Huyền Giới Chi Môn

Chương 1330: Tuyệt cảnh (2)




- Cút ngay! - Quang mang trong mắt Tì Lư lóe lên, miệng gầm lên một tiếng, lại không thèm để ý đến Thiên Thiên Côn một chút nào, toàn thân đầy huyết quang quỷ dị đại thịnh, ở sau người ngưng tụ thành hai cái cánh màu máu, trên mặt bất ngờ có vô số gai xương màu máu, tản phát ra từng trận hồng mang quỷ dị.

Xì xì xì!

Hái cánh ở sau lưng Tì Lư rung một cái, vô số gai xương huyết sắc lập tức bắn ra, hóa thành tên nỏ đầy trời, phát ra tiếng nổ chói tai, đánh về hướng Thạch Mục.

Động tác liên tiếp nhanh như chớp, thoắt cái đã hoàn thành.

Kình lực ở khoảng cách gần như vậy, căn bản không thể tránh né được.

Thần sắc của Thạch Mục lạnh lẽo, không có ý thu tay lại, kim quang của Phiên Thiên Côn đại thịnh, muốn liều mạng với người này, muốn xem xem rốt cuộc ai là người công kích lợi hại.

Với sức chống đỡ của hắn thời khắc này, những gai xương huyết sắc này nhiều nhất chỉ làm hắn bị thương, nhưng Phiên Thiên Côn một kích tuyệt đối có thể khiến Tì Lư tan xương nát thịt.

- Thạch tiểu tử, mau tránh ra, những hóa huyết thần thứ này, trúng một chiêu mặc dù ngươi không chết được, nhưng thân thể cũng bị phế, hơn nữa côn của ngươi uy lực tuy lớn, nhưng vẫn không có cách nào đánh chết đối phương đâu! - Thời khắc này, thanh âm của Thủy Linh Tử vang lên, vô cùng cấp bách.

Thạch Mục nghe thấy lời này, sắc mặt biến đổi, ý niệm trong lòng cũng thay đổi thật nhanh.

Phiên Thiên Côn còn cách Tì Lư vài thước nữa liền dừng lại, đồng thời thân thể hắn lắc một cái, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, rất nhanh chóng biến mất khỏi chỗ đang đứng.

Âm thanh xé gió vang lên!

Huyết thích dày đặc lập tức bắn ra.

Trong mắt Tì Lư lóe lên một tia đáng tiếc, huyết quang trên người đại thịnh, cả người hóa thành một đạo huyết ảnh mơ hồ, rất nhanh chóng bay ra từ một lỗ hổng nhỏ trên tường lửa.

Hắn vừa bay ra khỏi tường lửa, thân hình chuyển một cái, lại một lần nữa bay vào chiến trường.

Có điều Tì Lư vừa mới bay ra được một đoạn ngắn, phía trước lóe lên hư không, thân ảnh của Thạch Mục lại một lần nữa đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn đường đi của hắn.

- Tì Lư Tiên Tướng, ngươi và ta chưa phân thắng bại, ngươi đang muốn đi đâu?- Thạch Mục cười lạnh một tiếng nói.

Đồng thời, hai cánh tay chợt vung về phía trước, Phiên Thiên Côn trong tay đã bắn ra.

Côn ảnh màu vàng dày đặc đột nhiên xuất hiện, như rời núi lấp biển úp về phía Tì Lư.

Khóe mắt Tì Lư khẽ giật, tình thế của Thiên Đình đại quân ở phía xa càng lúc càng nguy cơ, đã không kiên trì được bao lâu nữa rồi.

Sau một khắc, trong mắt lóe lên một vẻ tàn khốc, há miệng phun ra một ngụm máu tươi sền sệt, trong máu tươi mơ hồ có thể nhìn thấy một viên trân châu huyết sắc.

Hắn vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, viên trân châu huyết sắc lách cách một tiếng vỡ vụn ra, tiếng ùng ùng rất lớn vang lên, hóa thành một mảng huyết vân (mây máu) rộng mấy mẫu.

Một cỗ khí tức vô cùng hung ác từ trong huyết vân truyền ra, mơ hồ truyền ra vô số tiếng gào thét của ác quỷ.

Côn ảnh to lớn dày đặc oanh kích ở trên huyết vân, huyết vân nhất thời chấn động, có điều sau đóng bỗng nhiên phồng lên, nuốt tất cả côn ảnh vào trong.

Ầm ầm ầm!

Tuy là nuốt vào côn ảnh, nhưng mà huyết vân vẫn kịch liệt chấn động, không ngừng phồng lớn biến dạng, bên trong truyền ra tiếng sấm lớn, dường như sau một khắc liền có thể vỡ tung ra.

