Huynh Trưởng

Chương 11




Tân Tử Trạc thật sự không có ý tưởng gì, trầm mặc lắc đầu.

“Thế chuyện học cái gì, cậu đã nghĩ qua chưa?”

Tân Tử Trạc thở dài: “Không có ý kiến, tùy tiện cái gì cũng được, có thể kiếm tiền là được.”

Lăng Tư Thu không tin ‘Xì’ một tiếng, lúng túng không biết nên nói gì tiếp theo.

Hạo Dật ở một bên đã sớm nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, lúc này bước một bước thật dài đi đến, vỗ vai Tân Tử Trạc nói: “Vậy cậu thi trường Nghệ thuật đi, làm diễn viên.”

Tân Tử Trạc cười một tiếng, gỡ tay Hạo Dật ra: “Cậu mơ đi, đừng có nói bừa.”

“Đâu có nói bừa? Tớ thấy Hạo Dật nói rất đúng đấy, hiện giờ làm ngôi sao kiếm nhiều tiền nhất á. Cậu đẹp trai như vậy… Nhất định sẽ nổi tiếng.” Lăng Tư Thu gật đầu nói phụ họa, càng nói âm thanh càng nhỏ, mặt cũng hơi mất tự nhiên mà đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nửa bên mặt của Tân Tử Trạc.

“Trong ngành giải trí muốn kiếm cơm ăn phải có hậu trường với tiền tài, đúng không?”

Chỉ là Tân Tử Trạc căn bản không có quay đầu lại nhìn Lăng Tư Thu.

Hoặc là nói, là vì Tân Tử Trạc biết rõ Lăng Tư Thu có ý với mình, nên tận lực tránh gây hiểu nhầm.

Hạo Dật hai năm trước vừa vào cấp ba đối với bạn học nữ này liền nhất kiến chung tình, nhưng đoán được người ta cũng chướng mắt bản thân, nghẹn trong lòng chưa từng nói ra. Ai biết Lăng Tư Thu sau khi lên lớp mười một không biết thế nào, vậy mà thích Tân Tử Trạc.

Vốn Tân Tử Trạc vẫn lo lắng chuyện này sẽ làm Hạo Dật oán hận mình, cố ý nói chuyện với cậu ta, kết quả Hạo Dật ngược lại rất thoải mái, nói cái gì mà: “Nếu cậu không phải là bằng hữu của tớ, người ta liếc một cái cũng không thèm liếc tớ đâu! Bây giờ tốt xấu gì tớ cũng có thể thơm lây, có thể trò chuyện với người ta, chung quy so với trước kia có tiến bộ! Tớ tự biết rõ mà, yên tâm.”

Tân Tử Trạc cũng dở khóc dở cười, nhưng vẫn như trước chân thành thề,  bảo đảm tuyệt đối sẽ không cùng Lăng Tư Thu có một tia mập mờ, nếu có cơ hội sẽ tạo thời cơ cho Hạo Dật, khen hắn hai câu trước mặt bạn nữ nâng cao hình tượng cho hắn. Hạo Dật đương nhiên đầy miệng đáp ứng.

Thế nên khi Tân Tử Trạc chào hỏi Hạo Dật liền thuận thế ngồi xuống ngay bên cạnh Lăng Tư Thu, nhìn như rất tự nhiên mà tham gia bàn luận ——nhưng thật ra ánh mắt đang không ngừng nhìn ngắm sang bên cạnh: “Nói cũng phải… Hay cậu học ngành kinh tế đi, ngành đó kiếm được tiền không?”

“Tớ cũng không biết.” Tân Tử Trạc thành thật, đôi khi cậu cảm thấy mình học đến ngốc, ngoại trừ làm bài thi còn lại giống như cái gì không biết. Nghĩ vậy, cậu dự định về nhà tìm sẽ hiểu thêm về cái này, lại bàn bạc cùng Lư Hoằng một chút rồi sẽ quyết định.

“Mẹ tớ muốn tớ thi ngành Vật lý học.” Lăng Tư Thu co quắp khóe miệng, thoạt nhìn tinh thần có chút sa sút, “Nhưng mà tớ muốn học ngành tiếng Trung, sau này làm nhà văn hay gì đó tương tự.”

“Vậy mà cậu vẫn chọn học khối tự nhiên?” Hạo Dật kinh ngạc hỏi.

“Đều là người nhà ép… Tớ cũng không biết a, trước tiên thi đại học rồi nói sau.” Lăng Tư Thu xua xua tay.

“Cậu giỏi như thế, học gì chả được không đúng sao.” Hạo Dật lập tức bắt đầu chân chó.

Lăng Tư Thu nghiêng qua liếc hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nào có đơn giản như vậy.”

