Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 2: Đào thị




Hai đứa trẻ đặt song song trên giường, tuy vừa mới sinh, lại không nhăn dúm đỏ hồng giống các hài tử khác, mà là tóc màu nồng đậm làn da trắng nõn, nhìn rất đáng yêu.

Đào thị không màng thân thể suy yếu, trìu mến nhìn hai đứa nhỏ, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Lý ma ma xốc mành tiến vào, thấy thế vội vàng nói:

- Tam phu nhân sao lại ngồi dậy, mau nằm xuống.

Đào thị lưu luyến nhìn hai hài tử, sau đó nằm xuống, khẽ hỏi:

- Nương cùng các vị phu quân còn chưa trở về sao?

Lý ma ma vừa bận rộn vừa trả lời:

- Tiên đế băng hà, thái hậu cũng hoăng thệ, hiện giờ trong cung rất lộn xộn, trước khi tân đế đăng cơ, Quốc Công gia vẫn phải ở trong cung. Chỉ là nô tỳ đã sai người đứng thủ ở cửa cung, phu nhân vừa ra liền biết.

Đào thị nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẻ mặt lại lộ ra một tia thấp thỏm:

- Hài tử sinh ở Quốc Hiếu kỳ, nương cùng các đại tẩu có cảm thấy không may mắn, có thể không thích bọn chúng, ta…

Nói xong lại thấy bi ai, nằm trên gối khóc rống lên.

- Ai da, tam phu nhân, lúc này không thể khóc, cẩn thận hư đôi mắt.

Nghe Lý ma ma nói như vậy, Đào thị hít hà một hơi, nước mắt ép buộc trong hốc mắt, không dám rơi xuống.

Lý ma ma khẽ thở dài, hiền lành khuyên nhủ:

- Người yên tâm, phu nhân rất quan tâm người cùng hài tử, nếu không phải canh giờ khóc tang tới rồi, chỉ sợ sẽ vẫn luôn thủ bên người cho đến khi sinh hạ hài tử.

- Thật vậy chăng?

-Nô tỳ lừa người làm chi?

Lúc này Đào thị mới ngượng ngùng cười, tùy ý Lý ma ma lau nước mắt cho nàng.

Lý ma ma nói lời thấm thía, khuyên nhủ:

- Tam phu nhân, lúc này đang ở cữ cần phải để ý, nếu không chú ý, bị bệnh gì đó, về sau sẽ phiền toái.

Đào thị liên tục gật đầu:

- Ta nghe ma ma.

Lý ma ma nói chút chuyện cần lưu ý khi ở cữ, sau đó hầu hạ Đào thị nghỉ ngơi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tam phu nhân sinh ra mỹ mạo, tính tình lại nhu nhược dịu dàng, cái nào cũng tốt, cố tình lại có tật xấu, thích khóc.

Lý ma ma vẫn luôn đi theo Mẫn phu nhân, nhìn phần lớn đều là nữ tử như Mẫn phu nhân cùng Nghi An quận chúa Chu thị, đoan trang đại khí lanh lẹ quả quyết.

Còn đối với Đào thị loại mỹ nhân như thủy này, thật sự có chút khó chống đỡ, hiện giờ dỗ nàng ngủ xong, mới tiếp tục chuẩn bị chuyện cần phải làm.

Lý ma ma để hai nhũ mẫu tiến vào, dặn dò một phen, mới đưa hai người phân biệt cho hai đứa nhỏ.

Qua ngày, Mẫn phu nhân mệt mỏi dẫn hai nhi tức ra cửa cung, vừa ra liền thấy xe ngựa của phủ mình đứng một bên, nàng nhớ thương tiểu nhi tức đang sinh sản, mặc kệ thân thể không khoẻ, vội vàng đi qua:

- Tam phu nhân sinh chưa?

- Sinh rồi, người đi không bao lâu, tam phu nhân liền sinh một đôi long phượng thai.

Mẫn phu nhân nhẹ nhàng thở ra, Chu thị cùng Liễu thị cũng nhẹ nhàng thở ra, ba người nhìn nhau, Liễu thị nói:

- Nương tử lão tam chính là bệnh kiều, sinh hài tử còn hơn đánh trận.

Chu thị nhàn nhạt nói:

- Ngươi quan tâm nhân gia cứ việc nói thẳng, lại cứ thích quanh co, khó trách mỗi lần Ngọc Nương nhìn thấy ngươi đều nơm nớp lo sợ.

- Ta có làm gì nàng đâu, sao thấy ta lại nơm nớp lo sợ!

- Được rồi, bớt tranh cãi đi.

Mẫn phu nhân nhu nhu trán, hai người vội vàng ngậm miệng, Chu thị đỡ nàng lên xe ngựa.

Ba người trở lại Uy Quốc Công phủ, để nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, Mẫn phu nhân nhớ tới đôi long phượng thai, thay đổi một thân thuần tịnh đến sân của lão tam.

