Huyền Giới Chi Môn

Chương 689: Mạo danh (2)




- Ha ha, không ngờ tới đường đường là đệ tử Thánh địa lại có thể nghĩ ra phương pháp mạo danh đền tội, đúc là khiến Mục mỗ mở rộng tầm mắt! Suy nghĩ không tệ đâu, có điều phải xem các ngươi có năng lực như vậy hay không!

Thạch Mục cười lạnh một tiếng đáp.

Trên người hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng xanh lam, một luồng lực lượng bàng bạc như sóng biển lập tức tỏa ra quanh người.

Đám người Tần Cương cách Thạch Mục cũng không quá xa, dưới sóng xung kích màu lam nhạt này giống như toàn thân rơi vào biển rộng, thân hình lay động theo gợn sóng xanh lam.

Đa số mọi người ở đây chỉ có tu vi Địa giai, mặc dù khoảng cách giá xa nhưng giờ khắc này cũng có thể cảm nhận được linh áp to lớn mà Thạch Mục tỏa ra, trong lòng kinh hãi.

Ai cũng không ngờ tới tên nam tử bề ngoài xấu xí trước mắt lại có lực lượng to lớn như vậy.

- Nghịch tặc cố gắng phản kháng, có thể xử tử! Bày trận!

Tần Cương quát lớn một tiếng, cùng Lôi Tích, Lâm Đào đồng thời lóe lên, xuất hiện giữa không trung.

Quanh người Thạch Mục và Yên La, đám đệ tử Ly Trần tông còn lại vội vàng thúc dục linh khí trong tay, trên người tỏa ra đủ loại hào quang.

Theo tiếng chú ngữ ngâm tụng vang lên, trên núi rừng xung quanh đột nhiên nổi lên gió lớn, tiếng lá thông rì rào vang lên từng đợt, trên bầu trời chẳng biết từ khi nào đã ngưng tụ lượn lớn mây đen, cuộn trào, ngưng tụ dày đặc, giống như một khối chì khổng lồ vậy.

Xẹt xoẹt xoẹt...

Giữa không trung đột nhiên vang lên từng đợt tiếng động quái dị, ánh mắt Thạch Mục đảo qua phát hiện trên người đám đệ tử Ly Trần tông giống như mặc y phục làm bằng điện tím, toàn thân bị một tầng điện mang màu tím bao trùm.

Chỉ thấy những điện mang màu tím kia hấp dẫn lẫn nhau, xâu chuỗi câu thông lẫn nhau, dần liên kết với nhau hình thành một màn sáng màu tím hình cầu, bao vây hai người Thạch Mục vào giữa.

- Ngươi trọng thương vừa mới khỏi, đừng có ra tay, ở một bên nhìn là được rồi.

Thạch Mục thân hình khẽ di động, nhẹ giọng nói với Yên La.

- Trước tiên quản bản thân ngươi cho tốt đi.

Yên La nhìn Thạch Mục, nói.

Thạch Mục nhếch miệng, thân hình lóe lên nhảy ra khỏi Linh Vũ phi xa, dưới chân xuất hiện một đám mây trắng, thân hình lơ lửng giữa không trung.

Chỉ thấy hắn khom người, bước tới một bước, toàn thân phun trào ánh sáng xanh lam, thu quyền lại bên người, tiện đà đánh lên màn sáng hình cầu kia.

Vùng không gian xung quanh Thạch Mục, bên trên ánh sáng xanh lam như thủy triều kia đột nhiên xuất hiện sóng ánh sáng, từ bên trong ngưng tụ một nắm đấm ánh sáng to bằng một tòa lầu, đột ngột đánh lên trên màn sáng hình cầu kia.

Ầm một tiếng nổ thật lớn.

Màn sáng màu tím ầm ầm chấn động, tên đệ tử Ly Trần tông gần vị trí của Thạch Mục nhất đột nhiên phun một ngụm máu lớn, thân thể bay ngược ra ngoài.

Khiến Thạch Mục có chút bất ngờ chính là chính hắn vừa mới tìm ra chỗ yếu nhất trong đại trận để đột phá, một lần đánh gục một tên đệ tử bày trận nhưng lại không thể phá tan Tuyệt Lôi đại trận này.

Đúng lúc này, Tần Cương phía trên Thạch Mục cười lạnh một tiếng, trên người tỏa ra hào quang tím, thanh chùy đá trên tay chỉ thẳng lên trời, trong miệng hét lớn một tiếng:

- Dẫn lôi!

Ở hai bên hắn, Lôi Tích và Lâm Đào trong tay cầm một cây trận kỳ, đột nhiên vung lên, trên mặt cờ tia chớp giật mãnh liệt.

Ầm ầm ầm.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong đám mây đen, tầng mây như một ngọn núi lớn màu xám đột nhiên nứt ra từng kẽ nứt khổng lồ, dài hơn mười dặm, điện quang màu tím cuồn cuộn lộ ra ở bên trong.

Thạch Mục chỉ cảm thấy trong đám mây đen trên đầu tỏa ra lực lượng áp bức, nặng nề, giống như một con mãng cổ cự thú có thể xông ra bất cứ lúc nào vậy, nhăm nhe nuốt chửng chính mình.

Bàn tay hắn vung lên, Lam Tinh phiên lơ lửng giữa không trung, xoay tròn một cái, căng phồng, kích thước tăng vọt mấy lần, toàn thân ánh sáng xanh lam lưu chuyển, ánh sáng xanh lam quanh thân thể hắn thu ngược trở về, ngưng tụ thành một bức tường xanh lam hình vòng cung trên đầu hắn và Yên La.

Màn sáng xanh lam vừa ngưng tụ thành, mây đen trên đầu Thạch Mục đã ầm ầm nổ vang, bên trên xuất hiện một vết nứt lớn.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Một luồng sấm sét tím to bằng vại nước giống như một con giao long từ trên trời giáng xuống, rót vào trong chùy đá tím trên tay Tần Cương.

Chỉ thấy trên chuôi chùy đá này tỏa ra hào quang chói lọi, từng đạo phù văn huyền bí liên tiếp sáng lên, khí tức trên người Tần Cương tăng vọt, trực tiếp bước vào Thiên Vị hậu kỳ.

- Vì đối phó ta mà sử dụng kỳ trận như này, Ly Trần tông quả nhiên khá lắm!

Thạch Mục thấy vậy, cười lạnh một tiếng nói.

- A....

Trong mắt Tần Cương lóe lên, miệng hét lớn một tiếng, ba thước xung quanh cơ thể hắn xuất hiện vô số điện xà màu tím.

Trên khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện ám văn màu tím, mái tóc dài được cột chặt giờ rối tung, bay lượn tứ tán dưới sức mạnh của các luồng sóng linh lực, như điên như cuồng, giống như một tên tuyệt thế hung ma.

- Chết đi!

Ánh mắt Tần Cương nhìn xuống, không chút cảm xúc nhìn Thạch Mục, chùy đá tím trong tay vung xuống, một luồng điện quang màu tím lập tức từ bên trong bắn ra.

Chỉ thấy luồng điện quang màu tím kia đột nhiên phóng lớn ở giữa không trung, biến thành một con điện quang dị thú đầu mọc một sừng, mặt như hùng sư, lưng mọc hai cánh, gầm thét đánh tới chỗ Thạch Mục.