Huyền Thiên

Chương 116: Làm mất mặt (hạ)





Hắn biết rõ, đây không còn là vấn đề có thể ăn nữa rồi, năng lượng ẩn chứa trong các loại thực vật bổ dưỡng này vô cùng bàng đại, hắn có thể cảm giác rõ ràng, tuy rằng rất muốn ăn nhiều một chút, nhưng thân thể không chịu nổi a, còn lão đại thì phảng phất như không hề bị ảnh hưởng. Điều này nói rõ cái gì? Liên tưởng tới thể lực và năng lực khôi phục sức khỏe bưu hãn của lão đại, trong lòng Phong Mã Ngưu ngưỡng mộ vạn phần.

- Mọi người đều đã ăn xong rồi sao?

Đúng lúc này, Linh Lung và Tiêu Vân bước tới, nhìn Dương Thiên Lôi tiếp tục ăn uống điên cuồng, tựa hồ vô cùng kinh ngạc, hỏi.

- Được rồi!

Dương Thiên Lôi là người thứ nhất đứng lên. Tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện, nhưng hắn cũng không muốn biểu hiện quá mức khiến mọi người chú ý. Vì vậy chỉ có thể tạm thời ủy khuất bao tử của chính mình rồi. Vì sao đi nữa ngày mai cũng có thể tiếp tục ăn những thức ăn này, không cần phải vội vã nhất thời.

- Nếu đã được rồi, vậy hiện tại chúng ta dẫn mọi người tới nơi ở tạm thời. Hương Hương, nữ đệ tử các ngươi đi theo ta. Nam đệ tử sẽ do Tiêu Vân dẫn đi. Chúng ta đi thôi!

Linh Lung dừng ánh mắt trên người Dương Thiên Lôi một chút, nhẹ giọng nói. Đọc Truyện Online



Dưới dự dẫn đường của Tiêu Vân, hơn mười phút sau, mọi người tới môt biện viện tương đối rộng lớn, rất nhiều phòng ốc cổ phác, giản đơn san sát với nhau, kỳ hoa dị thảo trải rộng chính giữa, tiểu kiều nước chảy, nhìn thoáng qua, toàn bộ biệt viện dĩ nhiên có một loại cảm giác giống như thế ngoại đào viên.

- Ba ngày này, các ngươi sẽ ăn ở nơi này, các ngươi tự động tới phòng cơm là được, các ngươi nhớ kỹ, tiên thảo linh vật trong viện đều là do phái ta tỉ mỉ nuôi trồng, nghìn van lần không được lộn xộn. Trong phòng các ngươi đã sớm đặt một ít tư liệu giới thiệu, vì vậy trong ba ngày này tốt nhất nên ở trong phòng không nên đi loạn, quen thuộc với môn quy, điều lệ và tình huống cơ bản của phái ta? Đã biết rồi sao?

Tiêu Vẫn dẫn mọi người tới nơi ở, nhẹ giọng phân phối nói.

- Hiểu rõ!

Mọi người cùng kêu lên đáp.

- Tốt lắm, gian phòng khối khu vực này dành cho đế quốc Cát Ương các ngươi, trên gian phòng đã sớm có dán tên của ọi người, các ngươi đi thôi! Ba ngày sau sẽ có người tới đón các ngươi, ta đi trước!

Tiêu Vân nói xong, liền chậm rãi rời khỏi biệt viện.

Sau khi Tiêu Vân rời đi, rốt cuộc đã không còn người của Trảm Không Kiếm Phái bên cạnh, mọi người đều thở ra một hơi thật dài, nhất thời trao đổi sôi nổi.

- Trảm Không Kiếm Phái quả thực là trâu bò a, lão đại, xem những hoa cỏ này, tất cả đều là linh dược, mang tới thành Cực Dương sẽ là bao nhiêu tiền nha?

Hai mắt Phong Mã Ngưu tỏa sáng nhìn vào kỳ hoa dị thảo trong viện, biểu tình kích động nói, hắn từ nhỏ đã bần hàn, trong tất cả mọi người không cần nghi ngờ chính là người mẫn cảm đối với tiền nhất.

- Ca chỉ muốn ăn thôi!

Hai mắt Dương Thiên Lôi tỏa sáng, mạnh mẽ nuốt nước miếng, không biết vì sao, trong lòng hắn dĩ nhiên tuôn ra dục vọng cường liệt muốn thôn phệ những hoa cỏ này trong đầu.

- Hừ, đừng làm mất mặt chúng ta!

Một đạo thanh âm không hài hòa bỗng nhiên vang lên, Lôi Hoành suốt đường đi luôn ẩn nhẫn, vẻ mặt khinh thường nhìn Dương Thiên Lôi và Phong Mã Ngưu nói.

