Huyền Thiên

Chương 144: Khối băng vạn năm





Chịu đựng áp lực mười vạn cân khiến xương cốt Dương Thiên Lôi phát ra từng tiếng lách cách giòn tan. Cả người hắn lại bị đè thấp xuống nửa xích, tuy nhiên thân thể Dương Thiên Lôi vẫn như trụ thép, kiên quyết đứng thẳng lên.

Đồng thời trong lúc đó, Dương Thiên Lôi lại hét lên một tiếng, một tay chịu đựng nọc độc kinh khủng của Kim Tuyền Xà Vương, tay kia vung Kim Cương Pháp Kiếm lên, điên cuồng đâm chém trong cái miệng khổng lồ đầy máu cả nó.

Mùi máu tanh hôi nhất thời từ trong miệng Kim Tuyền Xà Vương phun ra cùng với tiếng rống giận tê tâm liệt phế của nó. Trong khoang miệng thật lớn của Kim Tuyền Xà Vương, huyệt nhục bay tán loạn.

- Tinh thần lực ngoại phóng!

Dương Thiên Lôi lại hét lớn một tiếng, ngưng tụ tinh thần lực cuồn cuộn trong cơ thể lại một đường, trực tiếp từ trên thân Kim Cương Pháp Kiếm cuồng bạo phóng về phía yết hầu của xà vương.

- Phập…

Từng đợt tiếng nổ không ngừng truyền ra. Trải qua mấy phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi cảm thấy áp lực lên cơ thể mình càng lúc càng nhỏ, mà tiếng rên thống khổ của Kim Tuyền Xà Vương cũng càng lúc càng yếu, dòng máu tanh hôi cuồn cuộn tràn ra như đê vỡ, mang theo cả một đám máu thịt bầy nhầy.

Kim Tuyền Xà Vương dùng hết một tia khí lực cuối cùng điên cuồng mà chúi xuống đáy đầm, giống như chui qua một cái thông đạo hẹp dài, khí tức sinh mệnh trên người cũng dần dần biến mất, thân thể cao lớn cũng dần dần ngừng giãy giụa.

- Phù…

Dương Thiên Lôi thở ra một ngụm trọc khí thật dài, chui ra khỏi thân thể Kim Tuyền Xà Vương. Nhìn thi thể khổng lồ kia, trong lòng hắn thầm kêu may mắn. Nếu như không phải thể chất của mình đặc thù, chỉ là Tinh Giả cấp chín bình thường mà nói, sớm đã bị nghiền nát đến cặn bã cũng không chừa rồi. Không nói đến tinh thần lực thuộc tính Băng và răng nanh sắc bén của Kim Tuyền Xà Vương, chỉ cần một túi độc kia thôi, hắn tuyệt đối là không chịu nổi.

- Không ngờ đầm nước này thần kỳ như vậy, một tầng lại nối tiếp một tầng, không biết rốt cục thông đến nơi nào. Trong vòng mấy trăm dặm xung quanh núi hoang này căn bản là không có sông lớn hồ nước nào, chẳng lẽ là nguồn suối ngầm?

Dương Thiên Lôi sau khi bình tĩnh trở lại cũng không có nóng lòng xử lý thi thể Kim Tuyền Xà Vương, mà là đánh giá xung quanh thủy đàm, khẽ nhíu mày. Vừa rồi tuy đang chiến đấu hết sức khẩn chương, nhưng hắn cũng biết rõ, đây không phải thủy đàm lúc trước mà là không gian sau khi đi qua một cái thông đạo hẹp dài.

Áp lực nước nơi này tuy rằng không có biến hóa gì lớn, nhưng thủy đàm lại càng thêm băng lãnh đến tận xương tủy. Cụ thể lạnh tới mức độ nào Dương Thiên Lôi không rõ ràng lắm, hắn chỉ cảm thấy rõ ràng đan điền kỳ dị đang điên cuồng hấp thu năng lượng trong đó. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, tinh thần lực thuộc tính Băng mà Kim Tuyền Xà Vương phát ra vẫn thua xa độ băng lãnh của thủy đàm này.

- Ồ? Khối băng?

Khi Dương Thiên Lôi một lần nữa bơi xuống sâu hơn trăm trượng, dưới đáy thủy đàm hiện ra một khối băng lớn khoảng chừng bằng một người, phát ra những tia sáng màu lam. Điều này không ngoài dự đoán của Dương Thiên Lôi. Nhiệt độ của thủy đàm này tuyệt đối đã vượt qua nhiệt độ đóng băng thông thường, nhưng hắn lại không phát hiện ra chỗ đóng băng nào. Hắn cũng đoán rằng trong thủy đàm này nhất định có ẩn chứa một vật gì đó có thể hạ thấp nhiệt độ xuống đến cực hạn, cuối cùng quả nhiên lại xuất hiện khối băng này.

