Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 25: Túy sinh mộng tử




Vui đùa của Bạch Vũ hiển nhiên không làm Triển Dực để ý, hắn có điều để ý tới “có hương vị giống nhau”.

“Anh muốn nói, hai người họ là cùng một người?” Triển Dực khó hiểu.

Bạch Vũ cười cười, “Cậu nói biến hình hả? Siêu nhân sao? Thiếu cái quần lót rồi.”

Triển Dực xoay đầu lại nhìn hắn.

“Không đuổi theo?” Bạch Vũ chỉ chỉ lối vào tàu điện ngầm, “Người ta đi mất tiêu rồi kìa!”

“Biến hình cũng không có khả năng nhanh như thế, dù cho thay quần áo cũng phải có đồ để lại.” Trên mặt Triển Dực không hề có nhân tố gì là hài hước, nhưng hắn lại phát hiện được đáp án trong sự ‘hài hước’ của Bạch Vũ.

“Phân liệt?”

Trầm mặc một lát, Triển Dực thì thào nói.

Bạch Vũ cong khóe mắt, khen ngợi nhìn Triển Dực, “Lúc trước tôi đã từng nghĩ, cậu không phải thông minh bình thường đâu.”

Triển Dực cũng bất vi sở động, vuốt cằm nói, “Nếu Tiểu Hạ cùng loại với quỷ đỏ đang phát triển… Thì đây chính là biến dị nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.”

“Nghĩa là mấy thứ này có khả năng tự sinh sôi nảy nở?” Bạch Vũ cười một tiếng, “Thú vị nha.”

“Một chút cũng không thú vị.” Triển Dực nhíu mày, “Tôi chỉ không rõ, nếu Tiểu Hạ và chị nó là cùng một người, vậy sao lại tới tìm chúng ta nhờ giúp đỡ?”

“Cậu có nghĩ tới biện pháp trực tiếp một chút để xử lý vụ này không?” Bạch Vũ mở miệng.

“Biện pháp gì?”

Bạch Vũ quơ quơ tấm danh tiếp, “Chúng ta có địa chỉ của Trần Vĩ, hai ta có thể tới hỏi thăm hai vị Tiểu Hạ kia.”

Triển Dực thu tấm danh tiếp lại, vừa định đi, đột nhiên nghe Bạch Vũ “Xuỵt” một tiếng, giữ chặt hắn đứng trong góc tường, nhìn ra ngoài.

Trong chốc lát, ở ngõ hẻm cách đó không xa, Lư Hạ ủ rủ bước ra ngoài, cô đi rất chậm, cúi đầu, nhìn theo bóng dáng, cảm thấy cô rất buồn rầu.

“Cái này đúng là hợp tình huống hơn.”

Triển Dực khẽ nhíu mày.

“Cô ta thoạt nhìn rất khổ sở.” Bạch Vũ cười cười, nói với Triển Dực, “Cho dù biến thành quỷ đỏ thì con người vẫn là con người, động vật cấp thấp vẫn phải chịu ảnh hưởng của cảm xúc.”

“Nhưng lúc nãy khi tra hỏi, tôi không thấy cô ta khổ sở.” Triển Dực thấp giọng nói.

Hai người vốn tưởng Lư Hạ cũng sẽ đi tàu điện ngầm về nhà, nhưng không nghĩ tới cô lại đứng ở ven đường, gọi điện thoại.

Một lát sau, có một chiếc xe dừng trước mặt cô, một người đàn ông đại khái ba mươi tuổi bước xuống, bộ dáng không tệ lắm, cũng mang một cảm giác tinh anh.

Hành động tiếp theo của Lư Hạ đều làm Triển Dực và Bạch Vũ sửng sốt.

Chỉ thấy Lư Hạ nhào tới, ôm lấy cổ người kia, hai người thâm tình hôn nhau, làm Triển Dực và Bạch Vũ phải há mồm trợn mắt.

Bạch Vũ theo bản năng xoay đầu nhìn Triển Dực, đối phương mở to hai mắt, ngay cả miệng cũng hơi há ra, hàm răng trắng như ẩn như hiện, Bạch Vũ nhịn không được nhếch khóe miệng — Thú vị.

