Huyền Giới Chi Môn

Chương 520: Trước giờ thi đấu




Dịch giả: nila32

Ngoại trừ một ít đệ tử mới, không ít người cũ đều chắp tay chào hỏi Triệu Tiễn.

Nào ngờ họ Triệu nhìn cũng không thèm nhìn, cứ thế bước đi. Khuôn mặt nho nhã mang theo vẻ lạnh lùng đến tận xương tủy, không hề có ý ngừng lại nói chuyện.

Những đệ tử mới còn tốt, phân nửa đều nhìn vị sư huynh với ánh mắt ngưỡng mộ, ao ước. Về phần đám đệ tử cũ, thái độ với gã chỉ có hai từ bất mãn.

Ngoài ra, không ít đệ tử cũ còn có chút cảnh giác đối với Triệu Tiễn. Vài người lại tỏ vẻ khinh thường, thậm chí có kẻ còn nhịn không được lên tiếng mỉa mai, cho rằng nếu gã gặp phải thượng vị đệ tử chính thức, chắc chắn bị đánh răng rơi đầy đất.

Triệu Tiễn băng qua đám người, không chút để tâm đến những kẻ rãnh rỗi bàn chuyện tầm phào vừa rồi.

Ngay khi Thạch Mục đưa mắt nhìn về phía Triệu Tiễn. Gã cũng thình lình quay lại. Cả hai nhìn thẳng vào nhau.

Ánh nhìn của Triệu Tiễn bất chợt khiến cho Thạch Mục âm thầm rùng mình. Cảm giác bất an mười năm trước lần nữa chạy lên não.

Có điều ánh mắt họ Triệu chỉ dừng trên người Thạch Mục một thoáng sau đó lập tức dời đi, khiến hắn có chút nghi ngờ phải chăng đối phương không thật sự có ý nhìn mình?

“Hắc hắc, mười năm không gặp, công lực của Thạch huynh đại tiến không ít nhỉ!” Đúng lúc này, Thanh Trường Thiên không biết từ đâu chui ra, đến gần Thạch Mục rồi nói.

“Ha ha, sao có thể so với Thanh huynh. Lần thi đấu này cần phải nhìn ngươi đại phóng dị sắc rồi.” Thạch Mục đáp lại.

Thanh Trường Thiên cười cười, chờ vài người quen mặt như Mã Lung, Tử Lăng đến gần nói chuyện phiếm vài câu mới khẽ nhoáng thân hình, không biết tung tích.

“Yên lặng!”

Đúng lúc này, Thạch Mục nghe thấy một tiếng quát khẽ truyền đến từ không trung.

Thanh âm kia không lớn nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, hơn nữa truyền đến tai mọi người vô cùng rõ ràng.

Thạch Mục cảm thấy quen tai bèn đưa mắt nhìn lên. Chỉ thấy trên tấm bia đá xanh biếc, chẳng biết từ lúc nào hiện ra một vòng xoáy cùng màu, từ đó xuất đi ra một lão già áo xanh.

Chỉ thấy người râu tóc rậm rạp, lông mi buông xuống, sắc mặt hồng nhuận như trẻ con, đúng là trưởng lão Bi Cốt chủ trì Thanh Sơn thí luyện hôm trước.

Đám đông vốn đang rầm rì lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt đều bị lão hấp dẫn.

“Chư vị, lần cuối tổ chức tỷ đấu đệ tử bách niên đã qua mười năm. Cổ nhân thường nói mười năm mài kiếm. Hôm nay các ngươi hãy như bách kiếm ra khỏi vỏ, quyết tranh hơn thua! Đệ tử Thánh Địa, các ngươi có hùng tâm tráng chí không?” Bi Cốt trưởng lão cao giọng hỏi.

“Có!”

Hiện trường vốn đã yên tĩnh lại bị lời nói của Bi Cốt trưởng lão khiến cho sôi trào, đấu khí của chúng đệ tử như bị thiêu đốt.

“Tốt, đã có tâm tranh hùng vậy hãy đến giành thắng lợi! Dựa theo lệ cũ, lão phu sẽ tuyên bố quy tắc thi đấu lần này.” Bi Cốt nhìn quanh một hồi sau đó gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Thạch Mục đang định tập trung lắng nghe thì bỗng cảm thấy bản thân bị ai đó nhìn chằm chằm.

Hắn quan sát bốn phía, đột nhiên phát hiện Lữ Cảnh cách đó không xa, ánh mắt không chút hảo ý nhìn về phía này.

Bên cạnh gã, còn có một người đàn ông mặt nửa trắng nửa đen, đúng là Liêu Dũng.

Hai người trong lúc nói chuyện với nhau thỉnh thoảng lại nhìn về phía này một cái, ánh mắt tràn ngập phẫn hận.

