Huyết Phách - Phần Thượng Trung

Quyển 1 - Chương 7




Sau khi Bạch Ngạn Hải và Tịch Quân Dật bàn bạc xong, quyết định mang theo Hàn Thất cùng khởi hành trở lại núi Lạc Hà. Trác Lạc Vũ tự nguyện lấy thân đổi giải dược, vì thế mà rơi vào tay Huyết Ma Tôn, trước mắt không rõ tung tích đã gây chấn động cả võ lâm.

Bên trong đại trạch Trác gia, nghe thấy gia phó báo cáo, Trác phu nhân giật mình run rẩy làm rơi bể nát chiếc chen sứ.

“Phu nhân, Đại thiếu gia hiện nay chưa biết sinh tử, phải làm sao đây?” Tổng quản lo lắng hỏi ý kiến.

Trác phu nhân sắc mặt tái nhợt, bàn tay nắm chặt thành ghế, trong mắt ngập tràn bối rối cùng đau lòng, nhưng nàng không thể để tâm tình bị ảnh hưởng, bởi vì hiện tại toàn bộ Trác gia đang dựa vào nàng chèo chống.

Đúng, nàng là Trác gia đương gia, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể thất thố giống như những người mẫu thân bình thường khác được.

“Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến Phù Sinh tự.” Ngữ khí của nàng vô cùng tỉnh táo nhưng bàn tay khuất sau ống tay áo lại siết chặt chiếc khăn lụa.

Một khắc đồng hồ sau, ở một góc nhỏ của Phù Sinh tự tọa lạc ở thành đông, trong một gian sương phòng:

“Ảnh Thủ.”

Vừa bước vào phòng, Trác phu nhân tuy rằng cố giữ vẻ đoan trang tỉnh táo, ngồi ngay ngắn trước bàn, nhưng ngữ khí dồn dập lại để lộ ra tâm tình khẩn trương khác xa vẻ ngoài của nàng.

Bài trí trong phòng rất đơn giản, nam nhân đứng cạnh cửa sổ nghe thấy thanh âm của nàng, xoay người hành lễ với nàng:

“Vâng.”

Đưa lưng về phía ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ khiến cho khuôn mặt của hắn có chút mơ hồ, đôi mắt đen thâm sâu hờ hững nhìn Trác phu nhân, thần tình như có điều suy nghĩ.

Nguyên nhân khiến cho nàng khẩn trương như vậy, hẳn là có liên quan tới Trác Lạc Vũ?

Ngay sau đó, mệnh lệnh của Trác phu nhân đã lập tức khẳng định suy đoán của hắn.

“Huyết Ma Tôn đã bắt Lạc Vũ, ta lệnh cho ngươi, bằng bất cứ giá nào, cho dù phải tiết lộ hành tung của ngươi, thậm chí mạng của ngươi, cũng phải cứu được Lạc Vũ.”

“Tuân mệnh.” Hắn không chần chờ, cúi đầu nhận mệnh.

“Ngay lập tức hàng động.” Trác phu nhân một khắc cũng không thể đợi thêm nữa.

Sau khi trượng phu của nàng chết, con trai trưởng – huyết mạch duy nhất của Trác gia lại bị trục xuất khỏi gia môn, vô luận như thế nào nàng cũng phải bảo vệ hắn!

Ảnh Thủ im lặng rời khỏi cửa sổ, cầm theo binh khí cùng bọc hành lý trên giường, đội mũ rộng vành, lập tức lên đường theo phân phó của chủ nhân.

Trác phu nhân vẫn ngồi bên cạnh bàn, không ngừng lẩm bẩm nhũ danh của Trác Lạc Vũ, sau đó lúc đứng dậy muốn rời đi, ánh mắt lơ đãng lướt qua nơi mà Ảnh Thủ vừa đứng nhìn.

Dưới ánh mặt trời, đám hoa cỏ dại đang lan tràn nở rộ…

Con người khi còn sống, có rất nhiều thứ, cho dù trải qua mấy chục năm cũng không thể quên được.

Mặc kệ sự tình có qua nhiều năm hơn nữa, chỉ cần nhắm mắt lại, trong bóng tối, chân váy thật dài cùng tay áo phi dương xoay tròn, đạp trên tiết tấu kì dị, vũ đạo uốn khúc như hỏa diễm thiêu đốt, thê diễm, huyễn mục.

Y nghĩ rằng, vào một khắc cuối cùng khi y nhắm mắt lại, cảnh tượng y trông thấy vẫn là giống như vậy đi?

Đã không còn nhớ rõ dung mạo của mẫu thân rồi, bất luận hồi tưởng như thế nào, cũng vẫn là hình dáng mơ hồ không rõ, chỉ còn nhớ dáng múa uyển chuyển, hồng phát hòa cùng hồng sam dập dờn bay múa.

Từ sau khi mẫu thân chết đi, y không còn vì bất thứ gì, vì bất cứ kẻ nào mà giao ra tình cảm của mình, cho đến khi gặp người kia.

