Huyết Chưởng Thánh Tâm

Chương 41: Bày kế nghi binh




Lửa cháy rực dưới đáy cốc không lâu sau, bốn bề trên đỉnh núi vang lên tiếng địch như oán như than, và vô số rắn rết từ trên núi bò xuống như nước chảy.

Lửa theo nước vẫn không ngừng dâng cao, không khí mỗi lúc càng thêm nóng bức và ngột ngạt.

Nhưng lạ thay, loài rắn rết vốn rất sợ lửa, giờ hệt như đã mất tổ chức thần kinh, hoàn toàn chẳng e sợ biển lửa, vẫn không ngừng bò xuống.

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy lo lắng quá vội nói:

- Sương muội, chúng ta chỉ có mỗi một con đường trên đầu thôi!

Thái Phụng Tiên Tử tuy lòng nao núng, song mặt vẫn điềm nhiên cười nói:

- Đó là một con đường chết!

- Lũ rắn rết đâu vây hảm được chúng ta, lửa và nước dâng lên nhanh thế kia, nếu không sớm rời khỏi, chắc chắn sẽ bị thiêu chết tại đây.

- Linh ca chớ dại, đó chính là kế nghi binh của tông chủ Tây Tạng, mục đích y thị định dùng lũ rắn rết này vây hảm chúng ta, nhưng sự mai phục thật sự lại ở trong bóng tối, chờ khi chúng ta lên trên núi mới nhất cử khiến chúng ta táng thân trong biển lửa.

Dứt lời bỗng vung chưởng đánh văng một số rắn rết vừa bò đến gần.

Nhạc Nhạn Linh không phục nói:

- Chả lẽ y thị biết trước chúng ta phóng hỏa hay sao?

- Tuy y thị không biết trước điều ấy, nhưng bản thân y thị đã có bố trí việc phóng hỏa từ trước, nếu không thì sao lại có dầu?

- Y thị đành lòng tiêu diệt lũ độc vật đã phải thu thập nhiều năm này sao?

Nhạc Nhạn Linh dứt lời bỗng vung chưởng, đánh văng ba con rắn to rơi xuống biển lửa.

Thái Phụng Tiên Tử cười:

- Linh ca ngốc quá, mục đích y thị thu thập những độc vật này chính là nhằm đối phó với tiểu muội, Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ, nay ba người điều rơi vào cạm bẩy của y thị, thiêu chết lũ độc vật này thì có gì đáng tiếc.

Thái Phụng Tiên Tử dẫn chứng hết sức hợp tình hợp lý, không sao phản bác được, vậy mà Nhạc Nhạn Linh vẫn không tin hẳn, bướng bỉnh nói:

- Ngu ca nghĩ là cứ xông lên trên dù cửu tử nhất sinh cũng còn hơn là ở đây chờ chết.

Thái Phụng Tiên Tử không đáp, quay sang chim phụng khoát tay nói:

- Phụng nhi, đi nào!

Chim phụng liền xòe cánh, ngửa cổ cất tiếng kêu vang, vỗ cánh bay vút lên không, thoáng chốc đã lên đến mây xanh, nhưng liệng quanh chứ không bỏ đi.

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy nói:

- Sương muội xem đó, nếu trên kia có mai phục thì chim phụng sao bay lên được!

Thái Phụng Tiên Tử không đáp, chỉ tay về phía đối diện nói:

- Linh ca hãy nhìn bên kia xem?

Lúc này quần hùng bên kia thảy đều lo cuống quýt, vừa thấy chim phụng bay lên không gặp trở ngại, liền có ý nghĩ giống như Nhạc Nhạn Linh, và rồi ba bóng người từ trong động phóng vút ra, thẳng tiến lên đỉnh núi.

Ba người này cũng có võ công khá xuất sắc, chỉ thấy một mặt họ vung chưởng đánh văng rắn rết trên vách núi để đặt chân, một mặt thận trọng phòng bị đột kích.

Thoáng chốc ba người đã lên đến gần đỉnh núi, mắt thấy chỉ cần một lần tung mình nữa thôi, ngờ đâu ba người bỗng cùng rú lên thảm thiết, ngã bật ra rơi xuống biển lửa.

