Huyết Biển Bức

Chương 5: Mặt mũi đã khác trước, Phải chăng đã dịch dung




Ánh sáng hỏa tập xa dần, gió thổi qua, trên một cây tùng một tràng tiếng rào rào khẽ vang lên, một cái bóng người như hồn ma lướt xuống.

Y thân hình cao gầy, tóc bạc phơ phơ, sắc mặt cũng như tuyết trắng, ngay đôi mắt cũng chỉ có tròng trắng, nhưng lại mặc một cái áo đen, trên thêu một con quái thú lớn.

Quái thú đầu người thân rắn cánh dơi móng chim.

Đó không phải là Vô Châu thì là ai?

Xem tình hình thì y đã sớm ẩn núp ở đây, lúc Thẩm Thăng Y xuất hiện, có lẽ y đã biết.

Sở Lãng đương nhiên càng rất khó che giấu được y, nhưng y lại hoàn toàn không có hành động gì, rốt lại là có ý gì?

Y đưa mắt nhìn theo ánh lửa đã mất hút, toàn thân mường tượng như hợp làm một với chiếc áo đen, đột nhiên lại sáng bừng lên tách ra khỏi bóng đêm.

Vô Diện tay cầm đèn lồng, đã tới cạnh y, tuy vẫn còn khuôn mặt, nhưng dưới ánh đèn nhìn ra đã trở thành mờ mờ.

Vô Châu không quay đầu, mường tượng đã biết Vô Diện tới phía sau, chợt nói “Thả người này rời đi, trước sau gì cũng sẽ phải hối hận”.

“Ngoài việc thả cho y đi, còn có cách nào tốt hơn à?”

“Có... Cô đương nhiên cũng biết chủ nhân cũng có mà”, Vô Châu thở dài một tiếng “Ta quả thật không sao hiểu được”.

“Chủ nhân làm như thế, đương nhiên là có đạo lý của y”, Vô Diện cười cười “Trong bấy nhiêu năm, chủ nhân chỉ lầm lẫn một lần, lần ấy tuy sai lầm rất lớn, nhưng nói cho cùng vẫn không phải là lầm lỗi của chủ nhân”.

Vô Châu chợt nói “Cô đã thử qua võ công của gã họ Thẩm kia, cảm thấy ra sao?”

“Rất giỏi”, ánh mắt của Vô Diện đột nhiên lạnh băng băng.

Vô Châu nói “Cô nói rất giỏi, thì chắc quả thật không kém đâu”.

Vô Diện trầm giọng nói “Chắc chắn ta và ngươi đều không phải là đối thủ của y”.

Khuôn mặt như tô vôi trắng của Vô Châu trong chớp mắt ấy mường tượng như còn trắng hơn, nói “Cô không nhìn sai đấy chứ?”

“Nếu nghi ngờ, thì ngươi không ngại gì cứ thử một phen, có hề gì đâu”.

Vô Châu cười nhạt nói “Có cơ hội ta sẽ thử thôi”.

Vô Diện cười khanh khách, ánh mắt lóe lên “Hiện tại họ đang tới khách sạn Đại Phương tìm Tuyết Mạn Thiên”.

“Khách sạn Đại Phương à?”

“Đó không phải là nơi động thủ tốt, ở đó ồn ào lắm”. Vô Diện cười cười “Chủ nhân bảo ta tới dặn ngươi đi một chuyến, không phải bảo ngươi động thủ đánh nhau, chỉ là đi xem Tuyết Mạn Thiên thế nào”.

“Không phải đã có người giám sát y rồi sao?”

“Thiếu chủ nhân không đủ kinh nghiệm, chỉ e để lộ chỗ sơ hở”.

“Tại sao không bảo cô đi?”

“Ta à? Ta thì làm người khác để ý nhiều”. Vô Diện cười nói “Ngươi không muốn đi thì có thể tới nói với chủ nhân”.

Vô Châu hăng hắc cười nhạt, không nói gì.

“Thế thì nên đi”, Vô Diện cùng ngọn đèn bay về phía sau.

Lúc ấy Vô Châu mới nói “Ta thì không tin Tuyết Mạn Thiên dám làm như thế”.

“Đương nhiên y không dám, có điều cẩn thận một chút vẫn hay hơn, phải không nào?”

Vô Châu hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên bật lên, ào một tiếng như mũi tên bắn lên một cây tùng bên cạnh, rồi mau chóng mất hút.

Vô Diện đưa mắt nhìn theo bóng Vô Châu khuất dần, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo “Bấy nhiêu tuổi rồi mà vẫn như một đứa nhỏ”.

Câu nói chưa dứt, nàng đã xoay người lại, cầm đèn lồng theo đường cũ trở về.

Gió thổi se sắt, ánh đèn mờ mịt, khiến nàng trông không khác gì một hồn ma.

* * * * *

Đêm càng sâu.

Khách sạn Đại Phương là khách sạn lớn nhất ở trấn Đông Bình, cũng là khách sạn tốt nhất, kể cả sự thoải mái về phòng ốc, sự ngon lành về thức ăn.

Khách sạn nối liền với một tửu lâu, tuy nói là cung ứng thức ăn cho khách, nhưng cũng buôn bán với người qua đường.

Lúc bấy giờ tửu lâu đã nghỉ không bán nữa. Cổng vẫn chưa đóng, dưới ngọn đèn lồng vàng vọt có một tiểu nhị đứng, mặt mũi đã bơ phờ, nhưng vẫn đứng đó như đang chờ ai.

Phố dài tịch mịch.

Phần lớn người ta vào lúc này đã ngủ, tên tiểu nhị ấy rốt lại đang chờ đợi cái gì?

Gió khuya hiu hiu, mưa lắc rắc rơi xuống nền đá lát đường, trời đất chứa đầy ý vị thê lương khó mà nói hết.

Tên tiểu nhị mường tượng như đã cảm thấy hơi lạnh ban đêm, rụt rụt cổ, hai tay ôm vai, dáng vẻ co ro.

Tiếng trống canh vang tới, đã gần canh ba.

Trên phố dài tịch mịch chợt vang lên tiếng bước chân, tên tiểu nhị vừa nghe thấy, lập tức tinh thần phấn chấn.

Y lập tức nhìn về phía có tiếng bước chân vang lên.

Hai người đang từ đầu phố vòng qua, người đi trước mặc áo dài rất tiêu sái, tóc xõa ngang vai, chính là Thẩm Thăng Y. Sở Lãng đi sau y.

Họ còn chưa tới trước khách sạn, tiểu nhị đã rảo chân bước lên nói “Hai vị công tử...”.

Thẩm Thăng Y sửng sốt dừng bước, Sở Lãng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Tiểu nhị lúc ấy mới nói tiếp “Hai vị là Thẩm công tử và Sở công tử phải không?”

Thẩm Thăng Y nói “Tại sao ngươi biết bọn ta?”

“Là hai vị thì tốt rồi”, tên tiểu nhị nói “Ta còn sợ gì không phải chứ”.

“Lão ca, rốt lại là chuyện gì?”

“Hai vị, mời”, tiểu nhị chỉ chìa tay mời họ bước tới.

Sở Lãng nhịn không được hỏi “Rốt lại ai bảo ngươi ra đây đón bọn ta?”

“Tuyết đại gia”, tiểu nhị rốt lại đã trả lời “Tuyết đại gia chờ hai vị lâu rồi”.

Sở Lãng buột miệng hỏi “Là Tuyết đại gia nào? Tuyết Mạn Thiên à?”

Tiểu nhị vỗ tay cười nói “Hai vị có thể nói ra tên của Tuyết đại gia thì càng không sai”.

Thẩm Thăng Y nói “Tuyết Mạn Thiên hiện ở đâu? Trong khách sạn à?”

Tiểu nhị nói “Đứng thế, hai vị, mời... mời, xin đi mau”.

Thẩm Thăng Y nói “Tuyết Mạn Thiên tới đây lúc nào?”

Tiểu nhị nói “Lúc xế chiều”.

“Tất cả mấy người?”, Thẩm Thăng Y hỏi ngay.

“Hai người, người kia nghe nói là con trai y, tên là Tuyết...”.

“Có phải là Tuyết Phi Bằng không?”

“Đúng, chính là Tuyết Phi Bằng, Tuyết đại gia gọi y như thế mà”.

Trong lúc trò chuyện, hai người đã theo tiểu nhị tiến vào trong khách sạn. Thẩm Thăng Y lại hỏi “Họ ở...”.

“Phòng chữ Huyền, số hai, để tiểu nhân đưa hai vị lên”. Tiểu nhị dẫn hai người đi lên, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì, y là đã được cái hay rất lớn.

Trong khách sạn còn có một tên tiểu nhị khác, vừa nhìn thấy họ, cũng khom lưng chắp tay, rồi vội vàng đóng cổng lại.

* * * * *

Phòng chữ Huyền số hai ở tầng hai, trong phòng vẫn còn ánh đèn.

Tiểu nhị tới trước cửa phòng, nói “Chính là phòng này”, rồi bước lên một bước gõ cửa.

Một giọng nói từ trong vang ra “Ai?”

Tiểu nhị nói “Tuyết đại gia, bọn Thẩm công tử tới rồi”.

Giọng nói kia lại vang lên “Cửa không đóng, vào đi”.

Y hoàn toàn không nói sai, quả nhiên tiểu nhị vừa đẩy thì cửa đã mở tung, y nói ngay “Công tử, mời”.

Thẩm Thăng Y và Sở Lãng nối nhau bước vào.

Đó là một gian phòng rất rộng, ở giữa đặt một cái bàn, một người trung niên ngồi cạnh bàn, sau lưng y là một thiếu niên đứng buông thõng tay.

Thẩm Thăng Y đều không biết hai người, Sở Lãng thì nhận ra, sấn lên một bước nói “Tuyết lão bá”.

Tuyết Mạn Thiên ánh mắt rơi vào mặt Sở Lãng “Sở Lãng, không có chuyện gì chứ?”

“Không”, Sở Lãng nhìn qua thiếu niên “Phi Bằng”.

Thiếu niên kia không còn gì phải nghi ngờ chính là Tuyết Phi Bằng, ứng tiếng nhìn Sở Lãng một cái, rồi cúi đầu xuống.

“Lão đệ, rốt lại ngươi bị gì?”, Sở Lãng vội hỏi, rồi bước tới gần.

Tuyết Mạn Thiên đưa tay ra cản Sở Lãng “Ngươi không cần đếm xỉa tới y”.

Sở Lãng ngẩn ra, dừng bước, Tuyết Mạn Thiên quay qua tiểu nhị, nói “Không còn chuyện gì của ngươi đâu”.

Tiểu nhị nói “Bọn ta có thể nghỉ ngơi rồi phải không?”

