hội này diệt bỏ ông ta tuyệt đối không ít.

“Cái đó thì liên quan gì đến chuyện chúng ta không ký ước?”

“Đương nhiên là có, bởi vì đúng lúc chúng ta đang làm ăn với Dương Văn Trung, nếu ông ta xảy ra chuyện Thiển Vũ có thể cũng bị liên lụy vào, tuy rằng chúng ta không làm gì, nhưng nếu việc điều tra làm ăn bị lộ ra, sẽ ảnh hưởng không tốt tới công ty.”

“Điểm ấy tôi có thể hiểu.”

“Mặt khác, Dương Văn Trung làm ra loại chuyện này, Đại Hoa chẳng những rơi vào nguy cơ mất uy tín, mà quan hệ với Đại Trung từ nay về sau khẳng định sẽ vỡ tan. Nếu chúng ta đã ký ước, cũng như bị buộc chết vào vụ làm ăn này, kẻ đứng đằng sau kia còn có thể lợi dụng cơ hội, hắn nhất định sẽ chuyển vụ làm ăn với Đại Trung nhổ ra giao cho công ty thân quen làm, dựa vào đó củng cố địa vị của hắn, mà chắc chắn sẽ không giao cho chúng ta.”

“Ý của anh là, nếu chúng ta đã ký hợp đồng, trên cơ sở hợp tác làm ăn với Thiển Vũ, người đương quyền mới nhất định sẽ giao vụ làm ăn vốn của Đại Trung cho người nhà làm, cứ như vậy, Thiển Vũ ngoài có được bản hợp đồng này, không thể mưu lợi chuyện gì khác—-Mục đích muốn phá hoại Đại Trung và không cho Thiển Vũ đắc lợi của kẻ đó đều đạt được.”

“Đúng vậy. Nhưng hiện tại chúng ta chưa kí cái gì, lúc nào cũng có thể bỏ chạy lấy người, như vậy tình thế sẽ có lợi hơn rất nhiều.”

“Tại sao lại có lợi hơn?”

“Rất đơn giản, chúng ta hoàn toàn có thể đưa ra yêu cầu với Đại Hoa, yêu cầu bọn họ giao vụ của Đại Trung cho chúng ta làm, nếu bọn họ không đáp ứng, cùng lắm thì vụ làm ăn này chúng ta không làm nữa.”

“Tôi hiểu rồi.” Nếu Thiển vũ rời khỏi lúc này, bao công sức sàng lọc đối tượng hợp tác và đàm phán chẳng khác nào nước chảy về biển Đông, trong thời điểm sứt đầu mẻ trán này lại còn phải hao phí thời gian đến dẫn lại nước về.

Mặt khác, những công ty lớn có thể giúp Đại Hoa vượt qua cửa ải kĩ thuật khó khăn vốn không nhiều, nếu không có Đại Trung, lại còn thiếu Thiển Vũ, cho dù kẻ cầm quyền muốn giao cho công ty khác làm, cũng sẽ không được hội đồng quản trị thông qua—trong hội đồng quản trị chỉ cần tồn tại một kẻ có dã tâm lớn, thì có thể sẽ không để kẻ cầm quyền thuận lợi tiến hành.

Trong tình cảnh các phe phái giằng co nhau như thời Tam quốc, vì bảo trì sự cân bằng giữa các thế lực, hơn nữa Thiển Vũ thế lực hùng hậu không qua lại với bất kì phe phái nào, đó chính là sự lựa chọn tốt nhất mà mọi người đều có thể nhận ra.

Bởi vậy nếu Chiếm Nam Huyền muốn đoạt vụ làm ăn này của Đại Trung, chỉ cần giữ vững kiên nhẫn, chờ các thế lực bên trong Đại Hoa tranh đấu gay gắt đến phút cuối, chờ khi bọn họ nhận ra ai cũng không thể áp chế được ai, tự nhiên sẽ tự thống nhất ý kiến, cũng là đồng ý với điều kiện anh đưa ra, giao cả dự án cho Thiển Vũ làm.