Lặn sâu xuống đáy đầm, khi Dương Thiên Lôi từng chút một tiếp cận khối băng, hắn rõ ràng cảm ứng được, thủy đàm càng trở nên băng lãnh, mà đan điền của hắn cũng lại càng thêm hưng phấn, tới mức có thể phát ra khí tức muốn tiếp cận bức thiết. Tình huống này cũng giống như não hải của hắn lần đầu tiên thấy vẫn thạch màu đen, trở nên hưng phấn một cách khó hiểu.

Trong nháy mắt khi tay Dương Thiên Lôi chạm vào khối băng, một tia khí tức băng hàn hầu như lập tức biến Dương Thiên Lôi thành người băng, ngay cả trong đầu cũng trở nên trống rỗng.

- Hử?

Lăng Hi vốn đang chìm đắm tại nơi sâu nhất trong đầu Dương Thiên Lôi, nhất thời cảm nhận được điểm khác thường:

- Linh khí chí âm chí hàn thật tinh thuần.

Lăng Hi hô lên một tiếng, nhất thời phát ra một tia thần niệm, linh khí cuồn cuộn bắt đầu hội tụ trong đầu Dương Thiên Lôi.

Đồng thời trong lúc đó, đan điền của Dương Thiên Lôi cũng bắt đầu điên cuồng hấp thu.

Sau một lát, thân thể đóng băng của Dương Thiên Lôi dần khôi phục lại. Thế nhưng, hấp lực hùng hậu trong đầu và trong đan điền Dương Thiên Lôi lại hoàn toàn khống chế thân thể hắn, tựa hồ như tranh đoạt khí lạnh vô cùng kia. Dương Thiên Lôi chỉ có thể đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào khối băng đang tản ra từng tia sáng màu lam kia, hơn nữa lại đang dần dần nhỏ đi mà không hề di chuyển.

Thời gian từng giây một trôi qua, không biết qua bao lâu, khối băng khổng lồ to bằng một người kia hoàn toàn bị Dương Thiên Lôi hấp thu.

Lúc này, Dương Thiên Lôi rốt cục khôi phục quyền khống chế thân thể, nhất thời cảm thụ được trong cơ thể dâng trào lực lượng cuồn cuộn mãnh liệt. Đó là một loại cảm giác cường đại trước nay chưa từng có. Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, hiện tại nếu như một lần nữa gặp phải Kim Tuyền Xà Vương, hắn chỉ đơn thuần bằng vào lực lượng liền có thể dễ dàng giết chết.

- Thiên Lôi, rốt cục ta đã khôi phục được một ít lực lượng rồi.

Đúng lúc này, thanh âm có chút kích động của Lăng Hi vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Khối băng kia là cái gì?

Tình huống bất thường vừa rồi Dương Thiên Lôi có thể khẳng định là do Lăng Hi và đan điền thần bí làm ra.

- Nơi này là nơi chí âm chí hàn, khối băng kia chính là trung tâm của hàn đầm này, trải qua không biết bao nhiêu năm, ngưng tụ linh khí hàn ở xung quanh mới hình thành nên. Tuy rằng đại bộ phận bị thứ kỳ dị trong đan điền của ngươi hút đi, nhưng ta cũng hấp thu được không ít, thần niệm đã có thể ngưng tụ được. Tại sao ngươi lại tìm được nơi này?

Lăng Hi trầm giọng nói.

- Ta truy sát Kim Tuyền Xà Vương đến nơi này. Lăng Hi, thần niệm có thể ngưng tụ được, nghĩa là… Nàng đã khôi phục được tu vi?

Dương Thiên Lôi nhất thời kinh hỉ hỏi.

- Khôi phục lại tu vi thì không có khả năng, chỉ là có thể ở ngoài cơ thể ngươi ngưng tụ ra hư thể trong khoảng thời gian ngắn mà thôi. Ngươi đừng hi vọng ta có thể vì ngươi mà chiến đấu.

Lăng Hi trực tiếp đập tan huyễn tưởng của Dương Thiên Lôi, nhẹ giọng nói.

- Ách… Như vậy, Lăng Hi, nàng đi ra để ta nhìn một chút được không? Đã lâu không thấy, ca thật là nhớ nàng a… Hắc hắc…

Mặc dù Dương Thiên Lôi hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến phong tư tuyệt thế của Lăng Hi, nhất thời khiến hắn có chút kích động, tâm tư xấu xa tiềm tàng bên trong con người hắn nhất thời trở nên xao động.