Tân Tử Trạc yên tĩnh ở một bên nhìn, sau đó liền câu được câu không thuận theo chủ đề trò chuyện, trên cơ bản đều là Hạo Dật nói, Lăng Tư Thu bất tri bất giác cũng bị Hạo Dật kéo theo, bầu không khí nói chuyện giữa hai người bắt đầu hòa hợp. Tần mắt của Tân Tử Trạc liếc thấy Hạo Dật len lén dựng lên một ngón tay cái ở dưới bàn học, không nhịn được cười trộm một cái.

Trong vở cậu đã viết tên mấy ngành nghe được trong lúc bàn luận, thế nhưng nhìn vở nhìn chữ cả buổi, một chút cũng không tưởng tượng ra được sau này mình làm những công việc này sẽ là làm gì.

Sau khi về nhà cậu kể với Lư Hoằng, Lư Hoằng cũng là hai mắt màu đen, anh nào hiểu những thứ này, chuyện chưa học xong lớp mười một không nói, lúc trước anh đã nghĩ tốt nghiệp xong sẽ tùy tiện học lớp tại chức hay học lớp ban đêm gì đó, căn bản chưa từng cân nhắc qua ngành học đại học. Nhưng anh cảm thấy Tân Tử Trạc thành tích tốt như vậy, muốn thi ngành nào chắc cũng không có vấn đề gì.

“Anh cũng không hi vọng em kiếm thật nhiều tiền, chỉ cần có thể nuôi sống gia đình, cuộc sống trôi qua vui vẻ là được.”

Tân Tử Trạc trên mặt gật đầu, trong lòng vẫn âm thầm hi vọng bản thân có thể kiếm được nhiều tiền, bù đắp cho những năm tháng  qua Lư Hoằng chịu đau khổ, vì vậy lại lén lút bỏ ít thời gian nghiên cứu mức lương trung bình của các ngành học sau khi ra trường, đem những ngành học có mức lương khi mới ra trường thấp gạch bỏ.  Kỳ thật cậu cũng không sốt ruột ra quyết định, dù sao vẫn còn thời gian một năm để suy nghĩ.

Những ngày sau đó Tân Tử Trạc rút cuộc không lén xem lịch sử truy cập của Lư Hoằng hay lén theo dõi chuyện của anh nữa. Mỗi khi nhớ tới việc làm lần trước của mình, cậu lại cảm thấy hổ thẹn, quyết định đem chuyện này chôn dưới đáy lòng. Cậu nghĩ nếu như có một ngày Lư Hoằng thật sự dẫn bạn trai về nhà, lúc đó hảo hảo nói chuyện này với đối phương cũng không muộn. Bây giờ cậu chỉ cần giả bộ cái gì cũng chưa thấy qua, giống như trước đây là được rồi.

Có lẽ là vì gần lên lớp mười hai, áp lực học tập nặng hơn, Tân Tử Trạc không biết thời gian trôi nhanh thế nào, đảo mắt đã tới nghỉ hè. Cậu cầm phiếu điểm *đề thi chung nhìn đi nhìn lại, tính toán xem dựa vào trình độ này nếu thi Đại học có thể được bao nhiêu điểm, so sánh với điểm chuẩn trên mạng năm trước của các trường Đại học. Hạo Dật nói cậu lo lắng quá sớm, nhưng Tân Tử Trạc chính là nhịn không được luôn nghĩ đến chuyện này.

(đề thi chung: giống thi thử Đại học của nước mình)

Nghỉ hè Lư Hoằng vẫn như trước làm ở quán cơm của bà chủ, Chủ nhật cũng không rảnh rỗi, tìm được công việc soát vé ở một khu triển lãm, mở cửa muộn đóng cửa sớm, còn có điều hòa, tuy rằng tiền lương không nhiều lắm nhưng công việc thoải mái. Đây là Tân Tử Trạc chọn rất kĩ cho anh, cậu hiếm khi nghiêm khắc với Lư Hoằng một lần, chính là vì không muốn Lư Hoằng làm công việc khuân vác dưới nhiệt độ giống như lồng hấp, làm đến bị say nắng.

Hôm nay thứ bảy, buổi sáng Lư Hoằng làm trứng hấp cho Tân Tử Trạc, mua hai cái bánh bao ở bên ngoài, ăn xong mới đi làm. Tân Tử Trạc hôm trước vừa đi quán cơm tìm Lư Hoằng, bây giờ nghĩ tới chuyện đi ra ngoài giống như đi nhà tắm hơi, nghĩ lại vẫn hơi rùng mình, vì vậy liền bỏ ý niệm ra ngoài đi dạo trong đầu, ở nhà đọc sách tiêu khiển.