Nhạc Nhạn Linh cả kinh nói:

- Vậy là con đường sống duy nhất của chúng ta bây giờ chỉ còn lui vào động thôi!

Thái Phụng Tiên Tử gật đầu:

- Giờ cũng chỉ đành thử thời vận thôi, tiểu muội tin chắc là sơn động này hoàn toàn nằm trong sự khống chế của tông chủ Tây Tạng, nhưng ngoài cách ấy ra, không còn con đường nào khác hơn nữa.

Đoạn liền nắm tay Nhạc Nhạn Linh lui vào trong động.

Ngay sau đó, những người phía bên kia cũng lần lượt lui vào sơn động, hiển nhiên họ điều có ý nghĩ như Thái Phụng Tiên Tử.

Hai người vào động đi chưa được bao xa, sau lưng bỗng vang lên một tiếng rền rĩ, cửa động đã bị một tảng đá to bít kín, và rồi một giọng nói yêu mị vang lên:

- Tiên Tử phen này đã phán đoán sai lầm rồi!

Thái Phụng Tiên Tử lặng người nhưng vẫn thản nhiên cười nói:

- Nếu tiểu muội bỏ đi thì tông chủ mất đi một lần cơ hội còn gì?

Tiếng nói kia cười:

- Vậy là tiểu muội đã nhầm rồi!

Thái Phụng Tiên Tử cười khảy:

- Tông chủ có bằng lòng gặp tiểu muội không?

- Hiện tiên tử thể lực chưa bình phục, tiểu muội ra gặp há chẳng chiếm phần hơn sao?

- Tiểu muội tin là ngay khi mới đặt chân đến đây, tiểu muội đã nằm trong sự giám sát của tông chủ, hẳn tông chủ biết rỏ tiểu muội chưa hề giao thủ với ai.

Tiếng nói kia bỗng cười phá lên:

- Nhưng trong sơn động rắn mào gà, tiên tử đã phải hao tốn rất nhiều sức lực để đối phó với niềm khoái lạc đầu tiên trong đời người.

Dứt lời lại càng cười tợn hơn.

Thái Phụng Tiên Tử và Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bất giác đều nóng bừng mặt, mặc dù đó là bởi Nhạc Nhạn Linh trúng độc, nhưng chuyện ái ân mà bị kẻ thứ ba nhìn thấy thì cũng không khỏi xấu hổ.

Nhưng thật ra, nếu tông chủ Tây Tạng mà thật sự có mặt tại đó, lúc bấy giờ đã hạ sát hai người thật hết sức dễ dàng, lẽ nào y thị lại bỏ qua một cơ hội hiếm có như vậy?

Sở dĩ y thị biết được là nhờ sau đó đã trông thấy dấu vết để lại trên giường đá, và giờ đấy nói ra đương nhiên là nhằm khích nộ Thái Phụng Tiên Tử, khiến nàng mất đi óc suy luận.

Thái Phụng Tiên Tử quả nhiên mắc hợm, lạnh lùng quát:

- Tông chủ, chúng ta hãy thẳng thắng nói chuyện với nhau, tông chủ cũng phải biết nắm lấy thời cơ như thế nào chứ?

- Tiên tử thật là người mau mắn!

Tiếng nói vừa dứt, bỗng nghe ầm một tiếng vang dội, trên vách đá đối diện đã hiện ra một cửa động rộng hơn trượng.

Đứng nơi cửa động là một nữ lang tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám dáng điệu hết sức lẳng lơ, chỉ thấy y thị tóc búi cung trang, mày liễu cong như tranh vẽ, đội mắt hoa đào sáng long lanh, mũi cao miệng nhỏ, phối hợp mới gương mặt trái xoan, tuy không đẹp bằng Thái Phụng Tiên Tử, Dao Trì Long Nữ, và Thiên Phụng bang chủ, nhưng nàng ta lại có một sức lôi cuốn mê hồn.