Kỳ thật, mọi thứ tra tấn đối với thân thể y đã không còn quan tâm nữa rồi, bất kể là tay phải bị phế, luân bạo cực kỳ tàn ác, hay là lần lượt nhìn từng kẻ áp trên người mình bị độc chết đi, cũng chỉ là đau đớn mà thôi, cắn răng cũng có thể sống qua đi… Cũng đã qua rồi, bởi vì y cũng không vì những lời đạo đức trong miệng người võ lâm Trung Nguyên mà cảm thấy thẹn tâm, những thứ kia từ lúc bị thập đại ác nhân dạy bảo, thậm chí ngay từ lúc y và mẫu thân bị thân sinh phụ thân mang ra làm “triển kỳ phẩm”, nuôi trong lồng như thú vật, cũng đã không còn tồn tại nữa rồi. Nếu chưa từng có được, làm sao có thể mất đi?

* triển kỳ phẩm: vật trưng bày.

Đã như vậy, thứ cừu hận nung nấu trong lòng này là cái gì đây?

Y đã tự hỏi bản thân bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn không có đáp án, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận căn nguyên có lẽ là vì hai chữ “phản bội”.

Cho nên…

“Kỳ thật ta yêu bản thân hơn yêu hắn đi?”

Hồi tưởng lại khiến Huyết Phách không nhịn được khẽ bật cười, hai đầu lông mày đều là trào phúng, không biết là đang châm chọc chính mình hay là đang chế nhạo đối phương.

“A!” Vân Phi vừa vào phòng liền vội vàng đi đến bên giường, tiện tay để chậu nước xuống bàn, “Chủ nhân, người tỉnh chưa?”

Hồng mâu chậm rãi đảo qua nét mặt kinh hỉ lại thoáng chút hoang mang của hắn.

Y không rõ tại sao Vân Phi lại phải dùng loại biểu cảm giống như vừa tìm lại được thứ quan trọng bị mất này để nói chuyện.

Trực giác muốn ngồi dậy, lại vì thân thể quá đau nhức mà từ bỏ.

Y vô cùng chán ghét thân thể không có cách nào tự do hoạt động này.

Ánh mắt lạ lẫm nhìn xung quanh phòng, cuối cùng im lặng chăm chú nhìn Vân Phi.

“Người bị thương rất nặng, mất rất nhiều máu, cưỡi ngựa nửa đường đã bất tỉnh rồi.” Hiểu ý của y, Vân Phi vội vàng giải thích nói, “Người đã hôn mê năm ngày rồi, ta đi giúp người chuẩn bị đồ ăn?”

Y không lập tức đáp lại, mà trước tiên trong đầu chậm chạp suy nghĩ một chút.

Khi đó, y mang theo Trác Lạc Vũ rút lui, cưỡi trên con ngựa Vân Phi đã chuẩn bị tốt, nguyên bản theo kế hoạch có lẽ là sẽ chạy thẳng đến Hà Bắc, không nghĩ tới vì thương thế mà đi được nửa ngày đã bất tỉnh… Chi tiết đã không thể nhớ được, thế nhưng cũng không quan trọng lắm, y cũng đã sớm từ bỏ việc nỗ lực cải thiện trí nhớ rồi.

Trông thấy biểu cảm của Vân Phi như trút được gánh nặng cộng thêm khuôn mặt tựa hồ gầy đi một vòng của hắn, Huyết Phách biết rõ hắn thật sự vì chính mình mà dụng không ít tâm tư. Bởi vì Vân Phi vẫn luôn xem tính mạng của y còn trọng yếu hơn chính bản thân mình, đồng thời, nếu như không phải biết rõ Vân Phi luôn ở bên cạnh, y cũng sẽ không để bản thân tùy tiện bất tỉnh hoặc ngủ lâu như vậy.

Tương lai một ngày nào đó, y cũng sẽ quên mất Vân Phi đi…

Bởi vì phỏng đoán của chính mình mà Huyết Phách khẽ giật khóe môi, để cho Vân Phi nâng dậy ngồi tựa vào cạnh giường, uống một chén nước.

“Tình hình hiện tại thế nào?” Thanh âm phát ra trầm thấp khàn khàn khiến cho Huyết Phách nghe xong nhíu mày, không thể tin được giọng nói của mình lại khó nghe đến vậy.

Nghe thấy câu hỏi của y, Vân Phi có chút chần chờ, hầu hạ y uống xong chén nước mới ấp úng nói:

“Trác Lạc Vũ bị giam trong địa lao, bởi vì người không mệnh lệnh rõ ràng, vì vậy Đường đường chủ mang theo mấy người mỗi ngày đều dụng hình, nhưng ta đã bảo bọn họ không được phép quá phận.”

