I Miss You, Best Friend

Chương 38




Mãi tận sau này tôi mới biết, thì ra mẹ của Minh là người Việt Kiều, ông của hắn là người Mĩ.

Vài tuần trước Bác của hắn đến là có ý định dẫn hắn sang Mĩ Du học.

16 năm trước, cái ngày mẹ hắn ra đi, nhà ngoại vốn đã muốn đưa hắn sang đấy, nhưng khi đó bác Kiệt ( bố của Minh) nhất quyết không chịu, còn hiện giờ Minh cũng đã được 18 tuổi, hắn đủ trưởng thành để quyết định tương lai của bản thân. Đó là lý do giải thích cho sự lạ lùng của hắn dạo này, hắn cần sự quyết định nên đi hay ở lại,.... kì thực Minh không hề lưu luyến gì nơi đây chỉ là...chỉ là.......có một người khiến hắn không thể vứt bỏ.

Gần cuối năm lớp 12, chả hiểu sao lịch học cứ tăng lên ngày càng nhiều, chúng tôi chỉ biết cặm cụi học đến nỗi con mắt mờ đi rất nhiều. Thật là cái tuổi yêu nghiệt......

Vào cái tháng 7 tử thần,....haizz thi ư.... ừ thì đành học tài thi phận vậy. Sau những ngày áp lực tinh thần kia, tôi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sảng khoái, không cần để ý đến điểm số nhiều làm gì, dù thành hay bại cũng chỉ tại tôi chưa đủ cố gắng mà thôi. Tôi sang nhà hắn, lúc này cậu ta đang nhàn nhã tỉa cây trong vườn, tôi vui vẻ đi đến, ngồi lên chiếc xích đu cạnh chỗ Minh đang đứng, thản nhiên hỏi hắn

-' cậu làm bài thế nào 'Minh không dừng tay, vẫn cặm cụi tỉa cành, giọng thoải mái đáp

-' tốt, ít nhất là không bị sai đến câu thứ hai '

Tôi bĩu môi, hừ.... biết trước là vậy rồi cơ mà tôi còn hỏi hắn làm gì cơ chứ.

Tiếp đó hắn tạm ngừng tay, quay sang nhìn tôi nói

-' thế cậu thi thế nào, có 10 câu liệu cậu có sai đến 9 '

-' xời.... đừng coi thường nhau như thế, tôi đây làm được từ đầu đến cuối, không hề bỏ xót bài nào cả ' Tôi ưỡn ngực tự hào khoe ra thành quả đáng vinh hạnh.

Minh bật cười nói

-' chỉ có điều không biết có đúng hết từ đầu đến cuối hay không thôi chứ gì '

Oh my, cậu ta chỉ được cái nói quá đúng, thiệt tình hà.... hắn cứ thích đi GUỐC trong bụng tôi làm gì cơ chứ.

Kết quả bọn tôi thì như vậy, còn cái tên Nhật tôi thật không thèm chấp làm gì, đồ có bố đút lót.... không chấp... Tôi khinh. Tôi khinh..... mặc dù không cần đút lót tiền bạc hắn vẫn hơn điểm số của tôi là cái chắc.

Tuy vẫn biết cuộc đời lắm những điều lạ lùng, nhưng cũng không thể tin lại lạ như thế, tôi được sinh ra vào mùa đông lạnh giá, nhưng tính tình của tôi vốn ấm áp, hòa nhã, tôi còn mắc căn bệnh niềm nở khó chữa =]]]*, Còn Minh, hắn sinh ra trong khoảng thời gian nóng nhất của mùa hè, vậy mà hắn lại trở nên lạnh lùng, vô cảm cảm với nhiều người, hắn kiêu ngạo, hồi trước hắn ít cười, mặt thường mang cái vẻ căng đét, khó gần. Minh sinh vào tháng 7, đó Cũng là lúc vừa chấm dứt kì thi khắc nghiệt, Chúng tôi lại có cơ hội thoải mái chúc mừng sinh nhật hắn.

Tại một quán đồ nướng, trên bàn đủ loại thịt đầy ắp, nhưng nổi bật nhất vẫn là chiếc bánh sinh nhật được phủ một lớp socola trắng và đen, trang trí bên trên là một ngôi nhà gỗ rất tỉ mỉ. Đợi đến khi hắn thổi nến, tôi vui vẻ nói

-' hahaha.... mừng cậu đã già thêm 1 tuổi '

Hắn chỉ cười nhếch khoé môi, mặc tôi làm càn. Hôm nay tôi tặng cho hắn chiếc khăn len màu trắng xanh, do tôi bỏ công sức làm trong vòng 2 tuần mới xong, mặc dù tôi nấu ăn cực kì thất bại, nhưng về tài đan lát, khâu vá thì có thể tin tưởng được.

