Huyền Giới Chi Môn

Chương 1223: Được chí bảo (1)




Thạch Mục cảm nhận Huyền Hỏa Đại Trận trước mắt vận chuyển. Nghĩ đến Diệt Tiên Côn Pháp áo nghĩa, trong đầu hắn có linh quang lóe lên, giống như lại có lĩnh ngộ.

Hắn giơ bàn tay lên, tâm niệm thoáng động. Vô số phù văn pháp tắc màu đỏ hiện ra.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng vận chuyển công pháp.

Pháp tắc phù văn trong lòng bàn tay giống như hỏa diễm không ngừng cuồn cuộn nhảy nhót, không ngừng mở rộng. Mơ hồ muốn hình thành một xu thế lĩnh vực lập thể. Nhưng mỗi khi mở rộng vài phần, sau đó sẽ không còn chút sức lực nào.

- Xem ra vẫn là không được... Chắc là lĩnh ngộ đối với hỏa chi pháp tắc còn chưa đủ.

Thạch Mục cố gắng thử nhiều lần, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, tản đi phù văn màu đỏ trong tay.

Bước tiếp theo của lĩnh ngộ pháp tắc, đó chính là hình thành lĩnh vực thuộc về mình.

Một khi tu thành lĩnh vực, gần như vạn pháp bất xâm. Thân ở bên trong lĩnh vực, bất kỳ công kích nào cũng sẽ chịu sự ràng buộc, khó có thể tổn thương đến mình.

Bên trong lĩnh vực là vô địch. Điều này đối với người dưới Thần cảnh chỉ là một lời đồn đại còn xa mới có thể làm được. Nhưng ở trình độ Thần cảnh, lại có thể xem như là cách nói được tán thành.

Một khi đạt được tu vi cảnh giới nào đó, so đấu giữa hai người sẽ bay lên tới lực pháp tắc, thậm chí là so đấu về lĩnh vực.

Ban đầu ở tinh vực Hắc Ma, sau khi Yên La tiến giai Thần cảnh, lĩnh ngộ ra lĩnh vực. hai Thần Tướng Thiên Đình lập tức không đánh lại, phải bỏ chạy. Thân Ngoại Hóa Thân của hắn thừa kế lĩnh vực sứt mẻ của Hồng Lệ Ma Tổ. Nhiều lần, khi đối mặt với đại năng Thần cảnh, có thể phát huy hiệu quả Kỳ Binh, cuối cùng xoay xu hướng suy tàn, đều xuất phát từ lực lĩnh vực.

Bởi vậy có thể thấy được, lĩnh vực cường đại thế nào.

Chỉ có điều, muốn tu luyện ra lĩnh vực, quá mức khó khăn. Dường như chỉ có sau khi đạt được Thần cảnh mới có khả năng lĩnh ngộ được. Lấy thực lực của Thạch Mục trước mắt, còn có phần không thể nắm bắt được.

- Thôi đi. Lần này trong hành trình chữa trị lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa, đã có thu hoạch cực lớn.

Thạch Mục khẽ thở dài. Hắn không tiếp tục suy nghĩ nhiều về điều này nữa.

Hắn phất tay đánh ra pháp quyết, thu hồi Huyền Hỏa Đại Trận. Chỉ có điều, hắn cũng không thu hồi ba mặt lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa.

Lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa hóa thành một mảnh mây lửa, bao phủ thân thể hắn, một đường trở về chỗ cũ.

Sau khi chữa trị cho lá cờ Huyền Hỏa, có thể nói là pháo bảo hệ hỏa có ích nhất.

Mây lửa đi qua nơi nào, tất cả hỏa diễm đều tự động tránh xa.

Ánh mắt Thạch Mục chớp động. Nếu như có khả năng, hắn thật sự muốn tiếp tục ở tại chỗ này tu luyện thêm mấy năm. Đáng tiếc còn có chuyện liên minh, khiến cho hắn không có cách nào phân tâm.

Trước đó, hắn chìm đắm ở trong tu luyện, không biết bản thân đã ở bên trong thủy triều lưu hỏa này bao lâu. Lúc này nhất định phải nhanh chóng đi về, để tránh khiến cho người của liên minh lo lắng.

...

Ở bên ngoài thủy triều lưu hỏa, đại trưởng lão và các đại năng Thần cảnh vẫn trấn giữ ở đây. Trên mặt không ít người lộ ra vẻ lo lắng.