Khiêu gợi hơn hết là trang phục của y thị, thân hình nõn mượt của y thị chỉ được khoác bởi một chiếc áo tơ mỏng như cánh ve, đôi gò bồng đảo nhô cao, toàn thân cơ hồ lộ rõ những nét tuyệt mỹ do tạo hóa ban cho, khiến người không dám đưa mắt nhìn.

Lúc này y thị một tay đặt trên vách đá, tư thế hết sức khêu gợi.

Nhạc Nhạn Linh vừa thấy y thị ăn mặc như vậy liền đỏ bừng mặt, nhưng Thái Phụng Tiên Tử thì lại giận đến sôi gan, lạnh lùng quát:

- Tiểu muội xin mạn phép!

Đồng thời đã tung mình lao về phía tông chủ Tây Tạng.

Tông chủ Tây Tạng buông tiếng cười khảy, bàn tay trái đặt lên vách đá bỗng ấn xuống, liền nghe “ầm” một tiếng, một bức vách đá ngăn ngang trước mặt Thái Phụng Tiên Tử.

Thái Phụng Tiên Tử giận dữ vung chưởng, “ầm” một tiếng bổ vào vách đá, đá vụn bay mù mịt, nhưng không nghe có tiếng rỗng, đủ biết bức vách dày đến mức độ nào.

Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy đầu óc liền tỉnh táo, quay phắt lại, bất giác bàng hoàng lặng người, thì ra nàng với Nhạc Nhạn Linh đã bị một bức vách đá khác ngăn.

Thái Phụng Tiên Tử gọi liền mấy tiếng không nghe Nhạc Nhạn Linh trả lời lại vung chưởng bổ vào vách đá, vẫn không chút suy suyển, liền tuyệt vọng dừng tay song trí tuệ vẫn không ngưng hoạt động.

Bên kia Nhạc Nhạn Linh cũng vậy sau khi gọi Thái Phụng Tiên Tử mấy tiếng không nghe trả lời, cũng toàn lực vung chưởng bổ vào vách đá, nhưng kết quả cũng chẳng khác gì Thái Phụng Tiên Tử.

Thế là, Nhạc Nhạn Linh đành nghĩ cách khác, nhưng chàng tìm khắp gian thạch thất rộng vuông vức hơn ba trượng này, cuối cùng cũng đành chịu bó tay.

Ngay khi ấy, chàng bỗng nghe tiếng kèn kẹt vang lên sau lưng, liền theo bản năng ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một bức vách đá xanh từ từ nứt ra, qua khe hở to dần, Nhạc Nhạn Linh trông thấy một người, hai người, đang ngồi yên lặng trên một khối đá dài.

Chàng bèn thầm nhũ:

- Chỉ cần có người, bất kể là thù hay bạn cũng vẫn hơn là không có.

Vừa nghĩ đến đó, nghe “ầm” một tiếng vang dội, vách đá đang chầm chậm di động vụt tách ra, cảnh vật bên kia hoàn toàn hiện ra trước mắt Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh liền tức rùng mình nổi gai ốc, bất giác thoái lui hai bước, lẩm bẩm:

- Thật là thê thảm!

Thì ra đó là một gian thạch thất to rộng, hai bên chỉ có một khối đá dài chừng hai thước ngang, trên khối đá là sáu hán tử võ phục ngồi sóng vai nhau, người nào cũng thòng hai chân xuống dưới khối đá, trên cổ bê bết máu, nhuộm đỏ hai vai áo, hai tay bợ lấy đầu mình đặt trên đùi, mặt người nào cũng co rúm, trừng mắt toét miệng, dáng vẻ hết sức ghê rợn, hiển nhiên mới chết chưa lâu.

Nhạc Nhạn Linh cảm thấy huyết mạch căng phồng, nghiến răng nói:

- Họ có thù oán gì với y thị mà lại giết họ một cách tàn bạo thế này, Nhạc Nhạn Linh này đã không thấy thì thôi, hôm nay Nhạc mỗ đã được chứng kiến thì… Hừ!

Đoạn ngẩng đầu sải bước đi vào trong thạch thất.