Trong mắt Tì Lư lóe lên một tia hung ác, ngón tay rạch một cái, thoáng một cái chém vào cánh tay trái, đồng thời chỉ điểm ra một cái.

“Bịch” một tiếng, cánh tay trái rỡ ra, hóa thành một đạo huyết quang, dung nhập vào trong huyết vân.

Huyết vân lập tức quang mang phóng ra, một trận cuồn cuộn, giống như một cái miệng lớn đang nhai nhộn nhạo, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, hiển nhiên đã xay hết côn ảnh ở trong đó.

Trong lòng Thạch Mục cả kinh, công kích của Phiên Thiên Côn vẫn là lần đầu bị ngăn trở dễ dàng như vậy.

Sắc mặt Tì Lư có chút trắng bệch, hiển nhiên là vừa mới liên tục thi pháp nên bị tiêu hao nguyên khí, có điều hắn lại lạnh lùng nhìn Thạch Mục, trong miệng lẩm bẩm đọc, lại một lần nữa chỉ điểm ra.

Huyết vân cuồn cuộn bổ về phía Thạch Mục, trong nháy mắt đem phần lớn tinh không nhuộm thành một màu đỏ tươi, huyết mang phồng lên rồi co lại, giống như một cái miệng lớn đỏ lòm.

Làm xong những thứ này, thân hình Tì Lư khẽ lắc, hóa thành một đạo huyết quang, vòng qua huyết vân cực lớn, bay vào trong chiến trường.

Thạch Mục nhìn thấy cảnh tượng này, cười lạnh một tiếng, hai tay vung vẫy, đánh ra một đạo pháp quyết.

Hỏa quang lóe lên, mười hai mặt Huyền Hỏa Phan từ trong tay hắn bắn ra, ngăn ở trước mặt hắn.

Lúc Tì Lư Tiên Tướng thi pháp khu động huyết vân, Thạch Mục cũng thừa trơ triệu hồi mười hai mặt Huyền Hỏa Phan.

Mảnh lớn hỏa diễm từ trong mười hai mặt Huyền Hỏa Phan tuôn ra, nhanh chóng hình thành một mảnh hỏa vân cực lớn không kém huyết vân một chút nào.

Ầm ầm ầm!

Hai quái vật khổng lồ đụng vào nhau rầm rầm, phát ra từng tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, tiếng chấn động vang lên trăm dặm.

- Vừa rồi ta đã nói rồi, ta và ngươi còn chưa có phân thắng bại, các hạ vẫn là cứ tiếp tục ở lại đi. - Thạch Mục cười một tiếng, Phiên Thiên Côn trong tay quang mang phóng ra, lại một lần nữa toát ra mấy chục đạo côn ảnh màu vàng, sấm sét đánh ra.

Sắc mặt Tì Lư trầm xuống, huyết quang trong hai mắt sáng lên, huyết quang toàn thân lại một lần nữa đại thịnh, ngưng tụ thành một bức tường ánh sáng đỏ thẫm như máu.

Ầm ầm ầm!

Côn ảnh màu vàng đánh lên bức tường huyết sắc, bức tường kiên trì được mấy hơi thở, liền bị đánh vỡ vụn, có điều những côn ảnh đó cũng tiêu hao hết lực lượng, biến mất không thấy tung tích.

Thân thể Tì Lư rung mạnh, liên tiếp lùi lại mười mấy bước mới đứng vững được, lại một lần nữa nhìn về phía Thạch Mục, thần tình hoàn toàn ngưng trọng, không lập tức tiếp tục tấn công lần nữa.

Hắn đã hiểu, thực lực của Thạch Mục hiện nay mạnh tuyệt đối không kém hắn, nếu như không giải quyết được người này, hắn đừng mơ tưởng đi qua được.

Đang suy nghĩ, huyết quang bên vai trái lóe lên, xương thịt nhanh chóng sinh trưởng đan vào nhau, một cánh tay mới lập tức được tạo ra, khôi phục như ban đầu.

Thạch Mục thấy vậy, trên mặt lóe lên một tia kinh ngạc.

Từ lúc vừa bắt đầu trong lòng hắn đã rất nghi hoặc, lần trước đại chiến Võ Nham Tinh, mặc dù hắn không có giao thủ với Tì Lư, nhưng cũng nhìn thấy người này và đám người Triệu Dận, Lục Quy Chung giao thủ, lúc đó Tì Lư cũng không thi triển ra thần thông huyết quang quỷ dị như vậy.