Tuy rằng Lôi Hoành biết rõ hiện tại không phải thời điểm đối phó với Dương Thiên Lôi, thế nhưng hắn không thể áp chế được lửa giận trong lòng, không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Dương Thiên Lôi thì hắn có một loại xung động bạo phát. Có thể nói, hắn đối với Dương Thiên Lôi đã chén ghét tới cực điểm, hận không thể lập tức đạp Dương Thiên Lôi thành bánh thịt.

Trên đường tới đây, tuy rằng mọi người ngồi trên lôi cưu, bởi vì có kết giới bao phủ, căn bản không thể nói chuyện với nhau như bình thường, thế nhưng Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đánh mắt đưa tình, người tới ta đi, bộ đáng chàng chàng thiếp thiếp đã sớm để Lôi Hoành nghẹn khuất khó nhịn.

Lúc này đã không có người của Trảm Không Kiếm Phái bên cạnh, hơn nữa ngày hôm nay Tiêu Hà nói căn cứ vào thuộc tính và thành tích để chọn lựa đệ tử, khiến lòng tin của hắn một lần nữa bành trướng, người khác không rõ ràng lắm, nhưng chính hắn đương nhiên rõ ràng, nguyên nhân được Trảm Không Kiếm Phái chọn trúng truyển sớm không phải là thân phận đệ nhất của Lôi Hoành trong học viện Cực Dương, Tinh giả cấp sáu đỉnh phong hệ kim lúc mười tám tuổi, tuy rằng như vậy đã là thiên tài, nhưng cũng không phải là đỉnh cao, còn chưa đủ tư cách để Trảm Không Kiếm Phái chọn trúng tuyển, bởi vì hắn còn có thực lực ẩn dấu của mình --- lôi thuộc tính.

Hệ kim vốn là thuộc tính thiên về lực sát thương mạnh nhất trong ngũ hành, mà từ hệ kim diễn biến thành lôi thuộc tính càng có uy thế hủy thiên diệt địa, hơn nữa lôi thuộc tính là một loại khó cảm ngộ nhất trong tất cả các thuộc tính, có thể nói cực kỳ hiếm thấy, vạn người chỉ có một.

Đương nhiên, nguyên nhân Lôi Hoành có thể cảm ngộ được coi như là nỗ lực của bản thân và cơ duyên xảo hợp mới tạo thành. Hơn nữa là cơ duyên xảo hợp không thể phục chế --- tẩu hỏa nhập ma.

Tẩu hỏa nhập ma, đối với bất cứ tu luyện giả nào mà nói chính là tồn tại giống như bóng đè, tuyệt đại đa số tình huống không phải trả giá bằng sinh mệnh thì là tu vi tan biến, rất ít người có thể vượt qua được. Thế nhưng một khi an toàn vượt qua lại có chỗ tốt rất lớn đối với con đường tu luyện. Vô luận là tâm tính hay tu vi đều sẽ đề cao hẳn một bậc.

Từ nhỏ Lôi Hoành đã tranh cường hiếu thắng, không bao giờ chiu thua, vì vậy hắn tu luyện tương đối khắc khổ, có thể nói là vì cái lợi trước mắt để hắn tu luyện vô cùng điên cuồng, ngay cả thời tiết mưa gió bão giật cũng chưa từng nghỉ ngơi. Vì có nguyên nhân như vậy khiến hắn tại một ngày dông tố sấm sét vô ý tẩu hóa nhập ma, một tia lôi lực quán chú vào kinh mạch của hắn, bất quá người này có thể mạnh mẽ chịu đựng được, ngược lại nhân họa được phúc, thành công cảm ngộ lôi thuộc tính.

- Làm mất măt? Chúng ta chí ít còn là người, có mặt để hiện ra, như loại không bằng cầm thú như ngươi, ngươi cũng thử hiện mặt lên cho mọi người nhìn?

Dương Thiên Lôi không chút sợ hãi, xoay người dừng lại trên người Lôi Hoành, khinh thường nói.

- Khụ khụ… Lão đại, như vậy không phải làm khó người ta sao? A xin lỗi, ta nói sai rồi, hẳn là nhà họ Thú mới đúng, Thú gia cũng không phải người, làm sao mất mặt? Thú gia không có mặt, cần gì phải hiện mặt?

Phong Mã Ngưu đã sớm không quen nhìn đám ngốc bức Lôi gia, cả dám túm năm tụm ba tự đắc hơi trời, từ Lôi Văn Vú tới Lôi Hoành Lôi Kính, người nào không nghếch múi thật sao? Trước đây Phong Mã Ngưu không dám quang minh chính đại nhục mã Lôi Hoành, nhưng hiện tại Phong Mã Ngưu tự nhiên không dễ dàng tha thứ, vì vậy hắn vốn là kẻ nghèo hèn có chút thiên phú, nghe được lời lão đại nói, nhất thời lập luận sắc sảo phân tích một lượt.