Huyền Giới Chi Môn

Chương 1432: Liền thể cùng sinh (2)




- Cuồng đồ lớn mật, lại dám nói xấu tôn thượng. Lý Nguyên, chuyện thứ hạng tạm thời bất bàn luận nữa. Hợp lực giết hắn!

Trên mặt Lý Bảo lộ ra vẻ dữ tợn, tiếng khàn khàn kêu lên.

- Được.

Thân hình hắn chuyển một cái, đổi thành Lý Nguyên, lớn tiếng đáp.

Dứt lời, cổ tay hắn lật một cái. Trong lòng bàn tay liền xuất hiện thêm một cái quạt lông màu trắng. Trên đó có ánh sáng lấp lánh. Hiển nhiên không phải vật tầm thường.

Chỉ thấy quạt lông trong tay hắn bỗng nhiên vung lên. Một ngọn lửa màu trắng bỗng nhiên tuôn ra, hóa thành một con giao long màu trắng dài trăm trượng, ở giữa không trung hơi lắc thân hình một cái, liền lao về phía Thạch Mục.

Trên người bạch long lóe ra tinh quang, thoạt nhìn không giống hỏa diễm. Nhưng trên đó truyền ra từng trận sóng nhiệt, lại đặc biệt thiêu đốt người. Thêm khí thế cường đại, tốc độ cực nhanh. Chỉ lóe lên liền bay tới phía trước người Thạch Mục.

Mà bàn tay Thạch Mục đẩy về phía trước. Một bàn tay cực lớn lập tức hiện lên từ trước người hắn. Bàn tay này nắm lấy cổ của con giao long màu trắng.

- Xì xì...

Từng âm thanh hơi nước bốc hơi vang lên. Một mảng sương lớn màu trắng bay lên ra, trong chốc lát tràn ngập tinh không.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Có cần đi lên hỗ trợ hay không?

Trên chiến hạm của liên minh Di Thiên, Triệu Chu Minh nhìn mảnh sương trắng này, mở miệng hỏi.

- Đại quân của đối phương không hề có động tác gì. Chúng ta tốt nhất tạm thời cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, bằng không biến khéo thành vụng, dẫn động tới cuộc chiến đấu quy mô lớn. Nếu vậy, những an bài chuẩn bị trước đó chẳng phải đều uổng phí hay sao?

Thư Hữu Kim mở miệng nói.

- Thư tộc trưởng nói có lý. Huống hồ Thạch minh chủ không hạ lệnh, chúng ta không thích hợp vọng động.

Lục Quỳ Chung mở miệng nói.

- Các ngươi yên tâm đi. Tin tưởng ta, gia hỏa kỳ dị này tuyệt đối không phải là đối thủ của Thạch Đầu.

Thải Nhi lại là đứng ở đầu vai Phương Trăn, tùy ý nói, dáng vẻ hoàn toàn không có một chút lo lắng nào.

Hắn vừa dứt lời, lại nghe một tiếng rồng ngâm vang lên. Ngay sau đó trong phạm vi sương trắng lại truyền đến từng tiếng nổ mãnh liệt.

- Ầm ầm.

Mảng sương mù lớn màu trắng điên cuồng phun ra, phân tán ra bốn phía. Bóng dáng Thạch Mục từ trong đó bay ngược ra ngoài.

Ở trước người hắn, mấy trăm mũi tên ánh sáng nhỏ màu trắng đều đâm rách sương trắng, bắn về phía Thạch Mục.

Thạch Mục thuận tiện đưa một tay lên chống đỡ. Một mặt tấm lá chắn hình tròn màu vàng đất bằng đá lại hiện lên trước người hắn, chặn lại vô số mũi tên ánh sáng nhỏ này.

- Ầm ầm ầm.

Những tiếng va chạm liên tục vang lên. Trên tấm lá chắn hình tròn bằng đá có ánh sáng trắng nổ tung, kích thích tạo ra thành từng vòng dao động nguyên khí, chấn động tới mức thân thể Thạch Mục liên tiếp lui về phía sau.

Đúng lúc này, trong một mảnh mũi tên ánh sáng màu trắng, đột nhiên có ánh sáng màu đen lóe lên. Một trận gió bão những mũi tên ánh sáng màu đen lao tới.