Hai người hôn nhau làm Triển Dực có chút đỏ mặt, đứng trước bàn dân thiên hạ thế này, cũng có không ít người đi ngang liếc nhìn.

“Hành vi này có phải là ngoại tình?” Bạch Vũ hỏi.

Triển Dực chớp mắt, “Bây giờ cô ta đã là quá phụ, nếu chỉ mới bắt đầu thì cũng không tính.”

Bạch Vũ “Xích” một tiếng, theo hàm răng tạo ra một âm cười, Triển Dực kéo hắn trốn vào góc tường.

Lát sau, Lư Hạ lên xe của người đàn ông kia, nghênh ngang chạy đi.

Triển Dực có chụp được một tấm của người đàn ông kia, gửi về cho Phương Húc tra thân phận, kết quả — Người đó tên là Steven, ba mươi lăm tuổi, là bác sĩ, cũng làm trong khoa phụ sản.

“Cô ta hình như thích dạng này.” Bạch Vũ nhắc nhở Triển Dực, “Công việc xem ra tiếp cận rất gần với Trần Vĩ.”

Triển Dực suy nghĩ, để Phương Húc tra một chút, trong thời gian gần đây, trong khoa phụ sản, có phải có vài bác sĩ khoảng 35 tuổi, đột nhiên mất tích hoặc tử vong không.

Phương Húc tra xét, chấn động, trong vài năm nay, ở khoa phụ sản đã có 12 bác sĩ mất tích, thi thể đều không tìm thấy, nhưng bởi vì trải rộng khắp thế giới nên không làm mọi người chú ý, quỷ dị nhất, chính là Lư Hạ luôn luôn chuyển nhà, những nơi cô xuất hiện, ở đó đều sẽ có bác sĩ mất tích.

Triển Dực hơi nhướn mày, liếc Bạch Vũ, “Anh thấy thế nào?”

Bạch Vũ nhẹ nhàng hất mái tóc màu bạc, còn rất nghiêm túc nói, “Cho nên mới nói, đàn ông chớ có đụng vào khoa phụ sản…”

Nói còn chưa xong, Triển Dực đã đè hắn lại, đá cho một cước.

Bạch Vũ xoa xoa, bất mãn nhìn Triển Dực, lại bạo lực với mình.

Triển Dực báo biển số xe cho Phương Húc, bảo hắn theo dõi, sau đó kêu Khải đi theo Lư Hạ, có chuyện gì thì liền bắt cô.

Còn mình thì xoay người, hướng về tàu điện ngầm.

Bạch Vũ khó hiểu đi theo, “Cậu không đi theo Lư Hạ? Nói không chừng lát nữa bả ăn thịt người luôn thì sao?”

“Tôi muốn đi theo em gái cô ta hơn.” Triển Dực thấp giọng nói, “Tôi muốn biết tại sao nó lại bỏ tiền mướn chúng ta.”

Bạch Vũ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai Triển Dực, cử chỉ có chút quái dị.

Triển Dực ngẩng đầu nhìn hắn.

Bạch Vũ khoanh tay, “Lát nữa cậu xài phương tiện gì?”

Triển Dực nhìn địa chỉ trên tấm danh tiếp, “Đi tàu điện ngầm là được, năm phút là tới rồi.”

“Dực Dực, trong năm phút này, tôi kể chuyện cho cậu nghe nha?” Bạch Vũ cười tủm tỉm, vẻ mặt rất vui, nhưng Triển Dực nhìn thì lại muốn đấm.

Hai người lên tàu, trong khoang tàu rất trống trải.

Thời đại này người ta rất ít sử dụng tàu điện ngầm, cơ bản đều đi ống dẫn chuyên chở trên không, hoặc sử dụng xe mô tô, nhưng nếu so sánh thì đi tàu điện ngầm vẫn nhanh hơn.

Trong xe trống trơn, chỉ có Bạch Vũ và Triển Dực.

Triển Dực liền hỏi, “Anh muốn kể chuyện gì?”

Bạch Vũ vẫy tay với Triển Dực.

Triển Dực nhíu mày, không rõ hắn muốn làm gì.

Bạch Vũ nhảy lên trên ghế, ngồi xổm xuống, kéo Triển Dực tới, ép hắn ngồi xuống, tay khoác lên bả vai, cúi đầu, môi vừa lúc dán sát bên tai đối phương.