Sinh nhật Minh chẳng hề mời ai, cũng chỉ có tôi và Hoàng Nhật, mọi năm đều vậy, hắn nói nhiều người ồn ào, nhức đầu.

Ôi nhưng mà chỉ cần có tôi với Tên Nhật thôi cũng đủ làm loạn hết lên rồi. Lúc Minh đang cúi xuống chuẩn bị xúc bánh ăn, thì tôi với Nhật nháy mắt với nhau, cầm bánh trong tay thủ sẵn, định úp thẳng đĩa vào cái bản mặt đáng giá của Minh, ai ngờ bị hắn đột kích ngược lại, chúng tôi chưa kịp hại Minh, thi đã bị hắn ném cả miếng bánh vào người..... hừm...quả nhiên là cao nhân khó bại.

Vậy là có một cuộc chiến bánh gato ( ghen:)))) xảy ra. Chơi đã đến tận 11 giờ mới ra về,Nhật nói hôm nay chị Ân lên, hắn bị cấm cung may là trốn được, giờ muộn rồi cậu ta mà không về chắc bị chị ấy cho lên bờ xuống ruộng. Vậy là chúng tôi chia nhau làm hai ngả ra về.

Lúc đi nóng nực nên tôi chỉ có mặc một cái áo sơmi mỏng, quần ngố, nhưng lúc đêm khuya trời lại trở lạnh, tôi thản nhiên khoác tay Minh cùng đi, nhìn thoáng qua giống như một cặp tình nhân ân ái vậy, tôi hỏi hắn

-' này Minh '

-'hử '

-' tại sao lúc nào cậu cũng thích trọc ngoáy tôi vậy '

-' chỉ tại cậu quá ngốc, rất dễ bắt nạt vậy thôi '

Tôi không phục nói

-' Tôi đâu phải người dễ bắt nạt, tại cậu lưu manh hơn chứ '

-' ai bảo cậu lúc nào cũng tự mình chui vào hang cọp làm gì, những lúc cậu bên cạnh toàn là lúc tôi đang rất nhàm chán, hahaha....tại số cậu quá đen '

-' đen con khỉ '

-' ừ thì con khỉ đen '

Hừ.... Tôi im lặng không nói nữa, cùng hắn bước đi trên con đường vắng lặng kia.

Khi ngang qua nhà bà Ngọc hàng xóm, Minh bỏ tay tôi ra, đang thắc mắc thì hắn thoáng cái đã chèo nhanh vào cổng nhà người ta, tiếp đó có tiếng chó sủa không ngừng, chỉ thấy hắn cặm cụi làm điều gì đó, ánh đèn xung quanh bật sáng tôi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, hắn đang làm cái quái quỷ gì.Vậy....., vài phút sau may hắn chèo ra kịp, hắn kéo tay tôi chạy thật nhanh, tiếp đó chỉ còn nghe thấy tiếng kêu của bà Ngọc bị bỏ lại phía sau

-' đứa khốn nạn nào dám hái trộm hoa của bà, đừng để bà bắt được, liệu hồn '

???? Nghe thấy vậy tôi quay sang thắc mắc nhìn Minh

-' cậu lấy đống hoa đó về làm gì, không phải cậu rất ghét mùi của hoa ư, vậy mà giờ còn đi ăn trộm hoa nhà người khác, sao giờ gan hùm rồi chứ gì '

-' không,chỉ là thú vui tao nhã thôi, hoa mua thì tôi không ưa nhưng đồ ăn trộm cũng rất thú vị,quả nhiên là vậy trông chúng rất tươi '

Tôi cũng bó tay,chỉ hừ một cái.

Chạy được một đọan khá xa, nghe tôi càu nhàu, hắn giữ tôi đứng lại, lúc này hai nguời chúng tôi mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp, đứng một chút, hắn lại ôm bó hoa dơ ra trước mặt tôi,thản nhiên nói

-' cầm lấy đi, tặng cho cậu đấy đồ ngốc '

Tôi hí hửng nhận lấy, hoa là thứ tuyệt diệu khiến tôi yêu thích,

Ngại ngùng nhìn xuống bên dưới, lúc này tôi mới để ý, quần hắn bị rách, một mảng bên dưới, tôi cau mày hỏi

-' quần cậu làm sao thế '

-' không có gì, chỉ bị chó cắn rách thôi,kệ nó đi quan tâm làm gì '

Hắn nói vậy nhưng tôi quyết không buông tha, về nhà xử lí vết thương cho hắn bằng được mới ra về.