Tuyết Mạn Thiên gật đầu, tiểu nhị lui ra xong, Tuyết Mạn Thiên mới quay qua Thẩm Thăng Y, nói “Thẩm công tử phải không?”

Thẩm Thăng Y ôm quyền “Tuyết lão tiền bối”.

Tuyết Mạn Thiên nói “Đã ngưỡng mộ công tử hiệp nghĩa vô song, danh chấn giang hồ từ lâu”.

Thẩm Thăng Y nói “Tiền bối nặng lời rồi”.

“Khách khí quá, khách khí quá”, Tuyết Mạn Thiên chìa tay “Mời, mời ngồi”.

Thẩm Thăng Y ngồi xuống một bên, Tuyết Mạn Thiên lập tức rót một chén trà cho Thẩm Thăng Y, lại nói “Sở Lãng, ngươi cũng ngồi đi”.

Sở Lãng ngồi xuống một bên, ánh mắt không rời khỏi Tuyết Phi Bằng.

Tuyết Phi Bằng dường như không quen biết y, không hề nhìn y một cái.

Tuyết Mạn Thiên nói tiếp “Mời công tử dùng trà”.

Thẩm Thăng Y nói “Không dám”, nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

Tuyết Mạn Thiên nhìn chằm chằm vào Sở Lãng “Ngươi có muốn uống một chén trà để thấm giọng không?”

Sở Lãng ấp úng nói “Để cháu tự lấy được mà”.

Tuyết Mạn Thiên cũng không nói nhiều, quay qua Thẩm Thăng Y “Công tử hiệp nghĩa vô song, quả nhiên danh bất hư truyền”.

“Tiền bối, về chuyện này...”.

“Mọi người hiểu lầm thôi”, Tuyết Mạn Thiên cười cười “Có một người bạn già muốn gặp ta một phen, ta chẳng qua định đi vài ba ngày, quả thật không cần làm kinh động người nhà, nên không hề nói gì cả mà ra đi, không ngờ khiến thằng nhỏ hiểu lầm, lại làm kinh động hai vị”.

Sở Lãng chen vào “Tuyết lão bá...”.

Tuyết Mạn Thiên ngắt lời “Phi Bằng nhỏ tuổi không hiểu việc, lại không có kinh nghiệm giang hồ, khó mà tránh được chuyện bé xé ra to”.

“Bọn cháu cũng sợ gần chết”. Sở Lãng vội hỏi “Vậy nữ nhân Vô Diện kia...”.

Tuyết Mạn Thiên cười nói “Phi Bằng uống rượu xong hoa mắt nhìn lầm, chứ trên thế gian làm sao có người không có khuôn mặt?”

Sở Lãng nói “Vậy, Vô Châu kia...”.

Tuyết Mạn Thiên nói “Chính là bạn già của ta, đúng y là một người mù, nhưng cũng thích đùa giỡn...”.

Sở Lãng nồi “Đó chỉ là đùa giỡn thôi à?”

Tuyết Mạn Thiên nói “Đương nhiên, làm Phi Bằng sợ gần chết, người bạn già ấy của ta cũng cảm thấy áy náy lắm”.

Sở Lãng không nói gì, Thẩm Thăng Y cũng không nói gì.

“Có điều Phi Bằng nhút nhát nên lại thành trò cười, cũng không trách được, ta vốn không muốn nó đi lại trên giang hồ”.

Thẩm Thăng Y rốt lại lên tiếng “Vậy con quái vật đầu người thân rắn cánh chim móng dơi cũng là đùa giỡn sao?”

“Cũng thế”, Tuyết Mạn Thiên không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

Thẩm Thăng Y nói “Theo vãn bối biết được, thì đó là tiêu ký của Ma giáo Tây phương”.

Tuyết Mạn Thiên nói “Ma giáo Tây phương à? Thế thì thứ lỗi cho lão phu không biết”.

Thẩm Thăng Y nói “Năm xưa Ma giáo Tây phương gây họa trên giang hồ, mọi người đều biết...”.

Tuyết Mạn Thiên hỏi “Năm xưa là bao nhiêu năm?”

“Hai mươi năm trước”, Thẩm Thăng Y nói “Quả thật tiền bối hoàn toàn không có ấn tượng gì à?”

Tuyết Mạn Thiên nói “Lão phu vốn không phải là một người giang hồ, về chuyện trên giang hồ vốn không hiểu rõ lắm”.

Thẩm Thăng Y nói “Hai người bạn kia của tiền bối...”.

“Theo ta biết thì không có quan hệ gì với Ma giáo mà công tử nói, còn như con quái vật đầu người thân rắn cánh chim móng dơi mà con ta nói, thì đại khái cũng vì y nhất thời hoa mắt, nhìn không rõ lắm, nói năng vu vơ thôi”. Tuyết Mạn Thiên ngừng lại một lúc rồi quay qua Tuyết Phi Bằng hỏi “Phi Bằng, ngươi nói có phải không?”

Tuyết Phi Bằng khẽ gật đầu, nói “Vâng...”.

Sở Lãng vội nói “Lão đệ, nhưng lúc đầu ngươi không nói như thế, lúc ấy ngươi cũng chưa say mà”.

Tuyết Phi Bằng không nói gì.

Tuyết Mạn Thiên cười cười, nói “Thằng nhỏ này không có chỗ nào không hay, chỉ là thích bịa đặt, về chuyện này ta đã chửi nó một trận, dạy nó nhìn thấy không rõ, phân biện không rõ thì không nên nói năng bừa bãi”.

Tuyết Phi Bằng càng cúi đầu thấp hơn.

Sở Lãng nhìn chằm chằm vào y, nói “Lão đệ, chúng ta là bạn thân, tính tình của ngươi thế nào, chẳng lẽ ta không rõ sao?”

Tuyết Mạn Thiên ngắt lời nói “Biết con không ai bằng cha, ngay cả ta làm cha có lúc cũng còn không hiểu rõ, huống hồ người khác”.

Sở Lãng ánh mắt di chuyển, nói “Lão bá...”.

Tuyết Mạn Thiên lại ngắt lời “Tóm lại đây là một vụ hiểu lầm, có chỗ làm phiền các ngươi, cha con ta xin lỗi ở đây, nếu hai vị muốn đền bù cái gì, thì đừng ngại cứ nói ra”.

Sở Lãng bất giác ngẩn ra, Thẩm Thăng Y ôm quyền, nói “Tiền bối nặng lời rồi, vãn bối hoàn toàn không phải loại người ấy”.

“Vậy thì thứ lỗi cho lão phu lỡ lời”, Tuyết Mạn Thiên cười lớn.

Thẩm Thăng Y nói tiếp “Vị Sở lão đệ đây đương nhiên cũng không phải loại người ấy”.

Sở Lãng lập tức nói “Ta không phải... Phi Bằng, nếu ngươi cho rằng như thế, thì rất không đáng mặt bạn bè đây”.

Tuyết Phi Bằng khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Thẩm Thăng Y nhìn y, trong lòng đầy ngờ vực, nhưng không nói ra.

Tuyết Mạn Thiên nói tiếp “Bồi thường tiền bạc cho hai vị đương nhiên không được, vậy thì chỉ có cách tạ tội thôi”.

Nói xong Tuyết Mạn Thiên đứng lên, hướng về Thẩm Thăng Y và Sở Lãng vái một vái, Tuyết Phi Bằng cũng chắp tay vái theo.

Sở Lãng không kìm được dở khóc dở cười, Thẩm Thăng y vội tránh qua một bên, nói “Vãn bối không dám”.

Tuyết Mạn Thiên lập tức ngồi xuống, nói “Sự tình vốn đơn giản như thế, chỉ là một vụ hiểu lầm, hai vị không cần đa tâm”.

Thẩm Thăng Y nói “Ý của tiền bối thì rốt lại muốn bọn ta thế nào, xin đừng ngại gì cứ nói thẳng ra”.

“Người nhanh miệng lẹ, giỏi!”, Tuyết Mạn Thiên cười một tiếng, nói “Lão phu cũng không cần phải quanh co, cứ nói thẳng là được”.

“Người trong võ lâm vốn nên như thế”, Thẩm Thăng Y trong lời còn có lời.

Tuyết Mạn Thiên vội đính chính “Lão phu hoàn toàn không phải là người trong võ lâm, tốt nhất là công tử nên lưu ý tới điểm này”.

Thẩm Thăng Y không nói gì, nhưng Sở Lãng định nói, cũng bị y xua tay chặn lại.

Tuyết Mạn Thiên nói tiếp “Lão phu chỉ muốn hai vị không cần hỏi tới chuyện này nữa, từ đâu tới đây thì cứ trở về đó”.

Thẩm Thăng Y nói “Đó là lời gan ruột của tiền bối phải không?”

“Thì chính ta nói ra mà”, Tuyết Mạn Thiên vẻ mặt sa sầm “Công tử còn nghi ngờ gì nữa?”

Sở Lãng còn chưa nói gì, Thẩm Thăng Y đã lên tiếng “Nếu đã như thế, bọn ta xin cáo từ”.

Sở Lãng vội kêu lên “Thẩm đại ca, chúng ta...”.

Thẩm Thăng Y nói “Người ta đã không hoan nghênh chúng ta hỏi tới, chúng ta không nên cứng đầu nhúng tay vào tìm gốc hỏi rễ”.

Sở Lãng lẩm bẩm “Đây đúng là...”.

Thẩm Thăng Y đưa tay nắm vai Sở Lãng, nói “Chúng ta đi...”.

Sở Lãng đang định phản đối, chợt nghĩ ra một chuyện, rốt lại gật đầu “Được”, rồi quay phắt qua Tuyết Phi Bằng nói “Giao tình giữa chúng ta tới đây là thôi”.

Tuyết Phi Bằng “Ủa” một tiếng, nhưng định nói gì đó lại bị Tuyết Mạn Thiên ngăn lại, nói “Ta vốn không muốn nó kết giao với người giang hồ”.

Sở Lãng quả thật sững sờ, trừng mắt nhìn Tuyết Mạn Thiên, Thẩm Thăng Y lập tức nói “Nếu đã như thế thì trở đi tiền bối nên giáo huấn y cẩn thận”, kế đó vỗ vai Sở Lãng một cái, nói “Chúng ta đi thôi” rồi đứng dậy cùng Sở Lãng bước ra ngoài.

Tuyết Mạn Thiên đưa mắt nhìn theo họ, không nói câu nào, đến lúc Thẩm Thăng Y lật tay khép cửa lại, da thịt bên khóe mắt y mới bắt đầu co rút.