Mà thời gian đạt được ý kiến thống nhất sẽ không lâu, bởi vì Thiển Vũ thì không sao, Đại Hoa lại không vực dậy nổi, bọn họ nhất định sẽ muốn mau chóng giải quyết chuyện này.

Sau khi nghĩ thông, Ôn Noãn im lặng hồi lâu.

Chu Lâm Lộ cuối cùng vẫn đánh mất khách hàng Đại Hoa, Chiếm Nam Huyền rốt cuộc cũng giành được cả vụ làm ăn.

Thì ra…là anh cố ý định chạm vào tay cô, vào đúng thời điểm anh nhìn thấy Đinh Tiểu Đại đi ngang qua cô, anh lợi dụng cô để không tiến hành kí hợp đồng….Thì ra là anh vốn đã biết tình cảm của cô, biết cô sẽ có phản ứng với anh…Bởi vậy có thể hiểu, sau đó anh nói tất cả mọi chuyện lại với cô, kỳ thật cũng đã dự tính sẵn trong đầu.

Sau khi anh biết mình đã đạt được mục tiêu bắt lấy Đại Hoa, vì một nguyên nhân nào đó cô không biết, hoặc là sự lạnh nhạt khác thường của cô làm anh đoán cô có thể sẽ chạy mất, cho nên anh mới cố ý trấn an cô, dùng những từ ngữ mà anh đã sớm chuẩn bị tốt.

Dường như cho dù là làm ăn, hay là cảm xúc của cô, tất cả đều ở trong mưu kế của anh.

Bỗng dưng cảm thấy không còn hứng thú gì nữa, giống như ngay lập tức cảm thấy chán ghét công việc này, ngày qua ngày không biết là vì ai vất vả vì ai bận rộn, kết quả ngay cả một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, cái gì cũng không muốn hỏi lại, cái gì cũng không muốn biết thêm.

Cô đứng dậy khỏi ghế, trong ánh mắt kinh ngạc của Cao Phóng lẳng lặng rời khỏi phòng họp.

Cho đến khi cô biến mất ngoài cửa, Chiếm Nam Huyền mới thu lại ánh mắt vẫn dán trên bóng lưng cô, sau đó nhìn về phía cửa kính thủy tinh trong suốt, thật lâu sau cũng không động đậy.

Mấy hôm nay báo chí đều theo dõi đưa tin mấy sự kiện lớn.

Một là, vua quần vợt Roger Federer đến tham gia trận chung kết Tour Finals cuối năm.

Hai là, sau khi Đại Trung tự truyền ra vụ bê bối hối lộ, cổ phiếu giảm giá mạnh trên diện rộng.

Tất cả nguyên nhân là vì xe của một thành viên cấp cao trong phe thái tử bị trộm, ngay cả laptop cũng mất, có người phá được mật mã của ông ta bán toàn bộ tài liệu hữu dụng cho công ty đối thủ, trong đó có hồ sơ tuyệt mật ghi chép số tiền Dương Văn Trung nhận được sau mỗi lần hợp tác, được bán cho thành viên hội đồng quản trị xưa nay luôn bất hòa với Dương Văn Trung.

Sau khi sự tình bị vạch trần, Chu Lâm Lộ tuyên bố từ chức nhận lỗi, phe thái tử tinh anh đi theo anh đồng loạt cùng đệ đơn từ chức, cổ phiếu Đại Trung giảm mạnh 10% trong ngày.

Đại Trung vì vụ bê bối bị các phóng viên công kích nặng nề không thể ứng đối, các quan chức cấp cao lại từ chức tập thể, sự kiện hỗn loạn tầng quản lý, hơn nữa sau khi bị người đầu tư chứng khoán mất lòng tin cổ phiếu phần lớn đã trở thành giấy lộn, tình thế đã gần như đang lung lay bên bờ vực sắp đổ.

