Huyền Giới Chi Môn

Chương 1002: Ghé sát đầu gối nói chuyện (2)




- Có lẽ vì nguyên nhân tiếp nhận truyền thừa của Bạch Viên Lão Tổ, ta từng nằm mộng thấy năm đó Bạch Viên Lão Tổ dẫn dắt các vượn tiến hành trận ác chiến này, tự mình tận mắt nhìn thấy qua cục diện rất nhiều các tiền bối Viên Tộc anh dũng giết địch. Đến nay ta vẫn nhớ dáng của không hề sợ hãi của bốn chiến tướng Viên Tộc.

Thạch Mục liên tưởng đến cảnh tượng năm đó, thật lòng nói.

- A, ngươi đã nhìn thấy được những gì? Mau nói một chút cho ta nghe.

Bạch Tàng nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng hỏi.

- Ta nhớ...

Thạch Mục gật đầu, nói.

Trong nửa khắc đồng hồ tiếp theo, Thạch Mục cẩn thận thuật lại đoạn cảnh tượng hắn nằm mơ nhìn thấy trong biển sao cho Bạch Tàng nghe.

Kết quả, Bạch Tàng nghe được, trên mặt lộ ra vẻ kích động, hai tay nắm chặt.

Sau khi nghe xong, Bạch Tàng thở dài một tiếng nói:

- Bạch Phi người kia năm đó quả thực còn có mấy phần tâm huyết. Đáng tiếc hiện tại hắn đã quên mất gần hết.

- Không biết Bạch Tàng trưởng lão nói thế là có ý gì?

Thạch Mục không giải thích được hỏi.

- Năm đó dưới Bạch Công tộc trưởng từng có năm vị đại tướng Thần cảnh. Trong giấc mơ ngươi nhìn thấy chính là bốn vị trong đó. Vượn xanh dẫn đầu này chính là đại trưởng lão Bạch Phác. Vượn đen tên là Bạch Lư. Vượn trắng tên là Bạch Đạc. Theo thứ tự là nhị trưởng lão và tam trưởng lão lúc đó. Vượn đỏ chính là Bạch Phi.

Bạch Tàng giải thích.

- Thì ra là thế.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, bừng tỉnh hiểu ra.

- Năm đó, ta là tứ trưởng lão trong tộc, nhận lệnh của Bạch Công tộc trưởng dời các trọng bảo trong tộc và hậu bối trong tộc, không hề trực tiếp tham dự quyết chiến cuối cùng. Sau đó, ta cũng chỉ biết là tộc trưởng và hai vị trưởng lão Bạch Lư, Bạch Đạc chết trận. Về phần tình hình chiến đấu cụ thể, hai người Bạch Phác và Bạch Phi lại không nguyện ý đề cập. Ta biết cũng không tường tận.

Thần sắc Bạch Tàng có chút buồn bã nói.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, trong lòng có chút cảm giác bùi ngùi. Trong lúc nhất thời hắn rốt cuộc cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

- May mà Thượng Thiên quan tâm. Bạch Công ở trên trời có linh thiêng, cho ngươi đi tới Cự Viên Tộc chúng ta. Ta nghĩ, có truyền nhân của Bạch Công ở đây, tất nhiên càng lúc sẽ có càng nhiều tộc nhân tập trung vào phái chủ chiến. Thời điểm phản công Thiên Đình báo thù rửa hận cũng sắp tới.

Trong mắt Bạch Tàng sáng lên một tia ánh sáng, nghiêm nghị nói.

- Từ lâu, hành vi của Thiên Đình đã khiến nhân thần công phẫn. Đánh lên Thiên Đình, tiêu diệt vạn tiên sớm đã trở thành tâm nguyện suốt đời của Thạch Mục.

Thạch Mục cao giọng nói.

- Được, được một đánh lên Thiên Đình, tiêu diệt vạn tiên.

Trên mặt Bạch Tàng lộ vẻ vui mừng, kích động nói.

- Bạch Tàng trưởng lão, Thạch Mục có một chuyện không biết có nên hỏi hay không?

Thạch Mục nói.

- Cứ nói đừng ngại.