Triển Dực cả người liền cứng ngắc, ngây ngẩn cả người, cảm thấy tư thế này rất kì cục, khó hiểu xoay đầu nhìn Bạch Vũ, vừa lúc nhìn thấy miệng hắn hé mở, lộ ra hai chiếc ranh nanh.

“Thật lâu thật lâu trước kia…”

Bạch Vũ vừa mới mở miệng, mí mắt Triển Dực liền giật giật, thuận tiện nhìn hắn khinh bỉ.

Bạch Vũ hắc hắc cười, “Tôi có một người bạn, chết rất thú vị.”

Triển Dực ngẩn người, “Anh xác định người chết là bạn anh?”

“Đúng vậy.”

“Chết rất thú vị?”

“Tên đó cũng là huyết tộc.” Bạch Vũ gác cằm lên vai Triển Dực, tựa hồ không dùng sức, chậm rãi nói, “Hắn không hút máu, giống như bị đói chết.”

Triển Dực nhíu mày, “Đây là phương thức tự sát của huyết tộc? Khác thường.”

“Cậu có biết hắn để bụng đói bao nhiêu lâu mới chết không?”

“Hắn là huyết tộc loại nào?”

“Hắc huyết.”

“Nga…” Triển Dực nhíu mày, “Vậy chắc khoảng ba bốn năm?”

“Chính xác là bốn năm ba tháng.” Bạch Vũ mím môi.

“Quá trình hẳn là rất đau khổ, tại sao hắn lại tra tấn bản thân như thế?” Triển Dực không rõ, “Nếu thật sự muốn chết, tự moi tim là được rồi.”

“Cậu đoán thử đi.” Bạch Vũ cười, “Coi như là đề tài thử trí.”

Triển Dực nhíu mày, nghĩ không ra tại sao một hắc huyết tộc lại làm chuyện này, “Ân… Thất tình?”

Bạch Vũ cười, nhìn đôi mắt màu lam xinh đẹp, “Đoán lại đi ~”

Triển Dực nghĩ nghĩ, “Bị gì đó kích động?”

“Thử lại đi ~”

Triển Dực nhìn đồng hồ, “Còn ba mươi giây là tới, anh xác định vẫn muốn tôi đoán?”

Bạch Vũ cau mũi, cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng vẫn công bố đáp án, “Lý do tự sát của hắn chính là muốn hưởng thụ quá trình chết từ từ.”

Triển Dực sờ cằm, “Nghe không hiểu.”

“Trời ơi.” Bạch Vũ vén lọn tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai trơn bóng, “Không có hàm ý sâu xa gì hết, tôi nói sao là nó vậy á.”

“Ý anh là hắn thích hưởng thụ quá trình chết từ từ?” Triển Dực mở to hai mắt nhìn Bạch Vũ, “Một hắc huyết tộc ít nhất phải sống mấy trăm năm, anh đừng nói bốn năm ba tháng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của hắn nha?”

“Bingo!” Bạch Vũ tươi cười, “Đó chính là những gì hắn nói!”

“Lúc này, “Đinh” một tiếng, tàu đến trạm, hai người xuống xe, lên thang cuốn.

“Tại sao anh lại kể chuyện này cho tôi?” Triển Dực xoay đầu liếc Bạch Vũ, đồng thời, hắn nghe thấy từ phía trên, có một thanh âm kì lạ, giống như tiếng dây xích kéo lê.

“Không biết nữa, Lư Hạ cho tôi cảm giác đó.” Bạch Vũ ngẩng mặt, cũng nhìn lên trên, thấp giọng nói với Triển Dực, “Có mùi máu rất nồng.”

Triển Dực hỏi, “Là huyết tộc?”

“Trên người huyết tộc mới không có mùi máu, chỉ có mùi cổ long thủy.” Bạch Vũ chớp mắt, “Trừ khi huyết tộc này đã giết rất nhiều người.”

Triển Dực nhíu mày, không hỏi tiếp vấn đề này nữa, “Lư Hạ cho anh cảm giác gì?”

