Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1723: Bạch nhãn lang (1)




Chỉ cần nô dịch được U Minh Vũ Đế, hắn liền nắm giữ một tên nô bộc Vũ Đế tam trọng, cử động bực này, ở toàn bộ đại lục, cũng cực kỳ hiếm thấy, có thể nói biến thái.

Ầm ầm ầm!

Lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn đáng sợ, không ngừng nghiền ép xuống dưới.

Chỉ là linh hồn của U Minh Vũ Đế so với đám người Anh Túc Vũ Đế thực sự là cường đại hơn quá nhiều, Diệp Huyền lần lượt nỗ lực gieo xuống lạc ấn, đều bị lực lượng linh hồn của U Minh Vũ Đế tách ra.

Nhưng Diệp Huyền không hề từ bỏ, lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn điên cuồng thử nghiệm.

Cuối cùng ở lần thứ mười tám, một đạo lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn, rốt cục lạc ấn ở trong linh hồn của U Minh Vũ Đế.

- Thành công!

Thấy mình mình thật sự nô dịch được một tên Hải tộc Vũ Đế tam trọng, trong lòng Diệp Huyền nhất thời mừng như điên, biểu hiện kích động.

- Hô!

Hắn thở phào một hơi.

Lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn vẫn kém một chút a.

Nếu như không phải có Dao Nguyệt Vũ Đế hỗ trợ, hắn tuyệt đối không thể nô dịch được U Minh Vũ Đế.

Trong lòng nghĩ như thế, động tác trên tay Diệp Huyền không ngừng, khống chế Thôn Phệ Võ Hồn lưu lại lực lượng lạc ấn, lợi dụng Ngự Thú Quyết, tràn ngập toàn thân U Minh Vũ Đế.

Một lát sau.

Hồn Hải của U Minh Vũ Đế triệt để bình tĩnh lại, mà luồng lực lượng của Hải Thần chi tuyền kia, nhưng bị Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền hấp thu, hóa thành hư vô.

- Doanh Thai, được rồi.

Diệp Huyền hơi mỉm cười nói.

Dao Nguyệt Vũ Đế dừng lại khúc luật, nhìn thấy U Minh Vũ Đế trước còn điên cuồng chém giết, thần tình cực kỳ thành kính đứng ở bên người Diệp Huyền, chợt hơi khom người.

- Chủ nhân.

Nó cung kính nhìn Diệp Huyền, từ sâu trong linh hồn lan truyền ra cúng bái, thần phục.

- Ngươi...

Dao Nguyệt Vũ Đế trừng lớn hai mắt, môi anh đào khẽ nhếch, vẻ mặt khiếp sợ.

Mặc dù nàng biết Diệp Huyền nô dịch U Minh Vũ Đế, nhưng không có nghĩ đến, dĩ nhiên thật sự thành công.

U Minh Vũ Đế là ai? Kẻ thống trị của Hải tộc ở ngoại hải, Vũ Đế tam trọng, đại lục cự phách.

Nhân vật như vậy, mỗi cái đều là hạng người nghịch thiên, nếu như đem nhân sinh của mỗi một Vũ Đế tam trọng, đều ghi chép xuống, hầu như mỗi người đều là nhân vật chính.

Không có cơ duyên nghịch thiên, không có thiên phú kinh người, không có sinh tử rèn luyện, là căn bản không có thể trở thành Vũ Đế tam trọng.

Nhưng hôm nay, chính là một cự phách như thế, lại bị nô dịch.

Chuyện này...

Dao Nguyệt Vũ Đế có thể cảm nhận được, khí tức trên người Diệp Huyền nhiều nhất chỉ là nhất trọng đỉnh phong, nhưng hắn có thể nô dịch Vũ Đế tam trọng.

So với trăm năm trước, chí ít ở trên võ đạo, Tiêu Dao hắn quả thực đáng sợ hơn quá nhiều.

Không chỉ Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân ở một bên cũng há hốc mồm.

- Ta sát, điện hạ đây cũng quá trâu bò đi, hiện tại lão Kim ta nhiều nhất cũng chỉ nô dịch được Yêu Đế nhị trọng đỉnh phong, điện hạ thậm chí ngay cả Hải tộc Vũ Đế tam trọng cũng có thể nô dịch, nói như vậy, chẳng phải là cũng có thể nô dịch Yêu Đế tam trọng sao?

Kim Lân thân là Huyền thú Yêu Đế, biết rõ vượt cấp nô dịch độ khó như thế nào, trong đó mấu chốt nhất, chính là cường độ linh hồn.

Không có thủ đoạn nô dịch nào nghịch thiên như thế, kết quả cuối cùng, là quy kết đến phương diện linh hồn.