Nhưng mà thực lực của hắn không đủ để chấn áp được những phần tử tà đạo còn lại kia, vì vậy lời nói của hắn cũng không hy vọng có bao nhiêu tác dụng. Nói khó nghe một chút chính là những người kia căn bản không để hắn vào mắt, nếu không phải cố kỵ Huyết Phách chỉ hôn mê còn chưa chết, Cửu Thiên cổ lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ bọn họ đã sớm tạo phản.

Huyết Phách vẫn không nói gì, thanh âm của Vân Phi hạ thấp, đè nén tâm tình của mình, nói tiếp:

“Mặt khác, lại có người làm phản rồi…”

Hắn cho rằng Huyết Phách nghe được sẽ nổi giận, vì vậy đã chuẩn bị sẵn tâm lý thà rằng bị Huyết Phách giận chó đánh mèo đả thương cũng phải ngăn y trong lúc vô tình có thể làm miệng vết thương nứt ra.

Thế nhưng, hắn vĩnh viễn cũng không đoán được phản ứng này của chủ nhân, bởi vì Huyết Phách không hề có bất kỳ hành động tức giận nào, thậm chí có thể nói là bình tĩnh đến dị thường.

“Không sao, đều trong dự liệu, về phần Đường đường chủ… Dù sao bọn họ cũng không có cam đảm giết chết hắn, cứ để cho bọn họ phát tiết đi.” Ngữ khí bình thản nhàn nhạt an ủi Vân Phi có vẻ đang rất xấu hổ trước mặt, Huyết Phách ngược lại để tâm đến một chuyện khác, “Tung tích của Tập Phong thì sao?”

So với thứ đã nắm chắc trong tay thì tiểu tử Tập Phong không biết đang suy nghĩ cái gì khiến y càng lo lắng hơn.

Tuyệt Hồn lúc trước bị y cảnh cáo khiến cho nửa bước cũng không muốn rời khỏi Giang Nam, sợ rằng tà đạo lại chĩa mũi nhọn vào Liễu gia; La Sát cùng sư phụ của hắn ẩn cư, ngẫu nhiên quản một chút chuyện bất bình cũng không ảnh hưởng gì, chỉ còn vướng bận Tập Phong, suốt ngày chạy đông chạy tây theo đám người chính đạo kia… Thật đau đầu a, Tập Phong, sự nhẫn nại của y cũng có giới hạn, nếu như hắn thật sự gây trở ngại cho kế hoạch tiếp theo của y, vậy cũng đừng trách y lòng dạ độc ác…

Chú ý tới ánh mắt thâm trầm của Huyết Phách, Vân Phi khom người xin lỗi.

“Ta thật xin lỗi, chủ nhân, mấy ngày người hôn mê ta cũng không có ra ngoài nghe ngóng tin tức, vì vậy hiện tại không biết được tung tích của Tập Phong.”

Liếc mắt nhìn hắn, Huyết Phách thật sự cũng không có ý trách hắn, nếu như Tập Phong muốn bí mật hành sự, cho dù Vân Phi có cố gắng thế nào cũng không thể truy ra được hành tung của hắn, bản lĩnh của “Huyễn đạo” thật sự không thể coi thường, nếu không cũng đã không thể tung hoành trong võ lâm hơn ba mươi năm.

“Không sao, nếu ngươi dám tùy tiện rời đi trong lúc ta hôn mê mới đáng bị xử phạt…” Tựa hồ cảm thấy mệt mỏi mà nhắm mắt, Huyết Phách không khỏi đưa tay day nhẹ huyệt thái dương.

“Chủ nhân.” Vân Phi thấp gọi, lo lắng muốn tiến lên.

Hắn biết thân thể Huyết Phách chồng chất vết thương mới lẫn vết thương cũ, chỉ cần thời tiết có chút thay đổi hoặc là quá mức mệt mỏi thân thể sẽ đau đớn khó chịu, hiện tại càng nhiều vết thương nghiêm trọng nhìn thấy được cả xương cốt, khiến cho hắn rất lo lắng tình trạng của Huyết Phách.

“Không có việc gì, đi nói với những người kia ta còn chưa có chết, bảo bọn hắn thu liễm một chút, đừng chọc ta phiền lòng…” Mặc dù nói mục đích cuối cùng chính là muốn làm cho võ lâm chỉ còn lại những thứ hỗn tạp thế này, nhưng binh dưới tay mà không thể dùng thật đúng là vô cùng phiền lòng.

Phất tay ý bảo hắn rời đi, y không có ngồi xếp bằng luyện công, ngược lại trước lúc Vân Phi đi ra ngoài, lệnh cho hắn đem độc rương đưa cho y.

* rương: hòm, hộp; độc rương: chắc là hòm chứa thuốc độc a.

“Chủ nhân, ta đi giúp ngài chuẩn bị vài món ăn thanh đạm được không?” Vân Phi nói nhỏ, trong giọng nói còn có chút ý khẩn cầu.

“Đi ra ngoài.” Căn bản không để ý tới hắn, Huyết Phách lạnh lùng nói, “Đi chuẩn bị cho tốt, có nhiệm vụ cho ngươi.”