Lúc này Hạo Dật đột nhiên gửi tin nhắn đến: [ Huynh đệ! Học bài không? ]

Tân Tử Trạc cầm điện thoại nhìn hồi lâu, xác nhận bây giờ đang là nghỉ hè chứ không phải hai ngày trước khi khai giảng: [ Lạ quá nha, cậu mà chịu học sớm à? ] [ hắc hắc, chính xác ] Hạo Dật nói khoác không biết ngượng thừa nhận, một lát sau lại hỏi: [ vậy tóm lại cậu có rảnh không? ]

Tân Tử Trạc bây giờ đang không có việc gì, liền hỏi hắn muốn gặp ở đâu, kết quả Hạo Dật hôm nay ngược lại vô cùng hăng hái, chủ động muốn đến nhà cậu học, nói là miễn cho Tân Tử Trạc đi ra ngoài nóng đổ một thân mồ hôi. Dù sao hắn cũng biết rõ địa chỉ, Tân Tử Trạc nói “Vậy cậu đến lúc nào cũng được”, Hạo Dật lập tức vui mừng tỏ vẻ ngay bây giờ sẽ xuất phát.

Tân Tử Trạc hồ nghi nhìn màn hình điện thoại, đây thật sự là Hạo Dật sao? Không phải là bị đụng đầu chứ? Trực giác của cậu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cũng không có lí do ngăn không cho người ta tới đây, vì vậy trước tiên tạm thời đè lại nghi hoặc trong lòng, định bụng đón Hạo Dật đến rồi hỏi sau.

Kết quả hai giờ sau Hạo Dật vẫn chưa xuất hiện, Tân Tử Trạc có chút kỳ quái, vừa muốn hỏi Hạo Dật xem “Lập tức xuất phát” là “Lập tức” nào, chợt nghe tiếng chuông cửa kính coong vang lên.

“Đến đây.”

Cậu đoán là Hạo Dật đã đến, cũng không cẩn thận nhìn qua Mắt mèo liền mở cửa ra —— ở ngoài cửa đích xác là Hạo Dật, nhưng không phải một người.

“Buổi trưa vui vẻ, có thể quấy rầy cậu không nha?” Lăng Tư Thu ngọt ngào cười một tiếng, thấy vẻ mặt rõ ràng kinh ngạc của Tân Tử Trạc, biểu lộ có phần không được tự nhiên, “Hạo Dật nói cậu học rất giỏi, tớ muốn đến nhờ cậu chỉ bảo… có được không?”

Mọi người đều đã đến cửa, lại đều là bạn học, Tân Tử Trạc sao có thể không cho người ta vào, huống chi Hạo Dật đứng ở sau lưng bạn nữ đang điên cuồng  nháy mắt dùng khẩu hình ra hiệu với Tân Tử Trạc, ý tứ rõ ràng chính là “Giúp tớ một tay!”

“Đương nhiên là được, chỉ là tớ chưa chuẩn bị đồ ăn uống gì… Gia hỏa này bình thường cùng tớ tùy ý đã quen. A, chắc cũng không có dép lê cho cậu.”

Lăng Tư Thu cười đến vui vẻ, vội vàng nói: “Không cần không cần, tớ đã ăn cơm rồi! Cũng không cần cởi giày, tớ đi bít tất là được.”

Tân Tử Trạc đón hai người vào trong, đóng cửa lại. Hạo Dật đã quen với nhà Tân Tử Trạc, cởi giày, quăng cặp, sau đó quay đầu hỏi Lăng Tư Thu: “Tớ lấy nước cho cậu nhé?” Bộ dáng y hệt đang ở nhà mình.

“Còn có *nước trà.” Tân Tử Trạc ở phía sau bất đắc dĩ bổ sung.

“Đúng đúng đúng, còn có nước trà.” Hạo Dật mắt nháy cũng không nháy, mở to mắt trông chờ Lăng Tư Thu, “Cậu muốn cái nào?”

Lăng Tư Thu bị bộ dáng hai người như vậy chọc cười, vừa rồi cô còn cảm thấy hơi lạ lẫm nhìn xung quanh, có lẽ là lần đầu đến nhà bạn học nam, động tác có chút khẩn trương: “Vậy nước trà đi.”

“Được.” Tân Tử Trạc ngược lại đã đoạt lời Hạo Dật, túm tay Hạo Dật kéo vào trong bếp, “Cậu ngồi trên sô pha kia đợi một lát, hay là vào phòng tớ mà ngồi, trong phòng có bàn đọc sách.”

Lăng Tư Thu thật ra vô cùng hứng thú với phòng riêng của Tân Tử Trạc, nhưng vẫn có chút rụt rè, nghĩ đến đi vào phòng ngủ nam sinh liền nhịn không được trên mặt phiếm hồng, vội vàng nói: “Ngồi ở sô pha là được rồi, tớ ngồi đây chờ các cậu.”

——

Nước trà: nước pha chung với hoa quả.