Nếu như cường độ linh hồn của bản thân nô dịch giả không cao, nhưng mạnh mẽ nô dịch một người linh hồn mạnh mẽ hơn mình, không những không thể thành công, trái lại linh hồn sẽ tan vỡ, vẫn lạc mất mạng.

Vì lẽ đó ở Yêu thú giới, vượt cấp nô dịch, là một loại hành vi vô cùng nguy hiểm, ở Yêu Thần cung lâu như vậy, ngoại trừ Kim Lân, hắn còn chưa từng thấy Huyền thú khác có thể vượt cấp nô dịch Yêu tộc.

Nhưng hiện tại, Diệp Huyền cho hắn một rung động thật lớn.

- À, xem Tất Phách Yêu Đế kia sau này còn dám ở trước mặt mình hung hăng hay không, lần sau lại hung hăng, để điện hạ trực tiếp nô dịch nó.

Trong lòng Kim Lân hưng phấn thầm nghĩ.

Còn Dạ Vũ Vũ Đế cùng rất nhiều cường giả Hắc Long cung ở một bên, đầu óc hoàn toàn bối rối, căn bản không hiểu phát sinh cái gì.

Vèo vèo vèo!

Một đám người, trong nháy mắt vây quanh Diệp Huyền, U Minh Vũ Đế cùng với Kim Lân lại.

- Dao Nguyệt tiền bối, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao Hải tộc U Minh Vũ Đế sẽ xưng hô người này là chủ nhân.

Sắc mặt của Dạ Vũ Vũ Đế lạnh lùng nghiêm nghị nói, trong con ngươi phóng ra sát cơ.

- Còn có tên này, lại là Yêu tộc Yêu Đế, có thể cùng Hải tộc là một nhóm hay không.

Dạ Vũ Vũ Đế lại chỉ tay Kim Lân.

Hình thể khổng lồ của Kim Lân vừa nhìn chính là Yêu tộc, mà ở Thiên Huyền đại lục, Nhân tộc cùng Yêu tộc luôn bất hòa, Dạ Vũ Vũ Đế nói, để vô số cường giả Hắc Long cung từ trong hang động kia không ngừng lao ra, dồn dập sản sinh hoài nghi.

Bị nhốt ở Vô Tận Hải trăm năm, rất nhiều cường giả của Hắc Long cung trong lòng đã sớm tràn ngập sát cơ trả thù, bây giờ đám người Hư Không Pháp Vương chết, đầu mâu ngay lập tức nhắm ngay Diệp Huyền cùng Kim Lân.

- Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì?

Con ngươi của Kim Lân lập tức trợn tròn, cả giận nói:

- Dám nói Kim gia ngươi cùng Hải tộc một nhóm, con mắt chó nào của tiểu tử ngươi nhìn thấy Kim gia cùng Hải tộc một nhóm? Nếu không phải Kim gia ta cùng điện hạ liều mạng chiến đấu, bạch nhãn lang bị nhốt ở Vô Tận Hải trăm năm như ngươi, còn không biết bị khốn tới khi nào.

- Hừ, ai biết này có phải là âm mưu của các ngươi hay không.

Dạ Vũ Vũ Đế hừ lạnh nói.

Dạ Vũ Vũ Đế nói, để hết thảy cường giả Hắc Long cung ở đây mỗi cái vẻ mặt cảnh giác, dồn dập vây quanh bọn họ.

Khí tức doạ người tỏ khắp, không ngừng có cường giả từ bên trong lướt ra, không ra chốc lát, thì có gần mười tên Vũ Đế nhị trọng, cùng với mười mấy tên Vũ Đế nhất trọng, hoàn toàn vây quanh đám người Diệp Huyền.

Khí tức trên người những Vũ Đế này đều có chút uể oải suy sụp, sắc mặt cũng có chút bạc nhược, hiển nhiên là bị nhốt ở trong Vô Tận Hải trăm năm, quanh năm không thấy được Thái Dương, cộng thêm nước biển cọ rửa, đã biến thành dáng vẻ ấy, nhưng từng cái từng cái tu vi là thật sự.

Diệp Huyền hơi nhướng mày, hắn không nghĩ tới mình nô dịch U Minh Vũ Đế, sẽ đưa tới Hắc Long cung hoài nghi.

- Các ngươi đều đang làm gì?

Dao Nguyệt Vũ Đế quát lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn đảo qua rất nhiều Vũ Đế ở đây:

- Còn không tránh ra cho ta, lẽ nào vừa nãy các ngươi không nhìn thấy đám người Hư Không Pháp Vương muốn giết hắn sao? Các ngươi chính là đối xử ân nhân của mình như thế?