Huyền Giới Chi Môn

Chương 1142: Đề Cử Tộc Trưởng (2)




- An Duệ trưởng lão, lời ngài vừa nói là có ý gì?

Trong nội tộc, một ông lão tóc trắng râu ngắn bước lên trước một bước phá vỡ không gian trầm mặc, hỏi.

- Ý của ta ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao? Lúc này chỉ có một con đường trải ra trước mắt Viêm Hổ Nhất Tộc chúng ta! Nếu muốn tiếp tục tồn tại, bắt buộc phải có sự thay đổi, không thể cứ tiếp tục lẩn trốn cố thủ ở Hổ Vương Tinh.

An Duệ không hề e dè, nhìn thẳng vào đối phương, nói thẳng ra.

Vừa nói xong, mọi người trong đại điện mặt đối mặt nhìn nhau, tiếp tục nhỏ tiếng nhao nhao bàn tán. Tất nhiên vị trưởng lão tóc bạc râu ngắn kia cũng hơi nhăn mày lại.

Ngàn năm trở lại đây, Viêm Hổ Nhất Tộc đều lấy việc ẩn cư tách biệt với thế giới bên ngoài làm chủ trương, lúc này bất ngờ thay đổi. Mặc dù lời nói ra rất chuẩn xác nhưng có rất nhiều người ngay lập tức không thể chấp nhận được.

- Chư vị, ngày này thế lực của Thiên Đình đã càng ngày càng mạnh mẽ hơn, ta biết rằng mọi người vẫn còn ôm một tia hy vọng may mắn, cho rằng Thiên Phượng và tam đại tộc kết thành liên minh có thể đối kháng với Thiên Đình.

- Nhưng theo những gì ta biết được, thực lực của hai bên chênh lệch rất lớn, Thiên Phượng và tam tộc chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi. Mọi người thử nghĩ xem, nếu đại quân của Thiên Đình giáng xuống Hổ Vương Tinh, đến lúc đó Viêm Hổ Nhất Tộc chúng ta làm cách nào để đối kháng lại đây?

- Tình cảnh ngày hôm nay mọi người đều đã nhìn thấy rõ rồi, Thiên Đình sẽ không chừa lại bất cứ con đường sống nào cho chúng ta đâu.

An Hoa bước lên trước một bước, nói đầu đuôi.

Trong trận đại chiến lần này An Hoa phát huy tác dụng rất lớn, có rất nhiều người của Viêm Hổ Nhất Tộc và người của các tiểu tộc phụ thuộc đều rất tín phục. Một số người vỗn dĩ còn có một chút do dự chần chừ nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

- Lời của An Duệ trưởng lão có lý, tôi cũng cho rằng trọng tộc cần có sự đổi mới.

Một vị trưởng lão ngoại tộc nói.

- Tại hạ cũng nghĩ như vậy.

Một trưởng lão khác nói.

- Tôi cũng vậy.

Hầu như tất cả người của ngoại tộc đều biểu thị thái độ ủng hộ An Hoa va An Duệ.

Người của nội tộc thấy vậy, sắc mặt của mỗi người có vẻ rất khó coi.

- Chúng tôi cũng cho rằng những gì mà An Duệ trưởng lão và An Hoa thiếu chủ nói rất có lý, lần này người của Thiên Đình lại muốn giết hết chúng tôi, chúng tôi và Thiên Đình đã không đội trời chung. Nếu như chư vị Viêm Hổ Nhất Tộc quyết định đứng lên đối kháng với Thiên Đình, chúng tôi nhất định dốc sức tương trợ!

Những người của tiểu tộc phụ thuộc kia trao đổi với nhau một hồi, một ông già mặc hoa phục bước ra, trầm giọng nói.

- An Điền trưởng lão, các người cảm thấy thế nào?

An Duệ nhìn sang ông già tóc bạc râu ngắn bên nội tộc kia hỏi.

An Điền sắc mặt biến ảo, một lát sau thở dài một hơi rồi nói:

- Nếu như mọi người đều nhất trí cho rằng nên như vậy thì chúng tôi tự nhiên không có ý kiến gì.

Đến cả người có công lực mạnh nhất trong nội tộc bây giờ cũng đã đồng ý, và thêm tín vật tộc trưởng cũng nằm trong tay của An Hoa. Những người khác tự nhiên cũng không nêu ra ý khác gì nữa.