Nó cùng một đám mũi tên ánh sáng màu trắng vừa va chạm, cuối cùng đột nhiên dung hợp lại, hóa thành một mũi tên ánh sáng đen trắng, chợt bắn vào trên tấm lá chắn hình tròn phía trước người Thạch Mục.

- Ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Tấm lá chắn hình tròn bằng đá ầm ầm nổ tung, hóa thành một đám phấn vụn. Thạch Mục bị một đòn cường lực, nhất thời lại bay ra mười mấy trượng.

Sau khi ổn định thân hình, trong lòng Thạch Mục thoáng cảm thấy có chút kinh ngạc. Hai người này chỉ có một thân thể lại có thần kinh và thực lực khác nhau. Lực hai người cùng đánh, lại có thể phát sinh uy năng của Thần Cảnh hậu kỳ.

- Ha ha ha, thấy không, Lý Nguyên, không có tiên tướng thứ sáu là tađây, công kích của ngươi ngay cả cái lông của hắn cũng không tổn thương được.

Lý Bảo vui sướng cười nói.

- Ngươi thối lắm, không có Chí Dương Công của ta, chỉ dựa vào lực thuần âm của ngươi, là có thể thương tổn được hắn sao?

Thân thể Lý Nguyên chuyển ra, lại là cực kỳ bất mãn kêu lên.

Thạch Mục thấy hai người lại đấu khẩu, hắn thoáng nhíu mày.

- Không nghĩ tới, tiểu tử này mạnh hơn so với thoạt nhìn một chút. Ngươi nói có đúng không?

Sau khi Lý Nguyên mắng xong, Lý Bảo lại chuyển xuất thân tới, mở miệng nói.

- Là mạnh mẽ hơn một chút như vậy thôi. Chỉ có điều so với chúng ta vẫn còn kém một chút.

Lý Nguyên tiếp lời nói.

- Ngươi nói vậy, thật ra không có nói sai.

Lý Bảo lại chuyển xuất thân tới, gật đầu nói.

Thạch Mục nghe hai người kẻ xướng người hoạ, chậm rãi từ trong hư không cất bước đi tới. Lúc này chưa tiến vào Thiên Đình, hắn còn không muốn để lộ quá nhiều thực lực. Nhưng lúc này hắn cũng không muốn ở tại chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian.

- Ta không có thời gian dây dưa cùng với các ngươi ở chỗ này. Chịu chết đi.

Thạch Mục nói.

Dứt lời, bàn tay hắn bỗng nhiên vừa nhấc lên. Một ánh sáng màu xám từ đầu ngón tay của hắn chợt bắn ra, giống như mộti tia chớp màu xám, lóe lên không trung.

- Ầm.

Một âm thanh vang lên.

Trên cái đầu đen bóng của Lý Bảo sáng lên một mảnh hồng quang ướt át, lại giống như dưa hấu chín, nổ tung ra.

- Không có khả năng. công kích của ngươi làm sao có thể nhanh như vậy?

Thi thể không đầu của Lý Bảo chợt chuyển qua một cái. Lý Nguyên lại tới trước mặt Thạch Mục, vẻ mặt vẻ không thể tin nổi, kinh ngạc lớn tiếng kêu lên.

- Ngu xuẩn. Ngay cả tiến vào lĩnh vực của ta lúc nào, cũng không có phát hiện ra sao?

Thạch Mục giễu cợt nói.

Lý Nguyên nghe vậy mới đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh. Hắn đã nhìn thấy ở trong tinh không cực xa, có một màn ánh sáng gần như không có cách nào phát giác, phản xạ một chút ánh sáng. Đó lại chính là biên giới lĩnh vực của Thạch Mục.

Phạm vi lại có thể to lớn như thế!

Lý Nguyên càng kinh hãi hơn. Lúc này hắn mỡiem như chính thức coi trọng Thạch Mục.

- Được, đến phiên ngươi, đi theo làm bạn với huynh đệ của ngươi đi.

Thạch Mục lạnh giọng nói.

Một tay hắn lộ ra, năm ngón tay tách xa ra. Lòng bàn tay chợt có ánh sáng nhất thời sáng lên.

Năm ánh sáng màu xám lập tức từ đầu ngón tay của hắn nổ mạnh, bắn ra, theo năm phương hướng vị trí lần lượt đánh về phía Lý Nguyên.