Tuyết Phi Bằng thở phào một tiếng, cũng không nói gì, chỉ là ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Trong ánh sáng lạnh lẽo ấy, mường tượng mang theo một sự tà ác khó mà nói hết.

Ánh mắt ấy đã khác hẳn với ánh mắt của y trước kia, thậm chí có thể nói hoàn toàn khác nhau.

Một thiếu niên vốn trung hậu, tại sao lại biến thành tà ác như thế?

Đêm sâu người vắng, trên phố dài ngoài Thẩm Thăng Y và Sở Lãng thì không có ai khác.

Ra khỏi khách sạn, Thẩm Thăng Y rơi vào cõi suy tư, không nói câu nào.

Sở Lãng đi theo một đoạn, thấy Thẩm Thăng Y vẫn không nói gì, nhịn không được lên tiếng “Đại ca, có phải ngươi phát hiện ra cách khác, có thể điều tra không?”

Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Không phải, ta chỉ là phát giác là có hỏi thêm cũng vô ích”.

Sở Lãng nói “Tuyết lão bá vốn không phải là một người bất cận nhân tình như thế”.

Thẩm Thăng Y nói “Y đúng là Tuyết Mạn Thiên chứ?”

Sở Lãng nói “Thì đúng, cha con họ cho dù hóa thành tro ta cũng nhận ra được”.

Thẩm Thăng Y nói “Chỉ là thái độ hoàn toàn thay đổi”.

“Thay đổi tới mức như là hai người”. Sở Lãng trầm ngầm nói “Đại ca, ngươi thấy có phải họ bị uy hiếp gì không?”

“Chắc là có”, Thẩm Thăng Y nói “Nụ cười của Tuyết Mạn Thiên mới rồi có vẻ không thật lắm, Tuyết Phi Bằng cũng giống như định nói lại thôi”.

Sở Lãng nói “Ta quả thật rất muốn hỏi thêm”.

Thẩm Thăng Y lắc đầu, nói “Vô ích, nếu họ nói được thì đã nói ra rồi, không cần chúng ta phải hỏi đâu”.

Sở Lãng nói “Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao?”

Thẩm Thăng Y nói “Vốn là nên ở lại khách sạn bên cạnh để giám sát hành tung của họ, nhưng nếu đúng là có người uy hiếp thì ắt đã bố trí đâu vào đấy, chúng ta ở lại trong khách sạn là khua cỏ động rắn thôi”.

Sở Lãng nói “Nhưng bỏ đi cũng không phải là biện pháp”.

Thẩm Thăng Y nói “Chúng ta biết trang viện trong rừng tùng ấy là đủ rồi”.

Sở Lãng nói “Ý tứ của đại ca là trước hết tìm hiểu rõ ràng trang viện ấy phải không?”

Thẩm Thăng Y kiên quyết “Lão đệ, ngươi yên tâm đi, cha con Tuyết Mạn Thiên tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng đâu, có thể họ vẫn còn có giá trị lợi dụng, nếu không căn bản đã không cần hẹn gặp chúng ta như thế”.

Sở Lãng nói “Họ đã chuẩn bị về việc chúng ta tới à?”, rồi lắc đầu một cái, nói “Chuyện này quả thật không thể suy đoán”.

Thẩm Thăng Y nói “Không sai”, chợt hỏi “Ý ngươi là thế nào?”

“Thế nào cũng phải làm cho rõ chuyện này”.

“Được”, Thẩm Thăng Y gật đầu vỗ vai Sở Lãng một cái, cùng tiến về phía trước, bước giữa phố dài tịch mịch.

* * * * *

Phố dài tịch mịch như cõi ma.

Một tràng tiếng sáo trúc kỳ lạ theo gió vang tới, nói không hết sự ngụy dị.

Thẩm Thăng Y theo tiếng nhìn ra, thấy một người tay cầm trúc trượng từ góc đường vòng qua.

Đó là một ông già, tóc bạc phơ phơ, toàn thân mặc quần áo trắng, sắc mặt cũng trắng bệch.

Trên miệng y ngậm một ông sáo nhỏ, tiếng sáo kỳ lạ chính là từ ngọn sáo ấy vang ra.

Y nhắm hai mắt, nhưng đi thẳng tới.

Ngọn trúc trượng chống xuống mặt đường lát đá, phát ra tiếng cốc cốc, ông già này xem ra là một người mù.

Thẩm Thăng Y và Sở Lãng đương nhiên không nhận ra Vô Châu.

Vô Châu đã thay tấm áo đen thêu hình con quái thú đầu người thân rắn cánh dơi móng chim, trên bộ áo trắng hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt.

Bất kể nhìn thế nào, y cũng chỉ giống một người mù.

Thẩm Thăng Y lại có cảm giác không giống, tuy người mù không có mắt nhưng vẫn có tai, hiện tại đã phải nghe thấy là đang nửa đêm.

Một người mù đang đêm khuya lại đi trên đường, rốt lại để làm gì?

Sở Lãng có một cảm giác thương xót, Thẩm Thăng Y thì cảm thấy một sự ngụy dị không sao nói hết.

Người mù kia đi thẳng về phía họ.

Khoảng cách dần dần rút ngắn, còn không đầy một trượng, trong chớp mắt ấy Thẩm Thăng Y đột nhiên cảm thấy một làn sát khí.

Y “Ờ” một tiếng, đưa tay kéo Sở Lãng ra sau lưng.

Ngọn trúc trượng của người mù lập tức điểm tới y, vừa như mũi tên, vừa như một con rắn độc.

Thẩm Thăng Y kiếm lập tức tuốt khỏi vỏ, kịp thời dùng chuôi kiếm đập vào ngọn trúc trượng điểm tới.

Người mù ra tay tuy mau, nhưng phản ứng của Thẩm Thăng Y cũng hoàn toàn không chậm, trượng thứ hai đâm ra, mũi kiếm của Thẩm Thăng Y đã xoay lại, liên tiếp đón đỡ bảy trượng của người mù.

Người mù tuy chỉ đâm ra một trượng, nhưng tới trước mặt Thẩm Thăng Y, một trượng đã biến thành bảy trượng.

Thẩm Thăng Y thanh kiếm cũng hoàn toàn không chậm, đón đỡ xong bảy trượng, nói “Thân thủ của bằng hữu...”.

Người mù cười nhạt lại một trượng đâm ra, đâm được nửa đường lại biến chiêu đâm qua Sở Lãng.

Sở Lãng đao đã trong tay nhưng chưa kịp chém ra, Thẩm Thăng Y đã dùng kiếm hất ngọn trượng qua một bên.

Người mù lập tức mở mắt, hoàn toàn không có tròng mắt, chỉ thấy màu trắng, trắng như tia chớp.

Sở Lãng tiếp xúc với ánh mắt ấy, trong lòng lạnh buốt, kế đó động tâm buột miệng kêu lên “Đại ca, đây chắc là Vô Châu mà Phi Bằng nói đấy”.

Người mù ngẩn ra, ngọn trúc trượng lại đâm tới, như tia chớp đâm vào yết hầu Sở Lãng.

Thẩm Thăng Y cả người lẫn kiếm nghiêng đi một cái, chém vào ngọn trượng, ba kiếm đón đỡ mười hai trượng, nói “Vô Châu, thế này là ý gì?”

Vô Châu không nói gì, cả người lẫn trượng như biến thành một con độc xà, vù vù bay múa mổ tới Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y thanh kiếm rung một cái biến thành vô số điểm sáng, một tràng tiếng động lạ vang lên, đón đỡ đợt công kích liên hoàn của Vô Châu.

Vô Châu rốt lại đã lên tiếng, buông ra một tiếng “Giỏi!”, ngọn trúc trượng đưa qua tay phải, tay phải đổi qua tay trái, bên trái chín trượng, bên phải tám trượng đánh ra.

Thẩm Thăng Y chỉ sợ Sở Lãng bị nguy hiểm, quát khẽ một tiếng, người và kiếm sấn lên, kiếm hất đâm chém rọc, người nhảy nhún vọt lách, đón đỡ mười bảy trượng của Vô Châu mà vẫn sấn vào được ba thước.

Vô Châu lại một tiếng “Giỏi!”, thân hình đột nhiên thay đổi, người và trượng rún xuống nửa thước, ngọn trúc trượng ra chiêu Độc Xà Vấn Lộ, quét vào hạ bàn Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y quát khẽ một tiếng, thân hình vọt lên, cả người lẫn kiếm như cái bánh xe xoay tròn chém xuống đỉnh đầu Vô Châu.

Vô Châu lăn một vòng dưới đất rồi bật người đứng lên, ngọn trúc trượng chĩa vào Sở Lãng, Thẩm Thăng Y lập tức rơi xuống cạnh Sở Lãng, thanh kiếm rê một cái, lại phong bế ngọn trúc trượng.

Vô Châu lại thẳng người lên, ngọn trượng đâm vào yết hầu Thẩm Thăng Y, vừa mau vừa độc.

Thẩm Thăng Y đẩy thanh kiếm một cái, nhẹ nhàng hất ngọn trượng ra, kế đó rê một cái dính vào ngọn trúc trượng chém vào tay Vô Châu.

Vô Châu thu tay lại, ngọn trượng rời tay bay ra, Thẩm Thăng Y lại một kiếm hất lên.

Tay trái Vô Châu chụp lấy ngọn trượng, từ dưới đất bật lên, đâm vào bụng dưới Thẩm Thẳng Y, ngọn trượng đâm trượt, lại lăn một vòng, ngọn trượng chuyển qua tay phải, đâm vào yết hầu Thẩm Thăng Y.

Y ra tay đã mau lẹ lại ngụy dị.

Thẩm Thăng Y tránh khỏi một trượng đâm vào yết hầu, đã bị trượng khác đâm tới dưới nách, y tránh qua, soạt một tiếng ngọn trượng xuyên qua tay áo, chỉ trong khe sợi tóc.

Thẩm Thăng Y vừa né tránh vừa nói “Bọn ta không quen biết các hạ, tại sao lại ra tay độc ác như thế?”

Vô Châu cười nhạt, ngọn trúc trượng liên tiếp đánh ra, Thẩm Thăng Y hoặc chặn hoặc tránh, lại hỏi “Các hạ có phải là Vô Châu không?”

Vô Châu cười nhạt nói “Có can dự gì tới ngươi?”, vù một tiếng xoay người, ngọn trượng từ dưới nách đâm ra, lại phóng vào yết hầu Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y một kiếm phong tỏa, đột nhiên cười nhạt “Các hạ còn như thế nữa thì đừng trách tại hạ không khách khí”.

Vô Châu thân hình lại thay đổi, chỉ làm như không nghe thấy gì, lại mau lẹ đâm ra mấy trượng, trượng nào cũng phóng vào chỗ yếu hại.