Thạch Mục tiến vào thủy triều lưu hỏa đã hơn một ngày một đêm. Từ khi đi vẫn hoàn toàn không có tin tức gì.

Cho dù là trưởng lão có lòng tin rất lớn đối với Thạch Mục, lúc này trên mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng lộ ra một phần lo nghĩ.

Trong lòng An Hoa vạn phần hối hận. Biết sớm như vậy, hắn không nên ở chỗ này lấy ra ba lá cờ rách kia.

Nếu như Thạch Mục ở bên trong gặp chuyện không may, liên minh này của bọn họ gần như kết thúc. Thậm chí số phận của toàn bộ tinh vực Thiên Hà đều sẽ bởi vậy mà bị thay đổi. Nếu không có biện pháp nào xoay chuyển tình thế với Thiên Đình, môi hở răng lạnh, Viêm Hổ Nhất Tộc có kết quả thế nào, có thể tưởng tượng được.

- Đúng rồi. Ta nhớ minh chủ có một con vẹt linh sủng. Con vẹt này hẳn có khế ước liên hệ chủ phó cùng minh chủ. Tối thiểu chúng ta có thể biết được minh chủ lúc này có việc gì hay không?

Vào thời khắc này, một nam tử trung niên tu vi Thần cảnh đột nhiên mở miệng nói.

Hắn là tộc trưởng một tộc quần cỡ trung, tu vi vừa đạt được Thần cảnh, thực lực cũng không kém.

Thân thể đám người An Hoa chấn động. Đúng vậy, bọn họ làm sao có thể quên được Thải Nhi.

- Dọc đường đi, linh sủng của minh chủ đều đang bế quan tu luyện. Ta nghe minh chủ nói, nó đang chuẩn bị đột phá bình cảnh Thần cảnh. Lúc này nếu đi làm phiền nó, sẽ không tốt lắm đâu.

Đại trưởng lão có chút do dự nói.

- Không chú ý được nhiều như vậy. Điều này liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ tinh vực Thiên Hà. Hiện tại an nguy của minh chủ là quan trọng nhất.

Nam tử trung niên kia vội vàng la lên, liền muốn bay về phía chiến hạm.

Vào thời khắc này, thủy triều lưu hỏa chợt chấn động, một mảnh mây lửa từ bên trong bay ra.

Mây lửa chuyển động quay tròn một cái, nhanh chóng thu nhỏ lại, hiện ra bóng dáng Thạch Mục.

Mây lửa kia biến thành ba lá cờ nhỏ màu đỏ, rơi xuống ở trong tay hắn.

- Minh chủ!

Mọi người ở đây đều mừng rỡ, đi tới.

- Thạch minh chủ, ngươi cuối cùng đã đi ra.

- Minh chủ, ngài không sao chứ? Thủy triều lưu hỏa nguy hiểm vô cùng. Ngài làm sao lại có thể tùy tiện xông vào đó được?

- Đúng vậy, nếu như ngài gặp chuyện không may, liên minh xem như cũng kết thúc.

Đám tồn tại Thần cảnh này ít có được một lần mồm năm miệng mười. Chỉ có điều trong giọng nói đều lộ ra một sự thân thiết.

Trong lòng Thạch Mục ấm áp, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

- Xin lỗi, khiến cho mọi người lo lắng. Ta không sao.

- Được, minh chủ bình an đi ra, đã không sao rồi. Mọi người từng người trở về chiến hạm đi. Thủy triều lưu hỏa này đã giảm bớt rất nhiều. Xem ra không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn kết thúc. Chúng ta rất nhanh sẽ lại khởi hành.

Đại trưởng lão thấy Thạch Mục không muốn nói nhiều lời ở đây, liền đứng dậy, mở miệng nói.

Thạch Mục nghe được lời nói này, nhìn lại về phía thủy triều lưu hỏa trước mặt, có chút kinh ngạc.

Quy mô của thủy triều lưu hỏa quả thực giảm bớt rất nhiều so với trước kia. Hắn vẫn luôn ở bên trong, trái lại không có cảm giác được.

Trong liên minh, ngoại trừ Thạch Mục ra, mọi người vẫn tương đối tin phục đối với vị đại trưởng lão của Di Thiên Cự Viên tộc này. Lúc này nghe vậy tất cả đều gật đầu, xoay người liền muốn rời khỏi.

- Thời gian cấp bách, không cần tiếp tục chờ nữa. Mọi người trở lại chiến hạm của từng người chuẩn bị. Để cho ta thi pháp dẫn mọi người đi qua thủy triều lưu hỏa.