Huyền Lục

Chương 377: Huyền Lục




Năm trăm vạn linh thạch không phải con số nhỏ, đây là một con số cực kỳ lớn, người xuất ra được chí ít phải sở hữu tu vi Kim Đan cảnh nhưng Khương Hy lại là Trúc Cơ cảnh nên rất nhanh kéo về không ít sự chú ý.

Tên lính làm thủ tục nhập thành cho Khương Hy cũng là Trúc Cơ cảnh nhưng bản thân hắn lại không có được nhiều linh thạch như Khương Hy cho nên ánh mắt hắn tràn ngập lửa nóng không thôi.

Loại lửa nóng này đại biểu cho việc tham lam cũng như đố kỵ bất quá khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng kia của Khương Hy thì ngọn lửa nóng kia cũng phải hóa thành băng ngay.

Tài phú sẽ dẫn đến ghen ghét, chuyện này Khương biết nhưng hắn sẽ không để tâm đến chuyện đó, người có đầu óc sẽ tự suy nghĩ làm sao hắn kiếm ra được con số này.

Cướp đoạt là không thể rồi vì không biết phải giết bao nhiêu người mới có thể tích lũy lên được con số đó. Ngược lại tu chân bách nghệ có thể giải quyết được vấn đề đó.

Còn nếu không liên quan đến tu chân bách nghệ thì tức là có hậu trường đủ cứng.

Khương Hy không mở miệng giải thích, cũng không bày ra thân phận Phù đạo đại sư của mình, hắn chỉ cần tỏa ra một chút uy thế cùng cao ngạo thôi là cũng đủ khiến nhiều người suy nghĩ rồi.

Hoàng Thành có nhiều thế gia, đồng dạng cũng xuất hiện nhiều thiếu gia cao ngạo, hắn chỉ cần biểu hiện ra tương tự thì những người khác sẽ xem hắn là thiếu gia của thế gia nào đó thôi.

Sau khi thủ tục được hoàn thành, Khương Hy liền leo lên xe ngựa rồi cùng gia nhân được cấp trở về trạch viện.

Hoàng Thành Đại Tinh cũng giống như Nguyệt Hải Thành, không vào Kim Đan cảnh thì không được phi hành. Đồng thời phàm nhân cũng có khu vực sinh sống của riêng mình, gọi là Nhân Khu.

Bên ngoài Nhân Khu tự nhiên là Tiên Khu, là khu vực tu sĩ sinh sống.

Mặt khác, Hoàng Thành có hộ quốc đại trận nên thời tiết bên trong thành cực kỳ ấm áp, cảm giác không khác gì Tinh Mộc Thành cả, bốn mùa đều là mùa xuân, anh đào không có thời điểm tàn.

Khương Hy đã nhận được tấm mộc bài thân phận của mình thì xe ngựa của hắn cũng là loại xe ngựa dành cho bậc quan Tòng Lục Phẩm, không gian bên trong cũng tương đối thoải mái, đủ để hắn nằm thẳng người.

Hai gia nhân Trúc Cơ cảnh của hắn đảm nhiệm nhiệm vụ đánh xe ngựa, còn mười gia nhân Luyện Khí cảnh thì phân theo đội hình năm năm đi hai bên.

Đội hình này đặt ở các tòa thành khác sẽ cực kỳ nổi bật nhưng đặt tại Hoàng Thành lại hóa bình thường không ít.

Bất quá như vậy cũng tốt, Khương Hy thật không muốn bị để ý một chút nào cả, hắn chỉ muốn an ổn bế quan năm năm thôi.

Dựa vào tích súc cũng như bình cảnh thì hiện tại Khương Hy có thể tu luyện thẳng đến Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều mà không có bất cứ trở ngại nào.

Chỉ cần hắn có đủ thời gian cùng thiên địa linh khí là được.

Chuyện này nếu nói ra bên ngoài sẽ cực kỳ dọa người nhưng hắn lại chẳng có cảm giác dọa người hay chấn kinh gì cả.

Hắn biết rõ con đường tu hành của bản thân nên tâm cảnh rất vững, dưới Kim Đan cảnh hắn gần như không gặp được chút bình cảnh nào đâu.