Thẩm Thăng Y bước theo Thất Tinh bộ pháp tránh qua, trong tiếng áo phất gió liên tiếp đánh ra mười ba kiếm, cả người lẫn kiếm bay vào Vô Châu.

Vô Châu lấy công trả công, đỡ một kiếm, đánh trả một trượng.

Kiếm trượng chạm nhau mấy mươi lần, Thẩm Thăng Y quát lớn một tiếng, thanh kiếm khua một vòng, soạt một tiếng, chặt đứt hai thước trên ngọn trượng.

Vô Châu không né tránh được, dùng trượng làm kiếm, soạt soạt soạt liên tiếp đâm ra ba nhát, vẫn không rời khỏi chỗ yếu hại.

Thẩm Thăng Y kiếm động người động, vặn lưng một cái, kế đó soạt soạt soạt ba tiếng, lại chặt đứt ba đoạn trên ngọn trúc trượng.

Đoạn nào cũng dài gần như nhau.

Sắc mặt của Vô Châu trong chớp mắt ấy mường tượng trắng hơn, hai tay chập lại, ào một tiếng, giống như mọc thêm hai cái cánh bay lên bức tường cao cạnh tường, ngọn trượng gãy rời tay như mũi tên phóng vào Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y thân hình vừa động, ngọn trượng đã bắn tới, y vội vung kiếm soạt một tiếng hất ngọn trượng gãy tung ra, vừa định đuổi theo, Vô Châu đã từ trên tường cao nhảy xuống, lướt ra ngoài ba trượng.

Y thân hình không ngừng, vừa rơi xuống lại bật lên, liên tiếp ba lần nhô lên hụp xuống, chênh chếch lướt về một bên, ào một tiếng lướt vào một khu viện rồi nhảy lên nóc một gian nhà.

Sở Lãng nhìn thấy buột miệng nói “Đại ca, đuổi theo mau”.

Thẩm Thăng Y lắc đầu, kéo Sở Lãng lại, nói “Cho dù có đuổi cũng chưa chắc đuổi kịp, xem hành động thì y rất thông thạo hoàn cảnh chung quanh đây, đã sớm thu xếp đường rút lui rồi”.

Sở Lãng nói “Vậy cứ để y chạy à?”

Thẩm Thăng Y nói “Chỉ có cách đó thôi”.

Sở Lãng nói “Đại ca, ngươi thấy y rốt lại có phải là Vô Châu mà Tuyết Phi Bằng nói không?”

“Chắc đúng cũng chưa biết chừng”.

“Không biết vì sao y lại muốn giết chúng ta?”

“Ta thấy y hoàn toàn không quyết tâm giết chúng ta lắm đâu”.

“Thế à? Mới rồi y ra tay dữ tợn như thế, chỉ sợ chúng ta không chết”.

“Y ra tay tuy dữ tợn, nhưng sát khí không đủ, đến khi chúng ta né qua mấy lần, sát khí mới tăng lên”.

Sở Lãng nói “Ta thì có cảm giác khác hẳn”. Y gãi gãi đầu, nói tiếp “Xem ra lần này trở về quả thật ta phải khổ công luyện võ công và khinh công cho thật giỏi”.

Thẩm Thăng Y nói “Giang hồ nguy hiểm, ta chủ trương ngươi nên đổi qua làm việc khác, đừng làm bảo tiêu nữa”.

Sở Lãng trầm mặc hẳn.

Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng “Bảo tiêu tuy là một nghề nghiệp chính đáng, nhưng không khỏi quá nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút là có mối nguy tới tính mạng”.

Sở Lãng cười gượng nói “Trước nay ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó...”.

Thẩm Thăng Y nói “Hiện tại không ngại gì cứ suy nghĩ một phen”.

Sở Lãng nói “Có lẽ đại ca nói đúng”.

“Loại cao thủ như Vô Châu, trên giang hồ tuy không phải nhiều lắm nhưng cũng không ít lắm đâu”.

“Đêm nay nếu không phải là đại ca ở bên cạnh, thì cho dù ta có mười cái mạng cũng chết sạch rồi”.

“Trong người mạnh sẽ có người mạnh, người trên giang hồ, vốn lúc nào cũng nằm trong cái bóng râm của sự chết chóc”.

Sở Lãng nói “Nhưng đại ca vẫn cứ lẩn quẩn trong giang hồ mà?”

Thẩm Thăng Y ngẩng đầu thở dài, nói “Bất kể người nào đã tới bước của ta, có muốn ra khỏi giang hồ cũng đã quá muộn”.

Sở Lãng như hiểu lại như không hiểu, ngẫm nghĩ lại hỏi “Đại ca, bây giờ chúng ta làm gì?”

Thẩm Thăng Y nói “Các quán trọ hiện có đều đã nghỉ, may mà cũng gần sáng rồi”.

Sở Lãng nói “Chúng ta cứ đi khắp nơi, biết đâu lại có người đánh lén, biết đâu chúng ta lại có thể bắt được”.

Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, tiếp tục bước đi.

Vầng trăng lạnh lúc ấy đã ngã về phía tây, hai cái bóng người đổ dài trên mặt đường lát đá, di chuyển không có tiếng động.

* * * * *

Gió lại càng se sắt.

Ánh đèn đang lay động, Tuyết Mạn Thiên ngồi ở đó giống như một thằng ngốc, lại giống như một người sống đã chết không còn có linh hồn.

Tuyết Phi Bằng đang nhìn y, Tuyết Mạn Thiên lại mường tượng như không biết gì, cũng không biết qua bao lâu mới thở phào một hơi.

Tuyết Phi Bằng lập tức nói “Ngươi thấy họ có trở lại nữa không?”

Tuyết Mạn Thiên toàn thân run lên, nói “Chuyện đó thì có quan hệ gì? Dù sao họ cũng đâu nhận ra được gì”.

Tuyết Phi Bằng nói “Võ công của Thẩm Thăng Y quả thật lợi hại như thế à?”

Tuyết Mạn Thiên hững hờ nói “Tại sao ngươi không đi thử với y một phen? Há lại không rõ ràng hơn sao?”

Tuyết Phi Bằng nói “Ta sẽ thử, nhất định sẽ thử”.

Tuyết Mạn Thiên nói “Đó là chuyện của ngươi, ngươi thích thế nào cứ làm thế ấy, cần gì nói nhiều”.

Tuyết Phi Bằng cười nhạt “Đó là cách ăn nói của ngươi với ta đấy phải không?”

Đó cũng không giống cách ăn nói của Tuyết Phi Bằng.

Tuyết Mạn Thiên toàn thân run lên, nói “Xin thứ tội”, giọng nói của y vô cùng lắp bắp, đó đương nhiên không phải là thái độ của cha khi ăn nói với con.

Đáng tiếc hiện tại Thẩm Thăng Y không có ở đây, cũng không nghe thấy, nếu không nhất định y đã phát hiện ra, họ hoàn toàn không giống như hai cha con.

Tuyết Phi Bằng cười nhạt một tiếng, nói “Trong lòng ngươi thật ra rất không thoải mái, đúng không?”

Tuyết Mạn Thiên hững hờ cười một tiếng, Tuyết Phi Bằng nói tiếp “Đáng tiếc là ta hoàn toàn không phải là con ngươi, tuy ngươi rất muốn giáo huấn ta một trận, nhưng lại không dám động thủ”.

Tuyết Mạn Thiên nói “Thiếu chủ nặng lời rồi”.

Đó là một lối xưng hô rất đặc biệt, Tuyết Phi Bằng này lại trở thành thiếu chủ nhân của Tuyết Mạn Thiên.

Giọng nói của y cũng hoàn toàn không giống giọng nói của Tuyết Phi Bằng, nhưng tướng mạo thì hoàn toàn giống hệt.

Đó có phải là một điều kỳ quái không?

Tuyết Mạn Thiên lại trầm mặc hẳn, Tuyết Phi Bằng nhìn chằm chằm vào y, lại buông ra tiếng cười nhạt.

“May là còn có ta bên cạnh, nếu không mới rồi trước mặt Thẩm Thăng Y, quả thật không biết ngươi sẽ nói ra những gì nữa”.

Tuyết Mạn Thiên không lên tiếng, dáng vẻ cũng không có gì thay đổi.

Ánh mắt của Tuyết Phi Bằng dần dần sáng rực lên, lấp lánh như ánh kiếm, mà so ra còn sắc bén hơn cả mũi kiếm.

Tuyết Mạn Thiên cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Tuyết Phi Bằng một cái.

Ánh mắt của Tuyết Phi Bằng sắc bén, đầy vẻ tà ác, nếu Thẩm Thăng Y vẫn có ở đây, chỉ nhìn ánh mắt ấy chắc chắn cũng biết là có chuyện gì.

Chỉ có người có nội công tinh thâm mới có thể có được ánh mắt ấy, mà ánh mắt ấy lại đầy vẻ tà ác.

Tuyết Phi Bằng làm sao là loại người ấy được?

Tuyết Phi Bằng này hoàn toàn không còn nghi ngờ gì là giả, có lẽ là dịch dung, thậm chí có thể là lột cả da mặt của Tuyết Phi Bằng dán vào.

Tuyết Phi Bằng thật rốt lại đang ở đâu?

* * * * *

Gió thổi vào cửa sổ, ánh mắt của Tuyết Phi Bằng vừa tối đi đã sáng lên, một bóng người xuyên qua cửa sổ bay vào.

Vô Châu!

Y vẫn mặc chiếc áo trắng, như một con dơi bay vào, chỉ thấy đôi mắt màu trắng đầy ánh sáng lạnh lẽo.

Vô Châu không nói gì, nhưng quả thật y hoàn toàn không nhìn thấy gì sao? Một người mù có thể biết rõ hoàn cảnh chung quanh, lại có thể ra vào nơi này, thì là người nào?

Y từ cửa sổ vọt vào, rơi xuống cạnh Tuyết Phi Bằng, nói “Thiếu chủ sao thế?”

“Không có gì”, Tuyết Phi Bằng ánh mắt rơi lên mặt Vô Châu “Là cha sai ngươi tới à?”

“Có lẽ vì sợ thiếu chủ không cẩn thận để lộ chỗ sơ hở”.

“Ta giống như một kẻ không cẩn thận à?”, Tuyết Phi Bằng lộ vẻ không vui.

Vô Châu cười lấy lòng “Đương nhiên không giống. Chỉ là chủ nhân luôn yêu thương thiếu chủ thôi”.

Tuyết Phi Bằng ánh mắt rơi xuống “Tại sao ngươi lại ăn mặc thế này, chỉ mặc áo này?”

Vô Châu nói “Lúc đi vội quá...”.