Vừa mới bước chân vào, sau lưng “ầm” một tiếng, cánh cửa đá đã khép chặt, chứng tỏ có người điều khiển trong bóng tối.

Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại nhìn, đi thẳng đến trước những tử thi kia, vừa định đặt đầu họ trở lại trên cổ, bỗng sau lưng lại vang lên một giọng lạnh lùng nói:

- Nhạc Nhạn Linh tông chủ cần gặp ngươi!

Nhạc Nhạn Linh quay phắt lại, chỉ thấy trước mặt là ba quái nhân khăn vàng bịt mặt đang đứng sóng vai nhau.

Nhạc Nhạn Linh đã từng gặp rất nhiều người bịt mặt của phái Mật Tông, nhưng chưa từng gặp ai che mặt bằng khăn vàng, biết ngay võ công của họ hẳn là cao hơn bọn kia.

Nhạc Nhạn Linh cười khảy nói:

- Những người này là do các ngươi hạ sát phải không?

Bỗng, sau lưng có tiếng tiếp lời:

- Đúng vậy, lát nữa đây các hạ sẽ còn trông thấy nhiều hơn nữa!

Nhạc Nhạn Linh quay người lại, lại có thêm ba người khăn vàng bịt mặt xuất hiện, hiển nhiên họ đã hiện thân lúc Nhạc Nhạn Linh quay người, vậy mà chàng lại không hề phát giác.

Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng:

- Các vị đến thật thần bí và đúng lúc!

Sáu người lại không ngờ Nhạc Nhạn Linh lại bình tỉnh đến vậy, khi họ phát động máy móc từ dưới đất chui lên, vốn định lợi dụng sự thần bí để khủng bố tinh thần Nhạc Nhạn Linh, hầu làm suy giảm phần nào công lực của chàng, vạn nhất động thủ dể dàng lấy phân thắng hơn, ngờ đâu họ đã hoàn toàn thất vọng.

Người đứng giữa thắc mắc hỏi:

- Đến đúng lúc là sao?

Trong khi người ấy nói, Nhạc Nhạn Linh nghĩ:

“Sáu người này đứng sát vách hiển nhiên là thế bao vây, mình phải làm cho họ tụ về một phía để khỏi phải lâm vào tình trạng tiền hậu thọ địch.”

Người ấy vừa dứt lời, Nhạc Nhạn Linh liến quát to:

- Đền mạng chứ còn sao nữa?

Đồng thời đã thi triển chiêu Huyết Lưu Phiên Cán tấn công ba người trước mặt.

Những người võ công quả nhiên cao hơn bọn người bịt mặt Nhạc Nhạn Linh đã gặp trước đây, Nhạc Nhạn Linh vừa vung chưởng, chẳng những ba người trước mặt nhanh nhẹn lách sáng hai bên nghênh tiếp, mà ba người sau lưng cũng đồng thời tạt sang hai phía.

Sáu luồng kình lực mạnh khôn tả tử sáu hướng khác nhau ập đến các ma huyệt và hôn huyệt khắp người Nhạc Nhạn Linh, chứng tỏ họ quả nhiên là định bắt sống chàng.

Nhạc Nhạn Linh không ngờ đối phương ứng biến nhanh đến vậy, đâu dám tiếp tục công tới, vội biến chiêu Bát Phương Phong Vũ đón tiếp thế công của đối phương.

Sau tiếng vang rền rẽ, cuồng phong thổi tạt tứ phía, cát bụi rơi xuống như mưa, sáu chiếc đầu trong tay tử thi cũng rơi lăn lóc trên mặt đất.

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy liền động tâm, quát to:

- Hãy tiếp thêm một chiêu nữa!

Rồi bỗng quay người, với chiêu Thi Sơn Huyết Hải tấn công ba người sau lưng.

Qua chiêu vừa rôi, họ đã biết Nhạc Nhạn Linh công lực thâm hậu, liền vội lách tránh, rồi vẫn như lần trước, phản công vào các ma huyệt và hôn huyệt của Nhạc Nhạn Linh, đồng thời ba người phía sau cũng xuất thủ như vậy.