Đây không phải là cự tuyệt rất rõ ràng sao, hơn nữa thanh âm lạnh lùng khiến cho Vân Phi một chữ cũng không dám nói thêm, chỉ có thể hành lễ lui ra khỏi phòng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt lại, Huyết Phách bật cười khẽ, môi kề sát vào khuôn mặt làm nũng của Cửu Thiên cổ.

“Được rồi, Tiểu Long, màn kịch thứ hai sắp sửa lên sàn rồi.” Y rất thích cảm giác lạnh như băng khi cánh môi khẽ chạm vào lân phiến của Tiểu Long, rõ ràng là lạnh lẽo nhưng chính vì thế cũng khiến y có thể tỉnh táo suy nghĩ.

Mở độc rương, lấy ra hai cái bình nhỏ, mở nắp bình, trực tiếp đem dược hoàn và thuốc bột bên trong nuốt vào, sau đó giống như cảm thấy rất thú vị, nghiêng đầu, lần lượt mở từng ngón tay, để cho bình sứ rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Y vẫn luôn rất thích nhìn đồ vật bị vỡ nát trong nháy mắt, nhìn những thứ một giây trước còn vô cùng hoàn mĩ, một giây sau liền biết mất không còn hình dạng.

Về phần nguyên nhân, y đã quên.

Bụng trống rỗng khiến cho dược hiệu rất nhanh phát huy tác dụng, làn da trắng bệch không chút huyết sắc dần dần khôi phục trạng thái bình thường, thậm chí còn tăng thêm một mạt hồng sắc lạ thường, mạch tượng suy yếu cũng đã dần nhanh hơn, cuối cùng biến thành có thể dùng hai từ “kháng tiến” để hình dung.

* kháng tiến: tăng cường; căng tiến; tăng năng; cường; cơ quan sinh lý vượt qua mức bình thường (dạ dày, mạch máu).

Huyết Phách khẽ thở gấp, có chút khổ sở nhíu mày, lẳng lặng cảm thụ cảm giác Cửu Thiên cổ đang kề sát bên gáy, từng chút từng chút hút lấy huyết dịch đồng thời đem thứ chất lỏng nào đó truyền vào trong cơ thể mình.

Tuy rằng sau khi hấp thu nọc độc của Tiểu Long, có thể trong thời gian ngắn thúc giục thêm sức mạnh, bổ túc cho thân thể suy yếu cạn kiệt này, nhưng đổi lại cũng gia tăng thêm cảm giác thiêu đốt sinh mệnh… Dù sao cũng là độc dược a!

Dùng dược để “tẩm bổ”, cũng chỉ có “cổ nhân” như y cùng với “dược nhân” như La Sát mới có thể làm được… Mỗi lần nghĩ đến lại có chút bội phục dã tâm của “Độc sát” Giang Phong, hao hết tâm lực cùng vô số dược liệu quý hiếm luyện y cùng với La Sát trở thành trời sinh một bình độc và một ấm thuốc, nguyên bản muốn trợ giúp bản thân luyện công, chỉ tiếc đến cuối cùng đều biếu cho kẻ khác…

Y đã chiếm được Cửu Thiên cổ, từ nay về sau có thể thoát khỏi khống chế của thập đại ác nhân, mặc cho bọn họ an bài hết thảy, chỉ đơn giản cần một chút thời gian làm cho đầu óc thanh tỉnh; thân thể dược nhân vô cùng quý giá, nhưng mà trước khi có cơ hội dùng đến, đã bị Dược nhân rút một kiếm chém chết…

“Chỉ có thể trách vận mệnh trêu đùa người đi?” Đôi môi đỏ mọng càng cong thêm, mỉa mai trong đáy mắt càng lúc càng đậm.

Bởi vì cuối cùng tư tâm đối với bọn hắn bị hủy, thập đại ác nhân chết đi rốt cuộc là tiếc nuối hay là hối hận đây? Hay là… đắc ý? Bởi vì xác thực đồ đệ họ huấn luyện ra đủ để phá vỡ võ lâm, thực lực của bọn hắn đã được chứng minh…

“Cứ chết như vậy, có lẽ ta nên hâm mộ các ngươi đi, có thể dễ dàng rời khỏi trần thế điên cuồng này.” Cửu Thiên cổ đã dứt khỏi động mạch của y, chậm rãi leo lên vai phải. Huyết Phách nghiêng đầu nhìn nó, đột nhiên lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, “Đi thôi, Tiểu Long, chúng ta đến địa lao nhìn xem.”

Vừa bước xuống giường, nhìn thấy ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu qua cửa sổ, rơi đầy trên bàn, y ngẩn người, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, ký ức đã sớm nên quên đi lại bất giác cuộn trào trong đầu.

Ngày xuân, ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ nhu hòa, cả toà đại trạch rộng lớn bắt đầu chuyển động, vô số nô bộc và tỳ nữ vội vàng hầu hạ chủ nhân rửa mặt, thay quần áo, dùng điểm tâm, bận rộn nhưng không một chút ầm ĩ.