Mà Chu Lâm Lộ nói được làm được, không còn liên lạc với Ôn Noãn.

Thứ sáu khi cô gọi cho Ôn Nhu, hai người không tỏ vẻ gì chuyện trò vài câu, cũng không nhắc đến chuyện đó.

Thứ 7 Ôn Nhu đúng hẹn đến ăn trưa, khi ăn được một nửa, chị dè dặt nói:’Tuần san Thất nói áo cưới Chiếm Nam Huyền mua cho Bạc Nhất Tâm ở Milan đã chuyển về rồi.”

Ôn Noãn khẽ cười:”Vâng, em cũng đọc rồi.” Đây là sự kiến lớn thứ 3 gần đây.

Bộ váy cưới trị giá 3 triệu đô la oanh động giới thời trang Paris và Milan, được đính 100 viên thủy tinh, 100 viên ngọc trai và 100 viên kim cương, so với bộ áo cưới thế kỉ Lãnh Như Phong làm vì Lâm Tiêu Đính còn xa hoa hơn.

Ôn Nhu nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Cô đứng dậy:”Xoài hôm qua mua ngon lắm, em ép nước cho chị uống.”

Ôn Nhu buông đũa xuống:”Mày thật sự vĩnh viễn cũng không muốn nói về chuyện kia sao?”

Cô không quay lại, vô cùng bình tĩnh:”Tất cả đã là quá khứ rồi.”

“Mày từ Anh về…đã nhiều năm, thấy cuộc sống tự kỉ của mày nhiều lúc tao rất muốn chửi, nhưng khi đến miệng lại không phát ra được, bởi vì tao thật sự không có tư cách nói mày.” Ôn Nhu đi theo cô vào bếp như nhất định phải nói rõ với cô.

“Chị nghĩ nhiều quá rồi.” Ôn Noãn nói, sau biến cố tất cả những gì của cô còn sót lại trên đời, cũng chỉ còn Ôn Nhu mà thôi, tay không ngừng một phút, gọt vỏ xoài bỏ vào trong máy ép trái cây, cô tỏ vẻ không có việc gì:”Có cách nào mua được vé xem trận đấu đêm mai giữa Federer và Andy Roddick không? Em muốn xem.”

Ôn Nhu im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lần thứ 1001 vì Ôn Noãn chuyển đề tài.

“Sau khi có tao sẽ gọi cho mày.”

“Cảm ơn.” Cô rót nước xoài vào trong cốc.

Giống như trận đấu của tuyển thủ xuất sắc nhất thế giới, vé công khai bán vào cửa chỉ là nhằm vào người xem bình thường, những chỗ ngồi tốt nhất từ trước khi cầu thủ đến thành phố đã được đặt mua không còn nữa, người không có điều kiện nhất định sẽ không được ngồi chỗ tốt, huống chi bây giờ cô lại nảy lòng tham.

Lúc này cô không có cách lấy được vé tốt, nhưng Ôn Nhu giao tiếp rộng hẳn có khả năng này, giống như mỗi tuần đến làm bạn với cô, nếu để chị làm một số việc cho cô mà chị cảm thấy dễ chịu hơn, tại sao lại không chứ?

Buổi chiều Ôn Noãn đến Thiển Vũ, lấy phong thư màu trắng trong ngăn kéo ra, cả tuần không có cơ hội đưa, từ đầu tuần đến nay Chiếm Nam Huyền bận tối mặt tối mũi, một mặt bận rộn đàm phán với Đại Hoa, mặt khác từ lời Cao phóng cô cũng lờ mờ đoán ra được, Thiển Vũ đang bí mật thu mua cổ phiếu của Đại Trung.