Ai ngờ vừa đến cửa sân, liền thấy Chu thị cùng Liễu thị cũng đã tới, bên cạnh Liễu thị còn đi theo một cái đuôi nhỏ.

Chu thị cùng Liễu thị vội vàng hành lễ với Mẫn phu nhân, đi theo Liễu thị là Cố Thanh Xu cũng học theo mà hành lễ.

Mẫn phu nhân nhìn tôn nữ, vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, hỏi:

- Thanh Xu như thế nào lại đi theo?

Liễu thị bất đắc dĩ nói:

- Nha đầu này quỷ tinh linh, vừa nghe nhi tức nói muốn đi xem nhi nữ của tam thúc, nàng liền đi theo, khuyên cỡ nào cũng không quay về.

Mẫn phu nhân nhìn tôn nữ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, chỉ có thể dứt khoát dắt tay nàng:

- Không sao, từ trước tới giờ Thanh Xu vẫn luôn hiểu chuyện.

Đợi mấy người đi đến trước cửa, Mẫn phu nhân đột nhiên dừng lại, do dự một chút, khuôn mặt uy nghiêm có chút gian nan, miễn cưỡng cười nhìn Chu thị:

- Không có hung dữ đi?

- …

Đào thị nhát gan, mỗi lần thấy Mẫn phu nhân xụ mặt liền muốn khóc, bởi vì tức phụ thích khóc này, Mẫn phu nhân rất đau đầu, nhưng mỗi lần cùng nàng nói chuyện đều cố cong khóe miệng, tốt xấu gì cũng xả ra một chút ý cười, miễn cho nàng sợ hãi.

Chu thị chỉ đành trái lương tâm mà khen hai câu, lúc này Mẫn phu nhân mới vừa lòng bước vào cửa.

Hai nhũ mẫu đang ôm hài tử uy nãi( cho bú), Lý ma ma đang hầu hạ Đào thị ăn canh, thấy Mẫn phu nhân, Đào thị liền muốn xuống giường, Mẫn phu nhân nhíu mày:

- Nằm.

Thân thể Đào thị run lên, cương cứng lại, một đôi mắt nhanh chóng tụ tập nước mắt.

Mẫn phu nhân:

- …

Chu thị thầm thở dài một hơi, tiến lên trấn an Đào thị, Chu thị chưởng quản hậu viện, Đào thị thường xuyên tiếp xúc với Chu thị, cảm xúc cũng chậm rãi bình phục.

Lúc này Chu thị mới nhìn hai đứa nhỏ:

- Đứa nhỏ này lớn lên thật đáng yêu.

Chu thị cũng không phải khách khí, nàng cũng lắp bắp kinh hãi, theo lý thuyết mà nói hài tử mới sinh còn chưa nẩy nở, không có khả năng nhìn thấy chổ nào xinh đẹp.

Nhưng hai đứa nhỏ nằm trên giường, bọc tã lót cùng màu sắc, đôi mắt nhắm chặt chẽ, chỉ có hàng lông mi thật dài phũ trên mí mắt, gương mặt trắng nõn hồng hào giống hai khối bánh bao mới ra lò.

Đào thị nhìn về phía Mẫn phu nhân:

- Nương, người muốn…Ôm một hài tử không?

Ở trước mặt Mẫn phu nhân, trước giờ Đào thị không dám nói lời nào, lần này vì muốn hài tử có thể được tổ mẫu yêu thích, cũng tự đột phá chính mình.

Mẫn phu nhân khẽ cười, đi lên trước ôm một đứa nhỏ lên, hài tử mềm như bông khiến tâm nàng cũng mềm mại theo, hài tử có chút không thoải mái, miệng nhỏ như cánh hoa khẽ giật giật, khiến nhân tâm mềm mại.

Mẫn phu nhân nhịn không được nhỏ giọng ôn nhu:

- Hài tử thực khỏe mạnh, vất vả cho ngươi.

Đào thị thụ sủng nhược kinh, khuôn mặt trắng bệch hiện lên chút hồng hào, nàng chính là một vị mỹ nhân không chỗ nào không đẹp, cho dù giờ phút này không có tân trang, sợi tóc hỗn độn, vẫn như cũ không giảm nửa phần mỹ mạo, khóe mắt còn rưng rưng, gương mặt ửng đỏ, dù ở đây mọi người thân là nữ tử, cũng nhìn muốn đui mù.

Liễu thị khẽ hừ một tiếng nói:

- Thân thể của ngươi như thế nào lại kém đến như vậy? Sinh hài tử đã lâu như vậy mà mặt vẫn còn trắng. Vừa lúc ta có một gốc lão nhân sâm, một hồi ta sai Họa Bình đưa qua đây, ngươi mau bồi bỗ, miễn cho người khác nghĩ rằng phủ chúng ta khi dễ ngươi.