Mặt khác, trải qua một trận sinh tử với Quỳ Liên thì tâm cảnh của Khương Hy cũng được mài bóng lại một chút, bản tính cẩn thận nay lại càng cẩn thận hơn một tầng.

Ham muốn đánh bại nàng của hắn lại càng mạnh hơn bao giờ hết nên con đường tu hành của hắn rộng mở cũng là chuyện có thể hiểu được.

...

Xe ngựa di chuyển không nhanh bởi đường phố có rất nhiều người, nếu Khương Hy là tu sĩ Kim Đan cảnh thì hắn chỉ việc thả khí tức của mình ra là sẽ không có người nào dám cản cả.

Nhưng đáng tiếc hắn không phải.

Và cũng có một vài người đã nhìn ra được điểm này rồi cho nên tốc độ đi mỗi lúc một chậm lại bởi có người cố ý cản đường.

Thẳng thắn thì Tòng Lục Phẩm là một phẩm quan không thấp, bất quá ít có người tu hành nào lại cầm phẩm quan này cả, đại đa số đều là từ Chánh Lục Phẩm trở lên.

Xe ngựa của Tòng Lục Phẩm xuất hiện tại Nhân Khu tức là xe của quan lại nhưng xe ngựa của Tòng Lục Phẩm xuất hiện tại Tiên Khu lại chính là người đã trả năm trăm vạn linh thạch để nhập thành.

Phối hợp thêm việc Khương Hy im hơi lặng tiếng nữa thì nhiều người đoán hắn là Trúc Cơ cảnh cũng không sai.

Hoàng Thành không cấm tranh đấu, dù sao Tiên Khu toàn người tu hành, đánh nhau giành tài nguyên là chuyện bình thường, chỉ cần đừng giết người làm lớn chuyện là được.

Đương nhiên, cũng vì luật ngầm này nên các tu sĩ hoàn toàn có thể cướp đoạt giữa đường được. Khương Hy lần này đến Hoàng Thành để nghỉ ngơi nhưng cũng vô tình rơi vào một ổ linh cẩu đói khát tài nguyên tu luyện.

Hiện tại, xe ngựa của hắn đang bị ba tu sĩ Trúc Cơ cảnh chặn đường, cả ba đều là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Thất Kiều cùng Hợp Bát Kiều. Xung quanh còn có không ít những tu sĩ khác đứng nhìn xem chuyện vui.

Tu sĩ Hợp Bát Kiều duy nhất trong ba người chỉ thẳng vào mặt tên gia nhân rồi nói ra:

“Đường này do ta làm chủ, muốn qua phải nộp linh thạch, một người một vạn linh thạch”.

Hai tên gia nhân của Khương Hy cũng là Trúc Cơ cảnh nhưng chỉ là trung kỳ cảnh Hợp Lục Kiều nên đối diện với tu sĩ Hợp Bát Kiều liền sợ hãi không thôi.

Một tên vội nghiêng đầu hướng giọng vào bên trong nói ra:

“Công tử, chuyện này giải quyết thế nào đây?”.

Dọc đường này bọn hắn không phải gặp chỉ mỗi ba người này mà còn gặp những người khác nữa, bất quá những người kia chỉ đòi một ngàn linh thạch một người thôi.

Lúc đó Khương Hy có suy tính của riêng mình nên mới xuất linh thạch ra, mặc dù đã sớm biết chuyện này sẽ không có hồi kết nhưng hắn muốn kiểm tra xem độ ‘dày mặt’ của đám người này ra sao.

Kết quả không làm hắn thất vọng, tu sĩ Hoàng Thành quả nhiên mặt dày, hơn nữa khẩu vị cũng rất lớn.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên nói ra:

“Tiếp tục đi, chuyện này ta sẽ giải quyết”.

Nghe vậy, hai tên gia nhân Trúc Cơ cảnh có chút hơi do dự, tu vi của Khương Hy bọn hắn biết rõ, cũng chỉ ngang với bọn hắn.

Hợp Lục Kiều và Hợp Bát Kiều nhìn qua thì không chênh nhau mấy nhưng trung kỳ cảnh và hậu kỳ cảnh khác nhau rất xa, coi như cả ba Hợp Lục Kiều cùng lên thì cũng đánh không lại Hợp Bát Kiều.

