Huyền Huyễn: Đông Minh Truyện

Chương 50: Nam quốc sơn hà, nam đế cư




Thăng Long thành, bầu trời mây đen bao phủ, ban ngày mưa phùn nhẹ nhàng, nước mưa mờ mịt bay xuống, không khí mát mẻ trong lành.

Hôm nay, là Diệt Kiếp tụ hội ngày thứ hai, Thiên Linh sơn bên dưới vẫn như cũ đông đúc, từng tốp từng tốp võ giả thẳng tắp xếp hàng báo danh. Những người đã báo danh xong trước thì theo nhau trở về thành nghỉ ngơi hồi sức, có kẻ mua thêm đan dược, có kẻ sắm sửa binh khí, chờ ngày xuất quân.

Vốn dĩ đây lại là một ngày bình tĩnh.

Bất chợt, một đạo hồng quang từ thiên ngoại lóe lên bắn đến, xuyên vọt qua hư không vô tận, trong nháy mắt vượt qua trăm dặm, cuối cùng hung hăng nổ tung ở Thăng Long thành bầu trời.

Nhìn kỹ, đó là một đạo Kiếp thiểm, Kiếp tộc chuyên chúc thần thông. Đạo này Kiếp thiểm màu đỏ như máu, xung quanh tỏa ra rợn người Kiếp mang, nhưng tựa hồ không có ý định đánh xuống kinh thành. Kiếp thiểm nổ tung về sau, tại Thăng Long tầng mây viết nên mấy chữ.

“Kiếp quân hạ sơn, trước đồ Việt quốc”

Đạo này Kiếp thiểm, rõ ràng là một lời trần thuật đầy khiêu khích.

Màu đỏ dòng chữ tồn tại chừng nửa khắc thì tan biến, nhưng toàn bộ Thăng Long thành xung quanh võ giả triệt để sôi trào, cắn răng nghiến lợi………Lời tuyên chiến, tựa hồ corona truyền nhiễm như thế, điên cuồng hướng tứ phương truyền bá.

Thăng Long thành mười triệu nhân khẩu, từ Chân Nhân cường giả, Phàm Nhân võ giả cho tới phổ thông bình dân bách tính, toàn bộ đều thất kinh, trên mặt tràn ngập đủ loại thần sắc.

Lần này tổ chức diệt kiếp đại hội, vốn tính toán sẽ hội quân từng bước tru diệt các phương Kiếp đồ, Kiếp tộc, cuối cùng tiến đánh Đoạn Trường Sơn toàn diệt Kiếp quân.

Tại mấy năm trước Vô Lượng Hải triều, Kiếp tộc đại loạn, Kiếp đồ làm xằng làm bậy, nhưng vài năm trở lại, từ các tông môn gia tộc triều đình đứng lên trấn áp vây quét. Kiếp quân chỉ còn biết co rút nơi rừng sâu núi thẳm, hoặc ẩn nấp tại dân gian, âm thầm mê hoặc nhân tâm.

Thật không ngờ tới, Việt quốc Kiếp tộc, thế mà khoa trương như thế, dám động hạ chiến thư, lớn giọng thách thức.

“Tình huống như thế nào! Đám kiếp tộc kia chẳng lẽ điên rồi, dám hô diệt Việt quốc, không sợ chúng ta bốn mươi vạn võ quân giết sạch bọn chúng hay sao? Bọn chúng trốn ở trong Đoạn Trường Sơn thì còn khó dây dưa, chỉ cần xuất đầu lộ diện chắc chắn phải chết”

“Dòng chữ kia hay là giả đi, có người cố ý đùa giỡn chăng?”

“Không có khả năng, ai dám không biết sống chết hướng quốc quân đùa giỡn, mà lại vừa rồi đạo hồng quang rõ ràng là Kiếp tộc Kiếp Thiểm, chẳng thế nào sai đi được”

…………..

“Lão phu còn chưa đánh lên Đoạn Trường Sơn, các ngươi thế mà dám ra tay trước, thật là to gan”

Thiên Linh sơn đằng sau núi, một tiếng hừ lạnh truyền ra, kèm theo đó là tiếng nói già nua sắc lạnh. Chiêu Diêu Vương từ trong đình bay vụt lên, hai đoàn óng ánh kim quang theo trong mờ đục đôi mắt bắn phá, dường như hai thanh kiếm xuyên thủng hư không.

Cùng với đó, một bàn tay to bằng gian phòng do Chân Lực tạo thành trống rỗng xuất hiện tại không trung, đem toàn bộ Kiếp Thiểm bóp nát.

Hoàng Cung kim loan điện, Hưng Đạo quốc chủ bóp chặt long ỷ, cắn chặt răng quát lớn:

“Khinh người quá đáng, dám mạnh miệng đòi diệt quả nhân Việt quốc. Thật coi quả nhân là quả hồng mề, dễ khi dễ không thành”

“Quá phận, để mạt tướng dẫn theo đầu Kinh Dương Thần Quân giết sạch bọn ngoại tộc này”

“Thật đáng giận”

Đứng dưới điện văn thần võ tướng nhao nhao tỏ thái độ.

Trần Hưng Đạo khoát tay, đưa mắt nhìn sang Hạ Bỉnh Khiêm nói:

“Hạ ái khanh thay quả nhân hướng Xương Bình, Trường Lưu hai quận quận chủ truyền tin, tăng cường phòng thủ, đề phòng Kiếp quân tấn công, không được sơ suất”

“Tuân chỉ”

“Ừm” Trần Hưng Đạo quanh thân vương khí chấn động, toàn thân thiết huyết khí tức ngập tràn Kim Loan điện. Việt quốc đã trăm năm không từng xảy ra cái gì to lớn trận chiến. Để bọn này Kiếp tộc quên mất năm đó Đại Việt dũng sĩ cỡ nào uy dũng. Năm đó Kinh Dương Thần Quân lấy một vạn đè bẹp trăm vạn quân địch là cỡ nào sắc bén.