Chu thị thật sự không có cách gì với vị đệ muội ngạo kiều này, chỉ có thể nói thêm vào:

- Nhị đệ muội nói không sai, nữ nhân sinh xong hài tử vẫn nên bồi bổ thân mình, một lát nữa ta sai Liên Tử cầm thẻ bài đi kho hàng, nên lấy cái gì liền lấy cái đó, lại thỉnh Vương đại phu đến xem mạch, xem nên bồi bổ những gì.

Đào thị đang muốn nói “Không cần”, Mẫn phu nhân đã gật gật đầu:

- Nên như vậy, liền theo lời trưởng tức an bài đi.

Lại nhìn về phía Lý ma ma:

- Trong phòng này nhìn cũng sạch sẽ, nhưng dù sao tam phu nhân cũng là thai đầu, không phải ai cũng lo lắng chu toàn được, ngươi tạm thời lưu lại đi, chờ hài tử lớn hơn một chút lại nói.

Lý ma ma vội vàng đồng ý.

Mẫn phu nhân nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Đào thị:

- Tiểu nhi tức, ta an bày như vậy, ngươi có ý kiến gì không?

- Không có không có, nhi tức nghe theo nương.

Lúc Đào thị còn chưa gả vào Uy Quốc Công phủ, chỉ là chất nữ của Công Bộ thị lang Đào Đại Lâm.

Ngày thường đều nghe chuyện bát quái trong kinh thành, này đó đều là hào môn yêu hận tình thù, trượng phu nạp mười bảy, mười tám phòng tiểu thiếp, vừa vào cửa đã bị bà bà lập quy củ, sinh hạ hài tử cũng bị bà bà dưỡng bên người, tỷ muội tức đều là các loại hãm hại cùng đua đòi, nghe mà dọa người.

Đào thị coi như tin đồn thú vị nghe một chút, rốt cuộc lấy thân phận của nàng mà nói, có gả cũng chỉ gả thường gia, cũng không ngờ chính mình lại có cơ hội gả vào hào môn, hơn nữa lại gả vào kinh thành đỉnh cấp hào môn.

Từ khai quốc đến nay có tứ đại quốc công, hiện giờ cũng chỉ còn lại Uy Quốc Công cùng An Quốc Công.

An Quốc Công phủ hậu duệ không hiện, hiện giờ cũng chỉ ôm tước vị kéo dài hơi tàn, sớm đã không còn vinh quang như ngày xưa, chỉ còn lại Uy Quốc Công phủ, mấy năm nay vẫn luôn ở Tây Bắc chống đỡ ngoại tộc, chiến công hiển hách.

Mà Uy Quốc Công phu nhân, Mẫn thị là thân muội của Chiêu Võ hầu, trưởng tức Chu thị là nữ nhi của Thục Huệ đại trưởng công chúa, thứ tức là tôn nữ của đương triều Liễu thái phó, kinh thành đệ nhất tài nữ Liễu Như Trăn.

So với các nàng, Đào Ngọc Nương giống như chim sẽ lọt vào bầy hạc, từ lúc gả phu vẫn luôn thật cẩn thận, sợ làm sai cái gì.

Chỉ là nàng không ngờ, trượng phu đối xử với nàng rất tốt, quả thực chính là cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, Tam công tử nhận hết sự sủng ái cùng ngang ngạnh ở trước mặt nàng thu liễm toàn bộ nanh vuốt, sợ nàng sợ hãi.

Tuy bà bà nghiêm túc, nhưng lại là người mạnh miệng mềm lòng, đừng nói cái gì lập quy củ, mỗi lần cùng nàng nói chuyện còn phải gian nan xả ra một cái tươi cười, sợ làm nàng sợ.

Đại tẩu là quận chúa, phụ trách chưởng gia, tuy nghiêm khắc một chút, nhưng không tự cao tự đại, vì nàng thập phần cẩn thận săn sóc, cho nên Đào thị mới có thể thích sinh hoạt trong Uy Quốc Công phủ.

Đến nỗi nhị tẩu Liễu thị, lại là người có tính ngạo kiều, trước nay đều yên lặng quan tâm, nhưng vẻ mặt vĩnh viễn bày ra bộ dạng thanh cao ghét bỏ.

Tuy Đào thị nhát gan thích khóc, lại là người biết phân biệt tốt xấu, có đôi khi thật không biết chính mình đốt bao nhiêu nhang thắp bao nhiêu đèn, mới có thể ở lúc phụ mẫu song vong, được một nhà thúc thúc che chở, hạnh phúc mà lớn lên, sau khi gả phu lại có thể gặp được nhân gia tốt như vậy.

Đào thị như vậy nghĩ, nước mắt lại có chút ngăn không được, nàng sợ bị mọi người hiểu lầm, chỉ có thể cúi đầu dùng sức khắc chế. Không ngờ phía dưới đột nhiên dò ra một cái đầu nho nhỏ.

Cố Thanh Xu chớp mắt:

- Tam thẩm thẩm, người đừng khóc, nếu người đau, Xu nhi thổi thổi cho người.