Nhạc Nhạn Linh vội biến chiêu Lạc Hoa Phiêu Linh để tự bảo, và khi quay người, chàng đặt chân gần bên một chiếc đầu chờ đợi cơ hội.

Sáu người bịt mặt biết Nhạc Nhạn Linh tấn công vô hiệu, bắt buộc phải hồi chiêu phòng thủ, bèn định thừa thế phản công, cùng gia tăng công lực, chưởng kình mạnh hơn trước gấp bội.

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy, đột nhiên tung chiêu, với thế Thiết Bản Kiều ngã người ra sau, lưng cách mặt đất chỉ chừng hơn nữa tấc, chưởng phong sáu người lướt qua trước ngực chàng, va chạm vào nhau, “bùng” một tiếng vang dội, sáu người đều bị bật lùi hai bước, thảy liền sững sờ, có lẽ họ không ngờ Nhạc Nhạn Linh lại triệt chiêu đột ngột như vậy.

Ngay trong khoảnh khắc sáu người thừ ra, Nhạc Nhạn Linh vụt đứng thẳng lên, tung chân đá vào đầu người, bay thẳng vào người đứng giữa trước mặt.

Người ấy vừa ngẩng lên, chợt thấy một bóng đen đã bay đến trước ngực, chưa kịp hiểu ra việc gì, chỉ nghe “bình” một tiếng, như ngàn cân nện vào ngực, rú lên một tiếng thảm thiết, bật ngữa ra đất, thất khiếu lưu huyết chết ngay tức khắc.

Nhạc Nhạn Linh một chiêu đắc thủ, liền lúc hai chân tung năm chiếc đầu còn lại, bay thẳng vào hai người kia, đồng thời người cũng với thế Huyết Lưu Thành Hà lao tới nhanh như chớp.

Hai người kia vừa nghe tiếng rú thảm của đồng bọn, liền tức bừng tỉnh lại, vội tung chưởng bổ thẳng vào đầu người bay tới, sau năm tiếng lốp bốp, máu óc văng dính đầy người.

Ngay khi ấy, Nhạc Nhạn Linh đã lao đến tấn công, thử nghĩ họ không có ba đầu sáu tay, đâu thể nào ứng phó, bắt buộc phải tung mình sang hai bên, thế là Nhạc Nhạn Linh đã thừa cơ chiếm giữa một phía.

Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn năm người, cười lạnh lùng nói:

- Năm vị bây giờ ra tay được rồi đấy!

Năm người bịt mặt tức đến nghiến răng trèo trẹo, nhưng tông chủ đã có lệnh không được sát hại Nhạc Nhạn Linh.

Một người trong số hậm hực nói:

- Nhạc Nhạn Linh, nếu không phải tông chủ đã có lệnh, lão phu đã hóa kiếp ngươi lâu rồi!

Nhạc Nhạn Linh cười khảy:

- Các vị mà còn chưa chịu xuất thủ, lát nữa sẽ không có cơ hội đấy!

Dứt lời, chàng đã đi đến đầu kia khối đá dài, năm người bịt mặt cũng bất giác bước sang một đầu.

Nhạc Nhạn Linh bỗng quát to:

- Đi!

Tung chân đá vào một đầu khối đá, khối đá liền tức xoay ngang, quét vào vách đá, tiếng “ầm ầm” vang lên liên hồi, vách đá đã bị quét thành một đường sâu hơn nửa thước.

Năm người bịt mặt tung mình lên cao tránh khỏi, đồng thời vung chưởng phản công Nhạc Nhạn Linh.

“Ầm” một tiếng vang dội, khối đá va mạnh vào một bức tường, vang lên “boong” một tiếng trống rỗng, lúc này mọi người đều tập trung tinh thần chiến đấu, không một ai phát giác.

Nhạc Nhạn Linh thi triển tuyệt học Huyết Chưởng, năm người bịt mặt tuy đều là hộ vệ hạng nhất của phái Mật Tông, song muốn sanh cầm Nhạc Nhạn Linh, đó là điều không thể nào thực hiện được.