Bỗng nhiên, trên hành lang yên tĩnh xuất hiện tiếng bước chân lướt nhanh như gió, nhẹ nhàng mà lại như có nhịp điệu.

“Lạc Vũ, chơi với ta!”

Thiếu niên dáng người mảnh mai cân xứng, thân thể giống như mèo nhỏ đang đuổi theo con mồi, bổ nhào về phía trước, thành công nhảy lên lưng nam nhân trẻ tuổi đang đi về phía đại sảnh, hai tay ôm lấy cổ hắn, lộ ra nụ cười vô cùng trong trẻo hồn nhiên.

Tướng mạo Lôi Minh Phượng thực ra cũng không âm nhu, mà là một kiểu xinh đẹp lanh lợi, nam nữ đều phù hợp, chỉ là do tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn có cảm giác giống như thiếu nữ nhỏ nhắn yếu ớt. Trên thực tế thì y một chút cũng không yếu ớt, ngược lại sức sống mười phần, cả ngày chạy tới chạy lui, thích khiêu vũ đến nỗi vừa đi vừa có thể xoay tròn nhún nhảy.

* âm nhu: thâm độc, nham hiểm.

“Phượng Nhi, mới sáng ra ngươi đã muốn đi đâu? Sao không đến ăn điểm tâm?” Trác Lạc Vũ mỉm cười nói, tiện tay xách y ra phía trước, “Lại lén đi chơi chỗ nào?”

Một tia quở trách hiện trong đáy mắt nhưng không phải là hắn đang sinh khí mà là muốn mắng y không chịu ngoan ngoãn ăn cơm. Đương nhiên kẻ nghịch ngợm kia cũng biết điểm này, vì vậy mở to đôi mắt nhìn hắn, cho dù cách một lớp sa mỏng, Trác Lạc Vũ vẫn có thể trông thấy vẻ mặt vô tội của y.

“Đừng tỏ ra vô tội như vậy, mau ăn cơm đi, ta phải đi xử lý một số việc.” Vừa bực vừa buồn cười, hắn vươn tay niết niết mặt y, giúp y sửa sang lại mái tóc đen vì vội chạy mà trở lên lộn xộn.

“Lại phải xử lý công việc? Hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, cũng không có thời gian bồi ta, còn muốn ta ở lại đây làm gì? Ta cũng không vô dụng đến mức cần được bao dưỡng!” Chu cặp môi đỏ mọng, buông tay, Lôi Minh Phương mất hứng xoay người rời đi.

“Phượng Nhi!” Lần này đổi lại là Trác Lạc Vũ từ phía sau ôm lấy người, “Ta cam đoan chỉ buổi sáng hôm nay nữa thôi, buổi chiều ta sẽ cùng ngươi đi chơi… Nhàm chán quá thì đến nhà kho đi, thích thứ gì thì đều là của ngươi.”

* nhà kho: nguyên gốc là thương khố bảo, giống như nơi cất chứa các bảo vật của mấy nhà giàu có quyền quý a. Mình không biết dịch sao cho sát nghĩa nên cứ để là nhà kho.

Một chuỗi chìa khóa nhét vào tay y, cái này là chỉ có gia chủ chưởng quản mới có a.

Giọng điệu vô cùng cưng chiều nhưng thật ra lại như đang xin lỗi cùng xin tha thứ, bởi vì tự tôn của bọn họ đều mạnh mẽ như nhau, tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng cũng không dễ dàng đem lời xin lỗi nói ra khỏi miệng.

Nghiêng đầu, giống như giễu cợt mà giương cao khóe môi, ngữ khí của Lôi Minh Phượng nghe không ra là vui hay là phẫn nộ:

“Ta lấy bảo vật làm cái gì?”

“Tùy ngươi thích a, bắn bi, vẽ tranh, bắn tên,… Cho dù đem đồ đạc trong phòng hủy hết làm củi đốt cũng được, làm thế nào tốt để giết thời gian thì cứ làm như thế đi.” Trác Lạc Vũ rất hào phòng nói.

“Thiếu gia ăn chơi trác táng cùng phá gia chi tử chính là loại người như ngươi a, Trác Đại thiếu gia.” Lần này trong thanh âm có bảy phần tiếu ý.

“Ngươi quên nói, thêm lãng tử cùng háo sắc nữa a.” Cười nhẹ, nghiêng người tìm kiếm bờ môi y.

Lôi Minh Phượng không né tránh nhưng cũng không mở miệng, chỉ mặc hắn tùy ý nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, vẻn vẹn chỉ có như thế, cũng không tiếp xúc với bất kỳ chất độc nào.

“Ta đi ăn cơm, ăn no rồi sẽ đem tài bảo nhà ngươi đều bán sạch!” Bướng bỉnh cười cười, y lắc lắc chùm chìa khóa, vô cùng cao hứng chạy đi.

