I Miss You, Best Friend

Chương 39




Đến lúc về nhà, ánh sáng đèn điện chiếu vào, khi ấy tôi mới nhận ra, hắn hái tặng cho tôi cả một bó hoa Cẩm chướng, nhìn rất đẹp, chúng như bó hoa bông gòn, không có mùi hương, nhưng vẫn đẹp thuần khiết, có vẻ như loài hoa này thuộc riêng về hắn, Minh không thích những loài hoa có mùi hương lan tỏa, hắn bị dị ứng bởi những loài hoa đó, nhưng bó hoa này lại không có mùi hương ư....???? Cơ mà tôi vẫn không hề thấy chán ghét chúng chút nào. Cẩm chướng mang một vẻ đẹp thầm lặng, chúng không có mùi hương đặc chưng, nhưng đối với tôi nó lại có một mùi riêng biệt, chẳng biết có phải tôi đã rơi vào mộng mị hay không, mà tôi lại cảm thấy yêu thích chúng như vậy, tôi không phải kẻ thầm thúy cho lắm, chưa từng có cảm hứng xâu xa như thế.

Tôi ngồi vào chiếc máy tính thân thương, mặc kệ trời có phải đêm khuya hay không, thì tôi vẫn Lục tìm tất cả các trang wed, xem xem cách giữ gìn sự tươi mới của chúng...... nhưng, nhưng.....không thể tìm thấy, nực cười...! Tôi làm sao có thể tìm được cách giữ gìn chúng vĩnh viễn đây..., dù biết cách chăm sóc đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ giữ được chúng trong khoảng vài tuần là cùng. Chúng tươi đẹp là vậy, chẳng lẽ chỉ có thể bơ vơ nhìn từng bông hoa tàn dần, rồi tôi lại đưa chúng thẳng tay ném vào thùng rác????? Giống như quy luật của tự nhiên ư????.

Đang vò đầu dứt tai thì đột nhiên nhìn vào bức ảnh yêu nghiệt của hắn trên bàn, tôi chợt nhớ ra quyển sổ có hình shin cậu bé bút chì, hắn tặng tôi vào sinh nhật năm ngoái, như vớ được vàng tôi hí hửng ngắt từng bông hoa, đặt cách nhau 10 trang giấy, đến bông cuối cùng tôi vui vẻ gấp quyển sổ vào, đặt tại góc tủ, chắc chắn rằng tôi sẽ luôn giữ gìn chúng cẩn thận. Đang vui vẻ lên giường chuẩn bị rơi vào thế giới mơ ước, thì lại có tiếng chuông điện thoại vang liên hồi....., khiến tôi muốn vờ như không nghe thấy cũng không được. Nhìn vào cái màn hình chiếu sáng, cái tên hiện lên..... biết ngay mà là hắn chứ còn ai vô duyên hơn thế nữa cơ chứ.

Lúc tôi ấn nút, chỉ thoang thoáng giọng nói của hắn, không ngạo mạn, không bỡn cợt, không lạnh lùng, cũng chẳng đáng ghét như mọi hôm, chỉ trầm giọng nói

-'chúc ngủ ngon ' rồi hắn im lặng một chút,sau đó tắt máy mà không để tôi nói đến một câu đối đáp, nhưng lần này tôi không bực tức, chỉ ngỡ ngàng....! Hắn vừa chúc tôi ngủ ngon ư???? Không lẽ tôi chưa ngủ đã mơ,hay tôi đang tưởng tượng??? Tôi tự cấu một cái thật mạnh vào chân,..... đau, rất đau, vậy không phải mơ. Tôi cảm thấy mình như lấy được một thứ gì đó từ hắn, nhưng tiếp đó lại cảm nhận như thứ tôi mất còn nhiều hơn được, tại sao lại như vậy????? Là tại tôi cảm nghĩ rồi. Sau đó bỏ hết đi mọi suy nghĩ viển vông, tôi lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ, hôm nay là một ngày tuyệt vời, giấc ngủ của tôi chìm xâu, không ác mộng cũng chẳng đột ngột tỉnh giấc, chỉ nở nụ cười trên môi đến tận lúc ánh sáng chói rọi, mơn mởn trên cao

.......

Như mọi ngày tôi đều tự thưởng cho bản thân khoảng thời gian ngủ nướng kỉ lục, đến tận 2h triều. Nhưng mà Hôm nay thật lạ, có hôm nào hắn để tôi yên đến giờ này đâu????? Chẳng lẽ tại mọi hôm trời nắng hắn bị ấm đầu, nên mới làm phiền tôi. Hừm hừm....chắc vậy. Minh không gọi thì tôi cũng lười nhác chả muốn đi đâu.....Ngày hôm sau tôi lại chủ động sang nhà hắn, ấn chuông mãi cũng không thấy hắn ra mở cửa, bực mình nghĩ là hắn chêu,nên tôi về nhà lấy cái chìa khoá lần trước hắn đưa cho, mang ra mở cửa. Đến lúc vào nhà thì thấy đồ đạc cũng chẳng thay đổi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Minh đâu, có lẽ hắn về nhà bố mình rồi.....