Tuyết Phi Bằng cười nhạt “Trước mặt ta thì đừng bịa đặt, ta thấy ngươi đúng là đã bị người khác lột mất áo ngoài rồi”.

Vô Châu nói “Là tự ta cởi ra thôi”.

Tuyết Phi Bằng nói “Tại sao... Muốn che giấu thân phận à? Có phải ngươi tìm Thẩm Thăng Y kiếm chuyện không?”

Vô Châu ngẩn ra, sự tinh minh của Tuyết Phi Bằng quả thật làm y bất ngờ, Tuyết Phi Bằng nói tiếp “Nhất định là ngươi nghe Vô Diện nói cảm thấy không phục, đi tìm Thẩm Thăng Y đánh nhau một trận rồi”.

Vô Châu ngẩn ra, nói “Thiếu chủ anh minh hơn người, bội phục”.

“Đánh nhau thế nào?”

Tuyết Mạn Thiên cũng quan tâm, nhìn chằm chằm vào Vô Châu.

Vô Châu trầm ngâm một lúc mới nói “Ta không phải là đối thủ của y, nhưng y muốn giết ta thì cũng phải trả một cái giá đắt”.

Tuyết Mạn Thiên thở phào một hơi.

Tuyết Phi Bằng trầm mặc hẳn, hồi lâu mới nói “Gã Thẩm Thăng Y này quả thật không đơn giản, ngươi đã không phải là đối thủ của y thì với võ công của ta mà muốn thắng y, chắc chắn không phải dễ dàng”.

Vô Châu nói “Nhưng lấy hai đánh một, thì chắc chắn có thể giết chết y”.

“Nhưng cũng phải trả một cái giá đắt”. Tuyết Phi Bằng trầm ngâm nói tiếp “Cho nên cha không cho ta vọng động, chắc vì lý do ấy”.

Vô Châu nói “Lúc nãy ở cạnh trang viện, Vô Diện cũng qua lại với y vài chiêu”.

Tuyết Phi Bằng cười nhạt, nói “Ngươi không cần nói, Vô Diện là vâng lệnh nên mới ra tay, còn ngươi chỉ là tự ý làm bừa”.

Vô Châu cúi đầu, Tuyết Phi Bằng nói tiếp “Ta hy vọng những việc như thế này không phát sinh lần nữa”.

Vô Châu ứng tiếng “Ờ” một tiếng.

Tuyết Phi Bằng thở dài một tiếng, lại nói “Thẩm Thăng Y quả thật rất thích quản chuyện không đâu”.

Vô Châu nói “Y danh chấn giang hồ, hiệp nghĩa vô song, vốn là có ý thích quản chuyện không đâu, người này sớm muộn gì cũng sẽ thành tảng đá buộc chân chúng ta”.

Tuyết Phi Bằng nói “Ta sẽ suy nghĩ”.

Y ngừng lại một lúc lại nói tiếp “Chắc cha ta cũng đã có thước tấc, đã chuẩn bị cả rồi”.

Vô Châu nói “Có lẽ là thế”.

Tuyết Phi Bằng nói “Ở đây tạm thời không có việc gì cho ngươi, ngươi có thể về rồi”.

“Nhưng mà...”.

Vô Châu mới nói được hai tiếng, Tuyết Phi Bằng đã tức giận nói “Nhưng mà cái gì? Ta nói mà ngươi dám không nghe lời à?”

“Chủ nhân có dặn dò...”.

“Bằng vào võ công của ta, nếu là bảo vệ chính mình, ngươi ở bên cạnh thì làm được cái gì?”, giọng nói của Tuyết Phi Bằng đều rất lạnh lùng, Vô Châu sắc mặt trắng bệch.

Y không nói gì nữa, Tuyết Phi Bằng nói tiếp “Nếu có xảy ra chuyện gì, trước mặt cha ta sẽ gánh vác hết”.

Vô Châu gật đầu, hai tay áo phất một cái, thân hình ào một tiếng bay lên, bay ra ngoài cửa sổ, mất hút trong bóng đêm.

Tuyết Phi Bằng đưa mắt nhìn theo bóng y, lẩm bẩm “Đồ vô dụng, chỉ muốn chọc cho ta nổi giận”.

Xem ra y rất giống một đứa con được nuông chiều thành hư hỏng.

Tuyết Mạn Thiên không phải là cha y, vậy ai là cha y?

* * * * *

Không có gió, nhưng cũng không có cảm giác bức bối, đại sảnh lạnh lẽo, nhưng cũng không phải như băng tuyết.

Lúc Tuyết Phi Bằng sãi chân bước vào, vẫn không khỏi rùng mình một cái.

Trước khi bước vào, Vô Diện vẫn đi trước mặt y, nhưng sau khi y bước vào, Vô Diện đã mất hút.

Tuyết Phi Bằng không biết Vô Diện đi đâu, sãi chân bước vào xong, lập tức bị khung cảnh trước mặt làm cho trợn mắt há miệng.

Đó là một đại sảnh rộng lớn, giống như toàn làm bằng đá, hai bên có hai hàng cột đá thô kệch to lớn, người ở trong đó, không khỏi có cảm giác bị một sức nặng to lớn đè lên.

Đối diện với cửa là một vách đá, bên trên khắc một bức tranh vô cùng kỳ lạ, khắc hình một quái nhân thân thể cao to, tóc xõa xuống vai, mặt mũi nanh ác, có hai cái sừng rất dài, có mấy nữ nhân dáng vẻ vô cùng khêu gợi xúm xít chung quanh, đang đón nhận sự tung hô của một bầy ác ma.

Bầy ác ma ấy không ai không kỳ hình quái trạng.

Trước bức bích họa có một cái bàn làm bằng đá, giữa bàn và bích họa đặt một cái ghế to rộng, bên cạnh có mấy cái giá, đều làm bằng đá.

Trước cái bàn năm trượng là chỗ giữa đại sảnh, có một cái lò sưởi bằng đá rất lớn.

Tuyết Phi Bằng dừng chân trước cái lò sưởi ấy.

Đây đương nhiên là Tuyết Phi Bằng thật, chỉ có điều cho dù hiện tại Sở Lãng đứng bên cạnh cũng e không nhận ra được.

Tuy y là Tuyết Phi Bằng thật, nhưng tướng mạo của y đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng Tuyết Phi Bằng hoàn toàn không biết, trên đường đi tới đây, hoàn toàn không có tấm gương đồng nào, trên mặt y cũng không hề có cảm giác gì.

Bùng một tiếng, cái lò sưởi đá đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.

Ngọn lửa màu xanh biếc lập tức soi sáng toàn bộ đại sảnh, Tuyết Phi Bằng không đề phòng, giật mình nhảy dựng lên.

Y hốt hoảng lùi lại một bước, mắt lập tức bị ánh sáng mãnh liệt nhất thời làm hoa lên.

Đến lúc mắt y trở lại bình thường, thì trên cái ghế đá đã có thêm một người.

Người này trang phục không khác người trong bức bích họa lắm, chỉ là đã có tuổi hơn, mớ tóc vàng như bờm con sư tử tức giận bay tung.

Đột nhiên nhìn thấy một người như thế, chắc chắn ai cũng khó mà không giật nảy mình, Tuyết Phi Bằng cũng không phải ngoại lệ.

Y không tự chủ được lại lùi thêm một bước.

Một tràng tiếng cười đáng sợ lập tức vang lên trong đại sảnh, rùng rợn mà vang dội.

Tiếng cười dội lại trong đại sảnh, không khí mường tượng như cũng bị băm nát thành từng mảnh.

Tuyết Phi Bằng không tự chủ được bất giác đưa tay bịt hai tai.

Tiếng cười lại tiếp tục vang lên lần nữa mới ngừng lại, Tuyết Phi Bằng vẫn đưa tay bịt tai, lại qua một lúc mới buông ra.

Ngọn lửa trong lò sưởi lúc ấy mường tượng như cháy to hơn một chút, Tuyết Phi Bằng toàn thân bị chiếu thành màu xanh biếc, quái nhân kia cũng thế.

Y ngồi chễm chệ trên đó, tướng mạo tuy xấu xí dữ tợn nhưng lại có một sự tôn nghiêm khó mà nói ra được.

Tuyết Phi Bằng có một cảm giác mình bé nhỏ lại, thân hình thẳng đứng bất giác hơi khom xuống.

Quái nhân kia lập tức nói “Ngươi là Tuyết Phi Bằng à?”

Tuyết Phi Bằng ấp úng “Rốt lại ngươi...”.

Quái nhân nói “Mọi người đều gọi ta là Thiên Ma, ngươi cũng có thể gọi ta như thế”.

“Vâng”, Tuyết Phi Bằng tiếng ấy buông ra xong, cả mình cũng cảm thấy kỳ quái, kỳ quái vì mình lại trở nên cung kính như thế.

Quái nhân nói “Tốt lắm, Tuyết Mạn Thiên có thể có một đứa con như ngươi, có lẽ rất vui vẻ”.

“Cha ta hiện tại...”, Tuyết Phi Bằng vội nói “Hiện tại thế nào rồi?”

Thiên Ma cười quái dị, nói “Y rất khỏe, thủ hạ của ta hiện không có nhiều, loại người hữu dụng như y càng ít, ta sẽ không tùy tiện vứt bỏ y đâu”.

Tuyết Phi Bằng nói “Cha ta là thủ hạ của ngươi, tại sao trước nay ta không nghe ông nói tới?”

Thiên Ma nói “Y có thể nói, sở dĩ không nói thì lý do cũng không khó hiểu, những chuyện vặt vãnh ấy ngươi cứ đi mà hỏi y”.

Tuyết Phi Bằng ngẫm nghĩ rồi hỏi “Rốt lại ngươi là ai?”

Thiên Ma nói “Là ai thì thật ra cũng không quan hệ gì, ngươi chỉ cần biết cha ngươi là thủ hạ của ta, là nô tài của ta, ngươi cũng thế, là đủ rồi”.

Tuyết Phi Bằng cười nhạt một tiếng.

Thiên Ma đôi mắt xanh biếc mường tượng dán chặt vào Tuyết Phi Bằng, nói “Bọn trẻ con các ngươi quả thật rất không kém, con mắt lựa chọn thủ hạ của ta xem ra cũng không quá tệ”.

Tuyết Phi Bằng ngơ ngác nhìn Thiên Ma, quả thật không biết nên nói thế nào.

Thiên Ma nói tiếp “Ngươi không cần hoảng sợ, đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ, sẽ rất mau lẹ kết thúc thôi”.

Tuyết Phi Bằng buột miệng hỏi “Chuyện ngươi nói rốt lại là chuyện gì?”

