Huyết Chưởng Thánh Tâm

Chương 10: Nhẫn nhục gánh nặng




Nhạc Nhạn Linh mặt lướt qua trùng trùng sát cơ, đừng nói tính cao ngạo như chàng, dù là người đất đá e cũng thịnh nộ.

Nhạc Nhạn Linh không ngờ mình vì đại kế mai sau của võ lâm Trung Nguyên, đã cố sức nhẫn nhịn, lại bị người khinh miệt thậm tệ thế này.

Chàng quay phắt người lại, giọng sắc lạnh nói :

- Thì ra Dao Trì lệnh chủ lại là người không biết phải trái thế này, lẽ ra Nhạc mỗ không nên tin lời đồn đại trên giang hồ mới phải.

Thiếu nữ áo tím nhướng mày, tiến tới ba bước quát :

- Ngươi dám khinh miệt Lệnh chủ bổn cô nương ư?

Nhạc Nhạn Linh ngẩn người :

- Cô nương thật không phải là Lệnh chủ ư?

Thiếu nữ áo tím cười khảy :

- Lệnh chủ là hạng người thế nào mà hạng tầm thường như ngươi có thể gặp.

- Có lẽ Nhạc mỗ nhẫn nhịn quá nhiều rồi, nên các ngươi...

Thiếu nữ áo tím ngắt lời :

- Không phải nhẫn nhịn mà ngươi sợ chết!

- Ha ha... Nhạc Nhạn Linh tuy không phải là anh hùng hảo hớn, nhưng hai chữ sống chết đã gác ngoài tai, phương giá đã luôn miệng đòi giết tại hạ, vậy xin mời hãy xuất thủ!

Cửu Văn Long thầm kêu lên :

- Hay lắm, trang anh hùng hảo hớn đâu thể chịu cúi đầu trước đàn bà con gái!

Thiếu nữ áo tím cười khảy :

- Ngươi định liều mạng ư?

- E rằng dưới chưởng của Nhạc mỗ, phương giá khó thể thoát khỏi mười chiêu!

- Sao?

Không sai, điều ấy quả thật khiến nàng khó tin, ngay cả Thiên Phụng bang chủ cũng thầm nhủ :

- “Nhạc Nhạn Linh, ngươi cũng thật quá cuồng ngạo!”

Nhạc Nhạn Linh với giọng sắc lạnh và bình thản nói :

- Tại hạ nói không quá mười chiêu sẽ khiến phương giá phơi xác trong Đoạn Hồn cốc này.

Thiếu nữ áo tím vốn cao ngạo, ngay trước mặt Thiên Phụng bang chủ bị người ta miệt thị, thật khó nhẫn nhịn, mắt liền rực lên sát khí khiếp người, lạnh lùng quát :

- Khẩu thuyết vô bằng, hãy tiếp chiêu!

Dứt lời với thế “Hàn Áp Hí Thủy” (vịt lạnh đùa nước) tung mình lao bổ vào Nhạc Nhạn Linh.

Nàng này tuy không phải là Dao Trì lệnh chủ, nhưng có bốn nữ tỳ hộ vệ và với ngọc lệnh uy trấn võ lâm trong tay, đủ biết là nàng giữ địa vị thủ yếu dưới Dao Trì lệnh, hẳn võ công cũng hết sức cao cường.

Chỉ thấy đôi ngọc chưởng của nàng chập chờn hệt như hai cánh én bay liệng, nhanh đến mức khiến người hoa mắt.

Nhạc Nhạn Linh thật lòng bất giác, trĩu xuống thầm nhủ :

- “Dưới Dao Trì Ma Nữ thật không có kẻ yếu kém, thảo nào nàng ta hống hách như vậy.”

Bèn không dám khinh xuất, vội thi triển thế “Thoát Bào Hoán Vị” lướt nhanh ra sau hơn trượng.

Thiếu nữ áo tím đinh ninh là dù Nhạc Nhạn Linh có tránh khỏi chiếu tấn công của mình thì cũng phải hết sức khốn đốn, chẳng ngờ chàng lại tránh khỏi một cách dễ dàng ung dung như vậy, bất giác kêu lên “ủa” một tiếng.