Ngay khi trên mặt Dương Thiên Lôi còn mang theo tia cười hèn mọn, yên lặng chờ Lăng Hi trả lời, bỗng nhiên trong đầu hắn truyền đến tiếng "thình thịch". Hiển nhiên có người đang hung hăng gõ một chút trong đầu hắn.

- Ách…

Một thân ảnh tuyệt mỹ, không chút tì vết, giống như là sương mù quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn. Mặc dù là ở trong đầm nước, nhưng trên người thân ảnh kia vẫn là bộ quần áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, lại phiêu dật như tiên, không hề có chút cảm giác bị thấm nước nào.

Dung nhan khuynh quốc khuynh thành, dáng người tuyệt mỹ, tản mát ra khí tức xuất trần, điên đảo chúng sinh, như thiên sứ hàng lâm, như tiên nữ hạ phàm, không mang theo chút bụi trần nào, không hề nhiễm tục khí trần duyên.

Dương Thiên Lôi ngây ngốc nhìn Lăng Hi đang thản nhiên mỉm cười, vậy mà không hề nảy ra một chút ý tứ xấu xa nào. Cho dù hắn từ trước tới nay luôn là người tự tin, giờ khắc này vẫn không khỏi cảm thấy có chút tự ti mặc cảm.

- Tỷ ngày hôm nay tâm tình tốt sẽ không tính toán với ngươi. Lần sau nếu như còn có ý niệm không đứng đắn này trong đầu, tỷ tất nhiên sẽ ép ngươi thành xác khô.

Thanh âm của Lăng Hi lần đầu tiên chân chân chính chính truyền vào tai Dương Thiên Lôi mà không phải vang lên trong đầu.

Dương Thiên Lôi vốn thật vất vả mới thấy được tuyệt thế mỹ nữ, lần đầu tiên không có phát sinh bất kỳ suy nghĩ không an phận nào trong đầu, cũng không dám, không đành lòng có suy nghĩ đó, nhưng nghe được bốn chữ "ép thành xác khô" của Lăng Hi lại giật mình tỉnh táo lại. Ngay sau đó trong đầu lại kìm không được mà hiện ra một hình ảnh bưu hãn "Quan Âm tọa liên".

"Thình thịch!" một tiếng vang lớn, Dương Thiên Lôi một lần nữa bị đôi bàn tay trắng như phấn của Lăng Hi tập kích. Truyện Sắc Hiệp

- Ngươi nghĩ cái gì vậy hả?

Lăng Hi giận dữ hỏi.

- Ách… Không có gì. Không có gì. Lăng Hi, nàng thật xinh đẹp. Đây là hư thể do thần niệm của nàng biến ảo ra sao? Tại sao lại giống như thật vậy?

Dương Thiên Lôi vội vàng cắt đứt hình ảnh kiều diễm trong đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lăng Hi, hỏi.

- Ừ, hư thể, cũng được gọi là âm thể, là thần niệm và linh lực của ta ngưng tụ mà thành, có được năng lực ngự vật nhất định. Nhưng vẫn còn rất yếu, hơn nữa thời gian duy trì cũng rất ngắn, linh lực tiêu hao rất nhanh. Trong hàn đàm này nhờ có linh lực chí âm còn dư thừa, ảnh hưởng đối với ta rất nhỏ. Nhưng ra bên ngoài lại không được như vậy.

Lăng Hi nhẹ giọng nói.

- Vậy làm thế nào để nàng có thể biến thành thực thể? Vĩnh viễn đi ra ngoài?

Dương Thiên Lôi hấp tấp hỏi. Mỹ nữ như vậy một khi xuất thế, tuy rằng hại nước hại dân, nhưng Dương Thiên Lôi căn bản không quan tâm, cho dù là có nhìn nhiều thêm vài lần, cũng đều là việc cực kỳ sung sướng.

- Cải tạo chân thân, nguyên thần về khiếu, phải đợi đến khi ngươi đạt tới cảnh giới Thần Đạo mới có thể được.

Trong mắt Lăng Hi hiện lên một tia cô tịch, nhẹ giọng nói.

- Cảnh giới Thần Đạo?

Dương Thiên Lôi trầm giọng lặp lại, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Lăng Hi nói:

- Lăng Hi, yên tâm! Ta nhất định sẽ đạt tới cảnh giới Thần Đạo bằng tốc độ nhanh nhất. Nhất định sẽ giúp nàng cải tạo chân thân.

- Ừ! Ta trở về đây.