Thiên Ma lạnh lùng nói “Lẽ ra Tuyết Mạn Thiên phải giáo huấn ngươi cẩn thận một chút, chứ tại sao lại để ngươi ăn nói với ta cái giọng ấy”.

Tuyết Phi Bằng lại ngẩn ra.

Tiếp theo Thiên Ma vung tay, nói “Hiện tại ngươi có thể đi ra được rồi”.

Tuyết Phi Bằng lại càng kinh ngạc, nhưng vừa sợ vừa mừng nói “Quả thật ta có thể đi, có thể rời khỏi nơi này à?”

Thiên Ma cười quái dị, còn chưa nói gì, Tuyết Phi Bằng đã nói tiếp “Vậy cha ta thế nào, có rời khỏi nơi đây cùng ta không?”

Thiên Ma cười quái dị, nói “Ngươi nghe nói là đi đâu?”

Tuyết Phi Bằng nói “Không phải ngươi vừa nói...”.

Thiên Ma nói “Ta chỉ bảo ngươi đi ra, ý tứ của chữ đi ra ấy lẽ ra ngươi phải biết chứ”.

Tuyết Phi Bằng ngẩn ra, vách đá sau lưng lập tức vang lên tiếng lách cách rồi mở ra, Vô Diện từ một chỗ hố bước vào, nói “Đi qua bên này”.

Tuyết Phi Bằng nghiến răng bước ra.

Vô Diện hoàn toàn không đi theo, vách đá lập tức lách cách đóng lại, Tuyết Phi Bằng hoảng sợ quay nhìn, dưới chân đột nhiên nhũn ra, rơi mau xuống dưới.

Y buột miệng la hoảng một tiếng, trước mắt chợt tối chợt sáng, thân hình kế đó rơi vào một vùng ánh đèn.

Ánh đèn vàng vọt mà bình thường, chiếu ra từ một ngọn đèn dầu rất bình thường.

Tuyết Phi Bằng tiếng la hoảng chưa tắt đã rơi xuống một chiếc giường nệm thêu mềm mại.

Y hừ lạnh một tiếng, lăn một vòng trên giường, rơi xuống đất, mới phát giác mình đang trong một gian phòng.

Gian phòng này hoàn toàn không khác những gian phòng bình thường, bày biện tuy đơn giản, nhưng cũng hoàn toàn không phải là người bình thường có thể mua nổi.

Trong phòng hoàn toàn không có ai khác, Tuyết Phi Bằng đang kinh ngạc, giọng nói của Vô Diện đã vang tới “Đó là phòng của ngươi, lúc ăn cơm sáng cơm trưa, tự nhiên sẽ có tiếng chuông thông báo”.

Tuyết Phi Bằng ngẩng đầu nhìn lên, phía trên chỉ có một mảng trần nhà.

Vô Diện lại nói tiếp “Ngươi đẩy cửa phòng ra, đi ra phía sau thì chính là đại sảnh ăn cơm, những chuyện khác nếu ngươi không thích tự mình tìm hiểu, thì có thể tìm một người mà hỏi”.

Tuyết Phi Bằng buột miệng hỏi “Ở đây còn có ai nữa?”

Vô Diện nói “Có hai đứa con gái, ngươi có thể tìm họ mà nói chuyện, nhưng có một điểm phải nhớ kỹ, các ngươi ở đây thì tuyệt đối không đi đâu được, không cần suy nghĩ nhiều làm gì”.

Tuyết Phi Bằng hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Vô Diện cũng không nói nhiều, Tuyết Phi Bằng chờ một lúc vẫn không thấy gì, thân hình chớp lên, lướt ra ngoài cửa.

Cửa là cửa gỗ bình thường, trên vẽ hoa văn, còn dán giấy trắng, Tuyết Phi Bằng đẩy cửa ra, thì nhìn thấy hai người.

Đó là hai cô gái nhỏ rất xinh đẹp.

Tướng mạo của họ lại hoàn toàn như nhau, mường tượng như cùng đúc ra cùng một cái khuôn, chỗ duy nhất khác nhau chỉ là khuôn mặt của họ, một người mặt trái xoan, người kia mặt tròn.

Họ lại đều không có lông mày, chỗ lông mày chỉ có hai vết mực xanh nhàn nhạt.

Cũng vì thiếu hai hàng lông mày, vẻ đẹp đẽ của họ lại biến thành quái dị, hoàn toàn không giống như con người ở nhân gian.

Ít nhất Tuyết Phi Bằng cũng có cảm giác ấy, y bất giác nghĩ tới Vô Diện.

Trong chớp mắt ấy, y không tự chủ được ngẩn ra, lùi lại một bước.

Hai cô gái nhỏ kia xem ra còn hoảng sợ hơn cả y, cũng kêu lên một tiếng, cũng lùi lại.

Tuyết Phi Bằng buột miệng hỏi “Các cô rốt lại là ai?”

Hai cô gái vội nép sát vào nhau, người có khuôn mặt trái xoan hỏi “Còn ngươi là ai?”

“Ta họ Tuyết, tên Tuyết Phi Bằng”, Tuyết Phi Bằng nhìn chằm chằm vào hai cô gái.

“Ngươi từ trên kia rơi xuống đây à?”

“Sao các cô biết?”, Tuyết Phi Bằng ngạc nhiên.

“Là nghe tiếng, nghe tiếng người kêu, là ngươi phải không?”

Tuyết Phi Bằng thở dài một tiếng, nói “Ta vốn không nhút nhát lắm, nhưng sự tình ở đây quả thật quá rùng rợn, quá đột ngột”.

Hai cô gái bất giác cùng gật đầu, người có khuôn mặt trái xoan nói tiếp “Xem ra ngươi không giống như đang bịa dặt”.

“Ta vốn không như thế”, Tuyết Phi Bằng cười gượng.

“Là bọn ta nhìn thấy từ ánh mắt của ngươi”.

“Các cô cũng từ trên kia rơi xuống à?”, Tuyết Phi Bằng hỏi lại.

“Đúng thế... Ngươi có khát nước không?”

“Có”, Tuyết Phi Bằng bị họ hỏi như thế, mới cảm thấy rất khát.

“Qua đại sảnh bên kia ngồi đi, ở đó có trà”.

Tuyết Phi Bằng gật đầu, hai cô gái xoay người bước ra ngoài.

Đi qua một dãy hành lang, lại xuyên qua hai bức rèm, rốt lại họ đã tiến vào một đại sảnh.

Đại sảnh này hoàn toàn không khác gì các sảnh đường bình thường, chỉ là chung quanh không bày biện quá nhiều, cả thư họa cũng không có một bức, bức tường trống trơn khiến người ta nhìn thấy nảy sinh cảm giác thê lương.

Bốn phía đều có cửa sổ, nhưng không khí mát mẻ, khiến người ta không hề có cảm giác không thoải mái.

Tuyết Phi Bằng ngồi xuống một cái bàn, cô gái có khuôn mặt trái xoan rót cho y một chén trà, kế hỏi “Ngươi có đói không?”

Tuyết Phi Bằng bị hỏi một câu, lập tức có cảm giác đói, cười gượng nói “Có...”.

“Ta thấy ngươi đói lắm rồi”, cô gái có khuôn mặt trái xoan cũng cười gượng “Tình hình bọn ta tới đây chắc cũng không khác ngươi bao nhiêu”.

Cồ gái kia lập tức bưng một ít bánh qua, nói “Ngươi không cần khách khí, cứ ăn đi”.

Tuyết Phi Bằng lấy một cái bánh, nói “Còn chưa thỉnh giáo các cô”.

Người có khuôn mặt trái xoan nói “Ta tên Mai Ngọc Sương, còn cô ta là Phương Duân”.

Tuyết Phi Bằng sửng sốt “Các cô không phải là chị em sao?”

Mai Ngọc Sương nói “Ta họ Mai, cô ta họ Phương, làm sao là chị em được?”

Tuyết Phi Bằng nói “Thế thì kỳ quái thật”.

Mai Ngọc Sương nói “Ngươi thấy bọn ta đều không có lông mày nên nghĩ rằng bọn ta là chị em phải không?”

Phương Duân cười nói “Lông mày của bọn ta là bị người khác cạo, nếu nói như thế là chị em, thì ngươi há không phải cũng là em trai hay anh trai của bọn ta sao?”

Tuyết Phi Bằng ngạc nhiên nói “Ta...”.

“Ngươi không phải cũng không có lông mày sao?”. Tuyết Phi Bằng đưa tay sờ lên, quả nhiên không thấy lông mày, cười gượng nói “Rốt lại họ định giở trò ma gì nhỉ?”

“Ai mà biết?”, Phương Duân thở dài một tiếng “Có điều không hề gì, một thời gian sau lông mày sẽ lại mọc ra thôi”.

Mai Ngọc Sương nói tiếp “Mà thật ra như thế cũng không có gì đáng sợ”.

Tuyết Phi Bằng chép miệng gật đầu, ánh mắt vẫn rơi lên mặt hai người, nói “Ngoài chuyện không có lông mày, tướng mạo hai người các cô quả thật cũng rất giống nhau”.

Mai Ngọc Sương ánh mắt chuyển qua mặt Phương Duân, cười ngất nối “Đời nào, ta làm sao đẹp bằng cô ta được”.

Phương Duân lắc đầu nói “Thư thư lại nói đùa rồi, nói tới chuyện đẹp thì ta làm sao bằng được thư thư”.

Mai Ngọc Sương phẩy tay “Đừng có mà ngươi tâng bốc ta, ta tâng bốc ngươi, người ta cười cho đấy”.

Tuyết Phi Bằng không cười, ngẩn người ra nhìn nhìn Mai Ngọc Sương và Phương Duân, một luồng hơi lạnh đột nhiên chạy suốt sống lưng, toàn thân như rơi vào hố băng.

Mai Ngọc Sương vô tình nhìn Tuyết Phi Bằng một cái, nói “Ngươi sao thế? Không thoải mái à?”

Tuyết Phi Bằng nhìn nhìn Mai Ngọc Sương, lại nhìn nhìn Phương Duân, cười gượng nói “Không có gì”.

Trong con mắt y, hai người bọn Mai Ngọc Sương, Phương Duân không những tướng mạo giống nhau, mà dáng vẻ cũng giống nhau.

Họ không những cười nói mà bất kể biểu hiện nào khác cũng giống nhau, vả lại đều có dáng vẻ cứng đờ làm sao, ngụy dị làm sao.

Nhưng bất kể dáng vẻ ngụy dị thế nào, ánh mắt của họ cũng đều rất thiện lương.

Tuyết Phi Bằng nhìn nhìn họ, không nhịn được, lại nói “Ta không bịa đặt đâu, các cô quả thật rất giống nhau”.