Đồng thời vội triệt chiêu biến thế, ngay khi Nhạc Nhạn Linh chân vừa chạm đất, nàng đã tung mình lao đến, liên tiếp tấn công ra bảy chưởng, chiêu thức hết sức độc hiểm, thảy đều nhắm vào tử huyệt khắp người Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh tuy lượn lách trong bóng chưởng nhưng tựa hồ đã mất khả năng hoàn thủ.

Bốn nữ tỳ áo tím bàng hoàng thảy đều đứng thừ người ra, mặt tỏ vẻ thương hại. Bàng hoàng và lo lắng, hiển nhiên họ điều nóng lòng lo cho chàng thiếu niên anh tuấn này.

Cửu văn Long cũng hết sức sốt ruột, lẩm bẩm :

- Tiểu tử, hày cố lên, cố lên!

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy dài xuống, như thể y sử dụng rất nhiều sức lực.

Bầu không khí gay cấn và kinh hiểm khiến người ngạt thở, Nhạc Nhạn Linh với thiếu nữ áo tím đã giao đấu với nhau bảy chiêu, nhưng Nhạc Nhạn Linh vẫn chưa hoàn thủ.

Thiếu nữ áo tím công ra chiêu thứ tám, cười khảy nói :

- Nhạc Nhạn Linh ngươi biết đây là chiêu thứ mấy không?

Nhạc Nhạn Linh lách người sang bên phải nói :

- Chiêu thứ tám! Cô nương chúng ta không thâm thù đại hận gì, vì tương lai của võ lâm, tại hạ...

Thiếu nữ áo tím lạnh lùng quát :

- Chớ nói lôi thôi, ngươi chưa chết, bổn nhân quyết không dừng tay.

Nhạc Nhạn Linh mắt bỗng lóe sát cơ, song chỉ trong chớp mắt chàng chau chặt mày hạ quyết tâm, ngay khi thiếu nữ áo tím vừa thi triển xong chiêu thứ tám, chiêu thứ chín chưa kịp tung ra Nhạn Nhạn Linh quát to :

- Đó là cô nương tự chuốc lấy cái chết!

Rồi thì ánh đỏ lấp loáng, bóng chưởng rợp trời đã chụp xuống đỉnh đầu của thiếu nữ áo tím, không sao phân biệt đâu là hư đâu là thực.

Thiếu nữ áo tím kinh hoàng kêu lên :

- Ồ! Huyết chưởng!

Đồng thời đã thi triển chiêu “Tiên Tử Lăng Vân” của Dao Trì Long Nữ nhanh như chớp đã tung mình sang một bên, ra xa hơn ba trượng.

Thiếu nữ áo tím đinh ninh với thân pháp nhanh như vậy của mình hẳn có thể thoát khỏi phạm vi Huyết chưởng của Nhạc Nhạn Linh.

Nào ngờ Nhạc Nhạn Linh càng nhanh hơn, thiếu nữ áo tím chân chưa chạm đất, bỗng nghe tiếng của Nhạn Nhạn Linh trên đầu quát :

- Chạy đâu cho thoát!

Dứt tiếng ánh đỏ loang loáng đã phủ chụp xuống đỉnh đầu.

Thiếu nữ áo tím bàng hoàng kinh hãi, biết đã khó thế thoát khỏi tay tử thần, đầu óc hỗn loạn, bản năng sinh tồn bất giác khiến nàng bất giác tung ra một chưởng.

Mắt thấy thiếu nữ áo tím sắp tán mạng dưới Huyết chưởng của Nhạc Nhạn Linh trong đường tơ kẻ tóc ấy, bỗng nghe Thiên Phụng bang chủ lanh lảnh quát :

- Nhạc Nhạn Linh không được sát hại nàng ta!

Dứt lời một luồng chưởng lực cương mãnh ập đến trước ngực Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh vốn không muốn sát hại thiếu nữ áo tím nên tám chiêu đầu mới không hoàn thủ, giờ nghe tiếng nói của Thiên Phụng bang chủ, tiềm thức trong lòng nổi dậy, liền tức thu chưởng về, song lại quên mất đến sự an nguy của chính bản thân mình.

“Bình” một tiếng vang dội, kèm theo là tiếng hự đau đớn của Nhạc Nhạn Linh.

Trong nhất thời hiện trường, yên lặng đến rợn người, mọi ánh mắt đều hướng về phía Nhạc Nhạn Linh rơi xuống ngoài xa năm trượng.