“Ngươi cứ bán đi, chờ ta xong việc sẽ tìm một cỗ xe ngựa đến giúp ngươi chuyển!” Trác Lạc Vũ cười to, vui vẻ đi về phía đại sảnh.

Cho dù đã đi cách xa một khoảng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo cùng tiếng ngâm nga của y, giai điệu này, chính là vũ khúc của y, hắn đã quen thuộc đến mức thuận miệng đều có thể lẩm nhẩm một đoạn.

Rất công bằng, hắn đã quen có sự hiện hữu của y bên cạnh, mà y cũng ghi nhớ những tiếng lẩm bẩm trầm thấp cùng những nụ hôn ấm áp của hắn…

Chờ đến khi bóng dáng người kia đã khuất sau chỗ rẽ, nụ cười trên mặt Lôi Minh Phượng liền biến mất, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, đó là tin tức thập đại ác nhân gửi đi, thúc giục bọn họ nhanh chóng hành động.

Đem lá thư vò nát trong lòng bàn tay, thúc giục nội lực, đến khi mở tay ra, chỉ còn lại bột phấn màu trắng phiêu tán.

Kỳ hạn thập đại ác nhân đưa ra… đã sắp đến… Thời gian, trôi qua thật nhanh… Muốn lấy sức mạnh của một con người làm cho thời gian ngừng lại, là vọng tưởng của y.

Cùng ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng bọn họ lại quay lưng, dần dần rời xa đối phương… Có lẽ đây chính là tương lai của bọn họ.

Có lẽ y nên sớm rời khỏi nơi này!

Ba! Một tiếng vang nhỏ đem Huyết Phách từ trong hồi ức bừng tỉnh, quay đầu, trông thấy Cửu Thiên cổ đang vung đuôi đập xuống bàn.

“Không sao, Tiểu Long, ta không có việc gì.” Cúi đầu xuống, Huyết Phách nhẹ giọng nỉ non.

Trước đây, từ rất lâu rồi, y đã phân phó Vân Phi, chỉ cần là phòng của y, không cho phép bày gương bên trong, bởi vì y không muốn nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt mình, cũng không muốn biết bộ dạng của chính mình.

Lần nữa cất bước đi về hướng cửa phòng, y khẽ thở dài một hơi.

Không quan tâm đến việc mặc thêm y phục, trên thân chỉ có một chiếc áo mỏng manh, vải lụa trơn nhẵn dán sát vào da thịt tuyết trắng, bước chân nhẹ nhàng lướt đi khiến cho vạt áo khẽ lay động, mơ hồ lộ ra đôi chân trần thon dài cùng đường cong hoàn mỹ nơi mắt cá chân.

Hình ảnh này tuy đẹp đến rung động lòng người, nhưng cũng không phải loại tuyệt mỹ dụ nhân mà lộ ra một loại khí tức vô cùng lạnh lẽo, bởi vì trong đôi mắt đỏ thẫm màu máu của y có sát ý điên cuồng.

Đóng cửa, đem toàn bộ ký ức đã từng vô cùng đẹp đẽ khóa chặt lại trong phòng, y hiện tại đã không muốn nhớ tới nữa rồi.

Ngay khi Huyết Phách vừa tỉnh lại, ở một nơi khác, Bạch Ngạn Hải cũng tới tìm Hàn Thất.

“Hàn Thất gia, vấn đề ngươi hỏi ta, ta có thể trả lời ngươi rồi.”

“Tẩy nhĩ cung thính.”

* tẩy nhĩ cung thính: chăm chú lắng nghe; rửa tai lắng nghe; kính cẩn lắng nghe (lời nói khách sáo khi mời người khác nói).

“Nếu như nói ta sẽ cảm thấy không dám tin cùng phẫn nộ căm hận, có lẽ là bởi vì ta một mực tự thuyết phục chính mình, không phải là hắn đã giết những người quan trọng của mình, rồi sau đó lại bị ép nhìn thẳng vào sự thật tàn khốc, sẽ hận hắn phản bội sự tín nhiệm của ta, cũng hận bản thân mình đã tin tưởng nhầm người dẫn đến người thân vì mình mà chết.”

“Đúng không?” Đây là đáp án của Bạch Ngạn Hải sao? Hàn Thất khẽ lẩm bẩm.

Như vậy, Trác Lạc Vũ cũng nghĩ như thế?

Y chán ghét địa lao, chán ghét tiếng bước chân nặng nề nện xuống thềm đá, cũng chán ghét tiếng roi xé rách không khí cùng tiếng khóa sắt va vào nhau.

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ không ngừng vang vọng trong không gian ẩm thấp, cùng với mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, còn có những tiếng chửa bởi lăng nhục thô tục… Địa lao, chính là một nơi dơ bẩn như vậy.

Mà y đã từng ở nơi này thoi thóp sống gần nửa tháng.

