Huyền Môn Thiên Y

Chương 22: C22: Tôi sẽ đi tìm đổng huyện trưởng




Tại văn phòng chính quyền huyện Hoành Dương thành phố Giang Nam, Đường Hán ngồi đối diện với giám đốc văn phòng Vương Cường, trên bàn của Vương Cường có một tờ giấy nợ trị giá 60 vạn.

Đường Hán nói với Vương Cường: "Giám đốc Vương, ngài xem khi nào ngài có thể trả lại số tiền này cho tôi. Hiện tại nhà hàng của tôi đang rất cần số tiền này."

Vương Cường cầm giấy nợ lên xem xét rồi nói: "Tiểu Đường à, tôi biết cậu cần số nợ này, tôi cũng rất sốt ruột nhưng mà bây giờ bên tài vụ không có tiền, tôi cũng không còn cách nào khác. Cậu cứ tiếp tục chờ đi, chờ phòng tài vụ báo có tiền rồi tôi sẽ chạy đến giao cho các cậu ngay.”

Đường Hán nhìn ra rõ ràng Vương Cường đang trả lời có lệ với mình, anh lại hỏi tiếp: "Mấy vấn đề tài chính này do ai phụ trách vậy?"

"Phó huyện trưởng Đổng Kiến Bân." Vương Cường nói.

“Tôi sẽ đi tìm Đổng huyện trưởng*” Đường Hán nói. (hình như nam9 cố ý kêu vậy để nâng người kia lên)


"Được, nếu lãnh đạo chấp thuận, phòng tài vụ nhất định sẽ ưu tiên phân bổ kinh phí cho nhà hàng của các cậu." Vương Cường nói.

Nhìn thấy Đường Hán đi ra cửa, Vương Cường cười lạnh lộ vẻ khinh thường: "Ngu ngốc, lãnh đạo làm gì thừa thời gian quan tâm đến chuyện của cậu chứ, nói không chừng đến gặp mặt cậu còn chưa gặp được đâu."

Hắn ta cầm điện thoại di động trên bàn lên bấm số của Chu béo: "Này em họ, tên nhóc họ Đường kia đến rồi, em đừng lo, nó không lấy được một xu nào của anh đâu."

Đường Hán đã đi tới cửa phòng làm việc của Phó huyện trưởng, phòng này để cửa mở, theo bố trí thông thường thì phần lớn phòng lãnh đạo đều là phòng kép, gian ngoài là chỗ làm việc của thư ký, phòng lãnh đạo nằm bên trong.

"Anh tìm ai?" Một thanh niên đeo kính trông cực kì lịch sự có vẻ là thư ký lên tiếng hỏi.

“Tôi tìm Đổng huyện trưởng." Đường Hán nói.

"Ồ, huyện trưởng không có ở đây, ngài ấy đang họp." Thư ký nói.

Đường Hán thầm cười nhạo trong lòng, người này cho anh là kẻ ngu sao, nếu lãnh đạo không có mặt, anh ta còn cần ở đây canh chừng sao?

“Tôi đang vội, xin anh dẫn tôi đi gặp Đổng huyện trưởng.”


Vừa nói, Đường Hán vừa nhìn vào mắt thư ký đồng thời thi triển ra một chút Nhiếp Hồn Thuật.

Thư ký hơi sửng sốt một chút, sau đó nói: "Được, anh đi theo tôi."

Đổng Kiến Bân nhìn thấy Đường Hán thì có chút kinh ngạc, bình thường Tiểu Trương làm việc rất ổn thỏa, tại sao hôm nay lại dẫn người khác vào đây.

Lúc này thư ký Tiểu Trương cũng có chút bối rối, anh ta cũng đang thắc mắc có phải mình bị chập mạch gì khhắn ¡ sao lại dẫn thanh niên này vào gặp lãnh đạo như vậy chứ? Nhưng mà nếu người ta đã vào tới đây, anh ta cũng không có cách nào đuổi họ ra nữa.

"Đổng huyện trưởng, tôi tên Đường Hán, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông." Đường Hán nói.

Đổng Kiến Bân nhìn Đường Hán, dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm anh ta có thể xác nhận thiếu niên trước mặt không nguy hiểm, kế đó anh ta đã ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài.


Sau khi Tiểu Trương ra khỏi cửa, Đổng Kiến Bân liền hỏi: “Cậu muốn gì?”

Đường Hán nói: “Nếu tôi nhìn không lầm thì Đổng huyện trưởng đã đảm nhiệm chức vụ này nhiều năm rồi phải không?”

Đổng Kiến Bân cau mày, ánh mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào Đường Hán, lạnh lùng nói: "Cậu có ý gì?"

Đổng Kiến Bân thậm chí còn nghỉ ngờ Đường Hán là người do đối thủ phái đến để châm chọc mình, từ lúc hắn làm chức vụ này đến nay bên trên đã thay ba huyện trưởng rồi, nhưng mà dù đã có tận ba huyện trưởng rời đi, hắn vẫn không thể nào tiếp quản cái ghế đó. Thậm chí còn có rất nhiều người âm thầm gọi hắn là lão phó ngàn năm.

“Xét theo tướng mạo thì Đổng huyện trưởng có số làm quan vô cùng tốt. Mũi thẳng thì cực kỳ giàu có. Lẽ ra chức vụ của Đổng huyện trưởng không nên dừng lại ở đây, thế nhưng tại sao đến bây giờ anh vẫn không thể tiến thêm chút nào nữa?"