Nhạc Nhạn Linh gắng gượng lồm cồm bò dậy, máu tươi từ khóe miệng rỉ ra ròng ròng, phối hợp với gương mặt trắng bệch của chàng, trông thật kinh khiếp.

Ánh mắt thất thần của chàng chầm chậm quét nhìn mọi người hiện diện, không chút vẻ oán hận mà chỉ thoáng lộ vẻ xót xa.

Bốn nữ tỳ áo tím cả thảy đều thoáng run rẩy và mắt rớm lệ, họ không sao khẳng định được Nhạc Nhạn Linh phải chăng là người tốt, nhưng bằng vào trực giác, họ cảm thấy tiểu thư của họ đã đả thương một người lẽ ra không nên gây ra thương tổn.

Thiếu nữ áo tím mắt lộ vẻ hối hận, hai tay run rẩy Cửu Văn Long mắt trợn tròn, mồm há to, kịch biến vừa qua đã khiến đầu óc của y bị chấn động mạnh, có phần rối loạn hoang mang.

Y tiếp xúc với Nhạc Nhạn Linh vỏn vẹn chưa đầy một ngày, nhưng chàng thiếu niên u uất cô đơn này mỗi lời nói và hành động đều in sâu trong tâm khảm y, khiến y sinh lòng quý trọng và quý mến.

Chỉ nghe Thiên Phụng bang chủ hốt hoảng kêu lên :

- Ô! Các hạ đã thọ thương ư?

Đoạn tung mình lao về phía Nhạc Nhạn Linh. Nào ngờ Cửu Văn Long đã gầm vang :

- Mỗ liều mạng với các ngươi!

Vung động Tề Mi côn với chiêu “Hoàng Tảo Thiên Quân” quét nhanh về phía Thiên Phụng bang chủ và thiếu nữ áo tím, nghe tiếng gió cũng đủ biết chiêu côn này phải mạnh đến vạn cân.

Thiên Phụng bang chủ và thiếu nữ áo tím cả kinh, vội tung mình lùi ra xa hơn trượng.

Thiên Phụng bang chủ hốt hoảng nói :

- Các hạ đừng hiểu lầm, bổn Bang chủ không cố ý đả thương...

Cửu Văn Long mắt giăng đầy tia máu, một chiêu không trúng đích, Tề Mi côn lại liên tiếp quét ra bảy chiêu, giận dữ quát :

- Hai người tự xưng là đại lãnh tụ võ lâm, cứ tưởng mình lo cho sự an nguy của võ lâm, nhưng hai người có điểm nào bì kịp với y? Hai người... hai người thật không biết phải trái là gì cả.

Đừng thấy y ngốc nghếch, song mỗi lời nói ra thiệt hết sức chí lí.

Thiên Phụng bang chủ và thiếu nữ áo tím thoát khỏi bảy côn, nhưng không sao thoát ra khỏi bóng côn của Cửu Văn Long, đó chẳng phải võ công của Cửu Văn Long cao hơn hai người, mà Cửu Văn Long đã thật sự liều mạng, mỗi chiêu tấn công đều không lo phòng thủ, hoàn toàn để lộ môn hộ, như chẳng còn màng đến sự sống chết nữa Tục ngữ có câu “Một kẻ liều mạng vạn người khó địch” mặc cho hai thiếu nữ võ công đến mấy, nếu không đả thương Cửu Văn Long thì khó thoát thân trong thời gian ngắn.

Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn Cửu Văn Long trong trận đấu, lẩm bẩm :

- Huynh đài, trên chốn giang hồ hiện nay huynh đài là người bạn thân duy nhất của Nhạc Nhạn Linh này, nhưng huynh đài vì trượng nghĩa đứng ra vì Nhạc mỗ thế này thì thật là không đáng.

Đoạn từ trong lòng lấy ra chiếc lọ màu xanh đen, khi ánh mắt thất thần của chàng nhìn vào chiếc lọ tay chàng liền run rẩy.

Chàng sợ sệt nhìn vào chiếc lọ ngọc trong tay, đau khổ nói :

- Nửa năm, nửa năm thật là quá ngắn ngủi. Trời hỡi, ông trừng phạt gia đình họ Nhạc này nặng nề quá! Chả lẽ ông buộc Nhạc Nhạn Linh này phải trơ mắt nhìn bọn người đáng chết kia sống một cách ung dung hay sao?

