Huyễn Phượng Khúc

Chương 14: Chạy trốn




Đêm lạnh buốt, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Thiếu Vân phát hiện mình đang lạc vào trong một vùng sơn lâm như tranh vẽ. Dõi mắt nhìn về nơi xa, nơi đó xuất hiện một căn nhà tranh bằng trúc, bên cạnh là một đạo thác nước từ trên trời giáng xuống, lấp lánh như châu như ngọc, quang mang ngân sắc. Thác nước từ giữa không trung chợt đổi chiều, đồ vào trong hồ nước. Tiếng thác nước lớn như vậy lại không cảm giác điếc tai, trái lại như minh cầm tấu ngọc, nghe đến thần thanh khí sảng.

Trong tiếng gió mơ hồ như có tiếng trúc thanh truyền đến, trong sân róc rách tiếng nước chảy, nhìn khu sơn lâm này khiến hắn cảm thấy bình thản mà an tường.

Ta đang nằm mơ sao? Tô Thiếu Vân trong lòng tràn ngập nghi hoặc, lững thững tiến đến căn nhà tranh phía trước. Vừa mới đến gần, đột nhiên một đoàn bạch sắc chợt ngang trướt mắt, định thần nhìn lại, đoàn bạch sắc đó hóa ra là một con tuyết điêu toàn thân trắng muốt, trông thật khả ái, nó đang ngơ ngác đứng dưới mặt đất, oai cái đầu nhỏ nhìn Tô Thiếu Vân.

Tô Thiếu Vân đang muốn đến gần tuyết điêu, bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng hô hoán, theo thanh âm hô hoán, phía rừng trúc chợt lay động xôn xao xuất hiện một gã bạch y mỹ nam tử. Tô Thiếu Vân nhìn lại, nhất thời trừng mắt há mồm như tên ngốc, vì hắn phát hiện người nọ lại mang diện mạo nguyên bản của mình, thế nhưng hắn phảng phất dường như lại không thấy mình, đi thẳng xuyên qua, sau đó ôm lấy tuyết điêu quay trở về trúc gian.

Nằm trên vai hắn, tuyết điêu mở to đôi mắt linh động, nhìn chằm chằm Tô Thiếu Vân. Tô Thiếu Vân muốn gọi lại hỏi một chút, nhưng chợt phát hiện, bản thân mình không thể phát ra thanh âm, trong lúc cả kinh, trước mắt toàn bộ đột nhiên tiêu thất.

Tô Thiếu Vân mở mắt, quay đầu nhìn bốn phía. Những bài biện quen thuộc cho hắn biết mình vẫn còn trong Duy vương phủ, hóa ra đó chỉ là một giấc mộng.

Thế nhưng vì sao lại xuất hiện giấc mộng kì dị như vậy? Hắn hoàn toàn không thể giải thích nổi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung, có lẽ là đã qua nửa đêm. Tô Thiếu Vân nằm trên giường một hồi lại không ngủ được, hắn đành xuống giường, khoác thêm áo ra khỏi phòng.

Đứng trong đình viện, nhìn ánh trăng như ẩn như hiện qua làn mây, Tô Thiếu Vân như cảm thấy nỗi buồn dâng lên không ngớt, bất giác khẽ thở dài.

Lại đứng một hồi, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tô Thiếu Vân quay đầu nhìn lại, chợt kinh ngạc: “Là ngươi!”

Người tới chính là Triệu Duy Chi, hắn dần đến trước mặt Tô Thiếu Vân, hỏi: “Đã trễ thế này, ngươi ở chỗ này làm gì?”

“Những lời này hình như là ta hỏi ngươi mới đúng” – Tô Thiếu Vân nhướng mày nghi hoặc

“Ta ngủ không được, đột nhiên muốn đến gặp ngươi nên mới đến đây, ngươi vì sao trễ thế này còn chưa ngủ?” – Ngữ khí hắn tràn ngập quan tâm

“Ta gặp một giấc mộng kì quái, sau khi tỉnh lại có chút tâm phiền nên muốn đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa mà thôi”

“Giấc mộng gì?”

“Ta mộng thấy ta cùng sống chung với một con tuyết điêu”

“A? Thật đúng là quái mộng!” – Triệu Duy Chi bật cười

Hai người lại trầm mặc, một hồi sau Tô Thiếu Vân lên tiếng: “Chuyện Đại hoàng tử đã giải quyết?”

“Ân”

Lại trầm mặc, cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, Tô Thiếu Vân nói: “Ta phải về ngủ thôi”

“Trò chuyện với ta thêm chút nữa được không?”

“Cũng được” – Tô Thiếu Vân nhìn Triệu Duy Chi: “Ngươi muốn trò chuyện về cái gì?”