Lăng Hi nhẹ giọng đáp, nói xong liền hóa thành một đạo bạch quang, chui vào mi tâm Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi xem xét lại toàn bộ đáy đầm một lần nữa, cũng không phát hiện thêm gì dị thường, liền kéo thi thể thật lớn của Kim Tuyền Xà Vương, quay trở về đường cũ.

Sau khi ra khỏi thủy đàm, Dương Thiên Lôi thu lại ba lô của ba người, cũng lấy đi ma hạch cùng túi mật của xà vương cùng bảy con Kim Tuyến Xà cấp bảy đã chém giết được lúc nãy, còn có mấy trăm khỏa "Băng Xà Lan" bên cạnh thủy đàm. Ngay sau đó, Dương Thiên Lôi liền cưỡi Lôi Cưu quay trở lại sơn động chỗ Lục Thanh Âm và Sở Hương Hương đang nằm.

Lúc này, đêm đã khuya.

Khi Dương Thiên Lôi tiến nhập vào trong sơn động, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm đã tỉnh lại từ lâu. Hai người ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt và suy yếu, tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục lại, không biết đang nói tới chuyện gì, trên mặt đều hiện lên vẻ lo lắng.

- Hương Hương tỷ, Thanh Âm muội muội, khá lên chút nào chua?

Dương Thiên Lôi bước vào trong động nhìn hai nàng cơ hồ quần áo không đủ che thân, làn da trắng nõn như ẩn như hiện, trong lòng không nhịn được cảm giác nhộn nhạo, trên mặt lại mang theo vẻ quan tâm chân thành, trầm giọng hỏi.

Tuy rằng Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm sau khi trúng độc liền rơi vào hôn mê, nhưng không bao lâu sau khi Dương Thiên Lôi truyền máu vào trong cơ thể liền khôi phục lại thần trí, cho nên hai nàng biết rất rõ Dương Thiên Lôi đã làm gì với mình. Lúc này lại thấy Dương Thiên Lôi tiến đến, hai nàng vốn đang lo lắng, sắc mặt lại trở nên ửng đỏ.

Điều này lại khiến Dương Thiên Lôi thấy tâm thần rung động, nhất là Lục Thanh Âm từ trước đến nay đều dùng khăn che mặt, nhưng lúc này bởi vì chiếc khăn mất đi, để lộ khuôn mặt động nhân, tuyệt đối là đệ nhất mỹ nữ, trên người mang theo khí chất cao nhã khiến người ta yêu mến.

- Ba lô đã lấy về được rồi, đáng tiếc lương khô của chúng ta bị đám Kim Tuyến Xà ăn hết. Tuy nhiên, ca đã thay các nàng báo thù, giết đến sào huyệt của Kim Tuyền Xà Vương, còn lấy được một ít linh dược. Hắc hắc… Kiếm được một chút lợi nhuận. Các nàng mau ăn mấy khỏa Bách Thảo đan, khôi phục thân thể.

Dương Thiên Lôi nói xong liền lấy từ trong ba lô của mình ra một chiếc bình ngọc, lấy ra hai khỏa Bách Thảo đan, đưa tới trước mặt hai nàng.

- Giết Kim Tuyền Xà Vương?

Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm đồng thời cả kinh, sau khi nhận lấy Bách Thảo đan nuốt vào, khiếp sợ nhìn Dương Thiên Lôi.

- Xà độc đối với ta vô dụng. Với ta mà nói, nó chính là lão hổ không có răng. Hắc hắc. Các nàng mau điều tức đi, luyện hóa dược lực, không bao lâu là có thể khôi phục rồi.

Dương Thiên Lôi đắc chí nói, ánh mắt lại len lén nhìn thoáng qua người hai nàng.

Tuy rằng trong lòng Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm rất khiếp sợ nhưng cũng không hỏi nhiều. Hai người ngồi khoanh chân xong liền bắt đầu luyện hóa Bách Thảo đan.

Mà tên Dương Thiên Lôi vô sỉ này, ngay khi hai nàng nhắm mắt, ánh mắt trở nên không kiêng nể gì, nuốt nước miếng, nhìn tới nhìn lui trên cơ thể Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm, thẳng đến khi tiểu đệ chống xong lều trại mới vẫn chưa thỏa mãn mà chặt đứt tơ tưởng của mình, cũng bắt đầu tu luyện.

Rèn luyện khiếu huyệt.

Cảm ứng tinh thần lực hùng hậu trong thiên địa, trong đầu Dương Thiên Lôi một mảnh không minh, huyệt khiếu toàn thân dần dần từ trạng thái hư vô mờ ảo không thể nắm bắt trở nên có một tia liên hệ vi diệu với tinh thần.