Mà cô sở dĩ không đưa luôn cho anh ngày hôm đó, chẳng qua là muốn sắp xếp chuyện này cẩn thận hơn một chút, cho dù là quan hệ gì đều vui thì ở không vui thì về, không cần phải giận dỗi hay bỏ đi, cho nên cô đang chờ thời cơ bình tĩnh hòa nhã nhất.

Sự bi ai trưởng thành có lẽ ở ngay đây, mọi người đã không thể biểu hiện sự hồn nhiên và ngây thơ nữa.

Khó khăn lắm Thiển Vũ và Đại Hoa mới đạt được tiếng nói chung, mà một tuần này cô cũng cố ý giao một số công việc cho Đinh Tiểu Đại, cẩn thận dạy cô nhóc nên chú ý chỗ nào.

Nếu lúc Chiếm Nam Huyền trở về không quá bận, thì chắc hôm nay cô có thể giải quyết được phong thư này.

Đang suy nghĩ mông lung, nghe thấy tiếng thang máy vang lên, cô vội vàng thả phong thư lại trong ngăn kéo.

Thang máy vừa mở ra đã thấy dáng vẻ hơi kích động của cô, Chiếm Nam Huyền im lặng đi tới.

Khi anh sắp đến trước mặt cô, cô đứng dậy:”Chiếm tổng.”

Chiếm Nam Huyền liếc cô một cái, cả tuần nay cô luôn như vậy, cố ý kéo quan hệ của hai người về lúc mới quen, giống như giữa cô và anh chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô vẫn là thư kí ngày đó mới lên tầng 66.

Đang lúc Ôn Noãn tưởng rằng anh cũng sẽ giống mấy hôm trước, trực tiếp lướt qua cô bước vào phòng, anh bỗng nhiên lại dừng trước mặt cô:”Tôi đã nói với em rằng nghi lễ xã giao của em có thể đạt đến 100 điểm chưa nhỉ?”

Cô cười cười, không hiểu tại sao anh lại nhắc tới đề tài này, nửa đôi mi dài hạ xuống, con ngươi bất động như núi, vẫn như cũ nhìn vào cúc áo sơ mi trên người anh.

Khóe môi anh đã gợn lên thành một đường cong:”Trong lễ nghi cần có của phụ nữ, có phải có một điều, nếu không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, cũng không muốn tỏ ra không lễ phép, phương pháp tốt nhất là khi đối phương nói chuyện nhìn vào mũi hoặc miệng họ đúng không, như thế này này?”

Lời anh vừa nói ra, cô xấu hổ hơi nghiêng đầu, chuyển ánh mắt xuống dưới quai hàm anh.

“Suốt một tuần không thèm nhìn tôi lấy một cái, ngoài chuyện công việc không nói với tôi câu nào, em được lắm.” Anh nói chuyển ẩn ẩn nụ cười, dường như thái độ của cô làm anh cảm thấy vui vẻ, sau đó dần dần trở thành một tiếng nói thầm hơi thấp nhưng vô cùng thân thiết:”Vẫn luôn hiếu thắng như vậy.”

Trước khi tay anh chạm vào mặt cô, tiếng chuông di động trên bàn như phao cứu mạng đúng lúc vang lên, cô vội vã lùi lại, nhấn nút nghe:”Hello…Vâng, tôi xuống ngay, cám ơn.” Sau khi cúp máy nói với anh,”Tôi xuống tầng một chuyến.”

Nhìn bóng dáng chạy như cướp đường của cô, không ai thấy con ngươi anh lại trở nên sâu thẳm vô đáy, giống như đang có hàng nghìn loại tâm tình phức tạp không nói rõ được đan xen vào, hai con ngươi đen dày đến nỗi nhìn không thấy điểm dừng.

Cho đến khi bóng người cô biến mất trong tầm mắt, anh mới thu lại ánh mắt phóng ra xa, khi xoay người ánh mắt lơ đãng đảo qua ngăn kéo hé mở, hình ảnh hốt hoảng của cô khi thang máy mở ra hiện lại trong đầu, anh nhẹ nhàng kéo nó ra.