“Ngô” – Triệu Duy Chi suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nói: “Ta muốn biết chuyện về ngươi”

“Chuyện của ta? Không phải ngươi đã cho người tra nhất thanh nhị sở rồi sao?” – Tô Thiếu Vân nhếch môi, ngữ khí đầy châm chọc

Triệu Duy Chi chợt đỏ mặt, may là dưới ánh trăng mông lung nhìn không rõ: “Cái này không giống với chuyện đó”

“Có cái gì không giống? Mọi chuyện của ta ngươi đều đã biết, còn cái gì để tìm hiểu chứ?”

“Lẽ nào ngay cả nói chuyện…ngươi cũng không muốn nói chuyện cùng ta sao?” – Triệu Duy Chi sắc mặt xám xịt, khó khăn hỏi

“Ta không có ý đó, ngươi vì sao lại nghĩ như vậy?” – Tô Thiếu Vân kì quái nhìn hắn

“Nếu không có ý đó, ngươi vì sao ngay cả cùng ta nói một ít chuyện cũng không nguyện ý?”

“Ngươi…”

Tô Thiếu Vân muốn nói “…không thể nói lý” nhưng khi đến miệng lại nhịn xuống: “Ngươi tâm tình không tốt, ta không làm phiền ngươi nữa”

Nói xong, chân đã bước đi, nhưng Triệu Duy Chi kéo hắn lại. Đột nhiên bị kéo, cả người Tô Thiếu Vân  ngã nhào vào trong lòng hắn, Triệu  Duy Chi thừa cơ đem hắn ôm chặt

“Ngươi, buông ra!” – Tô Thiếu Vân hổn hển thở

Triệu Duy Chi cúi nhìn, hơi thở nóng hỏi phả ra trên mặt Tô Thiếu Vân: “Buông ngươi ra? Ta cũng muốn buông, nhưng ta lại không rõ vì sao lại bị ngươi hấp dẫn. Ngươi không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nhưng vì sao ta lại có dục vọng đối với ngươi? Ngươi nói cho ta biết đi”

Triệu Duy Chi vừa hỏi vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Tô Thiếu Vân

Tô Thiếu Vân nghiêng đầu, cố tránh sự đụng chạm của hắn

Thấy thế, Triệu Duy Chi thở dài một hơi, nhẹ đặt một nụ hôn trên mặt Tô thiếu Vân, sau đó buông hắn ra

Tô Thiếu Vân có chút kinh ngạc nhìn Triệu Duy Chi

Triệu Duy Chi xoay người, không nhìn hắn nói: “Ngươi nên đi ngủ sớm một chút, ta trở về”

“Nga, ngươi cũng ngủ sớm một chút” – Tô Thiếu Vân trả lời theo quán tính

Triệu Duy Chi chợt quay đầu lại như muốn nói gì, nhưng lại không nói, chỉ liếc mắt nhìn Tô Thiếu Vân sau đó ly khai.

Ánh trăng mờ ảo chiếu lên gương mặt sầu lo của Tô Thiếu Vân, chỉ thấy hắn chau mày như đang suy nghĩ về điều gì, bỗng nhiên khóe miệng hắn chợt mỉm cười, ngẩng lên nhìn bầu trời, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng sảng khoái mà trở về phòng

Ngày hôm đó, Triệu Duy Chi từ hoàng cung trở về, vừa đến đại môn, chợt phát hiện bầu không khí không bình thường, hắn cảm thấy kì quái. Đi được vài bước, bỗng nhiên minh bạch cảm giác kì quái này từ đâu mà ra: trong phủ một mảnh tĩnh lặng, không khí trầm mặc bao trùm

“Người đâu?” – Triệu Duy Chi hô to

Không ai đáp lại

Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, nhìn lại, phát hiện người đang vội vã chạy đến là tùy tùng theo hắn vào hoàng cung, thần sắc hoảng hốt khẩn trương

“Phát sinh chuyện gì?” – Triệu Duy Chi lớn tiếng hỏi

Trong đám tùy tùng, một gã sắc mặt tái nhợt, nói: “Bẩm…bẩm…báo Thái tử, người trong phủ toàn bộ đều bất tỉnh nhân sự”

“Ngươi nói cái gì?” – Triệu Duy Chi chợt cảm thấy sợ hãi

Gã tùy tùng càng hoảng sợ, lắp bắp trả lời: “Phủ…người trong phủ toàn bộ…toàn bộ té xỉu”

Triệu Duy Chi đang muốn bùng phát, chợt nghĩ đến một việc, sắc mặt đại biến, nhằm hướng địa phương Tô Thiếu Vân đang trụ

Triệu Duy Chi một cước đá văng cửa phòng, chợt ngây dại

Trong phòng, bóng dáng Tô Thiếu Vân hoàn toàn biến mất, mà Tô Nhật, Tô Nguyệt lại bị trói gô, miệng bi5nhet1 một khối vải. các nàng vừa thấy Triệu Duy Chi lập tức kêu to, bất quá miệng bị nhét vải, chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ

Triệu Duy Chi phục hồi tinh thần, liền bước đến cởi trói cho Tô Nhật, moi khối vải ra khỏi miệng, sốt ruột hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Công tử các ngươi đâu?”

