Huyền Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 4




Huyền Diệu Khả cẩn cẩn dực dực đẩy cửa, ló đầu vào.

Huyền Huyễn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ôm bút ký gõ nhanh.

Huyền Huyễn không ngẩng đầu, hỏi: "Đã về?"

Huyền Diệu Khả đóng cửa, chậm rãi ngồi xuống cạnh Huyền Huyễn, nhìn cậu.

Huyền Huyễn mạc danh kỳ diệu, "Làm gì?"

"Anh, anh không giận?"

"Giận?"

Huyền Huyễn tự nhiên biết Huyền Diệu Khả chỉ là chuyện mình bị cường hôn, cậu cúi đầu gõ tiếp.

"Giận? Vì sao phải giận?"

Huyền Diệu Khả trừng to mắt, "Anh, đó là nụ hôn đầu tiên của anh? Anh thế nào không quan tâm?"

Huyền Huyễn híp mắt, một lát sau, cậu nở nụ cười, "Không quan tâm, anh ta không xấu, chí ít tốt hơn bị người xấu hôn."

"Anh, đây là tư tưởng gì? Bình thường anh luôn nói em tư tưởng không được, em xem tư tưởng của anh mới không được!"

Huyền Huyễn đẩy bút ký trên đùi ra, nâng má suy nghĩ một hồi: "Lẽ nào em muốn anh giết anh ta?"

"Đương nhiên không phải, thế nhưng tốt xấu phải giáo huấn anh ta!" Huyền Diệu Khả nắm chặt tay.

"Đốt tóc và quần áo anh ta không tính giáo huấn?"

Nhớ tới cảnh chật vật của một người một chuột, Huyền Diệu Khả cười, "Tính, thế nhưng rất nhẹ."

"Anh không ghét anh ta, vậy là được."

"Hắc hắc, mái tóc dài của anh ta hầu như bị đốt trọi, đuôi sóc chuột cũng bị đốt phân nửa, đáng tiếc anh không thấy cảnh bọn họ đau khổ, buồn cười chết."

Huyền Huyễn không để ý cười cười, không tự giác vươn tay chạm vào đôi môi, nhớ tới ấm áp cùng dán vào nhau, không khỏi thất thần.

...

Vì tóc bị đốt hơn nửa, Nguyệt Vũ thẳng thắn cắt tóc.

Tóc cắt đi, thiếu một phần ý nhị, hơn một phần thoải mải, vẫn không ảnh hưởng trình độ được hoan nghênh của anh, nơi anh đi qua, tần suất quay đầu rất cao.

Ở bệnh viện, trên lý luận không được có động vật, thế nhưng Nguyệt Vũ mỗi ngày dẫn theo sóc chuột, cũng không thấy ai nói anh không phải.

Vì vậy một ít bác sĩ nam cho ra kết luận chua xót không gì sánh được: lớn lên đẹp trai là đặc quyền!

Bệnh viện trước này đều là nơi nhiều thị phi, chuyện Nguyệt Vũ khinh bạc một cậu bé, tóc không hiểu bốc cháy dùng nửa ngày hầu như truyền khắp bệnh viện.

Người kho buồn chán nhàn rỗi, có chút bát quái tranh luận, tự nhiên vui vẻ đóng vai tam cô lục bà.

Đối thì thào rỉ tai, ánh mắt dị dạng của người khác, Nguyệt Vũ không quan tâm, mỗi ngày không ngại lao khổ chạy đi khoa tâm lý trị liệu cách phòng làm việc rất xa.

Không vì gì, chỉ vì ngày đó thấy Tiêu Xuân Hạ và Huyền Huyễn đứng chung một chỗ, cho nên moi ra một ít từ miệng Tiêu Xuân Hạ.

Tiêu Xuân Hạ không phải ngu ngốc, tự nhiên không đắc tội Huyền Huyễn, Huyền Diệu Khả tuy kinh khủng, thế nhưng ấn cách nói của Tiêu Xuân Thu, nếu chọc Huyền Huyễn, lực phá hoại tuyệt đối cao hơn Huyền Diệu Khả một tầng, vì vậy vừa thấy Nguyệt Vũ, Tiêu Xuân Hạ lập tức biến thành hũ nút, hỏi mười câu, mới ba phải đáp một câu, khiến Nguyệt Vũ phiền muộn không thôi.

Xa xa thấy bóng Nguyệt Vũ, Tiêu Xuân Hạ nghĩ đầu mơ hồ đau.

Người này thế nào còn rảnh hơn mình? Bác sĩ ngoại khoa không phải bề bộn nhiều việc sao? Thế nào một ngày có thể trích nửa thời gian làm việc nhàm chán như vậy?

Nguyệt Vũ nhiệt tình chào hỏi Tiêu Xuân Hạ, "Tiêu bác sĩ!"

Không đánh người mặt cười, Tiêu Xuân Hạ không thể làm gì khác hơn là gật đầu mỉm cười.

"Nguyệt bác sĩ gần đây không làm giải phẫu?" Tiêu Xuân Hạ có dụng ý hỏi.

Nguyệt Vũ sờ sóc chuột vì trụi nửa đuôi tâm tình giảm thấp trên vai, "Tiểu Hoa không vui, tôi tự nhiên phải dẫn nó ra ngoài giải sầu."

Sóc chuột bất mãn khẽ gọi.

Tôi xấu xí vậy, mới không nghĩ ra ngoài cho người ta cười. Đi ra bêu xấu là ý của anh, không phải ý của tôi.

"Tôi thế nào thấy sóc chuột của cậu không nghĩ vậy? Nhìn nó buồn bã!"

"Chi!"

Nói rất đúng!

Nguyệt Vũ vừa định nói, máy báo tin bên hông bỗng nhiên vang lên.

"Nguyệt bác sĩ, mời tới phòng cấp cứu gấp!"

Tiêu Xuân Hạ thầm mừng, lộ ra nụ cười nói: "Nguyệt bác sĩ, cậu đi nhanh đi."

Nguyệt Vũ thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Anh để sóc chuột vào tay Tiêu Xuân Hạ, "Nó không thể theo tôi vào phòng giải phẫu, phiền anh chăm sóc giúp tôi."

Nói xong, không chờ Tiêu Xuân Hạ đáp ứng, xoay người rời đi.

Tiêu Xuân Hạ và sóc chuột mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, nói thầm: "Chủ nhân của mày thật giảo hoạt!"

"Chi!"