Thạch Mục thấy vậy chỉ cười nhạt một tiếng sau đó lập tức nhìn sang nơi khác.

“… Thi đấu cả thảy ba vòng. Vòng thứ nhất do chín trăm bốn mươi hạ vị đệ tử cùng ba mươi sáu thượng vị đệ tử tạm thời tham dự. Thứ tự thi đấu sẽ được quyết định thông qua rút thăm. Một trăm lẻ tám đệ tử xếp chót sẽ bị hủy bỏ thân phận đệ tử Thanh Lan, trục xuất khỏi Thánh Địa.” Bi Cốt tuyên bố.

Nghe vậy, không ít người lộ vẻ khẩn trương nhất là đám đệ tử mới nhập môn mười năm trước.

“Nhiều người tham gia như vậy, xem ra không thể tránh khỏi một trận ác chiến.” Mã Lung có chút lo lắng.

“Tỷ tỷ không cần lo lắng. Dù sao có hơn ngàn người dự thi, tỷ lệ đào thải không quá một phần mười, sẽ không xui xẻo như vậy đâu. Thạch đại ca, ngươi nói đúng không?” Tử Lăng cười nói tự nhiên.

“Theo tình hình này, chỉ cần thắng trận đầu là sẽ không bị đào thải.” Thạch Mục nói ra.

Mã Lung nghe vậy mới có an tâm hơn chút, gật gật đầu.

“Vòng thi đấu thứ hai, một trăm lẻ tám đệ tử đứng đầu có quyền khiêu chiến một trăm lẻ tám thượng vị đệ tử. Người thắng trận sẽ nhận được tư cách thượng vị đệ tử. Có điều mỗi người chỉ có một lần cơ hội.” Bi Cốt trưởng lão dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục nói.

Thạch Mục thấy Mã Lung đang chú ý đến Bi Cốt trưởng lão bèn nhích lại gần Tử Lăng, hỏi nhỏ:

“Ngươi bây giờ là Tử Lăng hay vẫn là Tử Hà?”

Tiểu cô nương tóc bím chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn chứ không nói gì.

Thạch Mục thấy vậy không có cách nào đành phải quay lại nhìn Bi Cốt trưởng lão.

“Vòng thi đấu cuối cùng. Một trăm lẻ tám thượng vị đệ tử đều có cơ hội khiêu chiến với người có thứ hạng cao hơn mình. Người thắng trận sẽ có được bài danh cao hơn. Đương nhiên cũng có thể lựa chọn không khiêu chiến với bất kỳ ai. Có điều một khi bị khiêu chiến thì không thể cự tuyệt. Bất quá để đảm bảo công bằng, cùng một người tối đa chỉ có thể bị khiêu chiến ba lượt, sau ba lượt có thể không cần tham chiến.

Thượng vị đệ tử xếp thứ nhất sẽ nhận được một ngàn Huyền Linh Điểm. Người về nhì được thưởng năm trăm điểm, quý quân nhận được ba trăm điểm. Những đệ tử còn lại trong mười thứ hạng đầu sẽ nhận được hai trăm năm mười điểm. Năm mười người đứng đầu là một trăm Huyền Linh Điểm. Số thượng vị đệ tử còn lại sẽ được năm mươi điểm. Có lẽ lão phu không cần nói thêm về ý nghĩa của Huyền Linh Điểm tại Thánh Địa của chúng ta. Chưa hết, đệ tử xếp hạng nhất còn có thể đến Thần Binh Các, chọn lấy một thanh cực phẩm linh khí. Bài danh thứ hai và thứ ba được chọn một kiện thượng phẩm linh khí.” Bi Cốt trưởng lão nói tiếp.

“Phần thưởng thật là phong phú!” Không ít đệ tử giật mình hô lên.

“Ban thưởng lần này hậu hĩnh hơn hẳn lần trước. Trước kia chưa từng có chuyện lựa chọn cực phẩm linh khí!” Một gã đệ tử cũ cũng thốt lên kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều bị kích động, ánh mắt tràn đầy lửa nóng.

Thạch Mục nghe xong cũng phấn khích một hồn. Hắn cần lượng lớn Huyền Linh Điểm để đổi lấy công pháp phía sau của Cửu Chuyển Huyền Công.

“Được rồi, quy tắc của ba vòng tỷ thí đều đã tuyên bố, các ngươi còn gì chưa rõ không?” Bi Cốt trưởng lão quét mắt nhìn quanh sau đó hỏi lớn.

Không ai lên tiếng.

“Tốt, đã như vậy, lão phu tuyên bố. Thi đấu chính thức bắt đầu. Tất cả mọi người tiến về bia đá Thanh Lan để xem thứ tự thi đấu của mình.” Bi Cốt trưởng lão nói ra.

