Huyền Giới Chi Môn

Chương 1509: Một con đường khác (1)




- Chuyện liên minh liền giao cho các ngươi rồi, ta có chuyện quan trọng khác cần xử lý, tạm thời sẽ không quay trở về liên minh Di Thiên.

Đại trưởng lão cùng mọi người nghe vậy ngẩn ra, hiện giờ đối với toàn bộ liên minh, Thạch Mục sớm được coi như thần minh, bọn họ không dám nói thêm gì, vội vàng ứng thị.

Mọi người nhận thấy Thạch Mục không muốn nói tiếp, thức thời cáo từ ly khai, đi tới một bên bàn bạc, an bài tộc quần quay trở về Thiên Hà tinh vực hoặc là lưu lại nơi này.

Rất nhanh, mọi người liền bàn bạc ra kết quả.

Đại quân liên minh Di Thiên chậm rãi chạy, gần một nửa người đi Thiên Môn truyền tống trận, hơn một nửa còn lại lưu lại, sau đó phân tán ra, từng người đi các nơi trên Thiên Đình.

Những tàn binh bại tướng Thiên Đình cũng bị liên minh áp đi, nơi này chỉ còn lại một mình Thạch Mục.

Hắn không có để ý đến động tĩnh của liên minh, hắn đã đáp ứng làm xong mọi chuyện đối với Bạch Viên Lão Tổ, vì lời hứa hẹn này, hắn đã hy sinh quá nhiều, thậm chí Chung Tú mất tích cũng không đi tìm.

Hiện tại, tất cả mọi chuyện đã hoàn thành, hắn cũng nên sống cho mình rồi.

Thạch Mục ngẩng đầu nhìn trời, thần tình có chút tiêu điều.

Tú nhi, giờ này rốt cuộc nàng ở nơi nào?

Trong lòng hắn tự lẩm bẩm.

Tâm niệm hắn chuyển động, suy tính hiện tại Chung Tú có khả năng ở nơi nào, nhưng hoàn toàn không có đầu mối.

Tuy Thạch Mục đã xưng là nhân vật có thực lực đệ nhất thế gian Huyền Giới này, nhưng mà tinh không mờ mịt, đối với chuyện có thể tìm được Chung Tú ở nơi nào, lại không có chút đầu mối nào.

- Thạch Đầu, nếu lúc trước Chung Tú tỷ tỷ không bị Thiên Đình bắt được, nhất định là trốn thoát rồi, hiện tại nhất định còn sống. Nếu nàng còn sống, nhất định có thể tìm được, ngươi không cần phải lo lắng.

Thái Nhi thấy vậy, vội vàng an ủi.

- Không cần ngươi an ủi ta, Tú nhi nhất định còn sống, hiện tại hẳn là bị vây ở đâu đấy, nếu không chuyện đại chiến giữa chúng ta và Thiên Đình lớn như thế, nàng không thể không biết. Bất luận tốn thời gian bao nhiêu, nhất định ta phải tìm được nàng.

Thạch Mục xoa nhẹ đầu Thái Nhi, nói.

Hắn xoay người muốn ly khai, đúng lúc này, mặt đất dưới chân hắn chợt vang ầm ầm, một đạo lam quang bay lên, một cổ rét lạnh từ trong lam quang khuếch tán ra, hư không không ngờ lại bị đông cứng.

Thân hình Thạch Mục thoắt cái, đã xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, tránh né được lam quang trùng kích.

- Có chuyện gì vậy? Người nào?

Thái Nhi kinh hô.

- Đây là...

Thạch Mục nhướng đuôi lông mày lên, có vẻ kinh ngạc.

Mặt đất vỡ toạt ra, hiện ra một cái động lớn, một con Giao Long xanh lam cao mười mấy trượng, từ bên trong bay ra, rơi xuống đất.

Con rồng này toàn thân xanh thẳm, Kim đồng lam tu, khác biệt hoàn toàn với Giao Long tầm thường, khiến người có cảm giác Tường Thụy thánh thú, không ai khác, chính là Hàn Ly, phụ thân Thủy Linh Tử.

- Thủy Linh Tử! Ngươi vẫn còn sống sao.

Thạch Mục hơi kinh ngạc.

Vừa rồi hắn bị nhốt trong trận nhãn Vạn Linh Huyền Môn đại trận, thân thể bị linh khí ngũ hành tràn trề nổ tung mấy lần, ngoại trừ vài món Linh bảo và Thân Ngoại Hóa Thân dựng dưỡng trong cơ thể, những vật khác bao gồm Trữ Vật Pháp Khí, túi linh thú, … toàn bộ đều bị hủy diệt trong nguyên khí lưu loạn cuồng bạo tại vạn linh đại trận, hầu như không còn.