Huống hồ đối phương còn có hai Hợp Thất Kiều nữa.

Tên tu sĩ Hợp Bát Kiều nghe thấy giọng Khương Hy cùng nhìn biểu hiện của hai tên gia nhân thì hắn đã đoán được phần nào rồi, hắn liền cười ha hả lên rồi nói ra:

“Vị đạo hữu này, tu vi của ngươi hẳn là chưa đến Trúc Cơ cảnh hậu kỳ đâu nhỉ? Chi bằng xuất linh thạch ra, ta có linh thạch, ngươi được đi đường, đôi bên đều vui vẻ”.

Lời này của hắn rất lớn, cứ như là cố tình nói ra để cho những tên cường đạo khác nghe vậy. Nếu bây giờ Khương Hy đưa linh thạch thì càng về sau sẽ xuất hiện không ít tên mắt to hơn bụng đâu.

Khương Hy mỉm cười, thanh âm của hắn vang lên đáp:

“Ngươi cho rằng Hợp Bát Kiều vô địch rồi?”.

Tu sĩ Hợp Bát Kiều kia có chút nhíu mày lại không hài lòng, trong suy nghĩ của hắn, Khương Hy có lẽ là cố tình dây dưa không chịu đưa linh thạch, đợi sự việc lớn lên một chút sẽ có người đến đây.

Lấy luật lệ bảo hộ những người có tiền này thì đến lúc đó hắn cũng không cãi lý được.

Hoàng Thành không cấm tu sĩ tranh đấu cướp đoạt nhưng phải làm cho thật nhanh, đợi quan binh đến rồi thì người cướp lại thành người có tội.

Nghĩ vậy, tu sĩ Hợp Bát Kiều liền bùng nổ khí tức của mình ra, đồng dạng hai tên Hợp Thất Kiều kia cũng vậy.

Hai tên gia nhân của Khương Hy sợ đến run người, Khương Hy ở trong xe ngựa thấy thế liền thở dài, một ngón tay xuyên qua lớp màn che phía trước chỉ thẳng về phía tu sĩ Hợp Bát Kiều.

Thủy chi ý cảnh xuất hiện, pháp lực âm thầm tích tụ lại một điểm ở đầu ngón tay rồi bắn ra.

“Thần thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.

Có thủy chi ý cảnh gia trì, hư ảnh sóng biển xuất hiện bao phủ khuôn viên hai chục mét xung quanh này, thân thể của ba tên tu sĩ kia liền bị trấn trụ lại một chỗ.

Thần sắc của bọn hắn liền hoảng sợ không thôi, khí tức bùng nổ trước đó đột nhiên biến mất không còn tăm tích.

Một tiếng sát na trong không khí vang lên, một tia bạch quang xuyên qua thể nội của tu sĩ Hợp Bát Kiều rồi bắn xuyên qua mặt đất ở đằng sau.

Lực lượng được khống chế cực kỳ tinh xảo, đến lực bộc phát của bạo tạc cũng không xuất hiện.

Bạch quang biến mất, tu sĩ Hợp Bát Kiều ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tu vi rơi xuống Hợp Thất Kiều, Hợp Lục Kiều, Hợp Ngũ Kiều rồi dần dần rơi khỏi Trúc Cơ cảnh, Luyện Khí cảnh.

Cuối cùng, tu vi của hắn triệt để mất hết, thân thể mỗi lúc một già yếu dần. Thần sắc của hắn hoảng loạn kêu lên:

“Không, tu vi của ta... linh căn của ta...”.

Tại Hoàng Thành không được giết người nên Khương Hy quyết định hủy tu vi của tu sĩ Hợp Bát Kiều bằng cách đánh nát linh căn của hắn, để tránh người này còn đầy đủ thực lực về sau lại gây hoạ.

Không có linh căn hấp thụ thiên địa linh khí thì Linh Kiều sẽ tự động sụp đổ, từ đó tu vi sẽ dần dần trôi đi.

Tu sĩ Hợp Bát Kiều đã bị phế, thân thể không còn linh lực gia trì nên qua mỗi giây lại một già yếu hơn. Hai tu sĩ Hợp Thất Kiều kia thấy vậy liền sợ hãi không ngừng.

