Huyền Giới Chi Môn

Chương 1290: Cửa ải thứ ba (2)




Thạch Mục không do dự chút nào, thuận lợi nâng lên để thần tượng Khỉ Không Nghe trong tay mình vào trong chỗ lõm chính giữa cửa đá trước người.

“Rắc rắc” một tiếng.

Như hai người đoán, cửa đá từ từ mở ra, lộ ra không gian bên trong, một khoảng tối đen như mực.

Hai mắt Thạch Mục nhoáng lên kim quang, dò vào bên trong.

- Thế nào? Thạch huynh, có thấy cái gì không?

Phùng Ly lên tiếng hỏi.

- Bên trong một mảng đen như mực, lấy Linh Mục Thần Thông của ta, cái gì cũng đều không cách nào thấy rõ.

Thạch Mục lắc lắc đầu, nói.

- Vậy cũng chỉ có thể xông vào một lần, hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi.

Phùng Ly thở dài.

Thạch Mục gật gật đầu, cùng hắn sóng vai đi vào.

Đi vào bên trong cửa, sau lưng hai người lại vang lên tiếng động “Ầm ầm”, cửa đá lần nữa đóng chặt.

Chung quanh một mảng đen như mực, Thạch Mục cái gì cũng đều không thấy được, chỉ có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân dường như cũng không bằng phẳng, không tự chủ chậm bước chân lại.

Một bên Phùng Ly dường như cũng phát hiện cái gì, đồng dạng chậm bước chân, nhỏ giọng nói:

- Thạch huynh, ngươi có phát giác hay không, trên mặt đất dường như khắc những thứ đồ văn gì đó?

- Ừ, ta cũng cảm nhận được rồi, có phải là khôi lỗi giống như trước đó đây vậy hay không?

Thạch Mục nghi ngờ hỏi.

Phùng Ly đang định nói chuyện, lại cảm nhận được dưới chân đột nhiên chấn động một trận kịch liệt.

Ngay sau đó, trong bóng tối một vòng chung quanh, đột nhiên sáng lên từng đạo ánh sáng chói mắt.

“Hống...”

Một tiếng động như gầm nhẹ như có như không vang lên, chung quanh Thạch Mục và Phùng Ly lập tức bùng ánh lửa sáng, từng thân người cao lớn dữ tợn liên tiếp từ trong bóng tối ngoài trăm trượng di động hiện ra, hai mắt hiện lên kim quang.

- Đây là cái gì?

Thạch Mục và Phùng Ly đều cả kinh.

Chỉ thấy trong bóng tối, chín con Hỏa Long thể hình trọng lượng cự đại vọt ra từ bốn phương tám hướng, bao vây hai người Thạch Mục và Phùng Ly đoàn đoàn ở trung ương.

Chín con Hỏa Long này, mỗi một con thân dài chừng trăm trượng, cả người quấn vòng quanh hỏa diễm đỏ thẫm, dưới hỏa diễm lại đầy lân phiến màu đỏ sậm, hai con mắt rồng trợn trừng giận dữ, trong con ngươi cũng sáng lên hai luồng kim sắc hỏa diễm.

Xem ra dường như là tấm thân máu thịt, nhưng mà lại tựa hồ có chút ít khác biệt.

- Đây là... Thần cảnh yêu thú khôi lỗi?

Phùng Ly cảm nhận được khí tức trên người những dị thú này, kinh ngạc kêu lên.

- Không đúng, trên người những Hỏa Long này không có khí tức đặc thù của Khôi Lỗi Chi Tâm, xem ra cũng không phải là một loại khôi lỗi nào đó... Nhưng mà tựa hồ như cường đại hơn.

Thạch Mục cau mày nói.

- Không phải là khôi lỗi? Vậy bọn chúng chính xác...

Phùng Ly lời còn chưa nói hết, chợt nghe chung quanh vang lên mấy tiếng gầm gào.

Kim diễm trong mắt chín con Hỏa Long đột nhiên nhoáng lên, không ngờ lại liên tiếp há to cái miệng như chậu máu vào hai người Thạch Mục.

“Hống “

Một thanh âm cự đại vang lên, Thạch Mục liền thấy, lân phiến ở phần bụng màu đỏ sậm của chín con Hỏa Long đột nhiên sáng lên một đoàn quang mang, đồng thời chạy dọc theo thân rồng di động ra phía cổ họng, thẳng đến 9 cái miệng to như chậu máu, toàn bộ sáng lên ánh sáng màu đỏ sậm.

