I Miss You, Best Friend

Chương 37




Năm lớp 12 Thật quá là nhàm chán, Minh cậu ta suốt ngày phải đi học thêm, trong lớp cũng chẳng mở mồm ra nói chuyện. Còn tôi với tên Hoàng Nhật lại toàn rảnh rỗi, chờ đợi cô giáo quay lên bảng viết bài, là lại bắt đầu cuộc chơi may rủi, oẳn tù tì, mốt ba xem ai thua thì bị chép bài trong cả tiết, =]]]* hờn...! tôi toàn thắng..... từ dưới lên, Chơi 10 ván tôi thua đến 9, nên tiết nào cũng phải cặm cụi chép cho cả hai vở,....Ôi cái tay yêu quý của tôi. Thần tài lại bỏ rơi tôi nữa ư.....???.

Mẹ tôi nói học thầy không bằng học bạn, vậy nên ngày ngày tôi đều đến học bài với hắn, làm phiền Minh không thôi. Tôi cầm quyển sách trong tay, rồi thản nhiên đi vào nhà, Minh còn chẳng thèm lướt mắt nhìn tôi vậy mà hắn vẫn nhận ra rằng người đến là tôi, giống như hắn có con mắt thứ ba phía sau lưng. Minh nói

-' bỏ quyển sách ở nhà cũng được, cậu chỉ cần vác cái xác không sang là ổn, có hôm nào cậu sang học hành đàng hoàng đâu, đừng giả vờ chăm chỉ nữa, đóng kịch cho ai xem đây '

Tôi bĩu môi

-' Minh, logic của cậu thật có vấn đề, mọi hôm tôi sang vẫn dở thử quyển sách ra đọc vài phút cơ mà như thế có thể coi là học rồi, Haizzz cậu thật chả có tý ga lăng nào cả, cậu có thể giả vờ như rất vui mừng chào đón tôi không được sao...hừ..'

-' ồ...Linh cậu mới đến à ' Minh cất cao giọng, Tuy hắn không ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng trong đầu Tôi vẫn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh hắn nhướn mày cố giả bộ kinh ngạc, khiến tôi bất giác bật cười.

Ngồi gần hắn, dở đi dở lại quyển sách, chán nản đến nỗi gục xuống bàn quay bút, ngắm nhìn hắn vẫn đang chăm chú giải mấy bài toán khó hại não, cậu ta rất nghiêm túc mà tôi lại cảm thấy hắn càng giống lưu manh giả danh trí thức, hahahah.... không thể trách tôi được, chỉ tại hắn, ai bảo suốt ngày trêu tôi làm gì, mất hết cả hình tượng Cold boy trong lòng tôi. Nghĩ lại thì giả dụ như tôi không được làm bạn với hắn, thì có lẽ tôi sẽ chỉ như những cô nàng khác, có vài người bạn là nữ vây quanh, ngày ngày nói về mấy bộ trang phục mới mua, hay lại bàn tán về một nhóm nhạc kpop nào đó, à có khi tôi lại ở trong đội fan của hắn ở trường cũng có thể.....

Ngồi suy nghĩ miên man một lúc lâu, cũng không để ý hắn nhìn chằm chằm tôi từ lúc nào, tôi giật mình, hỏi

-'nhìn cái gì mà nhìn, đẹp lắm à mà nhìn, buồn thật đẹp quá cũng khổ lúc nào cũng có người để ý '

Minh thấy tôi tự biên tự diễn, hắn cười nhẹ, dùng chút sức lực cầm chiếc bút cốc nhẹ vào đầu tôi một cái, hắn nói

-' ảo tưởng sức mạnh vừa thôi, cậu mà đẹp???? Chắc lại chưa soi gương trước khi ra khỏi nhà '

Tôi hừ một cái, nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay Minh, thấy cũng Khá muộn, tôi đành cáo biệt hắn rồi ra về.

Thật Chả hiểu nổi, dù đã lên đến lớp 12 rồi,mà cô chủ nhiệm lớp tôi vẫn không hề bỏ qua hết thù hận năm xưa, toàn bá đạo hành hạ tôi vô cớ. Điển hình là cái giờ trả bài kiểm tra một tiết toán hôm trước, rõ ràng là tôi so bài Nhật rất kĩ, giống nhau y đúc, vậy mà hắn được 9 còn tôi được có 8 điểm, tôi cầm hai bài lên thắc mắc với cô

-' thưa cô, bài của em với Nhật giống nhau tại sao bạn ấy được 9 còn em lại chỉ được có 8 '

Cô chủ nhiệm đang xem giáo án,nghe tôi hỏi vậy cô thản nhiên đáp

-' giống lắm đúng không '

-' vâng ạ '

-' vậy tôi trừ em 1 điểm cái tội chép bài của bạn '

Tôi bức xúc nói

-' rõ ràng là cậu ấy chép bài của em '

-' thế thì tôi trừ em 1 điểm cái tội cho bạn chép bài, còn thắc mắc gì nữa không '

Rõ hư cấu..... Thật không thể cãi lý với giáo viên, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Ấy vậy lúc đi xuống, nhìn thấy bản mặt của Minh vẫn đang nhìn tôi thản nhiên cười...., thật là tức hộc máu.

Vào cái hôm thứ 7, lúc tôi đang ở nhà Minh chơi, tự nhiên có một người phụ nữ đến nhà hắn, sau này tôi mới biết đó là bác Minh, chị gái ruột của mẹ hắn. Nhìn rất xinh đẹp, thật không giống như đã 46 tuổi, quả vi diệu. Thấy nhà hắn có khách nên tôi cũng không làm phiền, chào bác ấy xong tôi đi về, chẳng hiểu họ nói chuyện gì, từ hôm đó tôi cảm thấy hắn có vẻ khác lạ, nhưng gặn hỏi mãi cũng không thu thập từ miệng của hắn dù chỉ một từ, thật đúng là cái đồ chuyên đi lừa dối bạn bè, không chịu chia sẻ niềm vui nỗi buồn gì cả.