Nước mắt từng giọt lăn dài trên gương mặt trắng bệch của chàng.

Sống tuy không hẳn là một điều tốt, nhưng sống dẫu sao cũng tốt hơn là chết, nhưng sống mà không có chút giá trị và ý nghĩa, thà rằng chết đi còn hơn. Đành rằng có một số người không hề sợ chết, nhưng nếu chết mà có điều hối tiếc thì lại không bằng sống. Nhạc Nhạn Linh tuy không hối tiếc lạc thú trên đời, nhưng chàng cần phải sống để hoàn thành trọng nhiệm. Do đó chàng không thể chết đi ngay lúc này.

Nhạc Nhạn Linh chầm chậm mở nắp lọ ra, trút ra một hoàn thuốc màu xanh đen cầm đưa lên miệng.

Thiên Phụng bang chủ tuy đang tránh né thế công của Cửu văn Long nhưng con tim nàng luôn hướng về Nhạc Nhạn Linh. Nàng vừa ngẩng lên thấy hành động của Nhạc Nhạn Linh, con tim cơ hồ vọt khỏi lồng ngực, vội cao giọng nói :

- Nhạc Nhạn Linh không được uống, tuyệt đối không được uống...

Giọng nói ngập đầy bi ai đau xót, mắt cũng rướm lệ.

Thiếu nữ áo tím nghe liền liếc mắt nhìn, bất giác kinh hoàng kêu lên :

- Ồ! Thôi Tâm Đơn!

Cửu Văn Long nghe đến ba tiếng Thôi Tâm Đơn liền giật mình kinh hãi Tề Mi côn trong tây lập tức chậm lại.

Thiếu nữ áo tím lập tức thừa cơ với chiêu “Điểm Thạch Thành Kim” điểm vào huyệt Kiên Tĩnh của Cửu Văn Long, trong khi ấy Thiên Phụng bang chủ cũng phi thân về phía Nhạc Nhạn Linh.

Thế nhưng, trời không chiều lòng người, khi nàng vừa lao đến nơi thì Nhạc Nhạn Linh đã nuốt Thôi Tâm Đơn vào bụng rồi.

Nhạc Nhạn Linh lúc này đã mang nặng thành kiến không thể xóa bỏ về hai nàng, nếu không vì tương lai võ lâm thì chàng đã liều một phen sống chết với họ rồi.

Thiên Phụng bang chủ trầm giọng nói :

- Các hạ tự hủy hoại mình rồi!

Nhạc Nhạn Linh ơ hờ quét mắt nhìn nàng, từ từ nhắm mắt lại, trên hai hàng mi đen dài của chàng vẫn còn đọng nước mắt.

Lúc này thiếu nữ áo tím cũng đến nơi, bởi nàng khăn tím che mặt nên không thấy được thần sắc của nàng, nhưng ánh mắt bộc lộ rất rõ tâm trạng lúc này, đau xót chẳng kém Thiên Phụng bang chủ.

Hơi thở Nhạc Nhạn Linh từ từ gấp rút dần trở nên đều đặn, sắc mặt từ trắng bệch dần hồng hào, trông bề ngoài chàng đã khôi phục tinh khí, song thật ra đã là một hành động vô cùng nguy hại.

Chung quanh im lìm, không một tiếng động mỗi người cơ hồ nghe được tiếng tim mình đập, Thiên Phụng bang chủ và thiếu nữ áo tím lúc này đã quên mất hiềm khích giữa họ với nhau, trân trối nhìn Nhạc Nhạn Linh.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Nhạc Nhạn Linh bỗng buông tiếng thở dài nặng trĩu từ từ mở mắt, thoáng lộ vẻ thê lương u uất.

Thiên Phụng bang chủ tiến tới một bước, giọng quan tâm hỏi :

- Các hạ... đã khỏe rồi chứ?

Nhạc Nhạn Linh đứng phắt dậy, o hờ quét mắt nhìn hai nàng, lạnh lùng nói :

- Có lẽ khiến hai vị thất vọng chứ gì?

Thiếu nữ áo tím ngạc nhiên hỏi :

- Thất vọng gì kìa?