“Hốt...”

Chín đạo hỏa diễm cự đại lớn hơn trượng phún ra từ chín cái miệng to như chậu máu, từ tám hướng hội tụ lại, hóa thành một vòng tròn hỏa diễm cao tới mười mấy trượng, tuôn chảy sôi trào đến hai người Thạch Mục.

Một cổ khí lãng nóng rực vô cùng lập tức như vỡ bờ ùa đến, trong không khí nổi lên từng gợn sóng mắt thường có thể thấy được, giống như sóng biển sôi trào sùng sục vậy.

- Thạch huynh, những hỏa diễm này dường như có chút không tầm thường a!

Phùng Ly thấy thế, lập tức kinh hãi, trong miệng kêu lên.

Dứt lời, trên người hắn quang mang lập tức nhoáng lên, một bộ áo giáp đen đỏ hai màu liền hiện lên trên người của hắn, chính là sau khi thông qua một cửa trước, được thưởng món chiến giáp đó.

Thạch Mục am hiểu Hỏa Hệ công kích, đồng thời hơi có mấy phần lĩnh ngộ đối với pháp tắc hỏa hệ chi lực, cho nên cảm giác của hắn đối với hỏa diễm cũng mạnh hơn so với Phùng Ly.

Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, thời khắc này đầu mày của hắn cau lại còn mạnh hơn so với Phùng Ly.

Hắn có thể cảm nhận được, những Hỏa Long này phun trào ra ngọn lửa, trong đó tuy rằng chẳng hề ẩn chứa có Pháp Tắc Chi Lực, nhưng hỏa lực ngưng thực, vô cùng tập trung, uy lực không kém Hạo Thiên Thánh Diễm của hắn chút nào.

Thạch Mục chỉ cảm thấy cả người có chút nóng nảy, dường như máu cũng sôi trào theo lên. Loại cảm giác này vô cùng khó chịu.

Tường lửa nhanh chóng tới gần, trong mắt Thạch Mục cũng bắt đầu chiếu ra ánh lửa hừng hực.

Cổ tay hắn chợt lật, ba mặt Hạo Thiên Huyền Hỏa Phiên lập tức bắn ra, đáp xuống chung quanh hắn và Phùng Ly.

Chỉ thấy trong miệng hắn thầm ngâm tụng chú ngữ, pháp quyết trên tay không ngừng biến đổi, ba lá cờ huyền hỏa đồng thời phóng thích ra hào quang chói mắt.

“Hốt” một tiếng vang nhỏ.

Mảng lớn vân hà đỏ chạch và hỏa diễm từ trong ba mặt cổ phiên không ngừng ùa ra, một đoàn tiếp theo một đoàn, một mảnh hợp với một mảnh tụ hợp lại, hóa thành một vòng Hỏa Vân đỏ thẫm có phạm vi gần trăm trượng, cấp tốc xoay tròn.

Đoàn Hỏa Vân này mới vừa xuất hiện, thuận lợi chống đỡ được tường lửa tuôn chảy sôi trào kéo đến từ chung quanh, khiến cho chúng không thể tiến thêm được nữa.

Phùng Ly đưa ánh mắt nhìn về Thạch Mục, trong mắt không khỏi nổi lên một sự tán thán.

Thạch Mục chưởng khống đối với lửa quả thật là làm chho hắn có chút kinh ngạc.

“Rầm rầm ầm “

Liên tiếp tiếng động đùng đùng vang lên.

Hỏa Vân tạo thành ngoại vi của huyền hỏa không gian, không ngừng kịch liệt đụng chạm với vòng tròn tường lửa, chấn động khiến cho đại địa đều rung động không đứt.

Chín con Hỏa Long dường như là thấy tường lửa bị chặn, lập tức giận dữ, há to cái miệng máu phát ra tiếng gầm giận dữ.

Từ trong hai lỗ mũi của chúng, liên tiếp trào ra hai đạo hỏa diễm to lớn, và màu sắc hỏa diễm trong miệng lại trở nên sậm hơn mấy phần.

Sau khi loại hỏa diễm màu đỏ sậm xen lẫn vào, đạo tường lửa kia có thanh thế lập tức đại chấn, không ngừng vọt tới Huyền Hỏa Không Gian của Thạch Mục.