“Dực Dực, sao cậu chuyển chủ đề lẹ quá vậy!” Bạch Vũ nheo mắt lại, “Cậu có biết không, khi giết người, toàn thân dính mùi máu, cả đời cũng sẽ dính lấy nó.”

Thanh âm dây xích kéo lê trên mặt đất càng ngày càng rõ ràng, loa phóng thanh cũng vang lên, dùng một ngữ điệu rất bình thường — Nhà ga toàn bộ phong tỏa, mời tất cả hành khách vừa xuống nhà ga lập tức trở lên mặt đất, những hành khách vừa xuống xe mau nhanh chân chạy đi.

“Sao thế?” Bạch Vũ tò mò.

“Cảnh sát trưng dụng.” Triển Dực nhẹ nhàng nói, “Đại khái tôi đã biết có chuyện gì xảy ra.”

“Nói cho tôi nghe với.” Bạch Vũ xoay mặt sang.

“Anh nói cảm giác về Lư Hạ trước đi.”

“Cảm giác giống với người bạn thật lâu thật lâu trước kia.”

“Cụ thể một chút!” Triển Dực không có kiên nhẫn, nhíu mày trừng hắn.

“… Chắc là túy sinh mộng tử đi.” Bạch Vũ nhún vai.

“Huyết tộc sẽ có biểu hiện nhân tính hóa như thế à?” Triển Dực khó hiểu.

“Cậu phải trả lời cho tôi một vấn đề, công bằng mà…” Bạch Vũ cũng bắt đầu chuyển chủ đề, “Cảnh sát trưng dụng là cái gì?”

Triển Dực nhíu mày, “Chúng ta đang ở trạm nào?”

“K2.”

“K2 chính là ngục giam ‘an lạc chi môn’ nghiêm ngặt nhất ở khu thứ bảy.” Triển Dực nói, “Ở đây chỉ giam trọng phạm nguy hiểm nhất, đại khái là đổi chỗ cho phạm nhân.”

“Xí.” Bạch Vũ bĩu môi, “Chuyển chỗ thôi mà, cần gì làm quá dữ dậy, còn phong tỏa hết nhà ga?”

Triển Dực cười nhạt, “Anh cũng hỏi hai vấn đề phải không? Trả lời vụ túy sinh mộng tử trước đi!”

Bạch Vũ hơi nheo mắt lại, “Cậu thật keo kiệt.”

“Anh cũng vậy thôi.” Triển Dực cũng không yếu thế, khó thấy hắn đứng đấu võ mồm với Bạch Vũ như lúc này.

“Người bạn kia của tôi cho tôi một cảm giác chết rất điên cuồng, Lư Hạ cũng cho tôi cảm giác đó.” Bạch Vũ nhún vai, “Tại sao phải phong tỏa?”

Lúc này, phía trên truyền tới tiếng bước chân rầm rầm rõ ràng.

Bạch Vũ ngẩng đầu, thang cuốn ở bên cạnh đã dừng lại, có đại khái hơn bốn mươi người mang vũ trang đầy đủ, đội nón sắt, tay cầm vũ khí, đứng hai bên thang cuốn chuẩn bị áp giải phạm nhân.

Tiếng dây xích kéo lê càng ngày càng gần.

“Trọng phạm bị bắt giam tới an lạc chi môn, đều là những quỷ đỏ biến dị cấp cao nhất, hoặc là huyết tộc phát điên, bọn họ đều có năng lực đặc biệt.” Triển Dực nói đến đây, nhắc nhở Bạch Vũ, “Một ánh mắt của bọn họ, cũng có thể thay đổi cả vận mệnh của một người.”

“Khủng bố như thế á?” Bạch Vũ không tin.

Lúc này, có bốn cảnh sát mặc đồ đen, dùng dây xích và giá chắn bằng thiết, áp giải một người bị trói chéo tay, hai chân kéo theo mấy chục dây sắt thô, chậm rãi bước tới.

Người đàn ông kia mặc đồng phục màu cam, trên người đều là dây xích, trên đầu dùng bao đen bịt lại, còn đội một chiếc mũ bằng kim loại.

Bạch Vũ nhíu mày, “Tới mức này luôn á? Mặt còn nhìn không thấy.”

Triển Dực kéo hắn, “Đừng có nhiều chuyện.” Nói xong, bước nhanh lên thang cuốn.