Thạch Mục theo sau dòng người, tiến lại gần bia đá xanh biếc.

Đúng lúc này, một thanh niên cao gầy khuôn mặt âm kiêu tiến lại gần hắn, vừa cười vừa nói:

“Thạch sư đệ, từ lúc từ biệt đến giờ không có vấn đề gì chứ!”

“Các hạ là… Triệu sư huynh?” Thạch Mục nao nao, nói ra.

Thanh niên này đúng là Triệu Trầm Lôi. Khẩu khí của Thạch Mục tựa như không nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, nụ cười trên khuôn mặt họ Triệu lập tức khựng lại.

“Thạch sư đệ thật đúng là quý nhân hay quên chuyện xưa.” Triệu Trầm Lôi cười gượng rồi nói.

“Triệu sư huynh có gì chỉ giáo?” Thạch Mục không muốn nói nhiều với gã bèn hỏi thẳng.

“Không có gì, chỉ là muốn đến chào hỏi, chúc Thạch sư đệ lấy được thành tích tốt.” Triệu Trầm Lôi nói ra.

“Đa tạ cát ngôn của sư huynh, cáo từ.” Dứt lời, Thạch Mục không hề để ý tới Triệu Trầm Lôi, liền cùng đám người Mã Lung tiến tới bia đá.

Triệu Trầm Lôi đứng nguyên tại chỗ, nụ cười trên khuôn mặt lập tức biến mất.

Khi lại gần bia đá, Thạch Mục, Mã Lung cùng Tử Lăng liền thấy trên đó lập lòe thanh quang, vô số tin tức hiện ra.

Trận thứ ba ở sân đấu thứ ba, Tử Lăng giao đấu Dư Thiên Phong.

Trận thứ hai lôi đài số chín, Mã Lung đấu với Lộ Duyên Vũ.

Trận đầu ở lôi đài số sáu mươi bốn, Ly Ngũ quyết chiến Thạch Mục.



Thạch Mục cố ý nhìn qua tình huống của Triệu Tiễn. Gã đang đối chiến ở võ đài số ba mươi bốn. Đối thủ là một đệ tử cũ tên Hổ Thần.

“Thạch đại ca, Tử Lăng, chúc các ngươi đại thắng trở về.” Mã Lung nói với Thạch Mục.

“Tỷ tỷ, ngươi nhất định sẽ thắng! Thạch đại ca, hẹn gặp lại!” Tử Lăng nói ra.

Sau khi nhẹ gật đầu với hai cô gái kia, Thạch Mục liền đi về một hướng khác.

Lúc này, không ít đệ tử đồng loạt tản đi, tìm đến lôi đài của mình.

Võ đài của Thạch Mục nằm ở bình nguyên phía Tây, cách Thanh Lan bảng không xa.

Hắn đến trước lôi đài thì thấy trên bệ đá đã có một nam tử cao gầy, thân trên còng xuống như cánh cung, xoay lưng về phía mình.

Chung quanh bệ đá, còn có không ít đệ tử cũ túm năm tụm ba trò chuyện.

Thạch Mục vừa mới đến gần, chung quanh liền có người chỉ trỏ, bàn tán.

“Hắc hắc, còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tiểu tử Nhân tộc! Trận này coi bộ không có gì đáng xem rồi.” Một thanh niên đang vân vê Lan Hoa Chỉ chỉ vào Thạch Mục, kẻ cả nhận xét.

“Chỉ sợ Ly sư huynh không cần vận dụng Pháp Tướng, trong vòng ba chiêu đã có thể đánh bay đối thủ!” Một gã trẻ tuổi thân hình thấp bé, khuôn mặt hèn nói lên tiếng phụ họa.

Nam tử lưng gù đứng trên sân đấu nghe vậy không khỏi mỉm cười, hiển nhiên gã rất hài lòng với những lời bàn tán như vậy.

Thạch Mục vẫn bình tĩnh ngó lơ đám người loạn thất bát tao kia, thong dong bước lên võ đài, tiến đến mười trượng trước mặt nam tử lưng gù.

Đến lúc này, Thạch Mục mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Chỉ thấy người nọ khuôn mặt rất tròn, lông mi thô ngắn. Đôi mắt lóe lên hào quang ố vàng. Mũi tẹt, miệng thỏ, thoạt nhìn vô cùng xấu xí.

Tuy gã bị gù nhưng thân hình có chút vạm vỡ, cao hơn Thạch Mục một đoạn. Làn da cùng khuôn mặt đều bị lông xám bao trùm, nhìn qua giống như một cầy hương dài nhỏ.

Nhìn thấy Thạch Mục đến gần, gã liền ghé mắt liếc nhìn, mi mục tràn đầy khinh khi.