Thủy Linh Tử đợi tại túi linh thú, Thạch Mục nghĩ nhất định hắn cũng đã bỏ mình, không ngờ rằng hắn còn sống.

Không những vậy, hiện tại thực lực Thủy Linh Tử bất ngờ tiến nhanh, đã đạt đến cảnh giới Thần cảnh trung kỳ, chắc cũng do duyên cớ vừa mới thượng giới tiên khí.

Nhưng Hàn Ly là Hồng Hoang di chủng nên ưu thế tiên thiên đích thực rất cường đại, khó trách lúc trước Thủy Linh Tử vừa nhìn thấy con thú này, lập tức không chút do dự đoạt xá trùng sinh.

- Hừ, bổn đại gia là ai, thân ẩn giấu vô số công pháp bí thuật, một chút xíu nguyên khí loạn lưu, có thể làm khó dễ được ta sao? Ha ha!

Thủy Linh Tử vừa nhấc cái đầu, ngạo nghễ nói.

Thạch Mục bình tĩnh nhìn Thủy Linh Tử, chợt lắc đầu nhoẻn miệng cười.

Thủy Linh Tử không hỗ là lão cổ đổng thời kỳ thượng cổ, nhiều thủ đoạn, hơn xa tưởng tượng của hắn.

Về phần Thủy Linh Tử núp trong lòng đất không bị hắn phát giác, thật ra Thạch Mục không có cảm giác kỳ quái.

Người này ngay cả Vạn Linh Huyền Môn đại trận cũng có thể đào thoát, chút chuyện nhỏ ẩn tàng khí tức này đối với hắn mà nói, dĩ nhiên càng không thành vấn đề.

- Ngươi đầu Băng Tích dịch muốn làm gì? Vừa nãy vẫn còn muốn dùng hàn khí công kích chúng ta, Thạch Đầu, người này khẳng định không có ý tốt, chúng ta đừng để ý tới nó, đi tìm Chung Tú tỷ tỷ.

Thái Nhi trừng mắt nhìn Thủy Linh Tử, tràn đầy địch ý, nhanh chóng quay đầu nói với Thạch Mục.

Thạch Mục đã bình tĩnh lại, nhìn Thủy Linh Tử, nói:

- Thực lực hiện giờ của ngươi tiến nhanh, đủ để tung hoành thiên hạ rồi, còn tới gặp ta làm gì? Chờ ta ly khai, một mình ngươi ngao du tinh vực chẳng phải tốt hơn.

- Hắc hắc, Thạch tiểu tử, nói vậy thôi, dù gì chúng ta cũng chung sống một thời gian rồi, cho dù ta phải đi, ít nhất cũng phải chào hỏi cùng ngươi. Huống chi, ta cũng không có dự tính xa cách ngươi.

Lam quang trên người Thủy Linh Tử lóe lên, thân thể cự đại rút nhỏ thật nhanh, biến thành nhỏ lại, không xê xích với Thái Nhi bao nhiêu, thân thể bắn ra, đáp xuống bên vai kia của Thạch Mục.

- Băng Tích dịch, ai cho phép ngươi đứng ở đấy, vai Thạch Mục là vị trí của ta, lăn xuống đi!

Thái Nhi giận dữ, lông mao trên người dựng đứng lên, há miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh lá cây, đốt tới Thủy Linh Tử.

Thủy Linh Tử cười hắc hắc, khóe miệng vừa động, bên trong bắn ra một cổ lam sắc hàn khí.

Rắc!

Lửa xanh Thái Nhi phun ra trong nháy mắt đông cứng thành khối băng màu xanh lam, rơi xuống đất.

Ánh mắt Thái Nhi lóe sáng lên, liền muốn làm gì nữa.

- Được rồi, hai người các ngươi chớ ồn ào nữa, Thủy Linh Tử, ngươi có chuyện gì nói thẳng đi, ta không nhiều thời gian lãng phí ở đây đâu.

Thạch Mục vung tay lên, một mảnh sóng gợn màu vàng chắn giữa hai con dị thú.

Thủy Linh Tử toét miệng cười cười, quang mang xanh lam trên người lấp lánh, mi tâm nó nổi lên một mảnh quang mang óng ánh, sau đó ngưng tụ thành một phù văn huyền ảo sáng bóng.

Ngay sau đó, nó lại mở miệng, lam quang tinh huyết bay ra, bay vào trong phù văn, sau đó phù văn trong suốt bay đến trước người Thạch Mục lẳng lặng trôi lơ lửng.

Một luồng lực khế ước từ trong phù văn trong suốt nhàn nhạt lan ra, chính là khế ước Linh Thú Thần Hồn.

- Ý ngươi là gì?