Nhạc Nhạn Linh đưa tay áo lau vết máu khô đọng lại nơi khoe môi, giọng buông thõng :

- Tại hạ đã chưa chết!

Thiên Phụng bang chủ buồn bã tiếp lời :

- Các hạ nghĩ là bổn Bang chủ mong các hạ chết ư?

- Cầu mong là không phải!

Thiếu nữ áo tím dịu giọng :

- Chỉ cần từ nay các hạ không đối chọi với đồng đạo võ lâm Trung Nguyên tất cả một việc trước đây quyết không truy cứu.

Nhạc Nhạn Linh trầm giọng :

- Những kẻ tại hạ cần giết, bất kỳ ai không thể cứu được.

Thiếu nữ áo tím giọng bình thản :

- Nếu có người cứu được thì sao?

Nhạc Nhạn Linh kiên quyết :

- Trừ phi người đó giết được Nhạc Nhạn Linh này.

Thiên Phụng bang chủ khẽ thở dài :

- Người cao có kẻ cao hơn, các hạ tự tin trong võ lâm không còn địch thủ ư?

Giọng nói hết sức dịu dàng hệt như người vợ hiền khuyên chồng.

Nhạc Nhạn Linh ngước mặt nhìn trời, khẽ thở dài :

- Có lẽ không sai!

Thiên Phụng bang chủ chợt động tâm, vội thân thiết nói :

- Những kẻ các hạ cần giết nếu họ thật sự đã phạm án từ trước mà có chứng cớ cụ thể, dù các hạ không trừng trị thì đồng đạo võ lâm sẽ thay các hạ trừng trị họ cho.

Những lời ấy rõ ràng là nàng ngỏ ý sẵn sàng giúp đỡ chàng.

Song Nhạc Nhạn Linh kiên quyết nói :

- Để kẻ khác tán mạng vì việc của Nhạc Nhạn Linh này, thật không phải là tâm nguyện của tại hạ.

Thiếu nữ áo tím tiếp lời :

- Sao các hạ biết kẻ khác sẽ tán mạng vì các hạ?

Nhạc Nhạn Linh nghiêm giọng :

- Bởi vì những người tại hạ cần giết, kẻ kém nhất võ công cũng không thấp hơn Nhạc mỗ bao nhiêu đâu.

Hai nàng đều giật mình kinh hãi, họ đã từng chứng kiến võ công của Nhạc Nhạn Linh, nếu chàng không nói ngoa, e rằng quy tụ hết tinh anh cũng không đối phó nổi.

Thiên Phụng bang chủ ngẫm nghĩ một hồi bỗng hỏi :

- Còn võ công cao nhất?

- Hơn hẳn Nhạc mỗ!

Thiếu nữ áo tím liền nghĩ đến Lệnh chủ võ công cao thâm khôn lường, liền hỏi :

- Bọn họ là ai? Chỉ cần các hạ cho biết danh tánh, rất có thể có người chiến thắng họ!

Nhạc Nhạn Linh ngẩn người, phát giác mình đã lỡ lời, bèn sầm mặt lạnh lùng nói :

- Mong là từ nay trong vòng nửa năm chúng ta đừng gặp mặt nhau, bằng không lúc ấy động thủ, có lẽ tại hạ không dễ dãi như hôm nay.

Dứt lời liền quay người đi về phía hang động Huyết Ma Vương đã tẩu thoát.

Thái độ thay đổi đột ngột của Nhạc Nhạn Linh khiến hai nàng hết sức kinh ngạc.

Thiếu nữ áo tím thầm nhủ :

- “Tính tình người này sao lại biến đổi thất thường như vậy?”

Thiên Phụng bang chủ lướt đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, thấp giọng nói :

- Các hạ muốn vào trong ấy ư?

- Chẳng lẽ Bang chủ muốn ngăn cản?

Thiên Phụng bang chủ u oán đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh :

- Đoạn Hồn cốc đã tồn tại trong Trung Nguyên rất nhiều năm không suy yếu, trong ấy cao thủ không chỉ có mỗi Huyết Ma Vương, các hạ đi vào một mình không thấy lực lượng quá yếu kém hay sao?

- Đó là việc của tại hạ!

Thiên Phụng bang chủ biến sặc mặt giọng oán trách :

- Các hạ thật là quá khô khan tình cảm!