Huống hồ chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong nội tộc cũng có rất nhiều người đã tỉnh ngộ. Nếu như tiếp tục bảo thủ, không quan tâm đến thứ gì khác chỉ biết tự đóng cửa chính mình, đến cuối cùng chỉ có một con đường chết mà thôi.

- Được! Chúng ta đều đã đi đến thống nhất tư tưởng, đúng là quá tốt rồi! Từ ngày hôm nay trở đi, Viêm Hổ Nhất Tộc ta tái xuất Thiên Hà Tinh Vực!

An Hoa vẻ mặt phấn chấn, dõng dạc nói to.

Mọi người trong đại điện từng trận hoan hô, một số người có chí trong nội tộc cảm thấy kích động, khóe mắt rưng rưng, cuối cùng cũng đợi được giây phút này.

- Có điều trước đó, chúng ta cần phải quyết định một chuyện.

An Duệ bỗng nhiên cất tiếng nói.

- An Duệ trưởng lão, là chuyện gì vậy?

Một vị ngoại tộc trưởng lão mặc thanh bào hỏi.

- Hai vị tộc trưởng của tộc ta đều đã qua đời, chúng ta không thể như rồng mất đầu được. Viêm Hổ Nhất Tộc làm ra sự thay đổi lớn như vậy, chúng ta cần phải chọn ra một người mạnh mẽ kiên định lên làm tộc trưởng, lãnh đạo tất cả chúng ta bước ra khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

An Duệ cao giọng nói.

Người của nội tộc nghe vậy, sắc mặt biến đổi.

Tộc trưởng trong lời nói của An Duệ rõ ràng không phải là tộc trưởng của ngoại tộc mà là tộc trưởng của cả Viêm Hổ Nhất Tộc.

Lời này của ông ta còn có ẩn ý gộp chung nội ngoại hai tộc lại làm một.

Nếu như An Dật Sơn còn sống, nội ngoại hai tộc hợp lại làm một thì người của nội tộc bọn họ cầu còn không được. Bởi vì toàn bộ Viêm Hổ Nhất Tộc chỉ có duy nhất một mình hắn ta là Thần Cảnh, tiếng nói của ngoại tộc tự nhiên không có trọng lượng.

Thế nhưng, thời thế thay đổi, An Dật Sơn và một đám trưởng lão của nội tộc đều đã chết sạch, lúc này hai tộc hợp lại làm một thì nội tộc chính là bị ngoại tộc thâu tóm.

Rất nhiều người của nội tộc nhìn về người đàn ông tóc bạc râu ngắn An Điền, hiển nhiên là thời khắc này đại đa số người của nội tộc đều coi ông ta là thủ lĩnh.

An Điền môi khẽ mấp máy, đang định mở miệng nói gì đó.

- An Duệ trưởng lão nói thật có lý, lão phu đề cử An Hoa thiếu chủ. An Hoa thiếu chủ trong trận đại chiến lần này lập được đại công, công lực cũng cực kỳ cao cường. Là người duy nhất thích hợp để chọn.

Người đàn ông mặc thanh bào cướp lời nói trước.

- Đúng vậy, An Lục trưởng lão nói rất có lý. Tôi cũng cho rằng An Hoa thiếu chủ chí dũng song toàn, rất có thần thái của lão tộc trưởng năm xưa. Có cậu ấy lãnh đạo, nhất định sẽ dẫn dắt tộc ta phát triển huy hoàng trở lại.

- Đúng vậy, An Hoa thiếu chủ là người duy nhất xứng đáng.

Mọi người trong đại điện thi nhau gật đầu, ai ai cũng nhìn An Hoa với ánh mắt tha thiết và kỳ vọng.

Sắc mặt An Điền có chút khó coi, không nói gì nữa, nội tộc đúng thật sự bị ngoại tộc thâu tóm rồi.

An Điền lần nữa bước lên phía trước một bước, chuẩn bị nói thì…

Ngay vào lúc này, một ánh mắt ớn lạnh nhìn lên người hắn, khiến hắn trong nháy mắt như rơi vào trong hố băng. Một luồng hàn khí lạnh thấu xương tủy lan tràn tới bao trùm cơ thể của hắn. Toàn thân hắn ngay lập tức không thể động đậy gì.

Trong lòng An Điền vô cùng hoảng sợ, miễn cưỡng đưa ánh mắt nhìn sang chỉ thấy Thạch Mục bình tĩnh nhìn qua, có điều trong ánh mắt của Thạch Mục vô cùng lạnh lẽo.