Nhạc Nhạn Linh luồn lách giữa năm người, khiến họ không sao liên thủ xuất kích, chàng ứng phó cũng ít tốn sức nhiều.

Trong thoáng chốc, hơn hai mươi chiêu đã qua, năm người bịt mặt dần kém thế, vì tự bảo, họ bắt đầu tung ra sát thủ.

Ngay khi ấy, bỗng nghe “ầm” một tiếng vang dội, rồi một giọng thô bạo vang lên:

- A ha, vậy là đã phát hiện được rồi. Ồ, thì ra công tử ở đây!

Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng biết người, liền hỏi:

- Những người kia đâu?

- Mỗ đâu biết! Bọn khốn khiếp này thật đáng chết, xem đây!

Dứt lời với chiêu Thôi Sơn Điền Hải bổ vào người bịt mặt đứng gần nhất.

Người bịt mặt đó đang dồn hết tâm trí vào Nhạc Nhạn Linh, tuy nghe thấy tiếng vang động sau lưng, nhưng không rảnh màng đến, mãi khi cảm thấy kình lực ập xuống đỉnh đầu mới giật mình kinh hãi, vội song chưởng vung lên, với chiêu Bá Vương Cử Đỉnh đón đỡ.

“Bùng” một tiếng rền rĩ, người bịt mặt đó chỉ cảm thấy song chưởng như đánh vào một khối sắt cứng, hai tay ê ẩm, hai chân khuỵu xuống, cơ hồ quỳ sụp xuống đất.

Nhưng dẫu sao y cũng là người giàu kinh nghiệm chiến đấu, hai chân vừa khuỵu xuống, liền thừa thế búng mạnh, tung mình đến trước hơn trượng, quay lại nhìn, liền kinh hoàng thầm nhủ:

- Trên đời lại có người cao đến vậy ư?

Chỉ thấy người ấy thân cao hơn trượng, mặt đỏ như lửa, mình mặc một chiếc áo bào đen lấp lánh, dáng dẻ uy mãnh, chính là Huyết Diện Kim Cang.

Huyết Diện Kim Cang giơ hai tay lên cười nói:

- Nào lại đây, chúng ta hãy chiến đấu một chiêu nữa!

Người bịt mặt ấy tức giận quát to:

- Chả lẽ lão phu sợ ngươi hay sao?

Dứt lời đã thi triển chiêu Trực Đảo Hoàng Long tống thẳng vào ngực Huyết Diện Kim Cang.

Huyết Diện Kim Cang đã biết công lực của đối phương, chẳng chút ngán sợ, hai tay vươn ra, với chiêu Kim Sách Bác Long (dây vàng bắt rồng) chộp vào hai chân người ấy, chớ hề màng dến thế công vào ngực của đối phương.

Người bịt mặt đó thấy vậy mừng thầm:

- Chưởng lực lão phu mạnh đến ngàn cân, dù thân người bằng sắt thép cũng phải bị đánh móp.

Chỉ nghe “bình” một tiếng vang dội, Huyết Diện Kim Cang đã hứng trọn một chưởng vào ngực, trong khi ấy, đôi tay y cũng chộp trúng hai chân người bịt mặt đó.

Người bịt mặt đó một chưởng bổ vào ngực Huyết Diện Kim Cang hệt như trúng vào vách thép, biết ngay không ổn, nhưng chưa kịp phản ứng thì hai chân đã bị đối phương chộp trúng.

Huyết Diện Kim Cang hai tay giơ lên, xách người đó lên cao quát:

- Bằng vào công lực như ngươi mà cũng dám đánh nhau với tiểu chủ nhân của mỗ hả?

Bốn người kia nghe vậy bất giác liếc mắt nhìn, thấy vậy đều cả kinh, trong số một người hét to:

- Người đó có công phu hoành luyện, hãy đánh vào nách y mau lên.

Dứt lời đã với chiêu Điểm Thạch Tợ Kim tung mình lao đến công vào dưới nách Huyết Diện Kim Cang.