Tận một tuần sau cũng không nghe được một chút tin tức từ hắn, ngay cả tên Nhật cũng không gọi được, thật bó luôn đầu óc, nghĩ mãi cũng chẳng đoán được, tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, liệu có xảy ra chuyện gì hay không????? Mấy tên chết tiệt,lại bắt đầu muốn chơi trò trốn tìm cũ rích đó........

1 tháng sau,

Lúc tôi đang đọc truyện, thì có một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến, tôi nghe máy

-' cho hỏi ai đấy ạ '

-' là tôi '

-'đầy tôi, ai mà biết tôi nào ' đúng là người kì lạ, có kẻ nào tên là * tôi *thì đứng ra trước mặt tôi xem dung mạo cái

Bên đầu dây kia hết kiên nhẫn, nói

-' Minh, cậu lại bảo quên tên tôi rồi xem, cậu chết chắc, đúng là cái óc bã đậu '

Là hắn gọi, nhưng Minh đổi số mới rồi ư???? Thì ra đó là lý do tôi gọi cho hắn không được, tôi rưng rưng nước mắt, giọng trở nên ngẹn ngào, nấc cụt, khóc thảm thiết nói

-' hức....hức... Minh là cậu sao '

Hắn nghe tôi khóc cũng nhất thời bối rối, từ lúc ở bên cạnh hắn tôi chưa từng tỏ ra thảm hại như vậy, giọng an ủi nói, nói

-' ừ,là tôi đây '

-' cậu...dạo....này đi đâu vậy, có biết tôi rất lo hay không, cậu thật vô tâm '

-'ừ là tôi có lỗi, nhưng từ khi nào mà cậu trở nên mít ướt như vậy????? ' hắn nhẹ trách cứ

Tôi lại được đà khóc thảm thiết hơn, gọi lại tên hắn

-'Minh '

-'hử???'

-' Minh, cậu có biết tôi đang rất buồn không '

-' ừ, tôi biết '

-' Bạch Thiển chết rồi, nàng ấy hận Dạ Hoa, nên đã vứt bỏ đứa con nhảy xuống núi cao không đáy, tại Dạ Hoa không tin nàng ta, nỡ lấy đi đôi mắt của nàng cho ả Tố Cẩm đê tiện kia, hừ thật tức chết mà '

Minh nghe xong tâm trạng hỗn độn, tay ấn nhanh lên bàn phím, tên tôi vừa nói, quả nhiên hiện ra danh tính quyển truyện, (Tam Sinh Tam Thế thập lý đào hoa), hắn lắc đầu thở dài, các cụ nói có sai đâu, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.tưởng rằng tôi đau buồn là do hắn đi không từ, ai ngờ là vì quyển truyện chết tiệt kia, hóa ra từ đầu đến cuối vẫn là hắn tự mình đa tình.

Vừa buồn là vậy, tôi lại có thể vui vẻ nói

-' à à, không đúng,nàng ta chưa chết, lật sang trang sau tôi mới biết, ôi thật hết hồn....., thật là cứ nghĩ nữ chính chết, quyển truyện vài trang kế tiếp sẽ là cảnh tưởng nhớ sự hi sinh oan uổng của nàng ta.....hahaha '

Minh hết kiên nhẫn, hắn nói

-' Tôi tắt máy đây '

Nghe hắn nói vậy, tôi nhanh chóng ngăn cản

-' Tôi đang có chuyện muốn nói cho cậu, tắt gì nhanh vậy '

-'ừ tôi cũng có chuyện muốn nói

'

-'vậy à, cậu nói trước đi '

-'không cần, cậu nói đi '

Tôi hớn hở nói

-' Tôi có một tin tốt và một tin buồn cậu muốn nghe tin gì trước '

-' tin tốt trước đi '

-' Tôi đã đỗ vào một trường đại học '

-'vậy còn tin buồn '

Tôi bắt đầu thở dài não lòng đáp

-' đó là trường ít điểm nhất,trong những trường mà tôi đã chọn, phải nói là tệ hại nhất, cách xa tít mù khơi mấy trường đại học ước mơ của tôi '

Minh bật cười

-' cậu nên mãn nguyện Với điều mình đã đạt được, tưởng cậu trượt rồi cơ chứ '

Đúng là chẳng đáng yêu tẹo nào, tôi là chỉ muốn chia vui cùng hắn thôi mà. Chưa kịp để hắn nói tiếp, tôi chỉ nói

-' gọi lại sau nhé, đang đọc đến cảnh hay, tạm biệt ' rồi tắt nhanh máy

Cuối cùng cũng là hắn chịu thiệt, chưa đạt được mục đích đã bị tôi bỏ rơi.

Vài ngày sau đó, hắn gọi điện nói là đã ra nước ngoài rồi,lúc ấy tôi rất bất ngờ,hỏi

-'tại sao cậu không nói cho tôi từ cái lần trước '

Nhớ lại cái lần gọi trước càng làm hắn nực cười, 'nói cho cậu'???? Nói kiểu gì???

-' cậu có cho tôi cái cơ hội đó không '

À...à, hình như là tại tôi tắt máy mặc kệ hắn cùng những lời định nói thì phải, hahaha xin lỗi, tôi thực sự đã sai.......