Mai Ngọc Sương sửng sốt nhìn Tuyết Phi Bằng, rốt lại nói “Ngươi quả thật không giống như bịa đặt, nhưng bọn ta quả thật không giống nhau đâu”.

Nàng thở dài một tiếng, nói tiếp “Dáng vẻ ta thế nào chẳng lẽ chính ta lại không rõ, cô ta và ta căn bản không có chỗ nào giống nhau cả”.

Tuyết Phi Bằng chỉ ngẩn ra nhìn nhìn Mai Ngọc Sương.

Mai Ngọc Sương giơ tay lên, đặt lên khóe môi mình, nói “Ở đây ta có một nốt ruồi nhỏ, Tiểu Duân thì không có”.

Tuyết Phi Bằng nhìn kỹ Mai Ngọc Sương, lắc đầu nói “Ta lại chẳng thấy có nốt ruồi nào”.

Mai Ngọc Sương kinh ngạc nói “Sao lại không có?”

Phương Duân lập tức nói ngay “Thư thư, đúng là không có đâu”.

Mai Ngọc Sương vẫn nửa tin nửa ngờ, Phương Duân chợt nói “Ta thì ở giữa Mi tâm có một nốt ruồi son...”.

Nàng chưa dứt lời Mai Ngọc Sương đã nói “Ta không nhìn thấy”.

Phương Duân giật nảy mình, nhìn nhìn Mai Ngọc Sương, Tuyết Phi Bằng lập tức nói “Mai cô nương không bịa đặt đâu”.

Phương Duân ngẩn ra.

Mai Ngọc Sương hai tay ôm trán ngẩn ra tại đương trường.

Tuyết Phi Bằng nhìn nhìn họ, trầm ngâm nói “Khuôn mặt các cô hiện tại có thể không phải là khuôn mặt vốn có của các cô đâu”.

Phương Duân kêu lên thất thanh “Tại sao lại như thế? Ngươi nói nó từ đâu tới?”

Tuyết Phi Bằng nói “Nghe nói trên giang hồ có cái gọi là thuật dịch dung”.

Mai Ngọc Sương gật đầu nói “Ta cũng đã nghe qua, chẳng lẽ chúng ta đã bị thay đổi dung mạo”.

Tuyết Phi Bằng nói “Cũng chưa biết, tóm lại ta thấy các cô sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không giống sắc mặt bình thường”.

Mai Ngọc Sương, Phương Duân bốn mắt nhìn nhau, không tự chủ được cùng gật đầu.

Tuyết Phi Bằng nói tiếp “Còn dáng vẻ của các cô có phải là cũng rất cứng đờ không?”

Mai Ngọc Sương nói “Ngươi nói như thế, ta cũng cảm thấy rồi”.

Nàng nhìn chằm chằm vào Phương Duân, nói “Ngươi còn nhớ ta từng nói dáng vẻ của ngươi có lúc rất kỳ quái không?”

Phương Duân nói “Ta còn nhớ cũng từng nói có thể vì ảnh hưởng hoàn cảnh chứ ngươi cũng thế”.

Mai Ngọc Sương ngẩn ra một lúc, nói “Chẳng trách được có lúc ta lại cảm thấy trên mặt giống như có cái gì đó”.

Phương Duân nói “Tại sao họ lại phải làm như thế nhỉ?”

Tuyết Phi Bằng nói “Các cô đều không biết, thì ta lại càng không biết”.

Mai Ngọc Sương nói “Nếu là dịch dưng, tại sao sáng nào chúng ta cũng rửa mặt, mà lại không khôi phục được diện mạo vốn có?”

Phương Duân cũng nói “Chẳng lẽ mỗi ngày sau khi bọn ta đi ngủ, họ lại dịch dưng cho chúng ta một lần sao?”

Mai Ngọc Sương cười ngất nói “Vậy thì sau khi chúng ta rửa mặt thì sẽ cảm thấy bất ổn chứ”.

Phương Duân nói “Rốt lại đậy là chuyện gì?”

Tuyết Phi Bằng buột miệng nói “Có phải là da mặt của các cô đã bị lột đi thay bằng một lớp da mặt khác không?”

Phương Duân nói “Không đâu...”, giọng nói chợt đứt ngang, toàn thân run lên.

Mai Ngọc Sương cũng rúng động, nói “Ngươi không nên dọa làm bọn ta sợ, có được không?”

Tuyết Phi Bằng cười gượng, nói “Ta hoàn toàn không có ý ấy, chỉ là thấy thế nào nói thế ấy thôi”.

Tuyết Phi Bằng ngẫm nghĩ hồi lâu, kế lại nói tiếp “Ta tin chắc trong chuyện này thì khả năng dịch dung hoàn toàn không cao, trong thiên hạ lẽ nào lại có thuật dịch dung xảo diệu tới mức như thế”.

Phương Duân nói “Có thể là khuôn mặt của bọn ta...”.

Tuyết Phi Bằng gãi gãi mặt, nói “Có thể các cô vốn có chỗ giống nhau, còn như nốt ruồi thì đã bị bóc đi rồi”.

Phương Duân nhìn nhìn y, nói “Ta biết ngươi nói thế là để an ủi bọn ta, nhưng bọn ta vẫn phải đối diện với sự thật”.

Tuyết Phi Bằng nói “Ở đây không có gương đồng à?”

Phương Duân nói “Không có, chuyện này nói ra quả thật có chỗ kỳ quái, nhưng nghĩ lại thì đúng là họ không muốn chúng ta nhìn thấy mặt mình”.

Tuyết Phi Bằng nói “Cũng chưa biết chừng”. Y lập tức đưa tay vỗ lên trán mình, ngẩn ra ở đó.

Phương Duân nhìn thấy rất rõ, nói “Ngươi cũng nghi ngờ khuôn mặt của chính mình có chỗ không ổn chứ gì”.

Tuyết Phi Bằng cười gượng một lúc, nói “Đúng là ta đang nghi ngờ như thế”. Y thở dài nói tiếp “Hiện tại ta đã phát hiện có cảm giác khang khác”.

Phương Duân nói “Ngươi là nói so với lúc trước thì sờ tay lên mặt có cảm giác khang khác phải không?”

Tuyết Phi Bằng nói “Không phải thế”. Y trầm ngâm rồi nói tiếp “Mới rồi các cô nhìn thấy ta, lộ vẻ rất kỳ quái, có phải là vì trên mặt ta có chỗ nào đặc biệt không?”

Phương Duân nói “Bọn ta quả thật không ngờ người tới đây lại là một đứa con trai, có điều ngươi... Tướng mạo của ngươi quả thật có chỗ đặc biệt”.

Tuyết Phi Bằng nói “Đặc biệt chỗ nào? Vì ta không có lông mày à?”

Phương Duân nói “Bọn ta cũng thế, thế thì có gì đặc biệt”.

“Vậy là vì... vì cái gì?”, Tuyết Phi Bằng vội hỏi.

Phương Duân nói “Ánh mắt của ngươi, miệng mũi môi của ngươi đều có chỗ khác người bình thường”.

“Ủa?”, Tuyết Phi Bằng vội hỏi “Các cô nói rõ xem nào”.

Phương Duân nói “Mắt ngươi dài mà nhỏ, giống như đan phượng nhãn như người ta nói, rất là đẹp, may mà ngươi không phải con gái, nếu không thì quả thật không biết sẽ làm bao nhiêu người xiêu lòng”.

Tuyết Phi Bằng ngẩn người ra nghe, chợt thở dài một tiếng, nói “Mắt ta quả thật như thế à?”

“Không phải lừa ngươi đâu, thật thế đấy”, Phương Duân khẳng định.

Tuyết Phi Bằng lại trầm mặc hẳn, Mai Ngọc Sương nói tiếp “Mũi ngươi rất thẳng, chuyện đó vốn không có gì đặc biệt, rất nhiều người sống mũi cũng thẳng, nhưng so với người khác thì mũi ngươi lại có cảm giác không thật lắm”.

Tuyết Phi Bằng bất giác giơ tay sờ lên mũi một cái, ngẩn ra nói “Sống mũi ta căn bản không cao thế này”, ngừng lại một lúc lại nói tiếp “Còn môi thì thế nào?”

Mai Ngọc Sương nhìn nhìn Tuyết Phi Bằng nói “Quả thật trắng bệch, dường như không có chút huyết sắc nào, có điều nhìn lâu hơn lại không cảm thấy như thế”.

Phương Duân nói “Đó cũng vì sắc mặt ngươi cũng trắng bệch, giống như... giống như thịt cá chết”.

Tuyết Phi Bằng ngẩn ra.

Phương Duân ngượng nghịu nói “Ngươi ngàn vạn lần đừng nổi giận, ta ví dụ như thế tuy có chỗ quá phận, nhưng sự thật là thế”.

Tuyết Phi Bằng thở dài một tiếng, nói “Xem ra cái mà các cô hiện đang nhìn thấy cũng không phải là khuôn mặt vốn có của ta đâu”.

Phương Duân nói “Khuôn mặt vốn có của ngươi ra sao?”

Mai Ngọc Sương cười nói “Chuyện đó mà muốn nói thì làm sao nói rõ được”.

Tuyết Phi Bằng thở dài nói “Ít nhất thì mắt ta vốn không phải thế này, tuy không to lắm, nhưng chắc chắn tuyệt đối không phải là đan phượng nhãn”.

Mai Ngọc Sương nói “Vậy thì ngươi định thế nào?”. Nàng cười gượng nói “Bọn ta thì quả thật vô kế khả thi rồi”.

Tuyết Phi Bằng nói “Cô là nói trốn ra khỏi chỗ này à?”

Mai Ngọc Sương gật đầu nói “Nơi này giống như một vùng đất chết, không có cửa sổ, chỉ có cửa, cũng chỉ thông qua các phòng, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài”.

Tuyết Phi Bằng nói “Các cô đều từ trên rơi xuống đây phải không?”

“Đúng thế”. Mai Ngọc Sương hỏi lại “Ngươi thì sao? Ngươi cũng giống bọn ta, sau khi gặp Thiên Ma thì rơi xuống chứ gì?”

Tuyết Phi Bằng gật đầu nói “Không còn gì phải nghi ngờ gì nữa, chúng ta đều đang ở trong mật thất dưới đất”.

Mai Ngọc Sương nói “Có lẽ là thế, nói cách khác nếu chúng ta muốn rời đi thì phải nghĩ cách từ trần nhà phía trên”.

Tuyết Phi Bằng nói “Khoảng cách gần hai trượng, muốn lên quả thật rất không dễ, vả lại biết đâu lúc nào chúng ta cũng nằm dưới sự giám thị của Thiên Ma”.

Mai Ngọc Sương nói “Chẳng lẽ cứ ngẩn ra ở đây chờ họ xử trí?”