Tô Nhật nước mắt trào ra, thở gấp nói: “Công tử bị người bắt đi rồi”

“Biết là ai không?”

Tô Nhật lắc đầu: “Ta không nhận ra bọn họ”

“Vậy bọn họ có đặc thù nào không?”

Tô Nhật lắc đầu, Triệu Duy Chi lắc lắc vai nàng gấp gáp hỏi: “Nhất định có! Ngươi biết rõ mà”

“A! Ta nhớ rồi, người đó bên thắt lưng có đeo một cái lệnh bài ghi ‘Tân vương phủ’ ” – Tô Nhật như chợt nhớ ra, hét toáng lên

“Tân vương phủ?” – Triệu Duy Chi nguy hiểm nheo mắt, thả Tô Nhật ra, đứng lên, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.

Triệu Vu Tân bị tước binh quyền, suốt ngày nhàn nhã ở trong nhà. Ngày hôm đó, tâm trạng hắn đang buồn bực, chợt có hạ nhân tiến vào bẩm báo: “Bẩm Đại hoàng tử, có người đưa đến một phong thư”

“Thư? Cái gì thư?” Triệu Vu Tân hồ nghi: “Đưa ta xem một chút”

Tiếp nhận phong thư hạ nhân đưa lên, Triệu Vu Tân mở ra nhìn, chỉ thấy trong thư viết:

“Nếu muốn thu hồi binh phù bị người cướp đi, chỉ cần bắt được khách quý của Triệu Duy Chi – Tô Thiếu Vân, là có thể thu hồi binh phù”

Triệu Vu Tân còn đang hồ nghi người gửi đến lá thư này cùng ý tứ trong thư, đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm ầm ĩ

“Xảy ra chuyện gì?” – Triệu Vu Tân một bên tiện tay trao lá thư cho hạ nhân, một bên đi ra ngoài xem chuyện gì phát sinh

Vừa đến phòng khách đã thấy Triệu Duy Chi đằng đằng sát khí vọt đến

Triệu Vu Tân chưa kịp hỏi có chuyện gì đã bị Triệu Duy Chi nắm áo, tàn bạo hỏi: “Mau giao Tô Thiếu Vân ra đây!”

“Ngươi nói Tô Thiếu Vân đó sao” – Bởi vì vừa xem qua lá thư, Triệu Vu Tân rất tự nhiên mà hỏi lại

“Quả nhiên là ngươi! Ngươi bắt Tô Thiếu Vân giấu ở đâu?” – Triệu Duy Chi gầm lên

“Ngươi bị thần kinh à? Mau buông ra!”

“Muốn ta buông ra? Vậy thì mau giao Tô Thiếu Vân ra đây!”

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì” – Triệu Vu Tân một bên bài khai tay củ a Triệu Duy Chi, một bên từ tốn nói

“Ngươi sao lại không biết ta đang nói cái gì?” – Triệu Duy Chi cười nhạt: “Ngươi bắt Thiếu Vân, bất quá là muốn bức ta giao binh phù ra mà thôi, ngươi nghĩ ta không biết?”

Triệu Vu Tân sửng sốt: “Nguyên lai binh phù là ngươi trộm! Tốt, hóa ra đám cường đạo kia là người của ngươi” – Triệu Vu Tân tức giận

Triệu Duy Chi trong lòng thầm kêu không xong, trong lúc nóng ruột lại làm lộ hết thảy, nhưng hắn cũng không quản được nhiều như vậy, tiếp tục nắm lấy Triệu Vu Tân tra hỏi nơi giam giữ Tô Thiếu Vân

Triệu Vu Tân từ lâu đã không cam lòng nhường ngôi vị Thái tử, nên bây giờ cũng tức giận hét to: “Đúng vậy, Tô Thiếu Vân nằm trong tay ta, nếu muốn cứu hắn thì giao trả bình phù ra đây!”

“Ngươi!” – Triệu Duy Chi tức giận xuất một quyền đấm vào mặt hắn, trên mặt Triệu Vu Tân lúc này dần xuất hiện một đạo ứ huyết

“Ngươi dám đánh ta!” – Triệu Vu Tân giật mình không tin nổi

“Ngươi nếu không giao ra Tô Thiếu Vân, ta không chỉ đánh ngươi mà còn có thể phóng hỏa cả cái Tân vương phủ này” – Triệu Duy Chi uy hiếp

“Các ngươi tất cả đều mù sao? Còn không mau lên đây cản lại cho ta!” – Triệu Vu Tân hét lên với đám hạ nhân đang trừng mắt ngốc một bên

“Ai dám đi lên?”