Loại áp lực bọn hắn vừa mới chịu ban nãy không phải là áp lực của Trúc Cơ cảnh, Trúc Cơ cảnh không thể tạo ra thế nghiền ép đến như vậy được.

Thanh âm của Khương Hy một lần nữa lại vang lên:

“Đi thôi”.

Hai tên gia nhân của Khương Hy thấy vậy liền giật mình, thần sắc nào dám khinh thường nữa, dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhưng một chỉ phế Hợp Bát Kiều cũng đủ rung động rồi.

Bọn hắn vội vàng cung kính đáp:

“Vâng, thưa công tử”.

Xe ngựa lại tiếp tục di chuyển, hai tu sĩ Hợp Thất Kiều kia nào dám cản đường nữa, bọn hắn nhanh chóng lôi người tu sĩ Hợp Bát Kiều bị phế kia sang một bên để nhường đường.

Những người xung quanh cũng không dám cản đường một chút nào, hư ảnh sóng biển vừa rồi cũng bao phủ lấy bọn hắn nên bọn hắn biết nguồn uy áp đó khủng khiếp bao nhiêu.

Bọn hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt nổi lên kiêng kỵ không ngừng.

Về phần những người thành công ‘bắt chẹt’ được những lần trước nhìn thấy cảnh này thì hai chân run rẩy không đứng nổi nữa.

Nếu không phải có người bên cạnh làm điểm tựa thì có khi đã ngồi rạp xuống dưới đất rồi.

Bọn hắn bây giờ mới nghiệm ra bản thân mình may mắn đến bực nào. Tu vi của bọn hắn cũng không chênh lệch so với tu sĩ Hợp Bát Kiều kia là mấy nên dù có thay vào đó thì cũng bị phế như thường.

Mặt khác, ban nãy khi hư ảnh sóng biển kia nổi lên, bọn hắn cảm nhận được ánh mắt của người ở trong xe ngựa kia đang nhìn lấy bọn hắn.

Một ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt, tựa như đang nhìn sâu kiến vậy.

Bọn hắn cứ nghĩ tất cả đều cảm nhận được ánh mắt này nhưng không, chỉ có những người ‘bắt chẹt’ trước đó mới cảm nhận được ánh mắt này.

Có tu sĩ Hợp Bát Kiều kia đi trước, bọn hắn sao lại không hiểu được số linh thạch bọn hắn đang cầm trong tay là gì.

Đây chính là lời mời của người trong xe ngựa kia.

Ngụ ý đại khái có thể hiểu thế này:

Nếu không muốn gặp phải hạ tràng như tu sĩ Hợp Bát Kiều kia thì đến trạch viện của ta.

Đương nhiên, ngụ ý này có chút thâm sâu, người thông minh mới có thể nhìn ra, còn người không thể nhìn ra tự nhiên sẽ âm thầm quay lưng bỏ đi.

Bất quá những người kia vừa đi không được năm bước thì hư ảnh sóng biển một lần nữa lại nổi lên, bạch quang một lần nữa lại hiện.

Sau tu sĩ Hợp Bát Kiều thì tiếp theo lại có thêm ba tu sĩ Hợp Lục Kiều cùng Hợp Thất Kiều khác bị phế tu vi.

Đến lúc này, những người đã ‘bắt chẹt’ trước đó dù không muốn hiểu cũng phải hiểu.

Bọn hắn không được quyền từ chối lời mời này.

Nghĩ vậy, sắc mặt của bọn hắn liền xám như tro tàn, xem ra bọn hắn không thể bước xuống con thuyền này rồi.

Xử lý xong những người từ chối lời mời của bản thân, Khương Hy liền dùng Cách Không Khiển Vật thu lại toàn bộ giới chỉ kia rồi ra lệnh cho gia nhân đánh ngựa đi tiếp.

Bốn người bị phế chỉ trong chớp mắt, bây giờ nào có ai dám cản đường đi của Khương Hy nữa.

Một tu sĩ Ngưng Dịch cảnh quan sát ở trên mái nhà thấy vậy liền run sợ không ngừng, mồ hôi tuôn ra hai bên thái dương không ngớt, miệng khẽ lẩm bẩm:

“Thần... Thần thông!”.