Bạch Tàng nói.

- Xin hỏi trong tộc hiện có bao nhiêu tộc chúng?

Thạch Mục hỏi.

Bạch Tàng trầm ngâm một lát, mở miệng nói:

- Mặc dù Thiên thú huyết mạch được Thượng Thiên quan tâm, mạnh hơn nhiều so với huyết mạch bình thường, nhưng cũng có một tai họa. Đó là sinh sôi nảy nở không dễ. Năm đó sau đại chiến, tộc của ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Chỉ có hơn vạn người chạy ra được đến tận đây. Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức hơn ngàn năm, số lượng người cũng không được gấp đôi. Hiện tại không được ba vạn.

- Trong đó phái chủ chiến có bao nhiêu người? Phái chủ hòa lại có bao nhiêu người?

Trong lòng Thạch Mục thoáng động, lại hỏi.

- Số người của phái chủ chiến và phái chủ hòa xấp xỉ. Mỗi bên trên dưới vạn người. Những người khác gần như đều là phái trung lập.

Bạch Tàng đáp.

Nói tới chỗ này, Thạch Mục chợt nhớ tới một vấn đề, liền mở miệng hỏi:

- Xin hỏi Bạch Tàng trưởng lão, tộc nhân lúc trước ta gặp được tên là Bạch Thạch kia, thuộc về phái nào?

- Nói tới người này, thật ra có chút đặc biệt. Tính tình hắn luôn luôn quái gở. Trước kia, hắn cùng người khác qua lại, chưa bao giờ biểu thị lập trường của mình. Vì vậy hắn cũng không thuộc về bất kỳ phái nào trong ba phái. Không nghĩ tới, hắn từ lâu đã là nanh vuốt của Thiên Đình.

Bạch Tàng bực tức nói.

Thạch Mục trầm mặc một lát, hỏi tiếp:

- Vậy Bạch Hồng lại thuộc về phái nào?

Nói tới Bạch Hồng, trên mặt Bạch Tàng ngược lại lộ ra vẻ vui mừng:

- Bạch Hồng chính là thiên tài xuất thế trong đám hậu bối của bản tộc. Hắn có thiên phú mạnh mẽ đã vượt quá Bạch Phi, chính là người hậu bối hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong tộc. Ngoài ra, hắn đã tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công tới lục chuyển đại thành. Trước khi ngươi tới, hắn vẫn được xem là truyền nhân của Bạch Công. May mắn chính là, hắn cũng là một thành viên trong phái chủ chiến ta.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, lặng lẽ gật đầu.

- Thạch Đầu, không trách được vừa bắt đầu gia hỏa kia liền đánh ngươi. Ta còn tưởng là có chuyện gì xảy ra?

Thải Nhi bừng tỉnh hiểu ra nói.

- Ha ha ha, tính tình Bạch Hồng tiểu tử kia là không mấy được. Chỉ có điều xác định sau khi ngươi là truyền nhân của Bạch Công, hắn nhất định toàn tâm nghe theo lệnh của ngươi.

Bạch Tàng vừa cười vừa nói.

Trong thời gian tiếp theo, Thạch Mục lại hỏi đối phương không ít vấn đề.

Trong lòng Bạch Tàng đã công nhận thân phận truyền nhân của Bạch Viên lão tổ của Thạch Mục từ lâu. Đối với Thạch Mục, tất nhiên là biết gì sẽ nói hết, không giấu diếm.

Hai người nói chuyện vui vẻ. Cho đến chạng vạng tối Bạch Tàng mới rời đi. Lúc sắp đi, hắn còn không quên dặn Thạch Mục, có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm mình.

Sau khi tiễn Bạch Tàng rời đi, Thạch Mục không quay về mật thất, mà đi tới phòng ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường, chìm vào suy nghĩ.

Thải Nhi liên tiếp gọi hắn vài tiếng, mới kéo hắn từ trong trầm tư tỉnh lại.

- Thạch Đầu, ngươi đang nghĩ gì vậy? Thế nào ngay cả ta cũng không thèm để ý tới?

Thải Nhi oán trách nói.