Bị ánh mắt sắc bén của Triệu Duy Chi đảo qua, hơn nữa ngại thân phận của hắn, nên đám người rốt cuộc động cũng không dám động

“Các ngươi….một lũ vô dụng!” – Triệu Vu Tân chửi ầm lên

Thấy Triệu Duy Chi lại muốn xuất ra một quyền, Triệu Vu Tân vội kêu to: “Ta không có bắt Tô Thiếu Vân, hôm nay là lần đầu tiên ta nghe đến tên đó, tin hay không thì tùy ngươi”

“Ngươi nghĩ có thể gạt ta?” – Triệu Duy Chi hừ lạnh

“Cái kia…Thái tử…”  – Gã hạ nhân cầm lá thư run rẩy

“Chuyện gì?” – Triệu Duy Chi quát lên

Người nọ sợ hãi, nói cũng nói không ra, cả kinh run rẩy đưa lá thư đang cầm trong tay ra: “Đây..đây là…vừa có người gửi qua…thư”

Triệu Duy Chi không nhịn được nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt thay đổi

Triệu Vu Tân nhân cơ hội giãy ra khỏi tay Triệu Duy Chi

Triệu Duy Chi vì Tô Thiếu Vân thất tung mà nhất thời rối loạn, khi hắn vừa nhìn qua lá thư, tĩnh hạ tâm suy nghĩ, thoáng chốc minh bạch mình bị trúng kế,  vội vã xoay người đi ra ngoài

Thấy Triệu Duy Chi định bỏ đi, Triệu Vu Tân nắm vội giật hắn lại: “Mau trả binh phù cho ta!”

Triệu Duy Chi cố sức bỏ hắn ra, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng Triệu Vu Tân há cỏ thể bỏ qua? Đuổi theo hai bước yêu cầu hắn trả lại binh phù, kết quả, hai người nhào vào đánh nhau, những người đứng xung quanh không ai dám đến gần tách hai gã “con trời” ấy ra, mặc dù có điểm buồn cười nhưng lại không dám cười ra mặt, không thể làm gì khác hơn là đứng một bên nhịn cười

Chờ khi Triệu Duy Chi có thể thoát khỏi Triệu Vu Tân quay về Duy vương phủ thì, người trong phủ bị hôn mê cũng đã tỉnh lại, nhưng bóng dáng Tô Nhật, Tô Nguyệt thì biến mất, khiến hắn giận sôi gan

Cách đô thành Triệu quốc Hạo Điều hai mươi dặm có một thành nhỏ là Ngô Huyền, lúc này có một chiếc xe ngựa đang đi tới, trên xe có bốn người, hai gã thư sinh đều có một chòm râu, cùng hai gã thư đồng

“Công tử, ngươi biết không? Tên Triệu Duy Chi kia khi nghe ngươi bị Triệu Vu Tân bắt đã nổi giận đùng đùng phóng đi cứu ngươi ngay a” – Một gã thư đồng cười cười

“Mị lực ghê gớm thật!” – Một gã thư sinh quay nhìn gã thư sinh còn lại, nhận xét

Bốn người này, không ai xa lạ chính là bọn người Tô Thiếu Vân

Nghe Hàn Phàm Lâm pha trò, Tô Thiếu Vân thở dài: “Tuy Triệu Duy Chi đối xử ta rất tốt, nhưng tâm ta ại không ở nơi đó, lưu lại thì thật có lỗi với hắn”

“Thế nhưng, công tử, ta không rõ vì sao phải giả như ngươi bị Triệu Vu Tân bắt đi?” – Tô Nhật thắc mắc

“Đây chính là việc khiến ta bội phục ngươi” – Hàn Phàm Lâm cười nói: “Sở dĩ làm như bị Triệu Vu Tân bắt đi, thứ nhất là để có thêm nhiều thời gian đào tẩu, thứ hai là để Triệu Vu tân biết binh phù nằm trong tay Triệu Duy Chi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua, như vậy, Triệu Duy Chi phải day dưa ứng phó với hắn , không rảnh bận tâm đuổi theo chúng ta, mà đuổi cũng không kịp, như vậy chúng ta mới có khả năng an toàn ly khai Triệu quốc. Thiếu Vân, ta nói vậy có đúng không?”

Tô Thiếu Vân mỉm cười gật đầu

“Công tử, chúng ta càng ngày càng sùng bái ngươi! Làm sao bây giờ?” – Tô Nhật, Tô Nguyệt ánh mắt sáng lên nhìn Tô Thiếu Vân

“Các ngươi, hai nha đầu này!” – Tô Thiếu Vân cười cười giơ tay như muốn kí đầu hai tên “thư đồng” đang trưng cái bộ mặt “ngây thơ vô (số) tội” (cái này ta chém)