Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 322: Đại vương tử Triệu Phong (1)




Sở Vân Phi không ngờ, mình tìm kiếm một phen, tra tới tra lui, cư nhiên kết quả lại tra ra một lão sư giả mạo, nếu như vậy thì chẳng phải là học viên kia căn bản cũng không phải học viên của Huyền Linh học viện hay sao?

Cẩn thận nghĩ lại, Sở Vân Phi đột nhiên cảm thấy đúng là có thể.

Không phải là gã xem thường Huyền Linh học viện, mà là theo như gã thấy, lấy thực lực của Huyền Linh học viện, muốn dạy dỗ ra được đệ tử như vậy, căn bản là chuyện không thể nào.

- Chẳng lẽ là đệ tử của đại quốc nào đó trong liên minh thập tam quốc, hay là thiên tài của những tông môn tới từ các đại quốc kia, ra ngoài lịch luyện, vô tình đi tới Lưu Vân Quốc, cho nên mới gây ra một trò khôi hài như vậy?

Nghĩ tới đây thì đúng là cũng có thể lắm, nghĩ thử xem, vị thiên tài của đại quốc nào đó dưới sự dẫn dắt của trưởng bối, vô tình đi tới vương thành của Lưu Vân Quốc, muốn xem thử thiên tài của Lưu Vân Quốc ra sao cho nên mới tới Huyền Linh học viện, kết quả nghe thấy chuyện mình muốn chiêu đồ đệ.

Bản thân mình là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc, cũng có tiếng tăm, đối phương muốn tới khảo hạch một phen, cũng là chuyện bình thường.

Điều này cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao quản sự trung niên kia vì không kiếm chác được gì, không ghi lại tư liệu của đối phương, còn đối phương cũng không chủ động nhắc tới chuyện này.

Dù sao thì thiên tài của đại quốc khác, há lại thật sự có thể trở thành đệ tử của mình, nếu đổi lại là học viên của Huyền Linh học viện, không có đăng ký tư liệu thì nhất định sẽ chủ động đưa ra nghi vấn.

Nghĩ vậy, trong lòng Sở Vân Phi nhịn không được liền cảm thấy mất mác.

Bất quá, gã cũng không hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

- Lý phó viện trưởng, chuyện này xin làm phiền ngươi, kính xin ngươi giúp ta điều tra rõ ràng một phen, nếu như tra ra tin tức của người giả mạo thì nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất báo cho ta biết.

Sau khi hàn huyên thêm một lát, Sở Vân Phi liền trở về cấm vệ quân, đồng thời phát động cấm vệ quân, giới nghiêm toàn thành, điều tra những người tới từ bên ngoài, đặc biệt là tung tích của một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp.

Nhất thời, toàn bộ vương thành đều bàng hoàng, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì,.

Chỉ là dù cho bọn họ có tìm kiếm như thế nào đi nữa, lại không thể tìm tới trên đầu Vân Ngạo Tuyết và Diệp Huyền.

Vô luận là Lý phó viện trưởng hay là Sở Vân Phi đều không thể ngờ rằng, người bọn họ muốn tìm kiếm đang ở tại Huyền Linh học viện, hơn nữa, quả thật là lão sư và học viên của Huyền Linh học viện.

Chỉ là năm nay Vân Ngạo Tuyết vừa mới gia nhập học viện, trên danh sách lão sư cũng không kịp ghi lại tư liệu của nàng, còn giám thị lệnh của nàng cũng là từ một con đường đặc biệt nào đó mới có được, căn bản không có ai biết, cho nên mới trực tiếp gây nên màn khôi hài như vậy.

Diệp Huyền đương nhiên không biết, bản thân mình tùy tiện tham gia một cái khảo thí cư nhiên lại gây ra sóng gió lớn như vậy.

Thực tế là dù cho hắn có biết được đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không để trong lòng.

Sau khi thay bát vương tử chúc mừng gã đạt được vị trí đứng đầu phong vân bảng xong thì Diệp Huyền lại trở về học viện lần nữa, gặp mấy người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y.

Trong khoảng thời gian hai tháng này, hai người tu luyện đột nhiên tăng mạnh, trong đó Lãnh Dĩnh Oánh đang chuẩn bị trùng kích võ sư huyền võ cảnh, còn Phượng Nhu Y thì cũng đang trùng kích võ sĩ tam trọng, hơn nữa mơ hồ cũng đã có dấu hiệu đột phá.

