Huyền Giới Chi Môn

Chương 1101: Tránh Không Gặp (1)




“Ầm ầm”

Một tiếng nổ rung trời vang lên, trong không trung ngay lập tức bùng nổ ra một trận hào quang sáng rực. Thanh “kim sắc cự binh” khổng lồ đó “đoàng” một cái rồi quay ngược trở về rơi xuống tay của Tây Môn Tuyết.

Dải “hào quang kim sắc” rộng lớn đổ ra bốn phía, dải “thanh sắc hình rồng” kia cũng bị tiêu tán vô hình.

Tây Môn Tuyết thấy vậy, ánh mắt sáng lên, trong miệng lẩm nhẩm thần chú, hai ngón tay khép lại đè lên thân binh khí.

“Binh khí kim sắc” bỗng dựng thẳng lên.

Ngay vào lúc này, bên trong dải “thanh sắc hình rồng” đã tiêu tán kia đột nhiên vang lên vô số tiếng nổ như xé tan không trung. Một trận mưa kiếm với vô vàn “thanh sắc kiếm ảnh” trong suốt, dày đặc chi chít đang reo rít lao thẳng về Tây Môn Tuyết.

Trận mưa kiếm ảnh này như muốn dồn Tây Môn Tuyết vào con đường chết.

Tây Môn Tuyết lại không nhanh không chậm, tay thúc một chút pháp quyết, trong tay “binh khí kim sắc” dột nhiên rung mạnh.

- Hu..la.

-

Từ trên nàng ta liền lan rộng ra một vầng hào quang kim sắc rộng mấy trượng.

Âm thanh giao chiến của hai bên vang lên. Những “thanh sắc kiếm ảnh” kia lao qua và bị ngăn cản dừng lại ở trên màn chắn hào quang kim sắc, cuộn lên từng trận sóng, làm cho màn chắn này rung lên dữ dội, “linh quang” cuồng sáng, đánh cho Tây Môn Tuyết liên tục phải thụt lùi ra sau.

Cho dù như vậy, màn chắn hào quang kim sắc vẫn không bị công phá.

Tuy nhiên phía sau Tây Môn Tuyết nhiều chiến hạm không kịp tránh khỏi đòn tấn công chí mạng của Mục Thiên Tuyệt, truyền đến âm thanh “két kèn kẹt” vì bị nứt vỡ. Trên thân chiến hạm chằng chịt dấu vết tàn phá do kiếm ảnh gây ra, trong khoảnh khắc liền có mấy chiếc vỡ tan tành, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

“thanh sắc ảnh kiếm” đó nhìn chỉ như một đạo kiếm ảnh thông thường, nhưng lại ẩn chứa huyền cơ kỳ diệu bên trong. Bao phủ xung quanh Mục Thiên Tuyệt ở phía trên khắp nơi đều có “vảy màu”, cũng là một đạo kiếm ảnh, toàn bộ âm thầm tích trữ khí thế. Đợi tới lúc va chạm, trong nháy mắt liền kích phát ra uy lực cực mạnh, e là trong chớp nhoáng sức mạnh này cũng đủ để hủy diệt một Tinh Cầu thông thường.

Tây Môn Tuyết đứng vững lại, ánh mắt nghiêm trọng hơn nhìn về Mục Thiên Tuyệt.

Tây Môn Tuyết bước một bước dài lên phía trước, yêu kiều di chuyển, bước chân liên tục xáo trộn, trong tay không ngừng quơ múa binh khí.

Cùng với tốc độ càng lúc càng nhanh, hình bóng nàng ta cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Hình bóng nàng ta đột nhiên chói sáng, một phân thành hai, biến thành hai người.

Sau đó lại sáng lên lần nữa, hai phân thành bốn, lại biến thành bốn người.

Không lâu sau, trước mặt Mục Thiên Tuyệt đã có đến 16 Tây Môn Tuyết.

Hình dáng bên ngoài giống nhau như đúc, ngay cả động tác cũng đồng loạt y chang nhau.

Mục Thiên Tuyệt sắc mặt không đổi, một tay bấm kiếm quyết, tay còn lại đem “thanh sắc trường kiếm” để ngang trước người.

Ngay vào lúc này, mười sáu Tây Môn Tuyết bỗng cùng lúc hành động, tỏa ra bốn phương tám hướng. Từ nhiều phía khác nhau cùng lúc vung lên binh khí xông tới Mục Thiên Tuyệt.

