Huyền Giới Chi Môn

Chương 832: Bảo tàng thứ hai (1)




Thạch Mục đi theo hán tử mình trần tiến vào một gian phòng khách tại tiền viện.

Phòng khách tuy không quá lớn, nhưng bên trong được bố trí tinh xảo, vật dụng trong nhà vô cùng đầy đủ.

Thần thức Thạch Mục tản ra, xác nhận chung quanh không có vấn đề gì, lúc này mới khoanh chân ngồi trên giường, hai mắt nhằm lại, bắt đầu tĩnh tâm điều tức.

Vừa ngồi xuống đã mấy canh giờ trôi qua.

Đêm đến, vầng trăng lẻ loi tỏa ra từng mảnh ánh sáng lành lạnh, chiếu xạ trên người Thạch Mục.

Thạch Mục chậm rãi mở mắt, tay bấm pháp quyến, một tầng màu lam nhạt như màn nước lập tức hiện lên, bao phủ toàn bộ thân thể hắn, khiến khí tức trên người không một chút tiết ra ngoài.

Hắn vươn mình nhảy xuống giường, đi ra ngoài cửa phòng, lần lượt suy xét một lát, cũng không chần chờ giây nào nữa, liền xuyên qua đại điện, lẳng lặng di chuyển về phía sau sơn cốc.

Trong đêm, sơn cốc không còn những tiếng ầm ĩ giống như ban ngày, khoác lên mình một màu yên tĩnh, hầu như tất cả cái điện đều tắt đèn, chỉ còn le lói ánh sáng phát ra từ vách núi, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nện rèn “đinh đinh đang đang”.

Vượt qua tầng tầng cung điện, Thạch Mục cuối cùng cũng đến được đại điện kia.

Hắn nhìn sang bên trái chỗ lối vào lót đá, trong mắt thoáng hiện một tia mịt mờ, đi vào sâu bên trong đại điện.

Đến nơi này, cảm ứng trong lòng của hắn càng ngày càng rõ ràng, mãnh liệt.

Hắn vượt qua từng tầng trang trí bên trong đại điện, cuối cùng nhìn thấy sâu bên trong điện có một cách cửa màu vàng, phía trên có ánh sáng lưu động, đương bị trận pháp phong ấn.

Mà ở trên cửa điện, lại treo một tấm biến màu đỏ, khắc chữ màu đen viết rõ ràng hai chữ “Cấm địa”.

Thạch Mục dừng trước cấm địa một chút, gương mặt tỏ ra tươi cười mừng rỡ, sau đó lặng lẽ nhẹ nhàng quay về.

Bảy ngày sau.

Trời nhá nhem tối, trong thạch thất của Chúc Viêm Vũ.

- Cái gì? Còn một ngày nữa?

Lông mày Thạch Mục cau lại, mở miệng hỏi.

- Đúng thế, thật ra phi xa của Thạch lão đệ sớm đã được tu sửa hoàn tất, hôm nay ta dự tính sẽ tăng phẩm giai cho linh khí này, phỏng chừng khoảng một ngày là thành công. Thạch lão đệ chớ nóng, an tâm ở đây thêm một ngày, cũng xem như để Chúc mỗ tận tình địa chủ.

Vẻ mặt Chúc Viêm Vũ chân thành tươi cười nói với Thạch Mục.

- Nếu thế, vậy cũng được, Thạch mỗ đành chờ thêm một ngày nữa vậy.

Trên mặt Thạch Mục tuy rằng hiện lên tia do dự, vẫn đáp ứng.

Sau khi quay về phòng khách, Thạch Mục đi qua đi lại trước giường, vẻ mặt trầm ngâm không quyết.

Chỉ chốc lát sau, hắn dừng bước, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trong miệng thì thầm:

- Vốn dĩ định lấy được phi xa rồi mới hành động lần nữa, xem ra cũng không cần đợi nữa...

Đêm, mây đen che khuất ánh trăng, khiến cho sơn cốc chìm trong không gian tăm tối đen kịt.