Bạch Vũ cũng chỉ có thể chạy theo Triển Dực, lúc hắn và trọng phạm lướt qua nhau, tên kia hơi xoay đầu lại, chân cũng dừng bước. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại bị cảnh sát thô bạo đẩy đi, nhét vào trong xe, tàu điện lại chậm rãi rời nhà ga, loa phóng thanh một lần nữa vang lên — Bây giờ có thể tự do thông hành, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện vừa rồi.

“A?” Bạch Vũ đuổi theo Triển Dực, nhiều chuyện hỏi, “Nếu là trọng phạm nguy hiểm nhất, tại sao lại áp giải tới ngục giam? Sao không xử quyết luôn đi?”

Triển Dực đang xem máy trí năng, cũng cau mày, tựa hồ rất hoang mang, “Không biết nữa, hôm nay không nghe tin tức gì cả, áp giải tới an lạc chi môn toàn là nhân vật phiền phức, phải chuyển đi chắc hẳn là có lý do…”

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe tiếng nổ rất to dưới lòng đất truyền tới, một mảng chấn động.

“Á…”

Tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, Triển Dực xoay đầu lại, nhà ga bùng cháy.

“Hình như là nổ mạnh…” Bạch Vũ còn chưa nói xong, Triển Dực đã chạy vào nhà ga.

“Dực Dực!” Bạch Vũ đuổi tới trước cửa liền chau mày, phía dưới khói bay ngút trời, Triển Dực vừa xuống dưới đã không thấy tăm hơi, có không ít người vừa hét vừa chạy ra ngoài, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Bạch Vũ chạy nhanh xuống dưới, cũng may khói bay lên trên, máy thông gió và hệ thống cứu hỏa rất tốt, hệ thống tự dập lửa đã được khởi động, nhưng lần này uy lực quá mạnh, bên dưới một nửa là lửa, một nửa là nước, điện đã bị cắt toàn bộ, một mảng tối đen.

Triển Dực nhìn theo ánh lửa là từ phía trước gây ra, liền chạy tới nhìn, phát hiện chiếc tàu đã bị bóp méo không ra hình dạng.

Hắn vừa thấy giấy niêm phong đặc thù dán trên cửa xe, chỉ biết đây là chuyến đặc biệt áp giải phạm nhân. Trên xe chắc chắc không có hành khách, chỉ có cảnh sát và phạm nhân không biết rõ là ai.

Triển Dực còn chưa lên xe, liền thấy bên đường có một bóng đen mấp máy, hắn ngồi xổm xuống nhìn… Là một cảnh viên trên mặt dính đầy máu, phỏng chừng là bị vụ nổ văng ra đây.

“Có sao không?” Triển Dực đỡ hắn, chau mày — Người này bị thương rất nặng, mấu chốt là hắn là hỗn huyết, có thể không chữa được.

Triển Dực tận lực giúp hắn xử lý vết thương.

“Dực Dực…” Bạch Vũ chạy tới bên cạnh, ngồi xuống nhìn, “Ai nha, chết chắc rồi!”

“Hắn… chạy rồi!”

Chính lúc này, cảnh viên đột nhiên giữ tay Triển Dực, cố sức nói.

“Phạm nhân kia?” Triển Dực đã đoán trước vụ nổ này không phải ngẫu nhiên, chắc là có người nhân cơ hội cứu tên trọng phạm kia, “Hắn là ai?”

“Ka… Kassel…” Nói xong, cảnh viên gục xuống, trút hơi thở cuối cùng.

Triển Dực bất đắc dĩ thở dài.

Bạch Vũ chọt chọt hắn, “Kassel là ai?”

Triển Dực nhún vai, “Chưa từng nghe.”

“Là nhân vật nhỏ?” Bạch Vũ nhìn về phía trước.

“Chưa từng nghe có nghĩa là rất phiền phức.”

“Sao kì vậy?” Bạch Vũ nghiêng đầu, cảm thấy vấn đề hôm nay của mình thiệt nhiều.

“Hình như ba trăm năm trước hắn đã bị bắt, giam vào an lạc chi môn.” Triển Dực nhíu mày, “Hắn vẫn luôn là một nhân vật nguy hiểm nhất, giam giữ cực độ bí mật.”