Tuyết Phi Bằng hỏi qua chuyện khác “Phải rồi, tại sao các cô lại tới đây?”

Mai Ngọc Sương nói “Vì cha ta tới đây, tiểu Duân cũng thế”.

Tuyết Phi Bằng nói “Có phải cha các có đều đột nhiên thất tung không?”

Mai Ngọc Sương nói “Cũng không phải đột nhiên, gia phụ vì nhìn thấy một lá cờ lệnh nhỏ ta cầm về đưa cho mới đang đêm vội vã rời nhà”.

“Không nói là đi đâu à?”

“Không”. Mai Ngọc Sương nói “Người nhà ta thậm chí không biết ông đã ra đi, qua hôm sau mới phát hiện ra, sau đó có một nữ nhân tới dẫn ta tới đây”.

“Nữ nhân à?”. Tuyết Phi Bằng hỏi “Là một nữ nhân thế nào?”

“Khuôn mặt của cô ta giống như vẽ lên, có lúc chỉ vuốt một cái là rơi xuống, chỉ thấy một khoảng trống trơn”.

“Vô Diện”, Tuyết Phi Bằng rên lên một tiếng.

“Đúng là cô ta tự xưng là Vô Diện”, Mai Ngọc Sương hoảng sợ nhìn Tuyết Phi Bằng “Ngươi cũng gặp cô ta rồi à?”

Tuyết Phi Bằng lẩm bẩm “Xem ra tao ngộ của chúng ta không khác nhau bao nhiêu, có điều ta là theo dõi cha ta tới đây”.

“Tao ngộ của tiểu Duân cũng không khác ngươi bao nhiêu”.

Phương Duân gật đầu một cái, nói “Đây hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, là một âm mưu”.

Tuyết Phi Bằng nói “Bất kể thế nào, mục đích của Thiên Ma là muốn chúng ta tới đây”.

Phương Duân nói “Ngươi nói y có mục đích gì?”

Tuyết Phi Bằng nói “Có lẽ là muốn bắt chúng ta để uy hiếp cha chúng ta giúp họ làm chuyện gì đó”.

Phương Duân nói “Nhất định là thế, thật ra bọn ta phải nghĩ tới chuyện đó, không nên tới đây”.

Mai Ngọc Sương nói “Theo ta thấy sự tình không chỉ đơn giản như thế, các ngươi có phát giác ra rằng cha chúng ta trước kia có thể đã là thủ hạ của họ không?”

Tuyết Phi Bằng nói “Cho dù không phải hoàn toàn như thế thì nhất định cũng có quan hệ gì đó, nếu không thì không có lý do gì mà vừa nhìn thấy lá cờ lệnh ấy đã biến sắc, vả lại còn vội vàng lên đường tới đây”.

Mai Ngọc Sương thở dài một tiếng, nói “Bọn ta bị giam giữ ở đây, không biết họ có biết không”.

Tuyết Phi Bằng nói “Chắc là biết, chỉ là ta không hiểu rõ tại sao người ở đây lại thay đổi dung mạo của chúng ta”.

“Rồi sẽ hiểu rõ thôi”, Mai Ngọc Sương nói với giọng không biết làm sao.

Tuyết Phi Bằng nói “Lúc ta tới còn dắt theo một người bạn, y phát giác ra ta thất tung, nhất định sẽ nghĩ cách”.

Mai Ngọc Sương nói “Người bạn của ngươi võ công ra sao?”

“Không giỏi lắm, nhưng cha y là Tổng tiêu đầu của một tiêu cục lớn, quen biết nhiều người, có thể giúp y một tay”.

Phương Duân cau mày nói “Theo chỗ ta biết, những người mở tiêu cục đều chạy theo mối lợi, chưa chắc đã nghĩ cách giúp ngươi”.

Mai Ngọc Sương lắc đầu nói “Tiểu Duân, ngươi nói như thế không khỏi có chỗ võ đoán đấy, người bạn của y đã chịu theo y tới đây, chưa chắc đã vì tiền bạc”.

“Đương nhiên không phải”, Tuyết Phi Bằng nói “Chi phí ăn ngủ trên đường đi đều là tiền của y, nếu không có y, quả thật ta không dễ mà theo dõi được tới đây”.

Phương Duân ngượng nghịu nói “Đó là ta nói sai, có điều đúng là như thế cũng chỉ có thể trách ta tuổi trẻ không hiểu việc đời, tại sao các ngươi lại hung dữ với ta như thế?”

Mai Ngọc Sương phì cười nói “Ai hung dữ?”

Phương Duân nói “Chúng ta nên nghĩ cách làm sao trốn ra khỏi nơi này”.

Tuyết Phi Bằng cười gượng nói “Các cô ở đây đã một thời gian, đến hiện tại vẫn không nghĩ ra cách, thì ta làm sao nghĩ ra cách gì được?”

Phương Duân nói “Ngay cả ở đây còn chưa nhìn thấy rõ đã nói không có cách, con người của ngươi...”.

Tuyết Phi Bằng ngẩn ra, nói “Ta... ta...”.

Mai Ngọc Sương nói “Cô ta là trẻ con, lòng ngay miệng thẳng, ngươi đừng trách cô ta”.

Phương Duân định nói gì đó, Tuyết Phi Bằng đã nói “Cô ta nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, con người ta quả thật từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư hỏng, không có kiến thức, mật cũng nhỏ...”.

Mai Ngọc Sương vung tay cắt lời y, nói “Đừg nói thế, chúng ta cứ nghĩ xem có cách nào vượt ra khỏi đây không”.

Tuyết Phi Bằng im lặng gật đầu, bắt đầu quan sát chung quanh.

Mai Ngọc Sương chợt nói “Thật ra, không ra khỏi nơi đây cũng không hề gì, họ cũng không giam giữ chúng ta suốt đời đâu”.

Phương Duân nói “Ta cũng tin như thế, chỉ là vì giam chúng ta ở đây, họ muốn cha chúng ta làm chuyện gì đó, thì cha chúng ta không thể không làm”.

Mai Ngọc Sương gật đầu “Cha ta yêu thương ta nhất, mẹ cũng thế...”.

Phương Duân nói “Mẹ ta đã không còn, cha và ta dựa vào nhau mà sống”.

Mai Ngọc Sương thở dài nói “Chắc họ đã nhìn đúng điểm ấy, nếu không quả thật ta không nghĩ ra còn có lý do gì khiến họ dụ chúng ta tới giam giữ ở đây”.

Tuyết Phi Bằng vừa đi loanh quanh vừa nói chen vào “Lẽ ra phải để chúng ta được gặp mặt cha chúng ta một lần”.

Một giọng nói lập tức vang lên “Vốn là phải như thế, có điều cho dù bọn ta không làm như thế, thì cha các ngươi cũng sẽ tin thôi”.

Giọng nói là từ trên trần vang xuống, không vang dội lắm, nhưng rất rõ ràng.

Động tác của ba người lập tức khựng lại.

Tuyết Phi Bằng buột miệng nói “Là giọng Vô Diện”.

Giọng kia nói “Thằng nhỏ ngoan, muốn ngươi quên được ta quả thật không phải dễ”.

Tuyết Phi Bằng cười nhạt.

Phương Duân nói tiếp “Ta cũng nhận ra, nữ nhân ấy rất đáng sợ”.

Giọng nói của nàng hoàn toàn không cao, nhưng Vô Diện nghe rất rõ, cười nói ngay “Ta mà cũng đáng sợ thì nếu Vô Châu tới gọi, không biết các ngươi sẽ nói thế nào”.

Mai Ngọc Sương sửng sốt nói “Vô Châu?”

Tuyết Phi Bằng nói “Là một lão già mù, tính tình dường như rất kiêu ngạo”.

Vô Diện cười nói “Đó là vì y là một người mù, tới chào hỏi thì các ngươi không gặp gì hay đâu”.

Tuyết Phi Bằng nhịn không được nói “Bọn ta bất kể chuyện gì, chỉ có một chuyện muốn hỏi cho rõ ràng”.

Vô Diện nói giúp y “Lúc nào các ngươi mới được rời khỏi chỗ này chứ gì?”

Tuyết Phi Bằng hỏi ngay “Rốt lại là lúc nào?”

Vô Diện nói “Còn phải xem lúc nào cha các ngươi mới làm xong việc”.

“Là việc gì?”, Tuyết Phi Bằng hỏi.

“Chuyện ấy các ngươi không cần quản, cũng không quản được mà”. Vô Diện cười khanh khách nói “Có các ngươi ở đây chắc người nào cũng sẽ rất phục tùng, chắc không mất nhiều thời gian đâu”.

Tuyết Phi Bằng hừ lạnh một tiếng, Phương Duân rốt lại vẫn im lặng, Mai Ngọc Sương chợt hỏi “Sau khi xong việc, quả thật các ngươi sẽ chịu thả bọn ta ra khỏi nơi này à?”

Vô Diện cười nói “Ngươi muốn đi đâu?”

Mai Ngọc Sương nói “Ta nghĩ rằng sau khi xong việc, có thể các ngươi sẽ giết người bịt miệng, không cho bọn ta sống mà rời khỏi đây, thậm chí cha bọn ta cũng thế”.

Vô Diện cười nói “Con nhỏ thông minh lắm, ngươi suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng cha các ngươi cũng không phải đều là bọn ngốc, họ sẽ có cách khiến bọn ta không thể ra tay”.

Tiếng cười của nàng chợt trầm xuống “Cho nên đến lúc sau cùng, chỉ sẽ có một kết quả, mọi người đều ở lại, đều chết già ở đây”.

Mai Ngọc Sương trầm mặc hẳn, Phương Duân định nói câu gì đó, nhưng kết quả lại nuố trở vào, Tuyết Phi Bằng cũng không nói gì.

Vô Diện nói tiếp “Ba đứa nhỏ các ngươi không nên nói gì nhiều, cứ ngoan ngoãn ở lại đây”.

Giọng nói yếu dần, tựa hồ trong lúc nói câu ấy, Vô Diện đã động thân đi xa.

Ba người ngẩn ra tại chỗ.

Qua một lúc lâu, Mai Ngọc Sương mới thở dài một tiếng, nói “Xem ra chúng ta quả thật phải nghĩ cách mới có thể rời khỏi chỗ này”.

Phương Duân, Tuyết Phi Bằng đều gật đầu đồng ý.

Mai Ngọc Sương lại nói “Nếu thất bại chưa chắc họ đã giết chúng ta, vậy tại sao không thử xem”.

Ba người nhìn nhau một cái, nhất tề gật gật đầu, ánh mắt rất kiên nghị, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định họ sẽ tìm cách trốn ra, còn như thành công hay không thì rất khó nói.