Thân ảnh Thạch Mục quỷ mỵ, từ trong phòng khách nhảy ra, di chuyển trong sơn cốc cực mau, nhanh chóng đi đến cửa điện bị phong ấn kia.

- Kim Càn Bát Cực Trận...

Thạch Mục đưa tầm mắt nhìn thoáng qua, mở miệng nhẹ giọng nói, sau đó lật tay lấy ra mấy mảnh xương màu trắng, bắt đầu bố trí xung quanh trận pháp.

Chỉ qua một lát, trên cửa điện, pháp trận hình bát giác bị cắm đầy mảnh xương trắng, tạo thành một trận pháp lớn hơn nữa, vây Kim Càn Bát Cực Trận vào giữa.

Một tay Thạch Mục khép lại, ngón tay giơ cao lên, trong miệng mặc niệm pháp quyết huyền diệu.

Trận pháp vây chung quanh phong ấn lập tức sáng lên hào quang màu vàng đất.

Hào quang màu đất kéo dài qua từng mảnh xương trắng, tất cả đều xuyên vào trận pháp phong cấm Bát Cực, nhanh chóng nuốt sống kim quang bên trên trận pháp.

Bàn tay Thạch Mục đưa về phía trước, cả hai trận pháp đồng thời lay động, bị hắn nắm lại xé nát.

Sau khi phá vỡ phong cấm, Thạch Mục đẩy cửa điện ra, trực tiếp đi vào.

Đi vào trong điện, một bãi đất trống mọc đầy cỏ dại xuất hiện trước mắt Thạch Mục, ở đó cũng có những pho tượng với những bộ dáng khác nhau, càng tô điểm cho nơi đầy vài phần sắc thái quỷ dị.

Hai bên đất trống, vách núi cao hơn trăm trượng kéo dài, giao hội với nhau, hợp thành phần cuối của sơn cốc.

Lúc này, vầng trăng đánh tan mây đen tầng tầng lớp lớp, ánh trăng lành lạnh từ không trung phủ xuống, chiếu rọi cả sơn cốc, xua tan đi chút mịt mờ còn sót lại, khiến nó càng thêm sáng ngời.

Thạch Mục đưa tầm mắt nhìn qua, chứng kiến pho tượng được bày ra bên trong bụi cỏ, có một thạch điêu màu đen, phản xạ từng điểm ánh sáng.

Tòa thạch điêu này cao hơn ba thước, điêu khác thô ráp, chỉ hiện lên hình dáng mơ hồ, thoạt nhìn giống như hài tử thấp bé, lại vừa giống con vượn, đang bày ra tư thế vò đầu bứt tay, tỏ ra vô cùng buồn cười.

Tầm mắt Thạch Mục dừng lại ở đó, sắc mặc lập tức lộ rõ sự vui mừng, trong lòng cũng sinh ra cảm giác thân cận.

Đúng lúc này, bên trong thức hải, thanh công lại đột nhiên xuất hiện hào quang chói lọi rực rỡ, chấn động kịch liệt, trên bề mặt nổi rõ từng vòng phù văn phức tạp đang quấn quanh.

Cùng lúc, thạch điêu màu đen cũng như đang phối hợp chặt chẽ, từng vòng hào quang sáng lên.

Từng vòng hào quang lấy thạch điêu làm trung tâm, không ngừng khuếch tán sang bốn phía

Trong lòng Thạch Mục cả kinh, khẽ đảo cổ tay lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn, trong đôi mắt xuất hiện kim quang chuyển động, lập tức nhìn quét về phía cửa điện.

May mà nơi đây khá bí ẩn, dường như không có người nào chú ý đến biến cố nơi đây.

Sau một lát, hào quang trên thạch điêu dần dần thu hồi, không khí trong sơn cốc cũng vô cùng yên ả.

Ánh mắt Thạch Mục dừng lại trên thạch điêu lần nữa, sắc mặt thêm một tia ngưng trọng.