Huyền Giới Chi Môn

Chương 657: Hôn mê bất tỉnh (2)




Lúc này hình thái dung mạo, khí tức của Yên La không khác gì nhân tộc bình thường, nhưng Thạch Mục vẫn rất rõ trên thực tế nàng vẫn là Tử Linh chi thể.

Lúc trước vì cứu mình, Yên La hai lần khiêu chiến vượt cấp với tồn tại Thánh giai, giao thủ với hai cường giả Thánh giai là Tiêu Diêu và Mạc Lân Vũ, sau này bên trong tinh không loạn lưu lại không để ý tới an nguy của bản thân, trực diện đối đầu với lực hỗn độn ăn mòn, khiến hồn hỏa bị tổn thương không nhẹ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thạch Mục cảm khái không thôi.

Năm đó chính mình đánh bậy đánh bạ mà thu Yên La làm linh sủng, hiện giờ cỗ xương trắng này đã trưởng thành tới mức mạnh mẽ hơn chính mình, tuy rằng thường xuyên không thèm để ý tới mình nhưng vào thời khắc nguy nan đều liều mình để bảo vệ hắn.

Hắn mở hồ cảm thấy giữa hai người dường như có một mối liên hệ không cách nào nói rõ, chỉ là cụ thể là gì thì hắn lại không nói được.

Suy nghĩ lại, từng cảnh tượng đồng sinh cộng tử mà hai người từng trải qua hiện lên trong đầu.

Đặc biệt là khi đối mặt với tinh không loạn lưu, Yên La đẩy mình vào nguy hiểm để cứu hắn khiến một loại tâm tình khó nói thành lời xuất hiện ở trong lòng.

Thạch Mục nhìn về khuôn mặt tuyệt mỹ của Yên La, nhìn mí mắt thỉnh thoảng giật giật của nàng, đột nhiên trong lòng khẽ động.

Hắn buông bàn tay của Yên La ra, khẩn trưởng đứng dậy, lật bàn tay lấy ra mười mấy chiếc cờ nhỏ màu đen và vài mảnh xương trắng, bố trí trận pháp cấm chế xung quanh Yên La.

Sau khi hoàn thành, Thạch Mục có chút không yên lòng nhìn Yên La một chút, sau đó mới xoay người đi ra ngoài cửa động.

Đi tới nơi cửa động, Thạch Mục vung chân đá thi thể cự điêu trước cửa động xuống vách núi đá, sau đó đi ra ngoài.

Không biết từ khi nào trời đã tạnh mưa, trận mưa sền sệt mà ngắn ngủi kia qua đi, nền đất vách núi trở nên mềm mà ướt át.

Sau khi Thạch Mục khắc họa trận pháp ở cửa động, cắm vài chiếc cờ trên mặt đầy phù văn, lại bố trí trận pháp cấm chế, sau đó hắn mới vung tay lên, lấy ra Linh Vũ phi xa đã có vô số vết thương, bay xuống dưới núi.

Sau nửa khắc, bóng người Thạch Mục từ trên cao hạ xuống, rơi vào một thung lũng nhỏ màu nâu, lớn chừng vài dặm.

Bên trong thung lũng, tất cả đều là nham thạch đỏ nâu, cách mỗi hai ba mươi trượng, trên vách núi sẽ xuất hiện một quáng động cao chừng một trượng, mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn từ trong những hang động đen sì này truyền ra.

Thạch Mục giơ một tay lên, năm đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm, một quả cầu lửa to cỡ ngón cái ngưng tụ trong lòng bàn tay, lơ lửng giữa không trung.

Ánh mắt hắn đảo qua mấy quáng động xung quanh, bàn tay vung lên, năm quả cầu lửa ầm ầm tăng trưởng kích thước, lần lượt bay ra, ở trên đường bay chia làm mấy viên, chia ra bắn vào mấy hầm mỏ.

Ầm ầm...

Tiếng nổ vang lên không ngớt, cát đá trên mặt đất ầm ầm chấn động.

Thạch Mục khẽ điểm mũi chân, quần áo trên người bay phần phật, lăng không giữa bầu trời.

Bóng người của hắn vừa hiện lên, ở cửa mấy chục quáng động lóe lên ánh sáng đỏ.

Tiếng chạy gấp ầm ầm truyền đến, lúc này cả đám yêu thú giáp đá xám dày đặc, hình dáng như lợn rừng từ trong động cuồn cuộn xông ra, không bao lâu sau đã chen kín thung lũng.

Số lượng lợn rừng giáp đá này không nhỏ, có tới hàng ngàn con.

Gàoooo...

Đám lợn rừng sau khi lao ra, trong thời gian ngắn không phát hiện ra Thạch Mục lơ lửng giữa không trung, chúng nhe răng nanh, há rộng miệng, xoay tròn nhìn xung quanh, phẫn nộ điên cuồng hét.

Thạch Mục đưa mắt nhìn xuống, không khỏi lắc đầu.

Đám lợn rừng này đại thể chỉ có thực lực Hậu thiên, chưa đầy một thành đạt tới Tiên thiên, xem ra không có bao nhiêu linh trí.

Nguyên khí thiên địa trên tinh cầu này thực sự mỏng manh tới mức đáng thương, hắn thả thần thức ra tìm tòi một chút mới phát hiện trong thung lũng này tồn tại một luồng sóng linh lực hỗn tạp, kết quả sau khi tìm kiếm lại phát hiện ra một đám yêu thú cấp thấp.

Có điều ít còn hơn không, dù sao số lượng cũng không ít.

Nghĩ tới điều này, Thạch Mục giương tay lên, miệng lẩm bẩm pháp quyết, sau đầu hiện ra một vòng loan nguyệt trắng bạc, tỏa ra hào quang xanh lạnh.

Trong thung lũng không biết từ lúc nào tích tụ mây lửa đỏ sậm, mây đỏ cuồn cuộn, giống như một ngọn lửa đang mãnh liệt thiêu đốt.

- Xuống.

Thạch Mục chỉ tay xuống, bên trong đám mây lửa đỏ, mây quay cuồng, sôi trào, sau đó từng ngọn lửa lòng lánh, từng quả cầu lửa đỏ sậm từ trong đám mây bắn ra, giống như lưu tinh đánh xuống, che ngợp cả bầu trời.

Ầm ầm ầm.

Hỏa vũ lưu tinh đầy trời trút xuống, bao trùm cả thung lũng, từng quả cầu lửa nổ tung, hoa lửa bắn tứ tung, bụi bay mù mịt, đã trên vách núi liên tục vỡ vụn, rơi xuống thung lũng.

Trong thời khắc này, ánh lửa ngập trời, tiếng kêu la thảm thiết.

Chỉ chốc lát sau, bàn tay Thạch Mục vung lên, một luồng sức mạnh vô hình tỏa ra.

Ngay sau đó, từng đoàn hồn hỏa xanh thẳm bay lên, bị hút vào trong túi thú hồn.