Diệp Huyền biết rõ, đây là bởi vì bản thân thiên phú của hai người đã rất tốt, lại thêm tu luyện công pháp mà mình đã cải biến qua, cộng thêm được mình chỉ điểm đôi chút, có thể có được thành tựu như vậy, cũng là bình thường thôi.

Chính là Trần Tinh cũng đã đạt tới võ sĩ nhị trọng đỉnh phong rồi, bắt đầu trùng kích cảnh giới võ sĩ tam trọng.

Diệp Huyền trở về tới học viện thì tốn một ngày trời, cẩn thận giảng giải cho ba người, sau khi chỉ đạo một phen thì lại tiếp tục tiến nhập vào bế quan tu luyện.

Tuy rằng thời gian mấy tháng này hắn liên tục đột phá từ võ sư nhất trọng tới võ sư tam trọng, nhưng Diệp Huyền biết rõ, đột phá nhanh như vậy thì căn cơ của hắn cũng không phải đặc biệt vững chắc, phải củng cố một phen, mới có thể tiện về trùng kích cảnh giới địa võ sư.

Diệp Huyền kiếp trước, bởi vì cái gì cũng không hiểu, cho nên tu luyện giai đoạn trước kỳ thật cũng không phát huy tiềm lực cơ thể tới mức tận cùng.

Bởi vậy cho nên tới hậu kỳ, tiềm lực hao hết, tiến bộ lập tức liền trở nên chậm chạp, cho dù về sau này hắn đã trở thành hồn hoàng bát phẩm, luyện dược sư cửu phẩm, ở phương diện võ đạo cũng dừng tại cảnh giới võ hoàng bát phẩm.

Còn đời này, Diệp Huyền tuyệt đối không cho phép bản thân mình lại xảy ra tình huống như vậy một lần nữa, cho nên hắn mới bế quan ở tu luyện pháp, tiêu trừ những tai họa ngầm trên thân thể hình thành bởi vì mình đột phá quá nhanh.

Ngay lúc Diệp Huyền đang tu luyện, bên trong vương cung, trong một căn phòng trang hoàng xa hoa lộng lẫy, lục vương tử đang ngồi trên giường.

Trước người gã là một thiếu nữ có dáng người nóng bỏng, chỉ mặc một kiện tiết y mỏng manh, đang ngồi xổm trước mặt gã, trước sau mút vào thứ gì đó.

Thân hình của nàng nóng bỏng, bờ lưng trơn bóng lõa lồ ra, trơn mịn như sa tanh, cái mông cong vểnh lên, khe rãnh sâu hun hút, cỏ thơm um tùm, càng mang theo một ao nước mê người, đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới bốc lửa.

Đặc biệt là đôi mắt mê người kia, vũ mị ngẩng đầu nhìn lục vương tử, cái miệng đỏ hồng phun ra nuốt vào, khóe miệng có tia dịch chảy ra, câu hồn người.

Môi anh đào của đối phương phun ra nuốt vào vài cái thì bụng dưới của lục vương tử liền có cảm giác không thể khống chế nổi, cả người đột nhiên bật dậy.

- Điện hạ, ta muốn!

Thiếu nữ nũng nịu mở miệng, thanh âm dụ hoặc.

Lục vương tử gầm nhẹ một tiếng, nhào nhanh qua.

Phụt!

Chỉ mới một cái thì liền có một cỗ dịch nóng rẫy bắn ra từ trên người lục vương tử, trong đầu gã nháy mắt liền trống rỗng.

Lại bắn sớm!

- Mẹ kiếp.

Sắc mặt của lục vương tử tối sầm, một cước đá thiếu nữ như yêu tinh kia lăn qua một bên, mặc cho nàng kêu la đau đớn, cũng không hề có lòng thương hương tiếc ngọc.

- Người đâu!

Gã quát khẽ một tiếng, lập tức có một gã hộ vệ đi vào, hai mắt nhìn thẳng, quỳ xuống.

- Diệp Huyền bây giờ đang làm cái gì?

Lục vương tử nghiến răng nghiến lợi hỏi.