Ôn Noãn ở dưới đại sảnh nhận vé xem thi đấu mà Ôn Nhu nhờ người đưa đến, vừa nhìn đã thấy ghi hàng ghế thứ 4, không thể không cảm thán Ôn Nhu quả nhiên năng lực phi phàm.

Sau khi về văn phòng, cô bắt đầu chuẩn bị những email Chiếm Nam Huyền đã xử lý xong rồi đến hồ sơ cần phê duyệt.

Người đàn ông tâm sâu cực hạn kia chắc chắn đã không còn là Chiếm Nam Huyền trước đây trong trí nhớ của cô, bây giờ anh chỉ cần tùy tiện đứng trước mặt cô, bốn bề xung quanh tức khắc sẽ tạo nên khí thế áp bách.

Ở cùng một chỗ với anh chẳng những lúc nào cũng có thể bị nhìn thấu tâm sự sâu kín nhất, mà sự quyến rũ tỏa ra từ người anh, càng ngày càng làm cô cảm thấy khó có thể thích ứng, hơn nữa khi anh hạ quyết tâm không để cô quả qua sự tồn tại của anh, ứng phó anh đã trở thành chuyện cực kì khó khăn, cho dù chỉ là vài phút ngắn ngủi, cũng khiến cô lãnh trọn vất vả.

Công việc này, sớm đã mất đi sự yên bình và thoải mái ban đầu.

Cô lấy đơn từ chức trong ngăn kéo ra, cầm lấy cùng hồ sơ gõ cửa đi vào, đặt lên bàn anh.

“Tất cả những hồ sơ này đều cần ý kiến của anh.”

Anh không ngẩng đầu lên,”Em lại đây, tôi không hiểu tập tài liệu này là thế nào.”

Cô đi đến bên cạnh anh, cúi đầu nhìn về phía màn hình, tiếp theo trong nháy mắt một lực mạnh đánh úp khiến cô ngã vào lòng anh, anh như bị điện giật xoay người cô lại, đôi môi cánh hoa mềm mại ép xuống dưới, cô cực lực giãy dụa, tránh né cơn mưa hôn đang trút xuống của anh,”Không được! Anh buông ra!”

Anh đột nhiên nhấc eo cô lên đặt cô lên mặt bàn,”Anh cũng muốn buông.” Giữ chặt lấy mười đầu ngón tay cô, như muốn hút lên môi cô dây dưa với cô thật lâu, hơi thở của anh nóng như lửa:”Nhưng mà em không biết…anh đợi ngày hôm nay đã bao lâu rồi.”

Cho dù cô giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt của anh, nhiệt độ cơ thể cách một lớp quần áo của anh làm cô nóng bừng vô lực, ý chí đấu tranh vì nụ hôn mà yếu ớt buông tha, cuối cùng trong sự dịu dàng đượm buồn của anh tinh thần dần dần rệu rã.

Một lúc lâu sau, cho đến khi hai người kết thúc nhìn nhau trong tiếng thở dốc, cô mềm yếu vẫn không thể hiểu được.

Rốt cuộc là bởi vì cái gì không thể kìm được chơi lại trò cũ với anh …Đáp án dường như miêu tả sinh động, cô sợ hãi bắt suy nghĩ ngừng lại, không cho phép mình lún sâu thêm vào, tâm niệm bị giam cầm đang phá thoát khỏi chuyện cũ kia, tuyệt đối không phải là thứ bây giờ cô có thể chạm vào.

“Mai có thời gian không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Rõ ràng nội tâm tức giận không thôi, nhưng tiếng nói phát ra từ miệng cô lại vì run nhẹ mà giống như tiếng giận dỗi:”Mai tôi có việc rồi.”

Anh cười nhạt, không nói gì.