Sự bố trí của mười sáu Tây Môn Tuyết không phải là tùy ý sắp xếp, mà phân tán rồi lại ngấm ngầm phối hợp cùng nhau, trong lúc tiến thoái thì gần như phong tỏa toàn bộ đường lui của Mục Thiên Tuyệt.

Tuy trong ánh mắt Mục Thiên Tuyệt có chút khác thường, nhưng sắc mặt lại không hề có chút thay đổi.

Mục Thiên Tuyệt hừm lạnh một tiếng, giơ thanh “thanh sắc trường kiếm” lên, dồn sức mãnh liệt chỉ thẳng lên trời. Ngay lập tức trên thân kiếm phát ra một luồng thanh quang sáng lạng, bao bọc toàn bộ xung quanh hắn, phạm vi bao trùm rộng lớn cả trăm trượng.

“Boong, boong, boong”

Âm thanh của mười mấy mũi binh khí va vào tầng thanh quang bao quanh Mục Thiên Tuyệt liên tiếp vang lên. Toàn bộ mười sáu Tây Môn Tuyết đều bị sức mạnh của thanh quang ngăn lại bên ngoài. Không một ai có thể đột phá công kích vào trong.

- Đây là…..Lĩnh Vực!

-

Lục Dương Ly và đám người Lý Trần Tông nhao nhao kinh hô.

- Chuyện này sao có thể! Tu vi của hắn rõ ràng ở mức Thần Cảnh sơ kỳ, sao lại có khả năng ngưng kết thành Linh Vực?

-

Khám Thủy nhìn Quan chủ che miệng kinh ngạc nói.

Mười sáu hình ảnh của Tây Môn Tuyết khi xông vào Mục Thiên Tuyệt toàn bộ đều bị tầng thanh sắc của hắn ngăn cản, phản ngược trở lại. Giữa hai hàng lông mày mặc dù hiện ra chút kinh ngạc nhưng lại không có phản ứng mạnh như đám người xung quanh.

- Mục tiền bối quả nhiên lợi hại, lại có thể mượn kiếm nhập đạo, ngưng kết thành Lĩnh Vực của Kiếm Vực. Có điều Kiếm Vực này dường như năng lượng rất đơn nhất, chỉ có tác dụng dùng để phòng hộ thôi thì phải.

-

Mười sáu Tây Môn Tuyết nói cùng lúc, âm thanh luân phiên vang lên.

- Có phải dùng để phòng hộ hay không, ngươi đến nếm thử thì biết liền.

-

Mục Thiên Tuyệt sắc mặt trầm ngâm nói.

Vừa dứt lời, thanh “thanh sắc trường kiếm” trong tay hắn đột nhiên bừng sáng, quanh hắn thanh quang kiếm vực luân chuyển. Một trận hào quang chao động bất ngờ dịch chuyển.

Tây Môn Tuyết ánh mắt tập trung nhìn phía trên của tầng thanh quang đó. Nàng chỉ nhìn thấy phía trên hào quang lưu chuyển rất nhẹ nhàng, mềm mại, biến hóa trông giống như một hồ nước màu xanh.

Tuy nhiên không có ai thật sự đem tầng thanh quang rộng lớn đó coi là một hồ nước ôn hòa, yên bình. Mọi người đều biết rằng ẩn giấu bên trong thanh quang dịu êm như nước này, tất nhiên là chứa đựng kiếm quang cực kỳ nguy hiểm đáng sợ.

Có điều, trong khoảnh khắc, trong “hồ thanh sắc” đó bắt đầu truyền ra từng đợt âm thanh kỳ lạ. Từ trong sáng lên từng đạo ánh sáng trắng bạc, nhìn giống như đuôi của một đàn cá đang bơi, chen lấn nhau tại một chỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong “hồ thanh sắc” cuồn cuộn phi ra.

Ở trong tầng hào quang ánh bạc, ánh mắt của Mục Thiên Tuyệt quét qua chốc lát, bỗng nhiên tay cầm trường kiếm chỉ thẳng ra phía trước.

“hồ thanh sắc” ngay lập tức như sôi trào, âm thanh nhỏ kỳ lạ trước đó liền biến thành tiếng binh đao giao tranh kêu “leng keng”. Vô số tia bạch sắc từ trong màn chắn thanh sắc quang bất ngờ bay ra hội tụ tạo thành một tấm “bạch sắc quang võng” rộng cả trăm trượng, ùn ùn hướng về Tây Môn Tuyết che ập đến.