“Gõ vang Trống Trận, chín nhịp, mười tám phách. Truyền xuống thiên lệnh, triệu tập Kinh Dương Thần Quân, Đại Việt cấm quân tập hợp tại diễu võ trường, trảm diệt Kiếp tộc”

Một đạo hùng hồn âm thanh tại Kim điện bên trong vang lên, không ngừng ở trong trời đất bồi hồi, dường như thiên địa thanh âm, rung động lòng người, xâm nhập cốt tủy. Này đạo âm thanh mang theo thiết huyết khí thế, chầm chậm khuếch tán mà bao trùm toàn bộ Thăng Long thành.

Sau một khắc, nơi hoàng cung đỉnh, từng tiếng cổ lão, mà tang thương tiếng trống trận được tấu lên, tại trong hư không nổ vang, chấn động thiên địa, trăm dặm bầu trời đều lung lay. Tiếng trống vang chín nhịp mười tám phách, chính là Việt quốc cao nhất chiến đấu thiên lệnh. Này tiếng trống, suốt trăm năm nay đây là lần thứ hai vang lên, lần đầu là tám mươi năm trước, lúc bốn quốc liên minh trăm vạn võ binh vây hãm Thăng Long. Mà hiện tại, Kinh thiên tiếng trống lần nữa nổ tung, khiến toàn bộ Việt quốc võ giả, phàm nhân đều giật mình kinh hãi.

Cùng thời điểm, Kinh thành cổng thành ầm ầm tiếng ngựa, tiếng bước chân dồn dập từ bốn phương ngoại thành hội tụ hoàng cung diễn võ trường.

Việt quốc cấm quân có năm vạn chi chúng, phân làm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước bốn quân, mỗi quân từ một vị Chân Nhân cảnh tướng lãnh thống lĩnh, quân sĩ đều có Ngân Cốt cảnh tu vi trở lên, thường trực đồn trú ở Thăng Long thành bốn phía.

Còn lại một chi thần quân gọi là Kinh Dương quân, từ quốc chủ tự mình dẫn dắt, mỗi vị binh sĩ phải đạt tu vi Kim Thân cảnh bên trên. Bên trong không hề thiếu Ngọc Mệnh cảnh cao thủ. Chi này thần quân chính là Việt quốc nổi danh nhất quân đội, uy áp toàn bộ Kiêu Dương vực.

Ngắn ngủi nửa canh giờ, hoàng cung diễn võ trường hội tụ đến đầy đủ hắc giáp quân đội, quanh thân nhộn nhạo khí huyết xung phá thương khung.

Năm chi quân đội này, ngoại trừ mặc giáp đen đội mũ trùm kín đầu Kinh Dương Thần Quân ra, thì còn lại một chi quanh thân hừng hực khí diễm, toàn quân binh sĩ đều tu luyện hỏa hành công pháp, tên là Chu Tước quân, dẫn đầu là một gã anh khí bừng bừng nữ tử. Nàng chính là đương đại quốc chủ muội muội An Tư công chúa.

Bên cạnh Chu Tước quân là một chi mặc hắc giáp, mũ trụ điêu khắc hình đầu hổ, là Bạch Hổ quân, do Đại Việt Hổ Tướng Phạm Ngũ Lão Thống Lĩnh.

Một chi quân đội quanh thân lan tỏa bén nhọn khí tức, dẫn đầu là một gã thanh niên, mặc long giáp, tay cầm trường thương uy mãnh vô song. Người này là Long Tướng quân Trần Quang Khải, thống lĩnh Thanh Long quân.

Còn lại một chi mặc trọng giáp, tay cầm trọng thuẫn đại quân, quanh thân trầm trọng ngưng túc khí thế, do một vị cao hơn hai mét lão tướng dẫn dắt liền là Huyền Vũ quân. Mà vị lão tướng này họ Vũ, tên Hải, là thành danh lâu năm mãnh tướng.

Năm vạn Đồng Cốt cảnh trở lên võ binh, bên trong không thiếu Chân Nhân cao thủ, nhân số mặc dù ít hơn nhưng uy áp, sát khí lại so sánh được với lần trước bốn mươi vạn võ giả tụ hội tạo nên.

Trần Hưng Đạo ngồi ngay ngắn trên đài cao, khuôn mặt vuông vức lạnh lùng như băng, chưa hề mở miệng khiến toàn trường nghiêm nghị.

“Việt quốc hơn tám mươi năm chưa hề phát sinh đại chiến, thế nhân đã quên chúng ta Đại Việt sức mạnh, nghĩ chúng ta là lão hổ gãy răng dễ khi dễ. Hôm nay, ti tiện kiếp quân lại dám buông lời diệt quốc. Các ngươi nghĩ thế nào”

“Phạm ta Đại Việt người, chỉ có không chết không thôi, chiến”

“Chiến”

“Chiến”

Từng tên hắc giáp chiến sĩ, dẫn đầu tướng quân vạn lời như một gầm thét, khắp diễn võ trường nhiệt huyết sôi trào. Trần Hưng Đạo cười to gật đầu, bàn tay ngưng ở không trung, tiếng hô gào im bặt, lại nghe.

“Nam quốc sơn hà, Nam đế cư

Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”

“Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”

“Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”

Câu thơ hùng hồn tráng kiệt, vang vọng Thăng Long thành, khuếch tán tứ phương, khiến người người giật mình sôi máu. Này một bài thơ, tựa như một lời tuyên chiến, đáp lại đạo kia Kiếp thiểm thách thức.