Từ sau khi được La Sát mang ra khỏi địa lao, chỉ cần ở trong không gian u ám chật hẹp, nghe thấy tiếng bước chân đạp mạnh lên mặt đất y sẽ cảm thấy khó thở, sẽ bắt đầu nôn đến thiên hôn địa ám, thậm chí không có cách nào dựa vào chính sức mạnh của bản thân mà đứng thẳng được.

Đó chính là nhược điểm chí mạng, nếu không phải có Cửu Thiên cổ trung tâm hộ chủ, mà để cho thập đại ác nhân phát hiện ra điểm ấy, y có khả năng đã sớm chết dưới tay bọn họ.

Ngoại trừ La Sát, không có ai biết y sẽ có loại phản ứng này, La Sát cũng không hề đề cập tới, cho dù bị thập đại ác nhân ép bức, cũng chỉ hùng hổ rút kiếm liều mạng với bọn họ. Nói tới điểm này, y thật sự phải cảm kích La Sát.

Bất quá, nhược điểm chính là nhược điểm, không cần phải viện nhiều lý do dễ nghe làm gì, dưới sự rèn luyện của thập đại ác nhân, lâu dần, thiếu một chút ngược đãi là y lại không thể chịu đựng được a.

Vì vậy có một ngày, y kiên quyết đem bản thân nhốt trong địa lao tràn ngập máu tươi cùng hỗn tạp mùi tanh hôi ba ngày, nôn ra tất cả những thứ có thể nôn mới miễn cưỡng đè xuống cảm giác bài xích không nói lên lời.

Từ đó, tuy rằng địa lao đã không còn ảnh hưởng đến y nữa, nhưng y vẫn cảm thấy rất chán ghét, nếu được lựa chọn, y nhất định sẽ không bước đến gần dù chỉ một bước.

Chỉ có điều, quyết tâm đó giờ khắc này lại nhận lấy khiêu chiến nghiêm trọng.

Đứng ở cửa địa lao, Huyết Phách trên mặt vẫn duy trì tươi cười nhưng dưới đáy lòng lại có một chút do dự, cuối cùng dưới ánh mắt sợ hãi của thủ hạ canh gác hai bên, cất bước đi vào địa lao.

Đôi chân trần nhẹ bước trên thềm đá, cảm xúc lạnh như băng từ gan bàn chân truyền đến khiến cho y tỉnh táo thêm chút ít, đáy lòng cũng tràn ngập cảm giác mát lạnh.

Thật là, nơi này vốn là bản doanh của Thanh Xà bang, cho nên mới phải sử dụng loại địa lao này, nếu như y lệnh cho Vân Phi tìm một nơi làm căn cứ địa, cho dù là nhà lao cũng sẽ không xây dựng trong lòng đất, bởi vì Vân Phi hiểu rất rõ yêu ghét của y.

Tuy biết rằng địa lao dễ thủ khó công, nhưng tâm tình bài xích vẫn khiến cho y vô cùng không vui.

Một tiếng, hai tiếng… Nhĩ lực nhạy bén khiến y có thể nghe thấy cả tiếng bước chân rất nhỏ của chính mình vang vọng trong hành lang nhỏ hẹp trống rỗng, xen lẫn với tiếng roi quất cách đó không xa truyền tới, ý thức của y trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

Khóe mắt mang theo châm chọc, y nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tiếng cười khẽ trong không gian ẩm thấp kinh động đến những người trong địa lao, Đường đường chủ cầm đầu tra hỏi vội vàng hướng Huyết Phách hành lễ:

“Minh chủ.”

“Đừng để ý đến ta, tiếp tục làm việc của các ngươi đi.” Khoát tay muốn bọn họ đừng để ý đến bản thân, nụ cười trên mặt Huyết Phách khiến cho người ta khiếp sợ, y bình thản ngồi xuống chiếc ghế Đường đường chủ vừa cung kính nhường lại.

“Vâng, còn xin chỉ giáo, minh chủ.”

“Các ngươi động thủ đi.”

Tiện tay muốn cầm lấy chén trà, chợt nhớ tới Vân Phi vẫn quen dâng trà cho y đã bị y đuổi đi nghỉ ngơi, cánh tay duỗi ra rất tự nhiên chuyển thành khẽ vuốt ve Cửu Thiên cổ trên vai.

Thật là, có phải y đã quá ỷ lại vào Vân Phi rồi không?

Rõ ràng cũng sắp rời xa…

Tựa hồ bởi vì sự xuất hiện của Huyết Phách mà những kẻ dụng hình càng thêm ra sức, sợ để lại ấn tượng không tốt đối với minh chủ.

Huyết Phách giết người không cần lý do, vì vậy bọn họ đều sợ hãi y, sợ cái mạng nhỏ của mình vô duyên vô cớ sẽ không giữ được. Đồng thời, Huyết Phách khen thưởng cũng không cần xác thực lý do, vì vậy bọn họ thậm chí nghĩ nịnh bợ y, hy vọng xa vời có thể đủ để bọn họ thoát khỏi mấy tiết mục ban thưởng.

Nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, Huyết Phách cũng không nói gì, giương lên đôi môi đỏ mọng.

Dục vọng cùng nhân tính, chính là những thứ ngay từ ban đầu y dựa vào, sau đó nắm chắc trong lòng bàn tay, đủ để khống chế hết thảy.

Đã từng, y cảm thấy loại nhân tính như vậy rất bi ai, đã từng, đem nhân tính thành thứ đồ chơi mà thưởng thức. Sau đó từ chính những bi thương của mình mà bài trí một ván cờ, bản thân thì đứng bên ngoài tùy ý đùa giỡn những quân cờ trong tay, trào phúng lạnh nhạt, mà suy nghĩ của y đã sớm chờ đợi ở nơi kết thúc màn kịch. Làm một tên điên tỉnh táo, có lẽ chính là loại cảm giác này đi?

Đồng tử huyết hồng âm u nhìn về phía Trác Lạc Vũ đang bị treo ngược trong địa lao, thân thể trước sau đều có người dụng hình roi, ánh mắt thâm sâu không nhìn ra một tia tâm tình lần lượt lướt qua từng tấc thân thể bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, những dấu vết tra hỏi đối với y vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nụ cười bên môi tựa hồ càng sâu thêm.

Y đã hôn mê năm ngày, nhưng để tới được căn cứ này tối đa cũng chỉ mất bốn ngày, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã bị tra tấn thương tích đầy mình như vậy sao?

Xem ra cũng giống như chính đạo căm hận y, tà đạo cũng đồng dạng căm hận Trác Lạc Vũ.

“Thật thú vị…” Muốn hận một người cũng không cần lý do a…

Nhẹ giọng nỉ non, Huyết Phách trào phúng nở nụ cười.

Đã quên bắt đầu từ khi nào, y có thói quen dùng trào phúng để đối đãi với hết thảy.

Nếu như khóc lóc bi thương cũng không thay đổi được gì, nếu như căn hận phẫn nộ cũng không tự cứu được chính mình, vậy thì cười đi! Cuồng tiếu đến hơi thở cuối cùng, trào phúng thương thiên đến tận một khắc trước khi nhắm mắt!

Dùng tiếu dung đến báo thù thiên mệnh, dùng tiếu dung huyết tẩy trần thế, dùng bản thân dâng lên nghi thức tế lễ, bức tất cả mọi người nhìn thẳng vào cuộc sống sai lầm ghê tởm kia…

Chú ý tới nụ cười của y, người hành hình vốn đã cảnh giác sợ hãi càng thêm ra sức vung roi quất xuống, đầu roi tiếp xúc với thân thể kéo theo từng âm thanh vô cùng tàn khốc cùng tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhỏ đến hầu như không nghe thấy.

Máu tươi thấm đẫm y sam rách nát, da thịt bị miếng sắt ở đầu roi xé rách rợn người… Lúc này, mới có thể nghe thấy tiếng rên rỉ bị kiềm nén vô cùng thống khổ bật ra.

Hồng mâu tràn ngập sát ý chậm rãi nheo lại, nhìn cảnh tượng tra tấn hành hạ trước mắt lộ ra thần tình có thể gọi là “thống khoái”.

Như là muốn tận lực nịnh nọt y, Đường đường chủ lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn.

“Đừng để minh chủ phải thưởng thức trò chơi nhàm chán như vậy nữa, hãy bưng lên bữa tiệc lớn để Trác trang chủ của chúng ta hảo hảo hưởng dụng.”

Bữa tiệc lớn?

“Ta rất mong chờ.” Tựa tiếu phi tiếu khẽ lẩm bẩm, y chăm chú nhìn nam nhân qua mấy ngày chịu cực hình đã hao hết thể lực, chỉ có thể vô lực cúi thấp đầu, bởi vì nghe thấy thanh âm của y mà cố gắng ngẩng đầu, không ngoài dự đoán thoáng nhìn thấy đôi mắt đen kịt tựa như hồ nước sâu thẳm.

Ánh mắt không chút nào yếu thế kia khiến cho Huyết Phách lộ ra nụ cười lạnh như băng.

Đúng vậy a, đã biết rõ là hắn sẽ không khuất phục dễ dàng như vậy mà.

Bọn họ rất giống nhau, đều có thói quen đem suy nghĩ giấu thật sâu trong đáy mắt, sờ không đến, nhìn không thấu, chỉ thích dùng phương thức quanh co lòng vòng để biểu thị tâm tình, nhưng đối với yêu thích lại rất rõ ràng.

Bởi vì quá giống nhau, cho nên đều không muốn buông tay người mình yêu thương, vừa có hảo cảm, liền giống như củi khô gặp lửa, bùng cháy không cách nào vãn hồi, rõ ràng đều biết làm như vậy là không đúng.

Nhớ rằng đã từng nói với hắn, y thích nhất đôi mắt của hắn…

Đưa bàn tay đỡ lấy trán, suy nghĩ của Huyết Phách bắt đầu hoảng hốt.